Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 76 : Hideki học trưởng

Nhìn thấy cửa phòng "Phanh!" một tiếng liền đóng cửa, khuôn mặt tuấn tú của Kaito nhăn lại.

Con nhím nhỏ chết tiệt này, dám đem anh biến thành "Kaito biến thái"? Điều này đối với đàn ông chính là sự sỉ nhục lớn. Ok, tốt lắm, anh sẽ cho cô biết, rốt cuộc anh có phải là đàn ông hay không?

Bên trong phòng, Aoko đem túi quần áo đổ ra hết thảy, một đống lớn quần áo nằm chễm chệ trên giường. Quần áo trong quả thật rất đẹp, còn có áo khoác công sở đậm màu, một cái xếp li nhỏ nhưng rất khác biệt với cúc áo có in hoa văn cây cối, ở giữa sự chính chắn, trưởng thành nhưng cũng không mất đi hàm xúc uyển chuyển.

Cầm lấy hóa đơn quần áo, mày lập tức nhíu lại. Quần áo trong hiệu Chanel cũng có áo khoác, quần bò ống đứng cũng là hiệu Italy,... Này quả thật rất phung phí đi, quá xa xỉ, quá xa xỉ mà! Lại vội vàng mở ra cái túi quần áo màu hồng nhạt kia, nhìn thấy túi bên trong màu sắc rực rỡ, trên mặt nổi lên một mảnh phiếm hồng. Bàn tay cầm lấy một kiện quần áo trong đó, có chút chán ghét, nỉ non nói: 

"Calvin Klein? Nội y CK? Trời ạ!" Cúi đầu, nhìn lại bên trong, nhất thời rùng cả mình. Anh ta quả thật là một tên biến thái mà! Đường đường là một người đàn ông, lại không biết xấu hổ đi mua nhiều nội y như vậy? Hóa đơn tất cả đều giữ lại. Aaaaaa, chẳng lẽ không ai nói anh ấy là "Đồ biến thái" sao? (Chị à, ảnh đi mua đồ nhiều như vậy, nhân viên mừng thấy mụ lun ý, chửi ảnh biến thái, ảnh không thèm mua nữa sao?))

Ở phòng ngoài, Kaito vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi.

Đột nhiên cánh cửa bị mở tung ra.

Trước mặt anh, Aoko chỉnh tề xuất hiện, mái tóc dài đã được buộc cao hình đuôi ngựa, trang bị quần áo trong đầy đủ, không những không già đi mà càng làm tăng thêm vẻ hoạt bát. Mà cô kia, gương mặt phấn nộn, thật là làm cho người ta có cảm giác muốn bay lại hôn một cái.

Đây là hình

"....." Kaito ngây ngốc, sững sờ một chỗ, nét anh tuấn trên gương mặt đã hóa thành ngốc nghếch biểu tình, đột nhiên trong mắt lúc đó có một loại cảm giác sáng ngời. Hả? Sao lại thế này? Vốn là cô ăn mặc rất đơn giản, tại sao anh lại thấy, cô xinh đẹp động lòng người. Mặc dù là có chút nhếch nhác, nhưng trong mắt anh, cô đẹp đến chói mắt nha!

Đây có phải được gọi là "Ma lực của tình yêu" không?

"Anh nhìn cái gì thế hả?" Aoko hai tay chống hông, hoàn toàn phá đi không khí lãng mạn.

Đồ biến thái! Dám hé ra sắc mặt "Không muốn sống", dám dung ánh mắt háo sắc nhìn cô như vậy. Loại ánh mắt này, có chút khiêu khích, nhưng cũng có chút .... Hoang mang??? Cô làm cho anh ... hoang mang sao? (Haiz, tội nghiệp anh, nhìn vợ mình cũng bị chị coi là biến thái))

Kaito cười nhẹ, đi đến trước mặt cô. Hơi hơi khom thắt lưng, mặt không đổi sắc khẻ hôn xuống: "Anh nhìn em, bởi vì hiện tại em đẹp lắm!"

"Hả?" Cô hồ nghi nhìn về phía anh, đưa tay sờ sờ đôi má được anh hôn qua.

Cô đẹp sao? Tên biến thái này lại ở đó nói hưu nói vượn, tuy rằng nói mấy người theo đuổi cô cũng không ít, nhưng cô bây giờ cũng không cảm thấy bản thân mình đẹp! Cùng so sánh với những người tình nhân trước đây của anh, tướng mạo của mình quả thực là.....

Bàn tay Kaito một lần nữa lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, cưng chiều nói: "Ừm! Thôi, chúng ta đi làm đi!" Về sau mỗi ngày đều ở bên nhau, cảm giác này ... Thật tốt quá!

"Làm gì nói chuyện với anh!" Aoko chán ghét chụp lấy cánh tay anh, tức giận nói: "Kuroba đại tổng tài à, anh còn tùy tiện như vậy nữa, em liền ....."

Nói còn chưa nói xong, lại bị anh hôn trừng phạt. Lưỡi của anh dây dưa cùng cô, ôn nhu lại bá đạo hôn càng lúc càng sâu. Có thể cảm giác được mùi hương sữa thoang thoảng trên người cô, thân thể cô, còn có chút mùi vị trẻ con hồn nhiên. ( Bị cướp đi lần đầu rồi còn hồn nhiên cái gì ???)

"...." Aoko theo phản xạ có muốn trốn tránh. Mà bàn tay kia của anh cũng biết chọn thời điểm thật, ngay lúc này lại hướng sau gáy cô, chế trụ đầu cô lại, gắt gao đè xuống, vẫn cùng lưỡi cô dây dưa triền miên, nóng bỏng.

Hơi thở cùng cảm giác có chút hỗn loạn, đã trở nên khó khống chế hơn. Kaito lúc này ngừng hôn, thấy khuôn mặt cô vốn dĩ trở nên hồng nhuận do bị mình hôn cũng có chút đắc ý, không nhìn được cười nhẹ hôn thêm lần nữa.

"Ừm! Đi thôi!" nói xong nắm lấy tay cô, đi ra ngoài nhà trọ.

Chiếc xe Mercedes Benz chậm rãi lăn bánh, bên trong xe cũng im lặng, không ai nói chuyện.

Aoko ngừng thở, nhìn về phía trước. Nhưng ánh mắt cũng không tự giác mà nhìn về người bên cạnh mình, đảo qua khuôn mặt anh tuấn của anh, tầm mắt dừng lại ở hai phiến môi mỏng kia.

Nghĩ đến chuyện mình vừa bị anh hôn qua, cô nhịn không được lại đỏ mặt. Kì quái, .... Chính cô cũng không nghĩ đến việc bản thân mình thật giống cảm giác "Mê trai!" 

Xe một đường đi thẳng đến tòa nhà N.E, ở khoảng cách ba trăm thước,

Aoko bỗng dưng kêu lên: "Dừng xe, em muốn xuống xe, Dừng xe!"

"Dừng xe để làm gì? Còn chưa tới mà!" Kaito hồ nghi nheo mắt nhìn Aoko.

"Em nói rồi, em sẽ xuống xe ở đây. Có nghe hay không vậy?"

Cô cũng không muốn cùng anh sóng đôi bước vào N.E, như vậy thật quá công khai, quá rêu rao rồi. Cho nên chỉ nên xuống xe ở đây, sau đó một mình đi bộ vào, đây quả thật là ý kiến chính xác nhất!

Kaito như thế nào cũng không hiểu cô tại sao lại làm vậy nhưng cũng không ngăn trở mà đem xe đậu vững vàng tại đó: "Em nói muốn xuống ở đây mà! Thôi, xuống đi!"

"......" Kì quái, làm sao anh có thể thỏa hiệp nhanh chóng như vậy, nhưng đã được như nguyện. Aoko không nghĩ ngợi, mở cửa bước ra khỏi chiếc xe Benz.

Với tay về sau đóng cửa lại, Aoko đứng tại chỗ nhìn khoảng cách giữa mình và chiếc xe ngày một xa. Trong lòng đột nhiên lại có một loại cảm giác không nói nên lời, thế nhưng lại không biết trách ai mới đúng.

Tự trách mình ......... Hay là chuyển sang trách anh đây?

"Đau quá!" Đi được vài bước, nhịn không được cúi đầu nhìn cặp chân đang trên giày cao gót của mình. Thật sự là muốn chết quá đi! Lại không mua những loại có đế bằng phẳng, bà sẽ không mang giày cao gót nữa đâu!

Đi chậm lại vài bước, Aoko lại cúi người xuống, lấy tay sờ sờ mắt cá chân "Kaito biến thái! Chắc chắn là cố ý mà!"

"B----" Bỗng dưng bên cạnh vang lên tiếng còi xe ôtô.

Aoko quay mạnh đầu lại nhìn, thì thấy một chiếc xe thể thao màu xám. Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, hé ra khuôn mặt ôn nhu nhưng lại không kém phần nam tính. Mà trong đáy mắt của anh, tựa hồ còn lưu lại chút rung động

Không biết vì cái gì mà cảm giác tựa hồ có chút quen mắt.

Đàn ông bên trong chiếc xe thể thao giống như nhận ra cô có điểm hoang mang, cảm thấy có chút mất mát, cười sáng lạn. "Aoko, đã lâu không gặp!"

"Ách?..." 

Aoko lục lọi tìm tòi trong trí nhớ, bỗng nhiên chỉ tay thẳng vào mặt đàn ông kia, kêu lớn: "Là Hideki học trưởng, người mắc mưu tràng cự tuyệt của tôi ở lễ tốt nghiệp phải không?"

Ngồi ở bên trong xe thể thao, Hideki có chút không đáng kể nở nụ cười, giả vờ có bộ dáng nội tâm bị tổn thương, mất mác nghiêm trọng, nói:

"Tiểu học muội đáng yêu của anh à! Em có thể bỏ lại trước kia một chuỗi xưng hô dài sao?" (

Đúng là Hideki học trưởng mắc mưu tràng cự tuyệt của cô ở lễ tốt nghiệp mà! Haizz ya! Thật đúng là đả kích lòng tự trọng của nam nhân. Aoko lè lưỡi, có chút ngại ngùng cười nói: "Học trưởng! Là em không tốt! Ok, em nhận lỗi, lần sau không dám nữa, không dám nữa đâu!"

Thật sự là không nghĩ tới sẽ gặp được Hideki  học trưởng ở chỗ này.

Sau lúc ấy, hắn ta phải đi Mỹ đào tạo chuyên sâu, bài bản hơn, ngay từ đầu còn có thể nhờ vả, giao cho cô mỗi cuối tuần, nhưng là cô không nhìn hắn nửa năm, tự nhiên cũng không có quan hệ.

Sao hôm nay lại ở đây mà gặp lại?

Hideki nheo ánh mắt lại, cười cười, mà ánh mắt kia của hắn vẫn còn đang chăm chú nhìn khuôn mặt dịu dàng đáng yêu kia của cô. Aoko hình như vẫn không thay đổi, giống như cũ vẫn hoạt bát yêu đời, thanh xuân cũng không hề giảm đi.

Chính là chỉ vài năm không gặp, không nghĩ tới bây giờ lại gặp được cô, một lòng vẫn là thuận theo bang bang loạn khiêu. Không biết bây giờ còn có cơ hội không nhỉ?

"Aoko à, bây giờ em đi đâu? Để người làm học trưởng như anh tiễn em một đoạn!" Hideki nói xong, tay liền mở cửa chỗ ngồi phía trước.

Aoko vội vàng lắc lắc đầu, chỉ vào tòa nhà N.E không xa phía trước. "Học trưởng, không cần đâu, em làm ở N.E, chỉ cách đây có mấy trăm mét, còn phiền anh chở đi sao?"

Hideki khuôn mặt lộ rõ biểu tình ngạc nhiên "Em làm ở N,E hả?"

"Đúng vậy! Có gì không anh?" Aoko nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, có chút bất an hỏi thăm. Trong lòng nhịn không được đoán: Không phải chứ, chẳng lẽ hắn ta có liên quan đến tên biến thái kia ư?

Hideki lau lau mặt, cười lớn, làm tư thế "OK!" "Vậy thì em nên đi cùng với anh, hai chúng ta cùng đường mà, anh cũng đang đến N,E!"

"........." Aoko cảm thấy sống lưng thật lạnh, khóe miệng tươi cười trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.

Hideki học trưởng ........ Cùng Kaito biến thái ........ Quả thật có liên quan.

"Em đến đây nhanh đi! Nơi này không nên dừng xe lâu. Sẽ bị cảnh sát phạt, anh sẽ mất mặt lắm đó!" Hideki thấy cô chậm chạp cử động, tùy tiện tìm đại một cái lý do.

Nghe hắn ta nói như vậy, Aoko đành bất đắc dĩ đồng ý lên xe.

"Hideki, anh đến N.E làm gì vậy?" Mới vừa ngồi xuống đóng cửa lại, Aoko vội vàng hỏi.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, Hideki quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước "Ha, cái này có được xem là học muội Aoko đáng yêu đang quan tâm đến anh không ta?"

"Không giỡn nha!" Aoko nhíu mày kêu một cái.

Hideki không hề đùa giỡn, nghiêm túc nói: "Cha anh cùng N.E có một hạng mục cần phải thỏa hiệp, mà anh lại bất hạnh bị chọn làm người đại diện ấy mà!"

"........." Aoko cũng không hỏi gì nữa, rầu rĩ than một tiếng "Haiz!" Xe chạy vào bãi đỗ xe của N.E, vừa dừng lại nên động cơ vẫn chưa tắt, Aoko đã đẩy cửa bước ra, xoay người cúi đầu nói với Hideki "Cảm ơn anh đã chở em đến đây! Bây giờ tạm biệt anh, em phải vào làm rồi!"

"Aoko" Hideki có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ ngoại hình của mình khiến người ta nhìn vào là thấy ghét sao? Như vậy vì sao tiểu học muội đáng yêu này lại lập tức chạy trốn?

Aoko trên mặt đỏ dần, xấu hổ, cũng hiểu được hình ảnh vừa rồi của mình thật vô phép nên vội vàng bắt đầu làm thế ý bảo "A, xin lỗi anh, tại em muộn mất rồi, anh phải biết N.E là một công ty lớn, còn em chỉ là một nhân viên quèn thôi! Nếu em bị đuổi, ... haizz... thật là rất bi thảm nha!"

"Nếu vậy thì em càng không nên lo lắng đi!" Hideki giọng điệu chắc chắn nói.

Aoko nhìn hắn đầy hồ nghi "Tại sao?"

"Em ở N.E làm chức vụ gì thế?" Giang Húc đột nhiên hỏi, vừa nói chuyện vừa tắt động cơ xe , thân hình cao to lưu loát chui ra thân xe. Hơ ..... tại sao lại hỏi cái này vậy ta?

Kì thật là chính cô cũng không biết mình đến N.E là để làm gì mà!

Quả thật là cùng hạt gạo cũng không có khác biệt nha! Ông trời à, sao tự nhiên lại hỏi cái "vấn đề tế nhị" này chứ?

Aoko cau mày, thì thào nói "À, hay anh xem như ....... Trợ lý cũng được!" Thôi kệ, làm trợ lý đi.

"Trợ lý đúng không?" Hideki bỏ qua thân xe, đi tới trước mặt cô, hơi hơi khom người xuống, cười nói "Nếu N.E dám đem Aoko đáng yêu của anh đuổi đi, thì qua Hideki làm trợ lý cho anh cũng được nha!"

"What?" Aoko cười xởi lởi "Học trưởng à, anh lại .... Chê cười em rồi!"

Tại tòa nhà N.E, tầng cao nhất của tổng tài.

Tiếng đồng hồ để bàn rơi xuống đất, quả lắc đồng hồ đang lắc lư không ngừng, lâu lâu lại phát ra tiếng "Ong ong", văn phòng của trợ lý đang hết sức im lặng.

Kaito bỗng nhiên từ bàn lớn đứng bật dậy, đi đến trước cửa sổ

"Cái con nhím nhỏ đáng giận này, tại sao đến chậm như thế chứ? Từ lộ đi qua nãy giờ chỉ mất mười phút mà vẫn chưa đến.

Đột nhiên, cửa lớn văn phòng bị bật mở ra. Kaito nhanh chóng xoay người lại, nguyên bản ánh mắt đang nóng rực nhìn thấy người vừa đến thì chuyển sang ảm đạm, có chút không kiên nhẫn nhíu mày đều đều nói "Tại sao lại là cậu chứ? Haizz!"

"Ơ chứ chẳng lẽ không phải mình à?"

Shinichi cảm giác chính mình thật là vô tội mà, tốt xấu gì cũng là chấp hành bí thư của hắn nhá. Bí thư vào phòng tổng tài không phải cũng là chuyện đương nhiên, hết sức bình thường sao?

"............." Kaito liếc mắt nhìn anh ta, "Có gì thì nói mau đi!"

"Tình tính nóng nảy quá đó nha!" Shinichi huých tay một cái, vẫn như cũ không sợ chết nói "Mình hiện tại muốn nói với cậu một việc, nhưng phải nhớ là nghe xong không được dữ dằn với mình đó!"

"Nói!" Kaito trực tiếp biến câu nói kia của mình chỉ còn duy nhất một chữ. Shinichi cũng không nói lời ngon tiếng ngọt, trực tiếp vào đề

"Người đại diện của công ty Yamaguchi đã có mặt ở dưới sảnh, đang chờ gặp mặt."

"Vậy thì có gì kì quái đâu?" Kaito thanh âm lạnh lùng, nói.

"Ừ thì không có gì kì quái, ngoại trừ việc cô bé mồ côi hay đi cùng ngươi lại cùng hắn đi vào N.E, nhưng lại cười nói vui vẻ!" Shinichi hảo tâm đem sự thật nói ra.

Au ngửi thấy mùi giấm rất nồng ở đâu đó !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com