lâu rồi mới có new fic
"Con rất thích Yukio n-nên là con xin bác hãy tác hợp cho hai chúng con!"
Yukio nắm chặt tay anh người yêu, lo lắng nhìn người cha khó tính của mình. Adal cúi đầu, nhắm tịt mắt như đang sợ hãi gì đó. Đây là ngày đầu gặp bố vợ nên phải cư xử cho chuẩn mực, tuy nhiên nỗi sợ thầm lặng vẫn len lỏi trong tâm trí cậu, hành xử một cách cứng nhắc.
Isagi nhìn đánh giá một lượt từ trên xuống cậu trai này, tóc vàng tự nhiên, mắt thì xanh lè, còn cái chiều cao quá cỡ này. Cao hơn cả em nửa cái đầu, xúc phạm tôi quá rồi!
Vừa thấy em nhướng mày thì Yukio đã xác định mình sẽ nhận một tràng chửi bới của cha, Isagi ho khan, Adal thấy thế liền đi rót một cốc nước lọc cho bố vợ.
"Chà, cậu có vẻ quen thuộc với cách bày trí trong nhà tôi nhỉ?"
"À dạ...do con cũng hay đến ăn tối cùng Yukio nên cũng biết chút ít ạ."
"Sau đó thì?"
"Ăn xong thì về ạ."
Yukio bên cạnh sợ giùm anh người yêu, trong lòng thầm cổ vũ giúp Adal vượt qua cửa ải với cha mình.
"1 phút."
"Dạ?"
"1 phút là thời gian để cậu cút khỏi nhà tôi. NGAY LẬP TỨC."
Một lời từ chối không thể nào "nhẹ nhàng" hơn từ miệng bố vợ tương lai. Lúc này Yukio mới ra tay, dùng vẻ mặt thương xót cầu xin cha mình. Isagi ngồi vắt chéo chân, cơ mặt cứng đơ, vờ như không nghe thấy gì.
Adal buồn rầu chào em rồi mới ra cửa, Yukio liền đuổi theo thì bị Isagi mắng đuổi lên phòng, cô cũng hậm hực mà rời đi.
Sau khi "dẹp loạn", em mệt mỏi ngả người ra sô pha để từng thớ cơ được thả lỏng, hic nó đau vãi, mình đâu già đến thế.
Bên nhà của Adal thì mọi chuyện diễn ra tốt hơn, cha cậu khá là dễ tính, miễn không động vào tệ nạn xã hội thì cái gì cũng đồng ý hết.
"Mày buồn làm đéo gì? Mai dẫn tao sang nhà nói chuyện là được ngay."
Hắn ghim mạnh vào miếng thịt một cách khó chịu, Adal ngồi nhắn tin rồi khóc ngay trên bàn ăn, nghe kể thì cũng hiểu sơ qua tình hình. Đối phương cũng là bố đơn thân, hắn cũng đã lâm vào tình cảnh gà trống nuôi con nên chắc chắn hiểu được tâm lý của đối phương, muốn ra tay giảng đạo lý để người kia đồng ý mối quan hệ của hai đứa nhỏ.
Đến khi gặp mặt thì hắn ngỡ ngàng, lời đầu tiên thốt ra khi gặp Isagi lại là...
"Vãi l—"
Em cũng hoảng không kém, lặp tức quát lớn với con gái.
"Yukio, ai cũng được, đừng là tên này!"
Isagi sau khi gặp Kaiser thì càng phản đối gay gắt hơn, theo cảm xúc thì chắc hai người đã gặp qua nhau rồi và có một mối thù sâu đậm. Nhưng hỏi thì chẳng ai chịu nói đó là chuyện gì, Adal để ý cha mình thường hay ngồi ngoài sân vườn vào ban đêm, hút một điếu thuốc và ngắm trăng - việc mà hắn đã cho là nhạt nhẽo nhất.
Isagi vẫn sinh hoạt như thường ngày, có điều em dễ giận dỗi, nổi nóng với những việc nhỏ. Cụ thể là sáng nay Yukio đã quên làm món súp mà em đã yêu cầu vào ngày hôm qua. Thế là Isagi không ăn uống gì, cả ngày chỉ nằm trên sô pha. Đây là đang giận dỗi đó!
"Con xin lỗi mà!! Cha muốn con làm gì cũng được, miễn là cha chịu ăn hết bát cơm này. Ăn xong có Kintsuba tráng miệng nữa đó."
Em vẫn cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, lăn từ trên sô pha rớt xuống đất cái bịch. Yukito lo lắng cho tình trạng của Isagi, chắc vài hôm nữa là chết đói mất.
Yukio hôm nay mò sang nhà bố chồng, ngồi thương lượng với Adal về tình trạng của cha mình. Có vẻ sống chết em cũng không muốn làm thông gia với bố của cậu nhóc.
"Hình như giữa hai người có chuyện gì đó, đi hỏi bố anh thử xem."
Thế là cả hai lén lút chạy ra vườn như ăn trộm, Kaiser ngồi ở dưới mái hiên, đối diện là vườn hoa hồng mà hắn trồng đang nở đỏ rực như đang đốt cháy một phần của khu vườn.
"Bố à, không biết bố với bố vợ con có quen biết nhau không, sao mà hai người có hiềm khích dữ vậy?"
Hắn nghe thế thì thở dài, rít một hơi thuốc lá rồi phả khói trắng vào không trung. Gương mặt đầy sự buồn rầu. Adal cũng lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của bố, một người kiêu ngạo coi sự đau khổ của người khác là thú vui mà nay lại tàn tạ như này.
"Chú ơi, có chuyện gì xảy ra với cha cháu sao ạ?"
Yukio cũng tò mò về quá khứ của hai người, trong album ảnh có vài tấm về thời thanh xuân của Isagi nhưng chỉ là ảnh tốt nghiệp, em cũng không kể quá nhiều về lúc đó mỗi khi con gái hỏi đến. Nhân dịp này bới móc lên xem thử.
Hắn liếc mắt nhìn Yukio, xong lại rít thêm một hơi thuốc.
"Quả thật cháu rất giống bố cháu, đôi mắt xanh đó..."
"Ta và Isagi quen biết nhau từ thời cấp ba, nhớ lại thì đúng là mối tình đẹp."
Isagi và Kaiser đã từng là người yêu của nhau, đúng vậy, là đã từng. Khi ấy đã hai rất mặn nồng, còn được bầu chọn là cặp đôi đẹp nhất trên trang của trường. Isagi là một người hết lòng trong tình yêu vậy nên khi ở với em, hắn được em chăm cho béo ra, còn có nhiều kiểu tóc độc lạ.
Cho đến một ngày, một nữ sinh đăng lên mạng hàng loạt những đoạn tin nhắn tán tỉnh của em với những cô gái khác, có cả gửi ảnh nude cho nhau mặc dù không dám chắc đó là Isagi. Vậy mà dư luận chỉ nghe theo một phía, liên tục gọi điện, nhắn tin công kích dù em đã lên bài giải thích.
Vài hôm sau lại có một cô gái toàn thân bó bột đi đến trường, sà vào lòng Kaiser mà khóc lóc, bảo Isagi đã thuê người đánh mình để bịt miệng. Hắn thì cũng không rõ đầu đuôi, có nhân chứng vật chứng thì tin ngay, giáng cho Isagi một cái bạt tay ngay giữa hành lang đông người.
"Vậy là bố ngu rồi, sao lại tin liền chứ?"
"Đm con nhỏ đó đem cái tay gãy của nó vô trường, mặt mũi thì tèm nhem rồi ngã vô lòng tao, ai nhìn cảnh này chẳng tin? Với lại cũng có vụ leak ảnh tin nhắn gạ gẫm từ trước, bảo tao không tin là thế nào."
"Thì con bảo ngu là đúng rồi, yêu nhau mà chả tin tưởng nhau."
"Tch, im để tao kể tiếp."
Cô gái kia là con gái giáo viên, hiện đang được sự thương xót của mọi người liền làm tới, một bước nhảy thẳng lên làm người yêu hắn. Còn Isagi thì bị bạo lực ngôn từ, về sau đã chuyển trường vì bạo lực học đường.
Yukio gật đầu dường như đã hiểu lí do thời đi học cha thường xuyên kiểm tra xem trên người cô có vết thương do bị bắt nạt không, là do em sợ con gái cũng sẽ bị giống mình mà không dám nói với ai.
"Rồi sao nữa bố?"
"Sau đó tao cưới nhỏ về rồi đẻ ra mày, được mấy năm thì phát hiện nó ngoại tình, lúc đó mới biết mọi chuyện là do nó dựng lên, mấy chuyện cũ cũng bung bét hết ra."
"Ồ, thế bố muốn nối lại tình xưa không?"
"Hả?"
.
.
.
"Được rồi tôi xin lỗi Isagi, là do tôi sai, do tôi đã không tin tưởng em vào lúc đó."
Kaiser ngồi đối diện Isagi trong phòng khách, hai đứa nhóc thì đã đi ăn kem, để lại không gian riêng tư cho người lớn nói chuyện. Em ngồi vắt chéo chân, vẻ mặt vô cảm nhìn tình cũ lại mặt dày đến nhà mình, còn thằng kia thì dắt con gái em đi đâu rồi.
"Tôi thật sự xin lỗi, em không tha thứ cho tôi cũng được, xin hãy tác hợp cho hai đứa."
Isagi nhướn mày, nghe ngứa tai sao á.
"Chỉ vậy thì về giùm cho, không có cưới sinh gì ở đây hết, tôi sẽ tìm một người chồng tốt hơn cho con bé."
Hắn thở dài, đột nhiên đứng dậy chống hông nhìn em.
"Đừng để mối thù của người lớn làm ảnh hưởng đến con nhỏ."
Hắn nói xong thì tiến gần lại chỗ em đang ngồi, thoải mái ngồi xuống sô pha, khoác tay lên vai em.
"???"
"Tôi xin lỗi em, đám bạn cũ cũng đã biết mọi chuyện rồi, em đã được minh oan."
Isagi không nói gì, để yên cho hắn ôm chặt mình, ánh mắt vẫn chưa dập tắt được sự giận dữ. kaiser được nước lấn tới, hôn cái chốc lên mặt em.
"Chuyện đánh cắp tiền quỹ lớp cũng đã tìm ra tên trộm rồi, em trong sạch."
"Cũng đã hơn mười năm trôi qua, minh oan thì được cái gì!? Tôi và con gái một ngày chỉ một bữa ăn vì tôi không xin được việc do bài phốt của mấy người đó! M-mấy người...ch..chết hết đi..."
Isagi mím môi, khoé mắt đỏ hoe, tay tự bấu chặt vào quần áo của mình. Kaiser nâng cằm em lên, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nóng hổi.
"A-anh làm gì thế..!?"
Em hoảng sợ khi hắn lột đồ mình ra, đang cảm động mà??
"Làm tình chữa lành."
"Oaaa! Hic anh đi ra đi!"
Em đột nhiên khóc toáng lên khi thấy con cự long của Kaiser đặt ngay trước cái lỗ hồng hào của mình, nó dài dài ghê quá!! Kaiser ôm lấy em, nhẹ giọng an ủi.
"Ba mươi mấy tuổi rồi mà còn trẻ con quá, để tôi đút vào một phát là ăn ngay."
Isagi rưng rưng nước mắt, đánh mạnh vào người hắn.
"Đi chết đi tên khốn Kaimeo!"
"A~ em lại gọi tôi với cái biệt danh khốn khiếp đó rồi, mà sao cũng được, nghe cũng hoài niệm."
"Tôi ghét anh! Ứmm..."
Em đột nhiên im bặt, hai tay vươn tới ôm lấy cổ hắn, cắn mạnh cho bỏ tức.
"Em mà cắn nữa là tôi bắn đấy, bên trong ấm quá."
"Không— a tên khốn! Đừng bắn...đừng mà hic."
.
.
.
"Nhìn hai đứa nhỏ vui nhỉ?"
"Vậy em muốn được vui như chúng không?"
"Gì nữa vậy?"
Isagi mắt cá chết nhìn Kaiser, sau đó lại dùng ánh mắt trìu mến dành cho con gái trong bộ váy cưới trắng, tay cầm bó hoa hồng đỏ rực. Bên cạnh là con rể Adal đang đi mời rượu.
Hắn đặt tay ngay eo Isagi, kéo em sát lại gần mình.
"Ăn Kintsuba không?"
"Không, hôm nay không muốn ăn."
Isagi nhìn lên sân khấu, nơi hai đứa con của mình đang cắt bánh kem.
"Còn Katsudon?"
"Điên à."
"Will you marry me?"
"Kh-"
Em đột nhiên cứng đơ cả người, nhìn sang thì không thấy Kaiser đâu. Hắn đã quỳ bên dưới từ khi nào, cẩn thận mở chiếc hộp vuông màu đỏ, bên trong có một chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh.
Mọi người trong lễ cưới cũng chú ý đến cặp đôi thứ hai của chúng ta, người thì hò reo, người thì chúc mừng. Isagi ngượng chín cả mặt, nhìn xung quanh cầu cứu. Yukio vui vẻ vẫy tay với cha mình, Adal thì nháy mắt, like cho em một cái.
"Ờm..."
"Yes or no?"
"...đjtmemay Kaiser."
"Em vui tính quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com