1.
Mất một lúc để Isagi nhận ra thanh âm ấy đến từ thực tại.
Cậu trở mình, chậm chạp mò chiếc điện thoại trong chăn, lúc chạm được vào thiết bị điện tử thì hồi chuông cũng kết thúc. Isagi nheo đôi con mắt trước luồng ánh sáng bừng lên đột ngột. Một cuộc gọi nhỡ. Vào ba giờ chiều. Từ người mà lạ thay cậu vẫn còn giữ tên trong danh bạ. Kaiser.
Kaiser. Kaiser. Isagi trong cơn mơ màng bị động tiếp nhận những hình ảnh rời rạc tìm đến. Hằn đậm một màu xanh. Đôi mắt màu xanh, hình xăm màu xanh. Thứ màu sắc nặng nề đã ghi lại dấu vết trong cuộc đời của cậu. Là Michael Kaiser. Isagi thả điện thoại xuống cạnh gối, đảo mắt quanh gian phòng thiếu sáng bởi rèm cửa sổ buông mình. Ký ức trong đầu bắt đầu trở nên rõ ràng. Dường như trong phòng triển lãm ngày hôm ấy cũng không có quá nhiều ánh sáng. Kaiser đi bên cạnh cậu và nói những điều nằm ngoài sở trường bóng đá, rằng là Yoichi biết không, người ta nói ánh hào quang của tác phẩm nghệ thuật đang dần biến mất trong thời đại sản xuất hàng loạt này. Rồi gã mượn điện thoại của cậu, tự ý lưu lại dãy số của bản thân, còn cài nhạc chuông riêng cho nó. Isagi đã dọa xóa ngay tức khắc hay ít nhất về sau bất cứ khi nào muốn cậu đều có thể đặt lại mọi thứ thành như ban đầu. Nhưng bằng lý do nào cho đến tận giờ phút này sau gần ba tháng những tưởng đã bỏ quên đời nhau, âm thanh ấy đột ngột vang lên khuấy động một vùng hồi ức. Adagio. Phần mở đầu của bản sonata Ánh trăng huyền thoại.
Điện thoại lần nữa rung lên. Có một tin nhắn mới. Isagi không bất ngờ khi nhìn thấy tên người gửi, đúng hơn cậu không còn lạ gì cái tính cố chấp của gã ta.
"Tôi có việc phải sang Nhật một chuyến. Tầm tối nay sẽ hạ cánh xuống sân bay. Yoichi có ở nhà không?"
Một đoạn tiếng Nhật hoàn chỉnh. Google dịch cũng chuẩn phết nhỉ. Nhưng câu cuối là thế nào chứ. Isagi lầm bầm. Muốn ở nhờ, muốn ôn chuyện cũ hay gì thì nói thẳng ra. Úp úp mở mở như vậy cậu chẳng ưng chút nào. Isagi không muốn trả lời, nhưng biết Kaiser sẽ mặc định im lặng nghĩa là đồng ý, chẳng hề suy xét đến trường hợp tin nhắn chưa được mở ra.
Bởi vậy cậu gõ một dòng hồi âm. "Hôm nay tôi không có ở nhà", và để biến nó thành sự thật, cậu rời giường và bắt đầu sửa soạn. Bố mẹ ước chừng chiều mai mới trở về. Dự định làm tổ trong phòng cả ngày của Isagi vì tin nhắn này mà đành gác lại.
Isagi ra khỏi nhà vào ba giờ rưỡi. Rời nhà rồi mới chần chừ không biết nên đi đâu, đúng hơn là đi đâu cho đến hết ngày. Tự dưng Isagi cảm thấy hành động hiện giờ của bản thân giống như cố tình trốn tránh. Cậu lắc đầu rũ đi ý nghĩ kỳ lạ, hạ quyết tâm bước vào chuyến hành trình phát sinh đột ngột.
Rời Saitama và hướng về phía Tokyo. Đến Adachi, vòng qua Kita, lượn lờ quanh Toshima và khi Isagi còn mải đuổi bắt trong dòng phân vân có nên tiếp tục hay không thì xe buýt đã tiến vào địa phận của quận Shinjuku. Isagi nhìn khung cảnh lần lượt sượt qua tầm mắt, thở dài một hơi, tự mắng bản thân không có tiền đồ. Những chuyện kinh khủng hơn cậu đã trải qua cả, còn Shinjuku chẳng qua là vùng đất chứa đôi ba kỷ niệm mà thôi, lẽ nào lại hèn nhát đến nỗi không dám đối mặt?
Có người cùng xuống xe với cậu. Ngay lúc định rời đi thì giọng nói ngập ngừng vang lên. "Xin hỏi..."
Người gọi là một cô gái trẻ tuổi. Isagi đoán là nữ sinh vì thấy cô mặc đồng phục thủy thủ, sau lưng có đeo cặp sách.
"Cậu là cầu thủ Isagi Yoichi phải không?"
Tuy là câu hỏi nhưng giọng của cô không có chút nghi ngờ. Isagi kéo khẩu trang xuống cằm và đáp tiếng thừa nhận, liền đấy nghe một tiếng reo nhỏ trong veo.
"Ôi! Thật sự là cậu sao? Mình đã để ý từ lúc cậu bước lên xe rồi!" Cô nói rồi loay hoay mở túi xách, lấy ra một cuốn sổ tay và chìa đến trước cậu. "Mình có thể xin chữ ký của cậu không?"
Cuốn sổ khổ A5, bút bi gài dọc thanh còng nhựa, giữa trang giấy đính một bức hình mang kích cỡ y thế. Màu đỏ đen nổi bần bật, là Isagi Yoichi trong bộ đồng phục Bastard München. Isagi hạ bút xuống góc dưới phía bên phải, thuận miệng hỏi:
"Cậu biết đến mình từ giải đấu này à?"
"Để mà nói thì mình đã nghe tên cậu từ trận đấu giữa tuyển U20 và Blue Lock Eleven rồi. Cậu là người hùng của trận ấy mà. Nhưng chỉ thật sự quan tâm từ khi Blue Lock TV phát sóng."
"Chương trình đó rất nổi tiếng nhỉ?"
"Suốt ngày lên trending luôn ấy. Mười người thì đến tám người theo dõi nó rồi. Ngay cả đứa trước nay không có hứng thú với bóng đá như mình cũng bị cuốn theo."
Isagi mỉm cười, viết thêm một lời cảm ơn dưới dòng chữ ký.
"Bóng đá rất thú vị đúng không?"
"Chà, mình không chắc, mình nghĩ cảm xúc mà mình dành cho nó không đến mức nồng nhiệt như những người xung quanh. Mình chỉ là... bị thu hút bởi màn trình diễn của cậu." Isagi ngước lên, thấy cô gái không nhìn thẳng mắt mình. "Mình sẽ luôn ủng hộ cậu."
Dù không phải lần đầu tiên trực tiếp nhận được tình cảm từ người hâm mộ, Isagi vẫn khó có thể giữ được sự thản nhiên. Cậu cũng ngượng ngùng nói cảm ơn, bấy giờ mới nói điều thắc mắc:
"Sao cậu nhận ra mình vậy?" Cậu chỉnh lại mũ len, nghĩ chẳng lẽ mũ và khẩu trang vẫn là chưa đủ.
"Ban đầu mình chỉ ngờ ngợ thôi, nhưng khi cậu ngoảnh sang và mình vô tình nhìn thấy mắt cậu thì mới liền chắc chắn. Nói thế nào nhỉ, mắt của cậu giống viên ngọc lấp lánh ấy, khó mà làm ngơ cho nổi."
"—— Tin tôi đi Yoichi, thứ mà cậu cần che giấu nhất chính là đôi mắt này đấy."
Lời của cô gái bất chợt kéo Isagi vào một thoáng ngẩn ngơ.
Là lúc nào nhỉ? Hình như là từ khi giải đấu Neo Egoist kết thúc, với sự bùng nổ của Blue Lock TV lần đầu tiên Isagi trải nghiệm cuộc sống của một người nổi tiếng; dĩ nhiên cậu và các thành viên Blue Lock đều đã chẳng còn là đám học sinh trung học bình thường kể từ sau trận đấu với tuyển Nhật, nhưng những gì chương trình phát sóng trực tiếp ấy đem đến thì lớn hơn tưởng tượng nhiều. Thoạt đầu Isagi không quá để tâm, có điều sau vài lần phát hiện hình ảnh của bản thân xuất hiện ở bài đăng Twitter của vài người xa lạ thì cậu quyết định nghe theo lời dặn của huấn luyện viên Ego rằng từ nay ra đường phải giả trang một chút; "các cậu không còn là những viên ngọc thô nữa rồi" - mặc dù có lẽ từ "không còn thô" cho đến "quý giá" vẫn còn một chặng đường dài và gian nan, nhưng nhận được sự công nhận ấy từ người đàn ông chẳng mấy khi thốt ra được lời hay ý đẹp thì chắc cũng đáng để tự hào.
Khoảng thời gian đó có chút khó khăn để thích ứng. Isagi hầu như đã quên cảm xúc mới mẻ của bản thân, nhưng còn nhớ một vài chỉ dẫn mà Kaiser mách cho, dù sao gã cũng nằm trong lứa tuyển thủ trẻ tuổi được săn đón nhất thập kỷ này. Dáng vẻ Kaiser lúc truyền lại kinh nghiệm kiêu ngạo như cũ, điều đó khiến Isagi không ngăn được câu tự hỏi rằng không biết vào lần đầu tiên đặt chân lên con đường dẫn đến ngai vàng, gã có gặp phải những vấn đề tương tự như thế hay không. Gã có bối rối khi mở tài khoản mạng xã hội và phát hiện lượng người theo dõi đột ngột tăng thêm vài hàng đơn vị, có xấu hổ khi nhận được lá thư thổ lộ từ vô số người không quen biết, có buồn lòng trước những lời cay nghiệt của hater, có tức giận trước một bản thân xa lạ mà cánh truyền thông vẽ nên hay một lúc nào đấy bất chợt luyến tiếc cuộc sống bình thường không thể trở lại?
Những điều ấy Isagi chưa bao giờ hỏi, có cất lời thì cũng là mỉa mai gã tự cao tự đại dù trong thâm tâm không thể không thừa nhận gã có đủ tư cách để làm thế. Kaiser nói nhiều, mà điều Isagi ghi nhớ nhất - điều mới sượt qua tâm trí cậu nhờ câu nói của nữ sinh: một lời khuyên rằng khi ra khỏi nhà, "mọi nỗ lực hóa trang đều là vô ích nếu cậu bỏ qua đôi mắt này". Gã gợi ý một chiếc kính râm, nhưng Isagi cảm thấy đeo thêm nó chỉ càng làm bản thân trở nên đáng ngờ, huống hồ cậu không tin có thể nhận ra một người chỉ bằng vào đôi mắt. Nhưng gã trai lần nữa tỏ vẻ uyên thâm nói với cậu rằng, kính là cái cơ bản nhất rồi, ở chỗ chúng tôi người ta còn đeo mặt nạ hay trùm cả chăn ra đường ấy. Anh cũng vậy à, Isagi buồn cười hỏi. Đương nhiên không rồi, sao tôi phải tự làm xấu mình chỉ vì đám chó săn ấy chứ.
Cái nết của Kaiser trong trường hợp này lại khiến Isagi có chút khâm phục. Có lẽ gã ta chẳng ngại bị tóm vào những khung hình chụp lén, có lẽ trong mắt gã đấy chẳng qua là chút bố thí mà một hoàng đế nên ban cho đám dân hèn. À. Gã đã nói thế. "Mặc kệ chúng chụp gì và đơm đặt cái gì, chỉ cần sống theo ý thích của bản thân, và thứ duy nhất cần để tâm là trái bóng tròn".
Đó có lẽ là lời khuyên tốt nhất dành cho một người mới bắt đầu như cậu. Khi nhớ tới, quả thực có ít nhất đôi lần Isagi ra đường mà không đeo kính để rồi bị nhận ra. Giờ phút này cậu tự hỏi đó có phải vì đôi mắt cậu quá nổi bật, và Kaiser cũng cảm thấy như cô gái ấy, rằng đôi mắt của cậu giống như...?
Isagi lắc đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cậu trả lại sổ bút cho nữ sinh rồi nói chào tạm biệt. Tiếp đấy kéo sụp mũ và chỉnh lại khẩu trang, tiến vào con đường nhộn nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com