Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3 - First sign (Dấu hiệu)

Các dãy phố dần lộng lẫy hơn bởi ánh đèn, Busan về đêm với tôi vẫn đẹp như thế. Thời thơ ấu cùng mẹ ở nơi này trôi qua với tôi khá êm đềm. Nhắm mắt lại, tôi vẫn nhớ được mùi gỗ mới trong căn nhà cạnh một hồ nước rộng.

Hằng ngày, thú vui tinh nghịch của tôi là chạy ra bờ hồ thả thuyền giấy, hất nước và nhìn chúng dần trôi ra xa, xa hơn nữa đến giữa hồ hoặc mềm nhũn lại vì ướt. Bố thỉnh thoảng mới về thăm chúng tôi. Ông mang vẻ điềm tĩnh của một doanh nhân, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt nhìn mẹ luôn ấm áp.

Bố không để chúng tôi thiếu thốn gì, điều duy nhất thiếu vắng là sự có mặt của ông ở nhà. Bởi thế tôi không gần gũi với bố nhiều, vào những năm tháng ấy chỉ có mẹ là cả thế giới với tôi. Bà an ủi, vỗ về mỗi khi tôi cảm thấy tủi thân vì vài lý do vớ vẩn của lũ trẻ con bấy giờ.

Tôi không có bạn. Sau lần giáo viên vô tình nói về tôi trước lớp, vài đứa trẻ tỏ vẻ thương hại tôi, bên cạnh những cặp mắt kỳ thị SHm không ít. Nhưng tôi chẳng cần, mẹ bảo đừng cố gắng tạo dựng một mối quan hệ dựa trên thứ tình cảm ấy, nó sẽ chẳng đến đâu.

Bản thân ta có thể tự sống tốt mà không cần đến bất cứ sự thương hại tạm bợ nào. Đó chính là cách tôi tồn tại.

.

"Cậu lại muốn đến quán rượu hôm qua?" Taehyung đưa điếu thuốc lên miệng và châm lửa.

"Uhm, hyung."

"Vẫn nghĩ về việc ở đồn cảnh sát à?" Tôi nghe âm thanh chiếc bật lửa va vào ngăn nhỏ trước mặt do Taehyung vừa thảy.

Tôi gật đầu trả lời, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa kính. Đây là lần đầu tiên tôi đọc ký ức của một kẻ giết người, quá trình theo dõi hành vi từ đầu đến cuối của một tên cặn bã có vẻ quá sức chịu đựng với tôi, cũng may nó diễn ra khá nhanh chóng.

"Em thực sự ngạc nhiên về Yoongi." Tôi lơ đãng nói khi nhớ đến cặp mắt của người cảnh sát nọ.

"Min Yoongi là một người có năng lực và cũng nhiều tham vọng nữa." Taehyung phả khói thành hình tròn méo mó. "Vài người theo dõi cuộc thẩm vấn thực sự đã nổi da gà vì Yoongi. Nhưng anh vẫn đánh giá cao sự chuyên nghiệp của cậu khi đây là lần đầu làm việc trực tiếp với cảnh sát Hàn Quốc."

Vì tôi quá bận quan sát Min Yoongi. Mặc dù Lee bị kích động, nhưng khi chạm vào tôi lập tức đọc được ngay ký ức vào ngày gây án, hắn đã bị tác động trước những lời của Yoongi.

Yoongi không phải một gã tầm thường. Anh tỏ ra tầm thường trước khi vào phòng thẩm vấn, nhưng sau cánh cửa đó anh dường như không phải người bình thường nữa. Anh tự tin. Và biểu cảm có phần man rợ. Anh lấy đâu ra cái tự tin đó nhỉ? Thời khắc nhìn vào ánh mắt Yoongi, trực giác bảo tôi phải cẩn thận với con người này.

"Do đặc thù về năng lực của cậu, sắp tới có lẽ anh sẽ nhờ cậu làm việc với cảnh sát thường xuyên hơn. Hy vọng cậu không khó chịu." Taehyung quay sang cười nhẹ với tôi.

"Không hyung, em không phiền đâu." Tôi chẳng ngại làm việc với những kẻ đáng ghét. Là người chịu được áp lực, tôi sẽ dần quen với cách làm việc của chúng và biến nó thành vấn đề quá đỗi bình thường trong cuộc sống của mình mà thôi.

"Cậu bao lâu rồi chưa tập bắn? Có muốn mai đi tập chút đỉnh không? Chắc phải làm vụ cược nhỏ nhỉ Jungkook?"

"Anh đùa sao? Tuần nào em cũng tập. Anh hãy cầu cho năm năm qua mình thực sự tiến bộ, hyung. Nếu không thì vẫn sẽ thê thảm như mèo ướt thôi."

Taehyung ném cho tôi cái nhìn như đã quá quen với cảm xúc này. "Cậu quả là thằng nhóc không biết điều."

Chúng tôi cùng nhau tán gẫu vài kỷ niệm thời còn chung ký túc xá tới khi đến quán rượu, tôi bảo Taehyung về trước vì nơi này cũng khá gần khách sạn của mình.

Hôm nay quán rượu có vẻ vắng hơn, tôi ngồi lại ngay chiếc bàn phía trong góc, gọi một ly vodka và đợi. Dĩ nhiên là đợi con người ấn tượng tối qua. Nhưng Chúa không cho phép tôi thoả mãn dễ dàng như thế, tôi chẳng biết mình đã làm gì đắc tội với Ngài. Sẽ không sao nếu tôi buông vài câu chửi thề chứ?

Chàng trai tôi mong chờ đã không xuất hiện.

Cậu không xuất hiện cả những ngày sau đó.

Tôi đến quán rượu liên tục gần cả tháng trước di chuyển về trụ sở SHPA ở Seoul nhưng chẳng thể gặp lại cậu thêm một lần nào nữa. Tôi đành hỏi người bồi bàn sau khi mất hết kiên nhẫn, thông tin duy nhất tôi nhận được chỉ là cậu không phải vũ công ở đây. Hôm ấy, chỉ là cậu tình cờ đến uống và có hứng muốn lên sân khấu.

Chẳng có lấy một cái tên.

Thật tệ!
Mẹ kiếp cuộc đời! Sao lại đối xử với tôi như thế?

Tôi vẫn mong chờ một kỳ tích, chẳng hạn như tình cờ gặp lại cậu trên một con phố. Tôi hy vọng mình sẽ nhận ra cậu. Nhưng nó đã không xảy ra, đây không phải truyện ngôn tình. Tôi muốn gặp lại cậu giữa hơn ba triệu người của thành phố Busan chắc phải lập tức gia nhập ngay Hội con chiên ngoan đạo của Ngài, may ra được nhận sự thương xót nào đó.

Giờ hay rồi Jungkook. Chúc mừng! Một vé tương tư không khứ hồi.

Tôi mang tâm trạng đầy mây mù như tiết trời cuối năm về Seoul. Thỉnh thoảng tôi để mình nhớ về cảm giác yên ả của con người và giai điệu du dương kia trước khi chìm vào giấc ngủ. Nó an ủi tôi, một phần chữa lành những ngày không may đầy u ám trong cuộc sống đơn độc của tôi. Những khi có hơi men, tâm trí tôi nhớ cảm giác đêm ấy da diết. Tôi thực sự muốn gặp lại người vũ công nọ, tôi cần hỏi làm cách nào cậu có thể gieo rắc cảm xúc này cho khán giả, cho tôi. Thật hổ thẹn khi nó làm tôi có vẻ yếu đuối.

Ở Seoul một thời gian, tôi quyết định mua một căn hộ xa xỉ có tầm nhìn về phía sông Hàn. Tôi vùi mình vào công việc để khi về nhà chỉ còn sự mệt mỏi đến chẳng muốn hoài niệm bất cứ điều gì. Dù không phải lúc nào nó cũng thành công.

SHPA nhận thêm vài SHm nữa sau khi tôi gia nhập, chủ yếu để hỗ trợ thêm cho phía cảnh sát. Tôi không biết bộ não của Taehyung sao có thể chứa được cả chục vấn đề khác nhau như được lập trình để ghi nhớ hàng tá thông tin lớn nhỏ. Taehyung chưa hề bỏ sót bất cứ điều gì từ những vụ án anh đảm nhận. Bên cạnh đó tôi chưa bao giờ nghe dù chỉ nửa lời than vãn trong những lần đi uống hiếm hoi với anh. Anh sáng suốt, luôn có nhận định tinh tế, quyết đoán và thông minh. Những năm học tại Mỹ cùng tôi, Taehyung luôn nằm trong top năm sinh viên xuất sắc nhất trường.

Dĩ nhiên trừ các môn đối kháng.

Nhờ sự ý tứ từ Taehyung, những việc liên quan đến cảnh sát tôi hầu như ít tham gia, chỉ khi thực sự cần thiết. Dù làm chung nhưng chúng tôi ít gặp nhau bởi Taehyung quá bận và cũng vì tôi không thường trực tại SHPA. Tôi chỉ hiện diện khi Taehyung cần, tôi gia nhập SHPA chẳng phải để có một công việc, bản thân tôi có mục đích rõ ràng hơn thế.

.

Mặc nhanh chiếc áo khoác khi bước từ xe xuống, tôi nhìn dòng chữ Cyber Club sáng đủ màu trước mặt trước khi bước vào tụ điểm ăn chơi hàng đầu Itaewon. Len qua đám đông trước cửa vào, cuối cùng tôi cũng thấy bóng lưng Taehyung ngồi ở một góc quầy bar sau những dải đèn nhấp nháy từng vệt dài.

Tôi đến gần vỗ lên vai anh. "Lâu rồi mới thấy anh xuất hiện ở mấy chỗ này, hyung."

"Ah, Jungkook. Xin lỗi vì gọi cậu hơi đường đột." Taehyung ngồi thẳng dậy.

"Không sao, hiện em cũng rảnh mà." Tôi tựa lưng vào quầy đưa mắt nhìn một cô gái khiêu gợi đang đu người lên chiếc cột kim loại sáng bóng.

Những cô nàng ở đây đều hao hao giống nhau với lớp make up dày và quần áo được thiết kế để sẵn sàng lao vào cuộc chơi mà không cần phải cởi nhiều. Xung quanh là những khuôn mặt không còn tỉnh táo, uốn lượn nhiều hướng khác nhau một cách thác loạn, tôi tự hỏi chẳng biết lũ này đã cắn bao nhiêu viên thuốc. Đèn lazer chiếu khắp nơi lẫn vào khói thuốc khiến tôi phải nheo mắt mới nhìn rõ được dãy bàn cuối phòng, nơi vài cô nàng nóng bỏng khác đang tụ lại.

"Nhìn được em nào vừa mắt chưa hyung?" Tôi quay sang Taehyung đùa cợt.

"Hôm nay anh đến đây không phải để chơi, thằng lỏi. Nếu vui chơi thì anh đã hẹn chú mày trước rồi." Taehyung nhấp môi vào ly cocktail nhìn tôi.

Tôi nhướn mày quan sát Taehyung, nhận ra anh vẫn mặc vest dù đã cố ý tháo cà vạt. Sơ mi nhăn nơi mép áo đã được kéo khỏi thắt lưng, có vẻ anh đang làm việc và đến đây luôn. Còn nữa là Taehyung chẳng bao giờ uống cocktail khi đến club giải khuây cả. Tôi nghiêm túc trở lại.

"Nơi này thuộc sở hữu của Mons Group." Anh nói khẽ. Mặt tôi đanh lại giây lát và mau chóng giãn ra trước khi Taehyung thấy được.

Đây rồi! Thứ tôi cần nghe sau hai năm về Hàn Quốc. Chào, Namjoon!

"Chúng ta làm gì ở đây?"

"Có vài vấn đề về chủ tịch Mons Group, anh sẽ nói chi tiết với cậu sau. Giờ thì cậu thấy tên mặc áo hồng  đang đứng khoanh tay phía cửa chứ?"

Tôi nhìn theo hướng mắt Taehyung và gật đầu.

"Hắn là quản lý, tên Jin, một kẻ hai mang. Hắn đã liên hệ với Yoongi nhờ can thiệp để được an toàn trước khi bị phát giác."

Tôi nhìn Jin một cách kín đáo. "Nghĩa là hắn đã bị nghi ngờ? Nếu nghi ngờ tại sao Na... à chủ tịch Mons Group không xử lý hắn luôn? Anh không nghĩ đây là cái bẫy?"

"Sao cậu nghĩ Mons lại gài bẫy cảnh sát?" Taehyung tập trung vào tôi, tay đưa ly cooktail thành hình tròn.

"Vì cảnh sát muốn bắt chủ tịch Mons Group, chẳng phải sao?"

"Đâu ra cậu có thông tin này?"

"Rõ như ban ngày mà hyung, nếu không tại sao lại phải nhờ chúng ta bảo vệ Jin?"

"Thì anh nói lúc đầu, Jin đã gọi cho Yoongi!"

Tôi cau mày quan sát đôi vai rộng đằng kia đang di chuyển đến những chiếc bàn V.I.P. "Jin đã liên hệ với Yoongi được một thời gian rồi phải không? Nếu không thì sao chỉ vì một cuộc gọi gấp gáp mà cắt người đến ngay được? Sao Jin có thể sống sót qua thời gian dài thế?"

Đôi môi Taehyung hấp háy có vẻ muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi.

Chết tiệt! Tôi đã nhiệt tình quá rồi. Dừng lại nào! Tôi phải bớt nói lại để tránh việc Taehyung nghĩ mình biết quá nhiều về Kim Namjoon.

"Nếu không có thông tin gì thêm mà ra được kết luận này thì cậu quả rất nhanh nhạy đấy Jungkook!"

Tôi biết mà! Taehyung đã nhìn ra gì đó.

"Tạm gác qua một chút. Ở đây không tiện nói hết được, anh đảm bảo tai mắt của Mons có khắp cái club này." Anh nói nhanh khi một người bartender đến gần.

Người bartender nhìn tôi mỉm cười lịch sự. "Vui lòng nói cho tôi biết anh cần dùng gì ạ?"

"Cho tôi một vodka!"

"Thật sao? Thằng nhóc này, đang làm nhiệm vụ đấy!" Giọng thầm thì của Taehyung cố thét lên bên tai tôi.

"Không sao mà, hyung." Tôi cố nở nụ cười chạm lên vai Taehyung để trấn an.

Vậy là Min Yoongi đang tìm bia đỡ đạn nếu vụ này không bình thường, và cái bia đó là SHPA. Được thôi. Bất kể lý do gì thì cũng thật vừa ý tôi. Rất sẵn lòng!

Tôi siết nhẹ ly vodka lạnh trong tay mình. Tôi cần thêm chút kích thích ngay lúc này. Tôi đã chờ quá lâu.

Chủ tịch Mons Group - Kim Namjoon, chúng ta sẽ gặp sớm thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com