Chapter 9 - SHPA's Leader (Người lãnh đạo của SHPA)
Tuyết rơi bốn ngày liền, đóng trắng xoá. Tông trắng xám bao trùm khiến mọi thứ trở nên cô độc và buồn tẻ. Không khí ảm đạm rét buốt len lỏi vào từng ngõ ngách trong phòng bệnh, hoà lẫn mùi thuốc sát trùng âm ỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn mỗi khi hít sâu.
Tôi thở hắt ra, cố giản tán bớt mùi khó chịu lâu ngày lảng vảng. Phòng bệnh im ắng đến mức khiến âm thanh đẩy băng ca ngoài hành lang cùng tiếng máy theo dõi trở nên ồn ào hơn bao giờ hết.
"Anh ấy như vậy bao lâu rồi?"
"Từ lúc tỉnh dậy. Thậm chí còn không muốn ăn nữa." Viên cảnh sát phụ trách giám sát vội trả lời.
Tôi bước đến người thanh niên đang ngồi trên giường. Trải qua cuộc phẫu thuật năm tiếng đồng hồ, tiếp nhận biết bao đợt truyền máu và thuốc, hôn mê vài ngày liền, vậy mà những nét thanh tú trên gương mặt kia vẫn không giảm đi bao nhiêu. Dù thế nó chẳng tạo cho người khác cảm giác dễ chịu khi nhìn vào anh. Jin vô cảm với đôi mắt khép nửa, lạnh lùng phớt lờ như thể chẳng có thứ gì quan trọng hơn cảnh vật ngoài cửa sổ. Ngón tay anh di chuyển qua lại trên mép chăn như đang suy nghĩ điều gì, thỉnh thoảng anh quay đầu nhìn nhanh ra cửa khi có ai bước vào phòng.
"Ba cái cảnh nhàm chán đó có gì hay mà anh nhìn mãi thế?" Tôi cúi đầu một chút nhìn theo ra cửa kính.
"Wow, ai đã đắp con Yeti kinh khủng dưới kia vậy? Lấy cái nĩa cắm vô là nó thành mớ mì spaghetti khổng lồ luôn!" Tôi cảm thán một cách nhạt nhẽo và hạ một bên chân mày khi nhìn xuống sân bệnh viện.
Nhìn chán chê con Yeti thêm vài giây, tôi ngồi xuống cuối giường, thuận tiện với tay lấy một trái quýt trên chiếc bàn. Tôi không thường ăn quýt nhưng cũng kiếm chuyện để làm chứ chẳng ngồi yên được, Jin không có vẻ gì là muốn tiếp chuyện với tôi lắm.
Tôi nhăn mặt lập tức khi ăn múi đầu tiên. "Đứa nào mua ba cái đồ này cho bệnh nhân vậy?" Vội nhả ra, tôi lầm bầm chửi rủa. Nó chua lét.
Tôi bỗng nhớ đến Jimin, anh từng nói rất thích ăn chua nhỉ.
Từ lần cuối gặp anh, chúng tôi không liên lạc. Tôi dễ dàng nhận ra Jimin cũng có cảm tình với mình. Tôi đã suy nghĩ về anh vài ngày qua, chẳng phải về việc anh là SHm hay người thường nữa bởi tôi nhận ra nếu để mình yêu anh thì việc đó chẳng phải vấn đề. Vấn đề là tôi, một kẻ đang cố tỏ ra mạnh mẽ trước quá khứ, có ngộ nhận không khi cảm giác ở cạnh anh giống với mẹ như thế.
Tôi không muốn tình cảm của mình dành cho Jimin là ngộ nhận. Tôi không muốn trở thành kẻ không ra gì khi lấy nó là lý do nếu một ngày nhận ra ở anh không như những gì mình mong đợi. Tôi không muốn làm tổn thương Jimin.
Có lẽ anh nói đúng, cảm xúc của một SHm như tôi mãnh liệt hơn bình thường rất nhiều, tôi cần làm chủ nó. Tôi đang dần cuốn vào một cuộc chiến chẳng biết điều gì sẽ đến với mình. Nếu Cupid đang muốn chĩa tên vào tim tôi lúc này, tôi cần sẵn sàng để mình bị đau.
Để bảo vệ được người mình yêu thương, ta cần yêu họ đủ nhiều. Tôi đã sẵn sàng để bảo vệ và yêu thương một người nào khác chưa?
Tôi từ từ ngước lên nhận ra đôi mắt của Jin đang chú ý đến mình, hẳn anh thấy tôi là một kẻ kỳ quặc khi nhìn chằm chằm vào múi quýt trên tay mấy phút liền. Jin trở lại với cái cửa sổ khi tôi thảy chúng lên bàn một cách cẩu thả.
Bọn cảnh sát trốn đâu cả rồi? Ra mà làm nhiệm vụ đi chứ! Sao tôi lại phải ngồi đây với cái con người thất tình này? Đúng mà phải không? Anh trai yêu dấu của tôi vừa đá người này còn gì?
Jin có yêu Namjoon không hay mục đích của anh chỉ là thứ định đưa cho cảnh sát nhỉ? Tôi quan sát Jin, nghĩ vẩn vơ vài chuyện chẳng liên quan cho đến khi nghe tiếng gõ cửa.
Người có mái tóc nâu nhẹ, cao phải trên mét tám bước từ cửa vào đưa tay về phía tôi. "Chào cậu Jungkook. Tôi là trung sĩ Kim Yugyeom, đội trưởng Min bảo tôi đến phối hợp với cậu lấy lời khai của nạn nhân."
"Cậu đi đâu nãy giờ vậy?" Tôi như vớ được chiếc phao cứu sinh, vội đứng dậy lấy áo khoác, phớt lờ cánh tay của người tên Yugyeom. "Tôi ở đây xem anh ấy thế nào thôi, giờ tôi phải đi rồi."
"Nhưng chẳng phải cậu ở đây cùng tôi lấy lời khai sao?"
"Đó chỉ là nhiệm vụ của cậu, không phải tôi."
Yugyeom bối rối.
"Chúng tôi hỗ trợ không có nghĩa là làm luôn phần của cảnh sát đâu. Cố lên nhé!" Tôi vỗ lên vai người trung sĩ tội nghiệp và bước ra ngoài.
Theo quan sát của tôi, còn lâu mới lấy được lời khai của Jin lúc này. Tôi sẽ để Jin yên đến khi anh bình tĩnh hơn. Jin có vẻ vẫn đang bất an và sự có mặt của cảnh sát kèm những câu hỏi thô lỗ chẳng giải quyết được gì, thậm chí sẽ làm mọi chuyện tệ hơn.
Tôi trượt số gọi Taehyung để hẹn trao đổi vài vấn đề phát sinh từ phía cảnh sát. Taehyung rất không vui khi phải làm việc bên ngoài mà không ở trụ sở, nhưng vẫn chiều tôi mà tìm một tiệm trà đầu ngã tư không xa SHPA.
Tôi đẩy cửa bước vào tiệm trà nhỏ đầy mùi bánh ngọt, nhận ra Taehyung đã ngồi đợi ở bàn trong góc từ lúc nào. Anh đang xem gì đó trên máy tính, Taehyung làm việc mọi nơi.
"Đến đúng lúc lắm, xem cái này đi." Nói ngay khi tôi vừa ngồi xuống, Taehyung xoay máy về phía tôi.
Trên màn hình là hồ sơ về một gã ốm nhách trong bộ vest tối giản, đeo kính và tóc chải mượt ra phía sau. Là tên đã ở Cyber khuya đó. Thư ký của Thứ trưởng Bộ tư pháp sao? Tôi nhíu mày khi đọc đến thông tin này.
Namjoon có quan hệ với cả Thứ trưởng, nếu thế thì cái Jin đang nắm giữ quả không đùa được. Cả Namjoon và vị Thứ trưởng này đều đang truy lùng nó, đó hẳn phải là tài liệu cơ mật nào đó ảnh hưởng cả đến chiếc ghế của Thứ trưởng lẫn mệnh hệ Mons Group.
Tôi đọc nốt vài thông tin nữa và trả máy cho Taehyung.
"Bên cảnh sát điều tra được một trong những tên bị bắn ở Cyber có đi với người này buổi chiều trước khi án mạng xảy ra." Taehyung liếm môi đặt tách trà xuống bàn.
"Nhưng thế vẫn chưa chắc chắn được hắn có mặt ở Cyber hay không."
"Đúng vậy, nhưng em có nghĩ Arrow đã tha cho hắn vì hắn là thư ký của Thứ trưởng không?"
Taehyung nhanh nhạy thật.
"Cũng có thể!"
"Bên cảnh sát điều tra được đến đó thôi. Giờ thì chuyện chính. Vài ngày tới có thể sẽ có một cuộc giao dịch thuốc phiện từ những kẻ được cho là người của Kim Namjoon. Mặc dù chỉ là lũ râu ria mua bán nhỏ nhưng mong Yoongi sẽ bắt được chúng và có được vài thông tin hữu ích hơn."
"Và?"
"Yoongi có ý nhờ em tham gia."
"Tại sao?"
"Em là một tay chuyên nghiệp bắn tỉa, anh ấy hy vọng em có thể hỗ trợ ở vị trí thuận tiện nào đó."
"Em không thích." Tôi dựa lưng vào ghế. Tại sao tôi phải đưa mình vào nguy hiểm chỉ vì con người ấy chứ?
"Em vẫn giận Yoongi?"
"Anh cũng sẽ tham gia." Taehyung như muốn thêm lý do lôi tôi vào vụ này.
"Anh điên à? Anh định làm gì ở đó? Đốt tụi nó sao?"
"SHPA vừa tìm được một cậu bé nhận diện được thứ gọi là từ trường nếu có SHm sử dụng năng lực. Anh sẽ cùng cậu ấy đến đó. Nếu phát hiện có SHm, anh sẽ tìm cách ngăn chặn ngay lúc ấy để phía cảnh sát không bị nguy hiểm."
"Anh không thể. Không những anh mà còn cậu bé ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm."
"Thế em nghĩ sao anh lại cần em theo vậy?"
"Giờ thì anh đang đưa em vô thế khó đấy à?"
"Em có thể cân nhắc." Taehyung nhún vai với cái cười nhẹ.
Tôi nhăn mặt, hớp một ngụm trà nhìn mái tóc được tỉa gọn gàng của người kia. "Anh mới cắt tóc hả?"
"Ừ, tóc dài quá rồi."
"Hôm nay hình như anh còn sạm đi nữa?"
"Mùa này ở Bangkok nắng quá, anh phơi nắng mấy ngày liền vì phải đi lang thang lần dấu vết của một SHm điều khiển nước."
"Họ nhờ anh bay sang chỉ để làm việc này sao?" Tôi quan sát làn da ngăm của Taehyung mặc dù nó chẳng làm nhan sắc của anh hao mòn hơn chút nào.
"Đó là SHm thuần chủng, họ phải tìm một người năng lực tương đương có thể đối kháng lại phòng trường hợp cậu ấy không kiểm soát được."
"Lâu rồi em mới nghe lại được thông tin về dòng thuần. Cậu ấy đã vướng vào chuyện gì vậy?"
"Cậu ấy cứu một đứa bé khỏi chết đuối nhưng không kịp. Bên phía gia đình nạn nhân không hiểu chuyện nên kiện cậu ấy gây chết người." Quan sát tôi vài giây, giọng Taehyung bắt đầu trầm đi. "Cậu ấy bỏ trốn cùng sự day dứt vì mình mà đứa bé chết. Những người quanh khu đó biết tin thì bắt đầu hỗn loạn, họ lên án chúng ta. Chính phủ còn đang xem xét chuyện tách SHm ra khỏi khu dân cư và sống biệt lập dưới sự giám sát của quân đội."
"Bọn chúng không thể!" Tôi rít lên một tiếng nhỏ.
"Nói chung ở Thái là nơi không an toàn cho SHm. Jungkook à, em hãy thấy may mắn khi chúng ta đang ngồi ở đây và nhàn nhã thế này."
"Chúng ta có thể che giấu nó."
"Không phải ai cũng làm được. Ai cũng bị bản ngã điều khiển sống đúng bản chất mà phải không?"
Taehyung cất máy tính vào túi xách, anh nhìn tôi nói rõ ràng.
"Chúng ta ở SHPA. Chúng ta bảo vệ nhau, ngăn chặn những tiêu cực của chính chúng ta, nó tác động rất lớn đến tình hình hiện tại. Hành động của mỗi cá nhân có thể sẽ ảnh hưởng cả một cộng đồng. Những người kia không quan tâm ai làm và nó xảy ra thế nào. Họ chỉ quan tâm kẻ đó có phải SHm hay không và nếu là SHm thì là lỗi của chúng ta, không còn là của cá nhân nữa. SHPA không được để những chuyện này xảy ra. Ta cần thay đổi cách nhìn của họ về SHm."
Tôi im lặng quan sát sự nghiêm túc của Taehyung. Anh đang hướng đến một tương lai hoà bình với con người, tôi hiểu điều đó. Tuy nhiên, trách nhiệm của anh quá to lớn, anh không nên gắn mình vào nó, một lúc nào đó chính nó sẽ giết chết anh. Cái lý tưởng ấy đang vô tình đè lên vai Taehyung một tảng đá mà tôi tưởng tượng việc nghĩ cách vác nó để đứng dậy cũng mệt mỏi thế nào. Trách nhiệm này không phải thuộc về một người mà của rất nhiều người.
"Anh là người đứng đầu SHPA tại Hàn Quốc, anh hiểu rõ mình đang làm gì." Taehyung vỗ vài cái lên tay tôi vẻ trấn an. Anh biết tôi nghĩ gì.
"Chà, giờ thì anh làm em cảm thấy hổ thẹn đó." Tôi thú nhận.
"Thôi nào! Ai cũng có một mục đích để tồn tại. Con đường em và anh đi khác nhau, đừng nói thế Jungkook!"
"Cuối cùng cậu ấy thế nào hyung?"
"Ai thế nào?"
"SHm thuần chủng khi nãy anh nói?"
"Cậu ấy tự sát."
Câu trả lời của Taehyung khiến một ngày dài của tôi trở nên bừa bộn và nặng nề hơn.
Tôi di chuyển tách trà trên bàn thành vòng tròn khi Taehyung nghe điện thoại, đưa mắt quan sát xung quanh. Vào mùa lạnh nên tiệm trà khá đông. Tôi tự hỏi những con người hiện diện trong căn phòng này, ngoài tôi và Taehyung còn có ai là SHm?
Họ có tự tin rằng mình là SHm không? Họ có thể hiện không hay phải khổ sở giấu đi bản thân để tồn tại trong cái xã hội tàn nhẫn này?
Tôi mím môi quay lại với tách trà nguội ngắt của mình. Taehyung đã nghe điện thoại xong, anh nhìn gì đó phía sau lưng tôi và nhướn mày.
"Ồ... Jimin kìa Jungkook!"
Tim tôi như bị trật một nhịp khi nghe Taehyung nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com