Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Prologue

Gió thổi xuyên qua khe hở giữa những tòa nhà bê tông cũ kỹ, mang theo hương thuốc súng lẫn mùi ẩm mốc của khu phía Tây – một quận nằm ngoài rìa trung tâm thành phố, nơi những tuyến đường mòn và giao lộ khuất bóng đèn thường là điểm dừng chân của các cuộc trao đổi bất hợp pháp.

Alexis Ness ngồi bất động trên tầng thượng của một chung cư ba mươi tầng. Gió bạt qua tóc cậu – thứ tóc tím bồng bềnh như hơi khói, ánh lên màu rượu vang dưới nắng hoàng hôn. Cậu mặc sơ mi trắng cài kín cổ, khoác áo dày màu than xám đậm. Một tay giữ ống nhòm tích hợp thấu kính hồng ngoại, tay còn lại tựa lên đầu gối, kiên nhẫn chờ.

Từ vị trí này, Ness nhìn thẳng xuống bãi đậu hàng sau một quán bar lớn – Silver Crown. Quán hợp pháp, giấy phép đầy đủ, thanh tra kiểm định đều qua. Nhưng mặt sau nó luôn là một câu chuyện khác. Những chiếc xe tải không biển số, những kiện hàng không dán nhãn, và những người đàn ông hút thuốc không bao giờ ngẩng mặt khi rời đi.

Ở giữa khung cảnh đó, có 1 người xuất hiện.

Michael Kaiser – chủ sở hữu thương hiệu hộp đêm này, doanh nhân hợp pháp, nhà đầu tư chuỗi giải trí và bất động sản... và theo hồ sơ mật, là "The Emperor" – kẻ đứng đầu một nhánh mafia được chính phủ gắn nhãn "nguy hiểm nhưng ổn định."

Hắn xuất hiện như một cơn gió ngược – không tiếng động, không phô trương, nhưng lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Tóc vàng ánh bạch kim, dài vừa chấm gáy, xoã tự do trong gió chiều. Hắn cao, vai rộng, dáng bước thong thả nhưng vững chãi. Trên cổ trái là hình xăm hoa hồng lam – sắc mực xanh thẫm nổi bật trên da, những đường gai quấn quanh bắp tay, uốn xuống mu bàn tay trái tạo thành hình vương miện. Bộ vest đen xám hắn mặc không nếp nhăn, cổ tay áo lấp lánh một đường chỉ bạc, ngón tay đeo nhẫn, ánh lên trong nắng như dấu hiệu của quyền lực không cần nói thành lời.

Ness không thở mạnh. Cậu điều chỉnh tiêu cự kính.

Kaiser vừa mới bước ra sau bar. Hắn nói gì đó với hai kẻ hộ tống, rồi rút bật lửa – loại dùng gas, thân khắc tên riêng. Châm thuốc. Không vội. Rất giống một thói quen lâu năm.

Ness đã quan sát hắn gần hai tuần.

Từng động tác, từng giờ ra vào, từng món đồ uống hắn gọi. Từng người rời khỏi bar lúc nửa đêm.

Cậu đã nghĩ: chỉ cần thêm vài ngày nữa là đủ chứng cứ.

Cho đến khi...

Michael Kaiser ngẩng lên.

Và nhìn thẳng vào ống kính.

Ống nhòm rung nhẹ trong tay Ness. Không nhiều – chỉ vừa đủ để tim hụt một nhịp. Cậu biết mình đứng cách hắn gần bốn trăm mét, ở trên cao, gần như hoàn toàn khuất sau các toà nhà cũ. Không thể nào hắn thấy.

Nhưng ánh mắt đó – xanh như ngọc, sắc như lưỡi dao mỏng – rõ ràng xuyên qua cả khoảng cách và thủ pháp đặc vụ.

Kaiser mỉm cười.

Một nụ cười rất nhẹ, chỉ nghiêng môi một bên, không phô răng, không thách thức. Giống như...

... như thể hắn đang chào.

Ness buông tay khỏi ống nhòm. Tim vẫn chưa đập lại theo nhịp bình thường. Trời phía Tây ngả vàng cam. Gió lại nổi lên, lần này mang theo một cảm giác khác. Lạ, và hơi lạnh sau gáy.

Cậu cúi xuống, rút sổ ghi chép.

Ghi: "Đối tượng nhìn thẳng vào hướng quan sát. Không rõ vô tình hay nhận thức rõ. Giao tiếp bằng mắt có chủ đích. Cười. Không rút lui."

Lúc Ness ngẩng lên lại, hắn đã quay đi.

Mất hút vào bóng tối sau dãy container.

Từ tầng thượng, Ness ngồi yên thêm năm phút nữa. Không viết thêm gì. Không chụp hình. Chỉ thở.

Cậu không biết mình vừa bị phát hiện, hay vừa được mời tham gia một trò chơi mới.

Ness không rời đi ngay. Cậu ngồi lại trên tầng thượng thêm một lúc, mắt dán vào bóng tối nơi Kaiser vừa khuất sau dãy container.

Một phần lý trí khẳng định: khoảng cách bốn trăm mét, góc khuất hoàn toàn, Kaiser không thể thấy cậu được. Không thể.

Nhưng ánh mắt đó, cái cách hắn nhìn về phía này, chậm rãi, chính xác, không giống ngẫu nhiên.

Ness siết chặt tay cầm ống nhòm. Không phải vì sợ, mà vì cậu ghét cảm giác không nắm trọn thế chủ động.

Điện thoại rung lên trong túi. Một tin nhắn được mã hóa từ đơn vị chỉ huy hiện lên màn hình:

"Chấp thuận tiếp cận cấp độ thấp. Không tương tác trực tiếp. Quan sát môi trường. Hạn mức: 72 giờ."

Ness gập máy lại. Đứng dậy. Gió lạnh lướt qua cổ áo sơ mi đã cài kín, nhắc nhở cậu rằng từng bước sau đây không còn nằm trong phạm vi an toàn nữa.

Lệnh đã có. Quy tắc rõ ràng. Bắt đầu từ đêm mai, cậu sẽ không chỉ theo dõi từ xa.

Cậu sẽ bước vào lãnh địa của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com