Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Điểm hẹn

Sau khi kêu người lại mở mật khẩu để giải thoát mọi người ra khỏi cái lồng sắt đó thì mọi người cũng bắt đầu ra về vì họ cho rằng Kaitou KID đã tẩu thoát cùng chiến lợi phẩm của mình tối nay mất tiêu.

-Sonoko này, từ lúc bị nhốt tới giờ sao tớ không thấy Shinichi đâu nhỉ?.

-Chắc thấy chán nên về trước rồi chứ còn gì nữa, tên đó chuyên gia là vậy mà, đến rồi lại biến mất trong thầm lặng, kệ hắn ta đi.

-Ừm, biết là vậy nhưng tớ vẫn thấy lo lắng cho cậu ấy.

-Mặc kệ hắn ta đi Ran, lúc nảy KID-sama đúng lịch lãm luôn nhỉ?, tớ còn được anh ấy nhốt nữa đấy, hạnh phúc quá đi mất. Và Ran và Sonoko cũng bắt đầu đi về nhà, cảnh sát thì cũng vậy, ông bác Jirokichi và thanh tra Nakamori tức muốn chết vì đã để KID chạy thoát cơ. Mọi người đều cho là Kaitou KID đã cao chạy xa bay nhưng trên tầng thượng, một bóng người áo trắng cùng với cái gọng kính một mắt đang đứng trên đó, giơ cao cái tay cầm viên đá lên trên trời cho ánh trăng có thể chiếu vào, ánh sáng từ mặt trăng chiếu vào làm lộ rõ những tạp chất bên trong viên đá.

-Chán thật nhỉ?, lại không phải rồi. Thất vọng nắm chặt viên đá rồi hạ tay xuống rồi đưa tay vào túi quần, nhưng anh không định tẩu thoát ư?, đứng đó như chờ một người đến, rồi cánh cửa tầng thượng cũng vang lên "Sầm", một chàng thanh niên trẻ tuổi mặc một bộ đồ của trường trung học Teitan bước ra.

-Anh kiểm tra xong chưa?, ý tôi là viên đá ấy.

-Rồi, mọi thứ đều rất suôn sẻ không gặp trắc trở gì, tất cả là nhờ cậu đó thám tử.

-Anh đang nói gì vậy?, tôi đã làm gì đâu ?, đáng lẽ ra tôi sẽ không ở đây nếu không bị anh quấy rầy.

-Xin lỗi cậu nhé ngài thám tử lừng danh. 

-Anh là người đã gọi tôi đến đây, ngay từ đầu người không bao giờ làm gì cả là anh. Mỗi lần anh gửi thư thống báo cho tôi và trên hết, cũng như anh trả lại những viên đá cho tôi, vì những điều đó mà giờ thanh tra Nakamori đối xử với tôi không khác gì đồng minh của anh và cấm tôi vào những địa điểm xảy ra vụ trộm, may hôm nay là khác đấy.

-Nhưng nếu đó là sự thật thì cả thanh tra Nakamori và cảnh sát Nhật đều không có cơ hội để bắt chung ta, haha.

-Đồ ngốc, tôi không có hứng thú trong việc trở thành cộng sự của anh trong phạm tội đâu.

-Oh, vậy thì thật là đáng tiếc nhỉ?.

-Vậy, lí do anh gọi tôi đến đây là gì?, lần này anh đã gửi một thông báo riêng cho tôi và đây là địa điểm anh chỉ định để gặp mặt, anh muốn thảo luận về điều gì à?.

-Không phải thảo luận mà là, là. Anh vừa nói vừa ngượng ngùng, lúng túng làm cậu ngơ ngác đứng không hiểu chuyện gì ?.

-Anh nói cái gì vậy tôi không hiểu gì hết, bình tĩnh lại đã nào. Đang nói chuyện thì đám người từ cửa xông thẳng ra ngoài, hình như tầm 5-7 người mặc một bộ đồ đen và người nắm trùm là một người đàn ông cao lớn có để râu và mặc cho mình cái áo khoác đen dài phủ đến tận gần chân tay phải còn cầm theo một khẩu súng lục có cài giảm thanh chỉa về phía KID.

-Tao đã gửi thư nói mày không được đánh cắp viên đá rồi vậy mà mày vẫn cứng đầu như mọi khi nhỉ?, nhưng cũng cảm ơn mày đã lấy nó giúp bọn tao, ohh, hôm nay mày con mang cả bạn trai đến nữa à?. Nói xong hắn chỉa súng về hướng cậu đang đứng.

-Nhưng có là gì đi nữa thì mày cũng sắp được gặp diêm vương ở dưới đó rồi, và đừng lo thằng nhãi kia cũng sẽ xuống bầu bạn với mày. Dứt lời hắn bắn một viên đạn bạc về phía cậu, KID đứng từ sau chạy đến đẩy cậu ra, đẩy cậu nằm bệch dưới đất.

-Nà, này bọn chúng là ai vậy hả?. KID đứng dậy rồi đỡ cậu dậy theo không đáp lại cậu hỏi của cậu.

-Viên đá này không phải viên mà bọn mày đang tìm kiếm đâu, tôi đã kiểm tra rồi. Vừa nói anh vứt viên đá về hướng bọn chúng, tên cầm súng bắt được và cầm đưa lên so với ánh trăng, quả thật là không phải.

-Hừ, dù gì thì bọn tao đến đây là có 2 mục đích, 1 là lấy lại viên đá, và 2 là đưa mày đi đến gặp diêm vương cùng thằng nhãi kia nữa. Nói xong hắn và đồng bọn bắt đầu rút súng ra và nã đạn về phía hai người, nhưng KID đã nhanh chân ôm cậu nhảy xuống khỏi lan can và bay đi cùng cái tàu lượn của mình. Bay đến một sân thượng của một tòa nhà đang thi công KID hạ cánh ở đó và thả cậu xuống.

-Này KID hãy giải thích cho tôi đi nào, bọn chúng là ai mục đích bọn chúng muốn lấy viên đá là gì và tại sao bọn chúng lại muốn giết anh và anh gọi tôi đến đây để làm gì ?. Thấy mình hỏi vậy mà KID không trả lời gì hết chỉ ngồi bệch xuống đất, gương mặt tái mét và đang ôm gì đó ở gần hông, thấy nghi cậu cũng lại hỏi xem tình hình của anh.

-Khoan đã nào, không lẽ?!. Dứt câu cậu lại xem kĩ hơn thì thấy bên hông anh máu chảy ra dính vào cả cái áo vest trắng của mình, lúc nãy khi đưa cậu bay đến đây anh không may đã bị dính đạn và bắt buộc phải hạ cánh ở đây một lúc.

-Này, sao anh dính  mà không bảo tôi đã vậy còn ôm tôi bay đến tận đây nữa, anh có đem bộ sơ cứu hay gì không?. Nhìn anh mặt tái mét không ngừng thở hổn hển, cậu đành nhìn xung quanh xem có mảnh vải hay cái gì có thể cầm máu lại giúp anh không nhưng chắc là vô vọng rồi, cậu nhanh tay lấy tấm áo choàng trắng đó của anh mà xé ra rồi băng bó quanh hông anh, đỡ anh dậy rồi đi xuống tòa nhà này.

-Gắng xíu đi để tôi đưa anh đến nhà tôi vậy, dù gì thì nó cũng gần đây rồi.

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Đưa anh vào trong phòng mình, đặt anh nằm trên giường cậu đi xuống nhà tìm bộ sơ cứu rồi chạy lên băng bó lại vết thương may là nó không sâu lắm. Giúp anh gắp viên đạn ra rồi băng bó xơ qua vết thương, cởi nhẹ ra chiếc áo vest trắng bây giờ đã thấm máu và mồ hôi, lấy cái mũ chóp cao xuống bây giờ trên gương mặt anh chỉ còn mỗi cái gọng kính một mắt. Cậu khá bất ngờ vì Kaitou KID có một gương mặt rất giống mình.

-Không ngờ tên KID này cũng có gương mặt giống hệt mình nhỉ?, này không phải hắn hâm mộ mình quá đập mặt xây lại đấy chứ?, haha chắc không phải đâu. Chăm chú nhìn anh một lúc lâu thì người hiện đang nằm trên giường bỗng cất tiếng.

-Này đại thám tử?, ngắm đủ chưa, đừng nghĩ tôi đẹp trai quá mà định giở trò gì đấy nhé.

-An, anh dậy từ lúc nào vậy hả?, đẹp trai gì chứ chỉ là thấy anh có gương mặt hơi giống ta thôi, không phải ngươi đi phẩu thuật đó chứ?.

-Nào Mettantei-kun, gương mặt này là cha mẹ tôi ban tặng đấy nhé phẩu thuật gì chứ, có cậu thì được.

-Không thèm nói chuyện với ngươi nữa, ta đi giặt áo cho ngươi, ta có nấu chút đồ ăn ở dưới bếp và thuốc ta đặt trên bàn bên cạnh ngươi đó. Nói dứt câu cậu bước ra khỏi căn phòng và đóng cửa lại, để anh ở lại trong phòng, ánh mắt từ cửa hướng về bịch thuốc đang được đặt trên bàn nhìn nó rồi mỉm cười.

"Dễ thương quá đi mất, đại thám tử quan tâm tới mình đến vậy cơ đấy". Thầm nở hoa trong bụng rồi tiếp ục nằm ườn trên giường rồi ngủ thiếp đi quên luôn cả lời dặn phải uống thuốc của cậu, đột nhiên cánh cửa phòng bật ra. Cậu mở cửa bước vào trong phòng tay còn cầm bát cháo nóng ngun ngút khói cùng một ly nước vào trong.

-Chắc là anh đau quá nên không xuống ăn được nên tôi có lòng tốt đem lên cho anh này cả nước để uống thuốc, nữa... ngủ rồi à?, sao thằng ngốc như anh ngủ nhanh vậy?. Bất lực đặt khay cháo và li nước lên bàn, ngồi bên cạnh chỗ anh ngủ cậu đè "nhẹ" lên phần hông bị băng bó của anh.

-Kaitou KID dậy mà ăn cháo rồi uống thuốc và kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra lúc nảy đi!.

-AHH!, AH, đau đấy ngài thám tử cậu không thể nào chọn cách khác để đánh thức tôi dậy nhẹ nhàng hơn được à?, Au!.

-Tôi thích kêu sao thì kêu, lúc nảy tôi có bảo anh uống thuốc rồi ăn chút cháo mà anh lại đi ngủ.

-Tại tôi phải chạy trốn khỏi đám người kia buộc phải đưa cậu theo mới bị trúng đạn đấy chứ bộ, cậu nợ tôi vậy mà.

-Và tôi đã hết nợ vì đã đưa anh về nhà và giúp anh sơ cứu vết thương đó đồ ngốc, dậy uống thuốc rồi ăn chút cháo đi rồi mới ngủ nghe chưa?.

-Cậu còn phải làm gì à?, mà tối nay cậu ngủ ở đâu?.

-Trước hết anh phải trả lời cho tôi vài câu hỏi đã, bọn chúng là ai, tại sao lại muốn giết anh và mục đích bọn chúng lấy viên đá là gì ?.

-Cậu thật là thích tọch mạch chuyện người khác nhỉ?, bọn chúng là đám người đã giết cha tôi và bọn chúng đang tìm viên đá có tên là "Pandora" viên đá có thể mang lại sự bất tử, tôi vì muốn trả thù nên muốn tìm ra nó trước bọn chúng và phá hủy nó, đơn giản thôi.

-Cha cậu?, chẳng lẽ cậu là KID đời thứ 2 và KID đời thứ nhất là cha của cậu đã chết ư?.

-Những chuyện còn lại cậu tự tìm hiểu đi thì hơn đại thám tử, dù gì thì cậu cũng muốn tự tìm hiểu nó mà. Nói dứt lời anh cầm lên bát cháo và ăn từ từ., cậu đứng phắt dậy tiến về phía chiếc cửa và mở ra.

-Này đừng nói cậu sẽ đi tìm hiểu thêm thông tin lúc nửa đêm đấy nhé?, khuya rồi cậu không thấy mệt à?.

-Anh cứ việc ăn xong và uống thuốc rồi đi ngủ đi, tôi có chút thắc mắc cần giải quyết tôi sẽ ngủ trong thư phòng. Dứt câu cậu mở cửa bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.

-Cậu đúng là cứng đầu đó Kudou Shinichi.

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Đã là 12h hơn rồi anh vẫn trằn trọc khó ngủ, chắc là vì vết thương ở hông nhỉ?. Có chút tò mò về việc cậu đang tìm hiểu về thứ gì, anh mới đứng dậy và đi xuống thư phòng nơi cậu đang ở. Mở cửa bước vào trong thư phòng, anh không còn bất ngờ về việc nơi này chứa toàn bộ thể loại sách nữa vì anh đã "đột nhập" vào đây một lần rồi, thấy cậu đang ngồi trên ghế ngủ, trên bàn toàn là tài liệu về Kaitou KID, anh cũng ngầm đoán ra được cậu đang tìm hiểu về thứ gì. Không nở để cậu ngủ ở đó, anh bế cậu lên trên phòng ngủ chung vì chính anh đây cũng không muốn ngủ dưới sofa (thánh cơ hội :))). Bước vào phòng đặt cậu nằm trên giường rồi cũng nằm xuống cạnh cậu ôm cậu mà ngủ.

END CHAP 2

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

-chào các tình yêu nhé ><, mik đã đăng chap đúng như dự định rồi :')), cứ ngỡ là mai mới đăng được cơ kk. Mong mn có thể bl hoặc bình chọn giúp mik nhé, cám mơn các bạn nhiều ^^





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com