Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 2: Không quên nhau

"Tại sao cậu lại gọi cho tôi ?"

Chung Nhân vừa mở tivi vừa hỏi với vào trong bếp, Khánh Tú vẫn đang đứng ở đó, nạo một ít củ cà rốt, một ít thịt băm và một ít rau xanh mà anh chẳng biết bà giúp việc đã nhét vào đó tự khi nào. Bất giác, anh lại thoáng nghĩ rằng việc cậu đứng ở bếp như thế này tựa như họ chưa bao giờ ly hôn và hơn ba năm qua chỉ là một cơn ác mộng hoang đường với cả hai người.

"Anh nghĩ tôi có thể gặp ai trong bộ dạng thế này !"

Chung Nhân đứng dậy, đến bên cửa bếp, dựa vào tường nhìn cậu. Vợi bộ đồ hơi bị cũ rích như thế này, khuôn mặt đã gầy hóp đi so với lúc trước rất nhiều, trông cậu khá trầm lặng và buồn tẻ, không còn vẻ xù lông cương quyết như những lần gặp nhau trong tòa án, cũng chẳng hề giống người "vợ" ghê gớm quản chồng kèn kẹt mà anh ghét cay ghét đắng của quá khứ ...

Tự dưng anh lại nổi lên một chút đau xót.

"Anh ăn tối chưa ?"

Khánh Tú ngoái lại hỏi anh, trong khi tay vẫn thoăn thoắt quen thuộc đảo thức ăn trong chảo.

"Muốn ăn khuya không ?"

"Ừ, cho tôi một đĩa !"

Chung Nhân định nói thêm rằng nhiều lúc anh rất nhớ những món ăn của cậu, nhưng rồi lại thôi.

Lát sau, cả hai người ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn tròn bằng gỗ, trước mặt là hai đĩa ramen xào nghi ngút khói. Chung Nhân nhìn đĩa ramen của Khánh Tú toàn rau, hơi cau mày hỏi tò mò:

"Sao cậu lại chuyển sang ăn chay ?"

"Không có lý do gì đặc biệt cả, thấy tốt cho sức khỏe thì ăn"

Khánh Tú trả lời rất bâng quơ, tựa như đang giấu diếm điều gì đó.

"Cậu không phải là người như thế ?"

"Sao ?" - Khánh Tú hơi ngạc nhiên.

"Ăn chay vì tốt cho sức khỏe. Chắc chắn phải có một lí do gì đó cần phải đánh đổi !"

Khánh Tú hơi khựng người lại vì câu nói có thể gọi là "trúng tim đen" của Chung Nhân.

Hóa ra, hắn hiểu cậu hơn cậu từng mơ ước ...

"Tôi ăn chay để trả nợ thánh thần !" - Cuối cùng Khánh Tú cũng thật lòng trả lời hắn.

"Là sao ?"

"Tiểu Chung bị bệnh, tôi đi chùa, sư thầy bảo nếu nó qua bệnh thì nên ăn chay !"

"Tào lao thế cũng tin ! Mà Tiểu Chung bị bệnh gì ?"

"Ung thư máu, đã ghép tủy thành công."

Chung Nhân bị khựng lại, có cảm giác như bị mắc nghẹn. Sự việc như thế mà Khánh Tú vẫn thản nhiên như không.

"Năm kia năm kìa bán nhà cũng vì việc này à ?"

Khánh Tú gật đầu. Căn nhà đã bán là tài sản Chung Nhân để lại cho cậu khi ly hôn. Không lâu sau đó, Tiểu Chung Đại em trai cậu phát bện, cậu quyết định bán nó đi. Khi cậu bán nhà, hắn vẫn còn ở nước ngoài tu nghiệp. Cậu nhờ mẹ chồng cũ nói với anh biết việc này, bà cũng chỉ nói mát mẻ răn dạy vài câu, còn anh cũng không hỏi lại.

"Cái nhà hiện tại là ..."

"Bán nhà kia, chữa bệnh cho Tiểu Chung xong còn thừa tiền, mua nhà này từ lúc làm nền, có vay thêm, mới dọn về khoảng đầu năm nay ..."

Khánh Tú trả lời gọn lỏn, tuần tự, tựa như việc đó là việc của người khác.

Chung Nhân ngồi thừ ra, trầm ngâm một lúc rất lâu mới nói một câu chẳng ra an ủi, chẳng ra cảm thán:

"Vất vả quá !"

"Cũng không đến nỗi nào ..."

"Em thực sự rất giỏi, rất kiên cường, thật đấy !"

Khánh Tú ngẩng lên nhìn anh một giây rồi lại cúi xuống ăn. Ba năm không gặp, dường như Chung Nhân đã thay đổi đi, đã biết quan tâm đến người khác hơn một chút.

Mười hai giờ khuya, Chung Nhân vẫn trằn trọc không yên. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi bên bàn ăn với Khánh Tú làm anh không tài nào ngủ được. Mấy lần, hắn định sang phòng bên tìm Khánh Tú, nhưng rồi lại lần chần. Những hồi ức của quá khứ cứ trào lên trong đầu hắn.

Hắn đã chủ động tấn công cậu dù biết rằng cậu có người yêu. Hắn dùng mọi cạm bẫy vật chất hào nhoáng, thậm chí là những con bài hèn mọn nhất là làm việc ấy trước mặt Xán LIệt, người yêu lúc ấy của Khánh Tú đến nỗi cậu bị ngất đi mất lần. Thậm chí bức cậu có thai và hai người cưới nhau trong sự bằng mặt không bằng lòng của gia đình anh, cũng như chính anh.

Sau khi cưới, anh vẫn giữ nguyên thói quen của một thằng con trai nhà giàu tài phiệt với những thú vui loạn lạc quen thuộc thâu đêm suốt sáng với đám bạn, còn Khánh Tú của hắn phải cật lực chu toàn bản thân trong một gia đình quá nhiều lễ nghĩa, quá nhiều phép tắc và quá nhiều sự khinh miệt, thậm chí cậu còn đang có cốt nhục của Kim gia nữa, làm vợ của một người hoàn toàn chẳng có khái niệm gì về trách nhiệm như hắn. Những chênh lệch giữa lối sống càng ngày càng rõ rệt, mâu thuẫn càng lúc càng khó thể tha thứ. Và cái thai chết lưu ở tháng thứ 6 là cái cớ để chấm hết tất cả.

Vài tháng sau li hôn, cơ quan cho Chung Nhân ra nước ngoài tu nghiệp. Sống xa nhà, xa hoàn cảnh thuận lợi với những ưu đãi quen thuộc, hắn mới bắt đầu đặt mình vào vị trí của Khánh Tú để suy nghĩ và nhận ra rất nhiều điều. Nhưng lúc đó mọi chuyện đã quá trễ, khoảng cách thì quá xa và thời gian đã quá trễ để cứu vãn. Hai năm sau, khi hắn về thì đã hay tin cậu đã bán nhà, dọn đi nơi khác ...

Nghĩ ngợi một lúc nữa, cuối cùng hắn cũng trở người dậy, tay nhét một cái bao cao su vào túi quần mình, đi sang phá cửa phòng kia rồi khóa chốt cửa lại, làm một công việc theo "bản năng chinh phục" của một người đàn ông đối với Khánh Tú.

Kì lạ thay, cậu cũng chẳng hề chống cự, cũng không phản kháng. Kể cả khi tiến vào cậu cũng chẳng than lấy một tiếng, cứ thế tình sự vơi đi, hắn lặng lẽ ôm chặt lấy cậu vào lòng. Trầm mặc một lúc lâu, khi Khánh Tú sắp chìm vào giấc ngủ, cuối cùng anh cũng ngập ngừng nói được những điều mà đáng lẽ ra nhiều năm trước hắn nên nói với cậu.

Sáng hôm sau, khi Chung Nhân tỉnh lại, Khánh Tú đã rời khỏi tự khi nào. Trên bàn, bên dưới chiếc đĩa đựng mấy lát bánh mì kẹp thịt hun khói vẫn còn hơi nóng là một mảnh giấy xé ra từ sổ tay, chữ viết hơi nghiêng:

"Chung Nhân của em,

Em chấp nhận lời xin lỗi rất rất rất rất muộn của anh. Nhưng cuộc đời cũng giống như một đám cháy, chẳng có thứ gì đi qua nó mà trở lại nguyên vẹn cả. Chúng ta hãy cứ sống và lãng quên nhau như bấy lâu nay chúng ta từng làm. Cảm ơn anh đã lưu giữ em ở lại đêm qua.

Khánh Tú
Tái bút: Em mượn của anh 6 triệu won, sẽ chuyển khoản trả lại sớm".

Chung Nhân vừa ăn bánh mì, vừa đọc đi đọc lại mảnh giấy rồi cười thành tiếng. Khánh Tú bảo với hắn rằng đến bây giờ hắn và cậu sống và lãng quên nhau. Nhưng cậu vẫn giữ, hoặc vẫn nhớ số tài khoản, số điện thoại, hay thậm chí là khẩu vị "trên giường" của anh.

Còn anh cũng vậy, cũng nhớ rõ số điện thoại, số tài khoản và ngày sinh của cậu nữa. Quan trọng hơn, anh cũng biết khẩu vị "trên giường" cậu thích như thế nào ...

Một góc trời nào đó cách nhà Chung Nhân năm cây số, có một dáng người đang đứng trên hành lang của cây cầu to lớn, trên tay là bức hình hai người một cao một thấp quấn lấy nhau ở bến xe buýt đêm khuya, một người quắp chân vào thắt lưng người kia, khuôn mặt thì đỏ bừng đổ mồ hôi ...

Khánh Tú bật cười, rồi cất tấm ảnh vào trong chiếc ví kẹp lép có một chiếc nhẫn bạch kim ở đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com