Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 : Mùa xuân sắp đến rồi !

Sau khi nói chuyện với Kang Soo Yeon, Kim Jong In lại bị đám phóng viên vây lấy.

Nguyên một buổi chiều phải tươi cười để chụp ảnh, miệng đã mỏi nhừ. Ngôi sao cũng có nỗi khổ của ngôi sao, nhiều lúc khát khao một cuộc sống bình thường, không muốn cứ ra khỏi cửa lại phải đeo kính râm để đề phòng bị chụp lén. Vật lộn trong giới giải trí bao năm nay, anh thật sự đã mệt rồi.

Chuyển nơi làm việc là một bước ngoặt trong cuộc đời của Kim Jong In. Anh muốn thử một chút cảm giác thay đổi sau đó sẽ từ từ rút lui hoàn toàn ra khỏi giới giải trí, sống một cuộc sống bình thường. Kim Jong In bưng tách cà phê đi tới gần phòng hội nghị tầng một, mọi người đều đang bận rộn trên tầng hai nên dưới này tương đối an tĩnh. Thế nhưng đến gần Kim Jong In mới phát hiện ở đây không phải là không có người, trên bàn hội nghị có người đang cắm cúi tô tô vẽ vẽ cái gì đấy.

Nghe thấy tiếng bước chân, Jung Soo Jung liền ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt giao nhau, cô lập tức cụp mi.

- A, đang vẽ gì thế ?

Jung Soo Jung cuống quýt gấp quyển vở vào, cô không chắc lắm Kim Jong In có thể nhận ra cô là Pha Lê Tím thông qua những bức ảnh này, nhưng cũng không dám mạo hiểm. Cô quanh co.

- Không có gì đâu ạ !

Kim Jong In thản nhiên cười.

Jung Soo Jung bỗng nhiên nhớ ra buổi họp báo hôm nay có hơn mười đoàn phóng viên tới tham dự, ngộ nhỡ họ bắt gặp cô và Kim Jong In ở đây với nhau thì thật khủng khiếp.

Jung Soo Jung cuống cuồng lùi lại một bước.

- Em... còn bận việc, em đi trước đây.

Nói xong, cô chạy trối chết, còn thầm cầu xin ông trời phù hộ để không bị phóng viên bắt gặp ngoài cửa.

Ông trời nghe được lời thỉnh cầu của cô, giúp cô rút lui thuận lợi. Nhưng sắc mặt Kim Jong In lại không tốt chút nào. Jung Soo Jung rõ ràng đang cố tình né tránh, anh đương nhiên nhìn ra được.

- Haizzz, anh ở đây à, tôi tìm anh nãy giờ.

Kang Soo Yeon bước vào phòng, đưa cho Ngũ Kim Jong In một bản hợp đồng.

- Cái này cần anh ký.

Chữ viết của anh rất đẹp, chữ ký như rồng bay phượng múa, đầy khí thế.

- Lát nữa ký cho tôi thêm vài tấm ảnh nữa, đám bạn tốt của tôi đều muốn có chữ ký của anh.

Kim Jong In cười.

- Đừng đùa.

Kang Soo Yeon nghiêm nghị nói.

- Tôi giống đang nói đùa lắm sao ?

- Giống.

Kang Soo Yeon không nhịn được bật cười.

Kim Jong In cũng cười theo.

Kang Soo Yeon tranh thủ đi vào việc chính.

- Đầu tiên phải xin lỗi anh, việc tuyển trợ lý không thành.

Kim Jong In đánh ánh mắt dò hỏi. Kang Soo Yeon khoan thai nói.

- Cô gái ấy từ chối.

Kim Jong In đơn giản hỏi.

- Lý do ?

- Cô ấy vẫn còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp, ngày nào cũng phải lên lớp, không thể tập trung làm việc.

Lý do này rất hợp lý ! Kim Jong In cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

- Còn người nào thích hợp nữa không ? Nếu không thì thôi, để tôi tìm giúp anh.

Kang Soo Yeon thử thăm dò.

Kim Jong In không do dự nói.

- Không cần đâu, đợi cô ấy. Nửa năm nữa cô gọi điện hỏi ý cô ấy xem sao.

Kang Soo Yeon tròn mắt, suýt nữa vỗ tay tán dương.

Kim Jong In bình thản cười.

- Thông báo mọi người bảy giờ họp.

Kang Soo Yeon nhún vai, tự dưng chuyển tới một vị đối tác cuồng công việc hơn cả cô, không biết là phúc hay họa nữa.

Jung Soo Jung về nhà, kinh ngạc thấy đèn trong nhà sáng choang, mãi tới khi Son Seung Wan đi từ bếp ra, cô mới thở phào.

- Sao cậu lại tới đây ?

- Không hoan nghênh sao ?

Son Seung Wan phụng phịu nói.

- Cậu biết rõ tớ không có ý đó mà. Chẳng phải mai cậu mới ra viện ư ?

- Tớ nhớ cậu mà.

Jung Soo Jung cười hì, ôm lấy Son Seung Wan.

- Muốn ăn gì, tớ làm cho.

Son Seung Wan nuốt nước bọt.

- Tạm thời vẫn không được ăn thịt, ăn cá. Cho cậu nợ lần này đấy.

Hai người hiểu ý nhau mà không nhắc tới Kim Jun Myeon. Soo Jung cũng biết anh ta đồng ý để Seung Wan về nhà mình đã là một sự nhượng bộ lớn.

Jung Soo Jung đăng nhập SNS, thấy có mấy tin nhắn chưa đọc.

Tin thứ nhất :"Có thể cho tôi số điện thoại được không, có việc cần tìm cô."

Tin thứ hai kèm một số điện thoại :"Có thời gian thì gọi cho tôi."

Hai tin cách nhau chừng mười phút, đều đến từ một người : Kwon Tae.

Kwon Tae là người đại diện, quản lý của Kim Jong In, là cánh tay đắc lực của anh. Sau khi Kim Jong In theo dõi SNS Jung Soo Jung không lâu, Kwon Tae cũng theo dõi. Chỉ có điều hai người chưa bao giờ nói chuyện.

Jung Soo Jung không biết Kwon Tae tìm mình có chuyện gì, nhưng vì phép lịch sự vẫn phải gọi điện cho anh ấy.

- A lô, ai vậy ?

- Chào anh, tôi là Pha Lê Tím.

- À, cuối cùng cũng liên lạc được với cô.

Kwon Tae có vẻ rất phấn khích.

Jung Soo Jung nhỏ giọng hỏi.

- Anh tìm em có chuyện gì thế ạ ?

Kwon Tae dường như đang lật giấy tờ gì đó, âm thanh xột xoạt liên tục vang lên.

- Là thế này, chúng tôi muốn mua tranh của cô để tuyên truyền.

Jung Soo Jung sảng khoái đáp.

- Được ạ, cần bức nào các anh cứ lấy đi ạ.

- Về phần tiền công...

- Miễn phí.

Kwon Tae kinh ngạc hít một hơi.

- Cô đợi chút.

Jung Soo Jung nghịch tóc mái theo thói quen.

Một lúc sau Kwon Tae mới mở miệng.

- Pha Lê, cô còn đấy không ?

- Vâng.

- Chúng tôi cần với số lượng lớn, sau này tất cả những tranh vẽ Kim Jong In của cô chúng tôi đều mua.

- Không thành vấn đề.

- Đều không phải miễn phí hết chứ ?

Jung Soo Jung cười.

- Đương nhiên rồi ạ.

Xưa nay cô chưa từng nghĩ sẽ bán thần tượng của mình lấy tiền.

Kwon Tae gần như bị sặc, thì thầm nói.

- Cô gái này bị ngốc.

- Hả ?

Jung Soo Jung nghe rõ mồn một nhưng vẫn không dám tin.

Kwon Tae ho nhẹ.

- Xin lỗi, không phải tôi nói cô. Chúng tôi muốn mua bản quyền các bức vẽ của cô, sau đó cô sẽ không thể tự ý dùng được nữa.

Vậy thì sao ? Những bức tranh đó cô vốn dĩ vẽ tặng Kim Jong In, cô giữ cũng chẳng để làm gì. Cô cười ha ha nói.

- Ừm, được ạ.

Kwon Tae nghẹn ứ.

- Cô gái, nghe tôi nói này, chúng tôi không thể lấy không của cô được. Cô ra giá đi.

Jung Soo Jung choáng váng, làm gì có cái lý bắt cô phải nhận tiền, lúng túng.

- Thật sự không cần mà.

Kwon Tae hết cách, đành phải ra đòn cuối.

- Nếu cô khăng khăng không lấy tiền thì chúng tôi đành phải hủy bỏ hợp đồng này vậy. Chúng tôi lo ngại sau này xảy ra vấn đề về bản quyền.

- Sao có thể ? Em có thể viết đơn ủy quyền, hoặc là ký giấy đảm bảo cho anh, tuyệt đối không xảy ra chuyện tranh chấp bản quyền.

Jung Soo Jung hy vọng tác phẩm của mình có thể giúp được Kim Jong In, ước nguyện của cô ngay từ lúc bắt đầu vẽ tranh hoạt họa chính là như vậy, trước giờ chưa từng thay đổi.

Kwon Tae day trán, cô gái này đúng là đã hỏng não rồi. Anh uống một ngụm nước rồi mới tiếp tục nói.

- Cho dù thế nào, mất công cũng phải được hưởng lợi. Cô cho tôi số tài khoản ngân hàng của cô, tôi dựa vào chất lượng và số lượng tranh, cuối tháng sẽ gửi tiền trả cô. Cô thấy thế nào ?

Jung Soo Jung bất đắc dĩ hỏi.

- Không lấy không được sao ?

- Không được.

Kwon Tae nói chắc như đinh đóng cột.

- Vậy em có một yêu cầu.

- Cô nói đi.

- Vậy sau này em gửi tranh qua e-mail cho anh, không cần gặp mặt được không ?

Kwon Tae ngừng lại một lúc.

- Ừm, được.

- Vậy cảm ơn anh.

Cuộc điện thoại kỳ quái kết thúc.

Kwon Tae cúp máy, nghiêng đầu nhìn ông chủ của mình.

- Hai người thật sự khiến người khác hết chỗ nói. Người kia không lấy tiền thì người này kiên quyết không lấy tranh. Rốt cuộc là muốn chơi cái trò gì thế ?

Kim Jong In mặt mày rạng rỡ.

- Làm tốt lắm.

Nếu không phải Kwon Tae cương quyết đến cùng thì Jung Soo Jung đâu có chịu nhận chứ.

Kwon Tae hồ nghi.

- Chẳng mấy khi thấy anh để tâm tới một người như thế, anh đừng nói với em scandal lần trước là thật đấy nhé.

Kim Jong In cười cười.

- Giả mà thật, thật mà giả.

- ...

Kim Jong In hí hửng vừa huýt sáo vừa lái xe.

Còn lại Kwon Tae một mình lầm bầm.

- Xem ra mùa xuân của anh sắp tới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com