Chương 30 : Vẫn còn cơ hội
- Ghế 4 hàng 18.
Kim Jong In rốt cuộc cũng thông báo con số mà mọi người đều đang trông đợi.
Những tiếng ồ vang lên trong tiếc nuối, nhưng lại không có tiếng thét chói tai như vừa rồi, không một ai nhúc nhích.
- Ấy ! Ghế 4 hàng 18 không có ai ngồi sao ? Rõ ràng là cả rạp đều kín chỗ mà !
Kim Jong In pha trò.
- Hay là đi WC rồi ?
Cả khán phòng cười ầm.
Mọi người đều phóng ánh mắt về vị trí của Jung Soo Jung, bên cạnh cũng có người gọi cô.
- Này bạn không phải đang ngồi ghế số 4 đấy sao ?
Jung Soo Jung giật mình như tỉnh khỏi giấc mộng, là cô ư ? Tinh thần cô vốn không tập trung vào chuyện giải thưởng, thế nên cũng không chú ý tới vị trí ngồi của mình.
- Đây là cô gái lúc nãy suýt ngã được Kim Jong In đỡ ngoài cửa rạp phải không ? Đúng là có duyên !
Có người nhỏ giọng nói.
- Cô ấy vẫn còn ngồi ngây ngốc ở đấy làm gì thế ?
- Định từ bỏ đấy à ?
Kim Jong In cười vui vẻ.
- Xin mời vị khán giả may mắn hôm nay lên sân khấu.
Yoo Hyuk đẩy Jung Soo Jung.
- Còn không đi nhận quà đi ?
Jung Soo Jung không hề có ý nghĩ sẽ lên sân khấu, nhưng làm vậy chẳng phải sẽ khiến Kim Jong In khó xử sao ? Cô mím môi, chậm rãi rời khỏi ghế, sắc mặt đông cứng.
Kim Jong In nhìn theo cô từng bước từng bước một đi về phía trước, tâm trạng phức tạp không diễn tả được thành lời. Cô dường như gầy hơn nửa năm trước rất nhiều.
Giây phút này, trong mắt Jung Soo Jung chỉ có một mình Kim Jong In. Cô nỗ lực điều hòa nhịp thở, bình ổn tâm trạng, miễn cưỡng mỉm cười, dù nụ cười ấy khó coi hơn cả khi cô khóc.
Kim Jong In còn chưa nói gì, lúc này người dẫn chương trình im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
- Muốn có được phần thưởng này cũng không phải dễ dàng, trước hết tôi xin phép được hỏi bạn gái may mắn này mấy câu.
Jung Soo Jung gật đầu.
- Bạn là fan của Kim Jong In phải không ?
- Vâng.
- Hâm mộ anh ấy bao lâu rồi ?
- Bảy năm.
Người dẫn chương trình đột ngột chuyển chủ đề.
- Đĩa đơn đầu tay của anh ấy là bài hát nào ? Album nhạc đầu tay của anh ấy tên gì ? Bộ phim đầu tiên anh ấy tham gia là phim nào ? Nữ chính là ai ?
Jung Soo Jung bình tĩnh trả lời từng câu một.
- Đáp án rất chính xác, nhưng chỉ mấy câu này cũng không có gì ngạc nhiên, tôi còn muốn kiểm tra bạn một chút.
Người dẫn chương trình cố tình làm khó.
- Kim Jong In đóng rất nhiều phim, hát rất nhiều bài, vậy bạn có biết anh ấy thích nhất bộ phim nào, bài nhạc phim nào không ?
Jung Soo Jung không cần suy nghĩ, trả lời ngay.
Chí có điều, câu hỏi này người dẫn chương trình cũng không dám chắc đáp án, anh ta liếc nhìn Kim Jong In.
Kim Jong In khẽ gật đầu. Bản thân anh cũng bất ngờ, trước đây khi tham gia một cuộc phỏng vấn, anh được người ta hỏi ba câu này, anh đã trả lời. Nhưng chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, hơn nữa đoạn clip phỏng vấn đó về sau vì nhiều trục trặc mà không được chiếu công khai, rất ít người biết đến, ngoại trừ những fan lâu năm hoặc những người thật lòng quan tâm tới anh. Nửa năm trước, vì cho rằng Jung Soo Jung cố tình tiếp cận mình nên anh đã phủ nhận luôn chuyện cô là fan của mình, nhưng bây giờ nghĩ lại mới biết, hóa ra, bản thân đã trách lầm cô.
- Quả nhiên là fan có thâm niên, phần quà này thuộc về bạn rồi.
Người dẫn chương trình lại ra hiệu cho Kim Jong In trao thưởng.
Jung Soo Jung cúi đầu, nhận lấy phần quà từ tay Kim Jong In.
- Cảm ơn.
- Em xứng đáng.
Kim Jong In khẽ nói.
Jung Soo Jung không dám nhìn anh, đầu vẫn cúi xuống.
- Xem ra bạn nữ này đang mắc cỡ, anh xem mặt cô ấy đã đỏ bừng lên rồi kìa.
Người dẫn chương trình cười.
Kim Jong In cũng cười theo hưởng ứng.
- Mời bạn trở về chỗ ngồi.
Jung Soo Jung như nhận được lệnh đặc xá, lập tức quay lưng, xuống khỏi sân khấu.
Cô vội vàng bỏ chạy như thế khiến đáy lòng Kim Jong In chợt có cảm giác mất mát.
Jung Soo Jung đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ của mọi người, trong lòng bồn chồn đứng ngồi không yên.
Cũng may lúc này người dẫn chương trình tuyên bố buổi công chiếu kết thúc, nhắc những khán giả trúng thưởng đi nhận quà.
Jung Soo Jung vội kéo Yoo Hyuk ra ngoài.
Ánh mắt của Kim Jong In vẫn chưa từng rời khỏi cô, nhưng anh ngụy trang rất tốt, không một ai nhận ra, ngoại trừ Kang Soo Yeon.
Phản ứng của Soo Jung, biểu hiện của Kim Jong In, còn có những hành động mờ ám của hai người đều không thoát khỏi mắt Kang Soo Yeon. Cô vẫn luôn lờ mờ cảm nhận được giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó, có lẽ cô có thể làm gì đó để kích thích bọn họ.
Bài nhạc phim cùng với giọng hát trầm bổng của ca sĩ biểu diễn vang lên.
"Muốn quên em đi nhưng sao thật khó, cơn gió hoài niệm cứ vấn vương trong lòng anh..."
Ngày hôm sau, khi kết thúc cuộc họp về kế hoạch công việc quý tới, Kang Soo Yeon đợi mọi người ra về hết mới nói với Kim Jong In.
- Có chuyện muốn hỏi anh.
Kim Jong In cười.
- Còn phải rào chắn trước sau với tôi làm gì.
Kang Soo Yeon thăm dò.
- Anh còn nhớ nửa năm trước anh tìm trợ lý không ?
Kim Jong In nheo mắt.
- Nhớ. Sao thế ?
- À tôi đột nhiên nhớ đến chuyện này, lúc đó anh nói đợi sau nửa năm gọi điện lại hỏi cô gái đó, bây giờ thì sao ?
Kang Soo Yeon làm ra vẻ thuận miệng nhắc tới.
Kim Jong In nhướng mày, trả lời qua loa.
- Ờ, cô không nói thì suýt nữa tôi cũng quên mất chuyện này. Vậy thì cô hỏi ý cô gái đó xem sao.
Vừa nãy còn nói nhớ, thế mà giờ đã nói suýt quên. Quả nhiên hễ là chuyện liên quan đến Jung Soo Jung, Kim Jong In liền phạm sai lầm chồng chất. Kang Soo Yeon biết thừa lỗ hổng ở đâu.
- Được, vậy đợi tôi liên lạc với cô gái đó rồi sẽ báo lại tình hình với anh.
- Cũng không cần đặc biệt báo lại với tôi đâu.
Kim Jong In bề ngoài có vẻ không mấy quan tâm, nhưng thật ra không che giấu nỗi sự mong ngóng trong đáy lòng. Kang Soo Yeon nhìn vậy càng thấy buồn cười.
Kim Jong In quay về phòng làm việc, lôi một chiếc di động từ trong ngăn kéo. Anh cẩn thận lau màn hình rồi mở danh bạ, bên trong chỉ lưu duy nhất một số điện thoại. Hơn nữa, đó cũng là người duy nhất biết số điện thoại này của anh. Nhưng nửa năm qua, chiếc di động này chưa hề đổ chuông.
Kim Jong In thở dài.
Anh thường xuyên vào xem SNS của Soo Jung, biết cô mỗi ngày đều đi học, đều làm thêm, cuộc sống vô cùng bận rộn. Dường như những ngày không có anh, cô vẫn sống rất tốt. Anh không gửi tin nhắn riêng qua SNS cho cô nữa, không phải vì ghét cô, mà vì anh nhát gan.
Anh cũng có những lúc suy tính thiệt hơn, khi hai người còn ở bên nhau, Jung Soo Jung chẳng hề có tình cảm thật sự với anh. Anh còn có tự tôn của mình, thà rằng buông xuôi chứ không chịu miễn cưỡng. Thế nhưng, những lời của cô hôm nay, khiến anh đột ngột cảm thấy phải có một sự thay đổi. Anh còn chưa hết cơ hội, không phải sao ?
Kang Soo Yeon không hề gọi điện hỏi Soo Jung, mà đợi hai ngày sau tìm gặp Kim Jong In.
- Cô gái ấy từ chối rồi.
Kang Soo Yeon đi thẳng vào vấn đề.
Lòng Kim Jong In chợt chùng xuống nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản.
- Ồ, vậy thì thôi.
- Thật sự thôi ?
Kang Soo Yeon cười gian xảo.
- Không thôi thì còn làm gì được nữa ? Cô có cách khác à ?
Trong khi Kang Soo Yeon thử thăm dò Kim Jong In thì anh cũng thăm dò ngược lại cô.
- Tôi làm sao mà có cách được chứ.
Kang Soo Yeon thành thật nói. Jung Soo Jung dù vẻ ngoài mềm yếu nhưng nội tâm rất kiên quyết.
Kim Jong In và Kang Soo Yeon nhìn nhau.
Kang Soo Yeon nhún vai, biểu hiện sự bất lực.
Kim Jong In đăm chiêu, anh còn một đòn cuối cũng chưa ra tay, nhưng chưa đến lúc thích hợp anh sẽ không dùng tới.
.....
Jung Soo Jung chỉ mất một buổi tối đã viết xong bài, bước tiếp theo là phải liên lạc với quản lí của Kim Jong In. Cô ngồi trong nhà chần chừ rất lâu mới quyết định gọi điện thoại.
- Xin chào, tôi là Kwon Tae.
- Chào anh, em ở tạp chí Red Light, em muốn hẹn trước với anh Kim, xem khi nào anh ấy có thời gian tới xem bản thảo.
Jung Soo Jung căng thẳng, nói lắp bắp ngắt quãng mấy lần.
- Bây giờ anh ấy đang rảnh, chị có thể qua luôn không ?
Bây giờ ? Chín giờ tối ? Jung Soo Jung do dự.
- Mai anh ấy phải rời khỏi thành phố S, nửa tháng sau mới quay lại.
Kwon Tae tốt bụng giải thích.
Jung Soo Jung cuống cuồng.
- Vậy anh nói địa chỉ đi, em tới ngay đây.
Nửa tháng, đùa kiểu gì vậy trời ? May mà tối nay cô gọi điện thoại, nếu không thì mai sẽ bị sa thải khỏi tạp chí mất.
Kwon Tae nói địa chỉ, đây chính là câu lạc bộ tư nhân mà trước kia Kim Jong In từng đưa cô tới ăn cơm một lần, cô còn nhớ ông chủ tên là Oh SeHun.
- Lúc nào tới, chị gọi điện cho tôi để tôi ra đón.
- Vâng.
Jung Soo Jung in bản thảo ra, bắt taxi đi thẳng tới địa điểm hẹn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com