Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Bất kể chuyện đã xảy ra thế nào, tình hình chiến sự giữa hai bên cũng đã có chút chút tiến triển, ít ra thì cũng không còn như trước: ghét đến mức xúc đất đổ đi, có chết cũng chẳng thèm nhìn mặt nhau.

Thỉnh thoảng trên đường đến trường, Kim Jong In sẽ hỏi Jung Soo Jung thế này.

- Bài toán sau cùng ngày hôm qua học ấy, cậu có giải ra được không ?

Soo Jung nhíu nhíu mày nhớ lại một lúc, sau đó sẽ thành thật gật đầu.

- Giải ra được !

- Kết quả là bao nhiêu ?

- Tớ làm ra 3.

- Ha, kết quả của tớ cũng là 3 nè.

Jong In nói ngay. Nói xong lại tiếp tục đi, vừa đi vừa cố nghĩ ra chuyện gì khác để nói. Soo Jung cũng nghĩ nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi không ra, lát sau thì đầu hàng.

Thế là lại tiếp tục im lặng mà đi, cho đến khi đám bạn trong lớp xuất hiện, chạy ùa đến chỗ hai đứa. Bên nào thì bên ấy nấy chơi, lôi lôi kéo kéo, chuyện nọ chuyện kia, khoảng cách giữa hai bên cũng vì thế mà càng lúc càng xa.

Lúc tan học thì có hôm sẽ thấy Kim Jong In đứng ở cửa lớp gọi Jung Soo Jung.

- Bài học ngày hôm nay cô giáo bảo là phải đọc mấy lần ?

- Năm lần.

Jung Soo Jung bước đi được vài bước, sực nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói thêm.

- Cô còn bảo là người lớn phải ký tên vào hai bên bài học đó.

Kim Jong In và đám bạn đi sượt qua bên người Jung Soo Jung, bá vai cặp cổ, cười đùa ầm ĩ, xem ra đã chẳng nghe được câu sau cô nhóc đã nói là gì.

.......

Thời gian đó, mì ăn liền vừa mới xuất hiện nhưng đã làm một cuộc đổ bộ ngoạn mục vào trong cuộc sống của người dân. Thoạt đầu, thống lĩnh thị trường chính là loại mì thịt bò vị cay cay mùi thơm thơm, khiến người ta ngửi qua thôi đã thấy bắt thèm, chỉ muốn lập tức ngồi xuống, đũa muỗng sẵn sàng mà thưởng thức ngay một tô mì nóng sốt. Về sau, xuất hiện thêm một loại khác gọi là mì sợi khô gì đấy, bày bán đầy trong các quán quà vặt trước cổng trường học trong khắp cả nước. Ở chỗ Jung Soo Jung, quán đó khá lớn, nằm ngay lối đi bộ phía trên cây cầu vượt vừa mới được hoàn công, mở cửa suốt từ sáng sớm cho đến lúc hoàng hôn. Lúc nào trong ngày đi ngang qua đó cũng luôn ngửi thấy một mùi hương rất đặc trưng của mì sợi, lẫn trong vị cay cay thanh nhẹ của tiêu, hấp dẫn đến mức mị người.

Thương nhân kể ra cũng rất biết cách kinh doanh, bên trong mỗi túi mì còn có tặng kèm theo một viên bi nhỏ trong suốt. Phía trong viên bi thì vô số dạng hình thú ngộ nghĩnh, từ con gấu, con thỏ đến cả con sứa, con sò cũng không thiếu... Những con vật này thu hút với bọn trẻ biết là bao, đặc biệt là những con mà tụi nhỏ ít hoặc không có dịp được thấy.

Thế là một cơn sốt sưu tập bi trong gói mì bỗng nhiên dấy lên, đám nhỏ hăng say lao vào sự nghiệp thu thập mấy viên bi ngộ nghĩnh ấy. Đứa nào cũng muốn gom đủ tất cả con thú, rồi đem ra khoe trước mặt nhau. Đôi khi chỉ vì sự lộ diện của một con thú lạ khó tìm nào đó thôi mà cả lớp trở nên ầm ĩ như có giặc, đứa này giành xem, đứa kia giật ngắm, chẳng mấy chốc đã biến thành một cảnh tượng bát nháo hết chỗ nói.

Mùi vị của mì sợi ngon dở ra sao cũng đã chẳng còn quan trọng nữa. Người qua lại trên lối đi bộ đó giờ đây rất dễ bắt gặp quanh đấy hàng hàng lớp lớp những túi mì mới toanh vẫn còn đầy ắp không ai đụng tới, chỉ là viên bi nho nhỏ bên trong đã bị lấy đi mất rồi.

Trong đám trẻ say mê trò thu thập những viên hi đó, Soo Jung cũng có tham gia, còn nảy ra ý muốn sưu tập trọn bộ. Thế nhưng việc đâu có dễ như thế, thương nhân khôn khéo đã tính trước cả rồi, có những con vật thì đại trà đến mức tìm đâu cũng thấy, ai ai cũng có trong tay, nhưng cũng có những con thì lại hiếm hoi đến mức thảm thương, chỉ có duyên gặp được chứ không thể cầu có được. Bộ sưu tập của Soo Jung cứ càng lúc càng đầy lên, nhưng trước sau gì vẫn không thể hoàn thành.

Kim Jong In cũng tham gia trò thu thập này, số lượng ảnh hình của cậu nhóc so với cô bạn cùng bàn chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí nói là người sở hữu gia tài khổng lồ nhất trong khối lớp hai cũng không sai. Nói ra thì, Kim Jong In biếng nhác trong chuyện học hành bao nhiêu thì lại hào hứng tích cực trong những trò ganh đua trẻ con như thế này bấy nhiêu, quyết không chịu thua bất cứ ai. Lúc tan học, rất thường thấy cậu ta bày tất cả bi của mình ra bàn, làm dáng khoe mã với đám bạn trong lớp.

Bên này, Soo Jung chỉ cúi đầu nhìn đống bi của mình.

- Nè !

Kim Jong In tự nhiên nói to lên một tiếng, Soo Jung rời mắt khỏi đống bi ngẩng đầu lên, ngần ngừ nhìn về phía cậu.

Dáng vẻ oai phong ngày thường của Kim Jong In tự nhiên biến đi đâu mất, hành động tiếp theo còn khó hiểu hơn, mặt thì lúng túng nhìn đi đâu đó, ngón tay bé bé cầm viên bi đẩy nhẹ về phía Jung Soo Jung, viên bi lăn trên mặt bàn, đến ngay trước mặt cô nhóc.

Là viên bi có con gấu trúc mà bấy lâu nay Soo Jung vẫn đang tìm kiếm. Không khỏi kinh ngạc hỏi.

- Thế này là sao ?

- Cái kia....lần trước, tiết dự giờ...

Jong In lại bắt đầu say mê ngó lên bình hoa phía trên bàn giáo viên, ngày thường ở trước mặt thầy cô vẫn nhanh mồm nhanh miệng thanh minh thanh nga này nọ là thế, bây giờ lại chẳng biết phải nói sao cho phải.

- Tớ không lấy nó đâu.

Soo Jung tất nhiên biết rõ, viên bi gấu trúc này thật sự hiếm. Jong In cũng chỉ có duy nhất một viên mà thôi. Nếu muốn tìm được viên thứ hai để bộ sưu tập được trọn vẹn, không biết phải ăn thêm bao nhiêu túi mì sợi nữa đây.

- Cho thì cứ lấy đi !

Jong In rốt cuộc cũng không kiên nhẫn thêm được nữa, nháy mắt đã quay lại bộ dáng hùng hùng hổ hổ của tiểu bá vương hôm nào.

Soo Jung rụt vai lại "ưm" một tiếng. Sau đó cẩn thận nhặt viên bi trên bàn bỏ vào trong cặp sách, trong lòng cũng tự nhiên đối với Kim Jong In sinh ra chút ít thiện cảm.

- Ơ cậu lấy nó thiệt hả ?

Jong In giật mình trừng to mắt, vẻ tiếc nuối thoáng chốc dâng đầy trong ánh mắt nhìn theo tay của Soo Jung.

Soo Jung khó hiểu đáp ngay một câu.

- Chính cậu bảo tớ lấy còn gì.

- Tại... tớ tưởng cậu sẽ không thèm lấy chứ bộ...

Giọng nói nhỏ tới mức khó nghe, chẳng qua là muốn một lần đóng vai bạn tốt có tinh thần chia thân sẻ ái, ngờ đâu tính sai rồi a, mất cả chì lẫn chài.

- Thế tớ trả lại cho cậu là được chứ gì.

Vừa nói Soo Jung vừa làm ra vẻ muốn lấy ra trả lại.

- Thôi đi thôi đi, lỡ nói ra rồi. Đồ cho đi rồi mà đòi trở lại, người ta cười đến chết mất.

Nói thì nói vậy nhưng hai mắt cứ luyến tiếc mà nhìn nơi cặp sách của Soo Jung

Soo Jung đứng im ngó Jong In một lúc, sau bỗng nhiên loay hoay lục tìm gì đó trong cặp mình.

- Tớ với cậu đổi cho nhau là được rồi.

Nói xong, Jung Soo Jung đưa một viên bi ra trước mặt Kim Jong In, giống như viên bi có con gấu trúc khi nãy, là viên bi có con hải cẩu mà Jong In tìm hoài không thấy và Soo Jung tìm mãi mới được. Jong In nhận ngay lấy, cũng hết sức cẩn thận mà cho vào bên trong cặp sách của mình.

Hai bên len lén nhìn trộm cặp sách của nhau, ngoài mặt không nói, trong lòng lại âm ỉ một trận buồn thương.

Ngày hôm đó, đem hai viên bi quý giá tặng cho nhau, nhờ thế mà về sau, cuộc trò chuyện giữa đôi bên không còn chỉ quanh đi quẩn lại một hai đề tài nhàm chán như bài tập toán hay bài đọc ngữ văn nữa.

..........

Thỉnh thoảng, Soo Jung lại rủ Jong In đến nhà cùng làm bài tập chung, đôi khi cũng ngược lại, Soo Jung sẽ sang nhà Jong In. Ba mẹ của Jong In vô cùng bận rộn, phần lớn thời gian đều không có ở nhà, nhờ thế mà đến chơi cũng tự nhiên hơn. Tấm thảm đỏ trải trong phòng ngủ nhà Jong In và bộ dụng cụ dao nĩa làm bằng bạc theo kiểu Châu Âu là hai thứ Soo Jung rất thích, lần nào đến cũng phải chạy đi ngắm qua một lúc. Vật dụng ở nhà Soo Jung toàn làm bằng gỗ thôi, vì các anh em của ba đều là thợ mộc cả, lúc ba mẹ của cô lấy nhau, mọi người đã cùng trổ tài đóng tất cả vật dụng trong nhà để làm quà tặng. Soo Jung không phải không thích đồ gỗ, nhưng thỉnh thoảng sờ tay vào tấm thảm đỏ mềm mại hay nghe tiếng lanh canh phát ra từ đám dao nĩa bằng bạc đó thì cũng hay hay. Nhưng mà, Jong In hình như lại rất thích gia đình của Soo Jung, cậu ta khen ba Soo Jung nấu ăn ngon, lại rất thích làm mẹ Soo Jung vui lòng.

Mỗi lần đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, sáng tinh mơ đã thấy Jong In có mặt ở trước cửa nhà Soo Jung, trên tay là cái máy chơi game yêu thích của mình. Sau đó, mỗi đứa một cây kem đá, ngồi trên cái bục bên dưới quạt máy đang chạy ro ro mà ăn, không thì cùng nhau chơi game. Hai đứa nhỏ từ sáng sớm cho đến chạng vạng tối chơi đùa không biết mệt, ngay cả cơm nước bà nội Soo Jung mang cho cũng bị bỏ lơ một cách đáng thương.

Về sau này, mẹ của Soo Jung vẫn hay nhìn theo dáng hai đứa nhỏ sóng vai đi học mà cảm thán thốt lên.

- Con nít đúng là con nít mà, trước đây ghét nhau như chó với mèo vậy, bây giờ đã thân thiết đến như thế rồi.

Những lúc cả nhà đang cùng ngồi quây quần ăn cơm, người lớn lại bắt đầu vừa cười vừa nhắc lại chuyện năm xưa, lúc mẹ Jung Soo Jung và mẹ Kim Jong In còn giường sát giường, cùng nằm chung một gian phòng sinh. Soo Jung được sinh ra trước, trắng trẻo bụ bẫm, giống hệt một khối bột mì. Mẹ Kim Jong In thấy thế thì thích vô cùng, hay nói đùa rằng nếu đứa bé trong bụng mình sinh ra là con trai thì hai nhà sau này nhất định hãy kết làm thông gia Ai ngờ đâu, hai đứa trẻ lớn lên thì cứ gọi là đến mặt cũng chả thèm nhìn nhau. Thành ra, chuyện vui đùa của người lớn cũng dần bị quên lãng.

Nghe đến đây, hai đứa nhỏ đang mải mê gắp hết món nọ đến món kia đều đồng loạt ngẩng mặt lên, sau ít giây ngẩn tò te ra ngó nhau thì buông chén bỏ đũa, lật đật quay lưng đi, vờ nôn lên nôn xuống.

Rất lâu về sau này, có lần nhớ lại quãng thời gian đó mà buông lời cảm khái.

- Khi ấy, thiệt tình là con nít ngây ngô đến mức cái gì cũng không nhớ rõ.

Thật vậy, trong cuộc đời này, cũng chỉ những năm tháng ấy là vô lo vô nghĩ, mỗi sáng thức dậy và mỗi tối chui vào chăn, có khi còn cười khanh khách trong mơ...

...........

Mọi lần, bà nội và mẹ Jung Soo Jung vẫn có thói quen vừa ngồi ở bàn gói hoành thánh vừa chuyện phiếm với nhau, còn Soo Jung thì ngồi làm bài tập ở gian phòng khách phía ngoài. Nghe thấy hai người lớn nói với nhau đủ thứ chuyện, từ chuyện con dâu nhà kia ngược đãi mẹ chồng, đứa cháu gái nhà nọ vừa đỗ đại học điểm cao, cho đến cả chuyện đứa con trai bất hiếu của nhà xấu số nào đó đêm qua vừa đem nướng cả gia tài vào sòng bạc.

Một lần, Soo Jung bỗng nghe thấy nội hạ giọng nói khẽ với mẹ.

- Má Soo Jung có nghe nói chuyện này chưa? Thằng ba nhà họ Kim có tiền sinh tật rồi... Nghe đâu bên ngoài có đàn bà khác...

Mẹ Soo Jung cũng nói.

- Con có nghe nói, bữa trước đi đường con còn nhìn thấy anh ba cặp kè với một cô thư ký trẻ tuổi nào đó...Ăn diện phấn son lắm, chứ không đẹp như chị nhà đâu.

- Ài, nó cũng không hiền gì đâu... Ông ăn chả bà ăn nem ấy mà. Chỉ tội mỗi thằng nhỏ...

Vừa nói nội Soo Jung vừa vớt mấy chiếc hoành thánh đã nấu xong xếp ngay ngắn ra bàn.

Từ nhà bếp thoang thoảng bay ra mùi hương hấp dẫn của nước hầm xương, rồi tiếng mẹ Soo Jung gọi to

- Soo Jung à, làm bài xong chưa con ? Ăn cơm thôi.

Nghe thế, Soo Jung đang chăm chú làm bài bèn gấp lại quyển sách trước mặt, buông bút, dạ to một tiếng.

Người lớn cứ cho rằng con trẻ tuổi nhỏ tâm tư đơn thuần nghe không hiểu chuyện, nào đâu biết rằng, có những thân cây chỉ trong một đêm đã lặng lẽ vươn mình, chỉ là lặng im không nói.

Ngày thường nghe những người xung quanh chuyện ra chuyện vào, Soo Jung vốn biết rất rõ, mẹ và bà nội là đang nhắc đến gia đình của Jong In.

Bộ phim trên ti vi chiếu mãi rồi cũng đến hồi kết, từ màn ảnh vang vang giọng hát trong trẻo buồn buồn của trẻ nhỏ.

Ba đi về nhà nọ

Mẹ đi về nhà kia

Con một mình ở lại

Thừa ra không ai cần...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com