Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Ở trong trường, cô giáo chủ nhiệm lớp Soo Jung vẫn có tiếng là dịu dàng hiền thục, đối với đám học trò tuổi nhỏ ham chơi lắm trò nghịch ngợm vẫn chưa từng một lần nặng lời trách mắng. Nói là nói thế thôi chứ cô giáo cực kỳ tinh ý, cứ cười cười hiền hiền thế thôi chứ đối với mọi việc lớn nhỏ xảy ra trong lớp đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Đứa nào hay chuyền thư tay trong giờ học, đứa nào hay canh những tiết giáo viên dễ tính mà lén lôi cuốn tiểu thuyết dày cộp đọc trộm, rồi cả chuyện trong giờ kiểm tra ai chép bài của ai, chép ít hay chép nhiều, cô cũng biết tất...Chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

Soo Jung dĩ nhiên hiểu rõ điều này, cũng đoán được cô gọi mình lên gặp là vì chuyện gì. Thế nên tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi trên đường đi đến phòng giáo viên cũng đã chuẩn bị trước tâm lý cho mình.

- Cô Choi.

Vừa bước vào phòng, Soo Jung đã lên tiếng chào cô ngay. Vẻ mặt hoàn toàn bình thường như mọi ngày, cả giọng nói cũng vừa khéo lộ ra một vẻ ngạc nhiên vô cùng chính đáng của đứa học sinh trong tâm trạng : không rõ vì sao bị cô giáo gọi lên hỏi chuyện ?

- À, em tới rồi.

Ở phía bàn bên kia, thầy dạy toán của lớp Soo Jung cũng đang có mặt trong phòng, đang rất chú tâm giải quyết nốt bữa ăn trưa của mình. Lúc ăn xong, ngẩng lên, nhìn quanh quất thế nào lại trông thấy Soo Jung, thế là đi ngay đến.

- Ái chà, Jung Soo Jung của chúng ta trước nay đều không phải học hành rất chăm chỉ sao ? Làm sao mà lần thi này điểm lại kém như thế ?

Jung Soo Jung cúi đầu, ngập ngừng một lúc lâu vẫn không sao trả lời lại được. Lúc trong phòng thi, Kim Jong In ngồi phía sau lưng, vừa đá ghế vừa giật lấy bài thi, sự việc xảy ra dù ít dù nhiều vẫn khiến cho mọi chuyện rối tung lên cả, có cố gắng đến đâu những môn thi sau đó vẫn không thể nào bình tĩnh tập trung mà làm bài. Kết quả là phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn không thể tin nổi, chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy xấu hổ lắm rồi.

Vẻ bối rối ngượng nghịu của cô học trò nhỏ khiến cho thầy dạy toán đâm ra mủi lòng. Khuôn mặt hồng hào tròn trĩnh của thầy nở ra nụ cười đầy vẻ khích lệ.

- Không sao, không sao. Xưa nay em vẫn rất biết tự giác học tập, lần này tụt xuống một chút, lần sau ta lại nỗ lực vượt lên. Không sao hết.

Jung Soo Jung cũng cười theo.

- Dạ. Lần sau em sẽ cố hết sức mình.

Ở phía bên này, cô giáo chủ nhiệm im lặng theo dõi cuộc đối đáp cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng.

- Soo Jung à, trước giờ em vẫn là một học sinh rất ngoan, thành tích thì luôn trong top dẫn đầu, trong công tác trường lớp thì luôn cần mẫn chu đáo. Các thầy cô khác đều dành cho em một ấn tượng rất tốt...

Bỏ cây viết máy xuống bàn, hai tay ngập ngừng đan vào nhau, cô chủ nhiệm lại nói tiếp.

- Thế nên, nếu trong học tập hay sinh hoạt gia đình, có khó khăn gì thì cũng phải nói cho cô biết.

Soo Jung còn đang cúi đầu chưa kịp đáp thì Lee Tae Min, anh chàng cán bộ văn của lớp ngay lúc đó đã đẩy cửa bước vào.

- Thưa cô, đây là kết quả bài ngữ văn vừa rồi, trong danh sách là tên những bạn không thuộc bài ạ.

- À, em cứ để ở đây đi.

Cô chủ nhiệm phất tay lơ đãng về phía bàn làm việc của mình.

Nhân cơ hội cô bạn đi đến gần, Soo Jung liếc trộm qua tờ giấy. Kết quả quả nhiên không ngoài dự đoán, cái tên ở vị trí trên cùng không ai khác hơn ngoài Kim Jong In. Đợi cho đến khi Tae Min đã ra khỏi phòng, cô mới ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào cô giáo chủ nhiệm của mình.

- Hiện tại em không có việc gì đâu ạ, cảm ơn cô đã quan tâm.

Đến lúc này, cô Choi cũng không muốn dài dòng hơn nữa, đơn giản nói thẳng vào vấn đề chính.

- Cô nghe giám thị môn Toán của các em, thầy Park nói rằng trong giờ thi, Jong In...Ừm...Tuy rằng hiện nay tác phong nề nếp của trường chúng ta đúng là cần phải được nghiêm túc chấn chỉnh hơn nữa, nhưng đối với những vấn đề như tiêu cực trong thi cử thì tuyệt đối sẽ không nương tay. Nếu thật sự có em học sinh nào ngang nhiên muốn phá hoại bài thi của bạn mình, cô nhất định sẽ xử lý nghiêm túc việc này.

- Không có chuyện đó đâu ạ. Là em làm rơi đồ đạc xuống đất, làm ảnh hưởng đến các bạn khác trong giờ thi.

Jung Soo Jung thành thật ngước lên nhìn cô, giọng nói thoáng hiện lên vẻ ngại ngần biết lỗi

- Thế sao ?

Bưng chén trà hoa cúc trên bàn nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt cô giáo đăm đăm nhìn thẳng vào cô.

- Lẽ nào không phải...

- Không phải ạ.

Cắt ngang lời của cô, Soo Jung nghiêm mặt đáp ngay.

- Được rồi, em về lớp đi.

Sau một hồi lâu im lặng, cô Choi bất đắc dĩ đành để cho Soo Jung rời đi.

Chỉ chờ có thể, Soo Jung vội gật đầu chào cô rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

- Lại còn mách thầy mách cô. Cậu là đồ chơi đểu.

Là Kim Jong In. Cậu chặn ngay giữa lối đi của Soo Jung.

Cô hơi chau mày, nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy vẻ cười cợt của người trước mặt, trả lời cộc lốc

- Cậu tránh ra đi.

Jong In nhướng mày, khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích, tay chống lên bức tường, chặn Soo Jung lại.

Trong thoáng chốc cô nhận ra, Kim Jong In ấy đã thật nhanh mà cao hơn cả cái đầu. Cả thân hình cậu dường như che hết cả cô. Soo Jung ngẩng đầu, khuôn mặt không rõ biểu cảm nhìn Kim Jong In.

- Là cậu làm sai mà còn muốn gây chuyện với tớ sao ? Muốn nói gì thì đợi tan học hẵng nói. Bây giờ tránh ra cho tớ về lớp.

Nói xong, không đợi Jong In trả lời, Soo Jung gạt cánh tay của cậu xuống, lập tức rời đi.

Nhìn theo dáng người trước mặt từ từ đi xa dần, một cảm giác đắng nghét cũng bỗng nhiên từ từ dâng lên trong miệng Kim Jong In, hệt như đứa trẻ vừa bị lấy mất món đồ chơi cuối cùng, hai tay cứ mải miết nắm chặt như thế, nhưng thực ra từ lâu đã trống rỗng mất rồi.

.......

Từ trường học đi ra, rẽ phải, men theo đường lớn đi mãi đi mãi sẽ trông thấy một cửa hàng nho nhỏ nằm ngay phía cuối đường, bên trong có một cầu thang bằng gỗ ọp ẹp dẫn lên tầng trên. Ở tầng trên, cảnh tượng đầu tiên hiện ra là một phòng khách rộng tối tăm được ánh đèn huỳnh quang đủ màu mờ mịt chiếu sáng. Lẫn trong tiếng nhạc rè rè phát ra từ hai chiếc loa gắn trên trần cao, tạp âm không ngừng vang lên khắp nơi. Chỗ này là tiếng người quát mắng, chỗ kia là tiếng nam nữ tán tỉnh, tiếng chai lọ bị đập vỡ, giọng cười tục tĩu của một ông ma men nào đó. Lùi sâu vào trong một góc phòng là quầy bar với những chiếc kệ chạy dài chất đầy các loại bia rượu và thức uống có gas.

Nơi đó chính là quán bar mà Jong In hay đến. Là Soo Jung nhờ Kẹo Ngọt điều tra giúp.

Lúc Soo Jung bước vô quán bar, hoàng hôn đỏ như máu, trong thứ màu sắc rực rỡ nhưng điêu tàn đó, Soo Jung từ từ đi về phía Jong In. Gương mặt cậu hư hư ảo ảo, không có cách nào nhìn được cho rõ ràng. Trong một thoáng, Soo Jung lấy tay che mắt, muốn trông thấy rõ ràng gương mặt của cậu. Nhưng ngay cả khi hai bên đối mặt tường tận nhìn nhau, Soo Jung vẫn không rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của cậu con trai đối diện.

- Này, lại dám một mình đến chỗ này sao ?

Giọng nói của cậu pha chút cáu gắt.

- Đi theo tớ.

Soo Jung nắm lấy tay Jong In, dùng hết sức kéo cậu ra khỏi nơi đó, đi đến con hẻm nhỏ.

Con hẻm nhỏ bị bịt kín bởi một vách tường cao ngất dựng đứng. Sau lưng tường là một công trường xây dựng đã bị bỏ hoang. Trước đây thành phố vốn có một dự án xây nhà cao tầng ở nơi đó, nhưng cho đến giờ mọi thứ vẫn chỉ là một bãi xi măng bê tông hỗn độn bị vứt xó. Con hẻm nhỏ sâu hút, nhiều chỗ cong bên này ngoặt bên kia, càng đi vào sâu vách tường hai bên càng xuất hiện nhiều chỗ nứt nẻ sụp lún, ánh sáng duy nhất hiện hữu ở nơi đây chính là một đường thẳng hẹp tí như sợi chỉ chạy sánh đôi với bầu trời bên trên.

Kim Jong In một tay thọc tay vào túi quần, tay kia để mặc Soo Jung nắm, lững thững đi theo phía sau.

- Jong In.

Đi được một đoạn, đoán rằng đã đủ sâu để người bên ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong này, Soo Jung mới quay người lại.

- Sao ?

Theo quán tính Jong In vẫn tiếp tục bước lên trước một bước. Cả người Soo Jung đập vào lồng ngực Jong In một cái thật mạnh làm cô mất thăng bằng, Jong In nhanh chóng chụp Soo Jung lại, khiến cả người cô nằm trọn trong vòng tay của cậu.

Khuôn mặt cả hai hiện lên một tầng đỏ, Jong In vội vàng buông tay. Soo Jung dường như thẹn quá hoá giận, móc ra một bao thuốc lá từ trong túi áo của Jong In vứt thẳng xuống đất, giọng pha chút bực tức mà ngượng ngùng. 

- Trốn ở trong nhà vệ sinh hút thuốc vui lắm hả ?

Kim Jong In nhìn Soo Jung, mớ tóc mái quá dài che khuất đi tầm nhìn của cậu, khiến cho hình ảnh đối phương cũng trở nên nhập nhoạng không rõ. Mặt trời đã ngả về Tây, áo sơ mi trắng nổi bật trong không gian âm u của con hẻm cụt.

- Bị phê bình vì đánh nhau có cảm giác rất anh hùng hả ?

Soo Jung cảm thấy lồng ngực khó chịu đến cực độ, và dần lan ra khắp cơ thể. Vậy mà, kẻ trước mặt thái độ vẫn ung dung nhàn nhã, tay phải thọc vào túi quần, ánh mắt lơ đễnh.

- Nộp giấy trắng rất thú vị ? Vậy sau khi tốt nghiệp trung học thì cậu muốn làm gì đây ?

- Vậy cậu cứ mặc kệ tôi đi. Việc đó đâu ảnh hưởng tới cậu.

Jong In nói còn chưa dứt câu, Soo Jung vung tay, như dùng hết sức mình có mà tát thẳng vào má của Jong In. Không biết phải vì lực quá mạnh hay không mà Kim Jong In ngã xuống. Cả thân thể dường như quá mệt mỏi để chống chọi thêm. Gò má bên phải của cậu đau rát, đau đến mức đom đóm từng trận tràn ra trong mắt.

- Rốt cuộc cậu muốn chơi cho đến chết có phải không ?

Phía sau mãi vẫn không có động tĩnh nào, trước mặt mãi vẫn chỉ là mảng tường loang lổ rêu xanh, sắc trời càng lúc càng sậm, ánh sáng cũng theo đó càng thêm ảm đạm, phía đầu ngõ thỉnh thoảng lại vẳng đến tiếng nói chuyện của người qua kẻ lại từ đường lớn bên ngoài.

Soo Jung lại lần nữa nhào tới, đánh liên tục vào người Kim Jong In, từ bé đến giờ, cô chưa từng đánh ai, nhưng lần này lại dùng hết sức bình sinh mà đánh. Miệng lại không ngừng mắng người trước mặt.

- Cậu rốt cuộc không còn biết suy nghĩ gì hay sao ? Rốt cuộc vẫn không chịu tỉnh sao ? Cứ như vậy đến hết cuộc đời cậu sao ?...

Ra sức dằn xuống cảm giác bỏng rát cứ càng lúc càng đè nặng trên mi mắt, thêm vào đó là uất nghẹn trào ra như muốn phá tan cổ họng, toàn thân Kim Jong In rốt cuộc vẫn không kiềm được mà run lên, từ từ quay lại đối mặt với Soo Jung. Áo sơ mi của cậu nhàu nhĩ, ánh mắt nhìn thẳng vào Soo Jung khi đó ngoài điềm nhiên còn thoảng hiện chút thương xót sâu xa. Cậu đẩy một cái làm Soo Jung ngã ra phía sau, giọng gằn lên.

- Vậy mẹ cậu có từng làm ra chuyện bị người ta mắng là thấp hèn không ? Ba cậu có dăm bữa nửa tháng lại đổi một cô thư ký không ? Nhà cậu thường xuyên có người tới cửa gây náo loạn, nhục mạ mẹ cậu dụ dỗ đàn ông nhà họ không ? Mỗi tháng về nhà một lần, ba mẹ cậu có không ? Con cái ? Cái gì gọi là con cái ? Kiếm về cho một gia sư thì đã coi như là quan tâm, là hết chuyện, là mọi trách nhiệm bổn phận đều đã xong ? Thất bại thì đã sao ? Nộp giấy trắng thì chết ai ? Tôi không học nữa thì thế nào ? Cũng chả ai mắng, chả ai đánh tôi. Ngay cả trường của tôi ở đâu họ cũng chẳng biết.

Ngực phập phồng kịch liệt như muốn vỡ tung, từ lúc nào viền mắt xung quanh đã chuyển màu đỏ ửng, cũng chẳng màng đến việc che giấu hay vờ như mạnh mẽ, những lời nói tiếp theo đó là một sự tự giễu hoà lẫn trong bi ai.

- Nghe xong cảm thấy tội nghiệp, muốn ngay lập tức nhào lại an ủi tôi có đúng không? Mỗi ngày sau khi tan học phụ đạo bài vở giúp tôi, đó là việc duy nhất đám học sinh ưu tú con ngoan trò giỏi gương sáng mẫu mực như cậu có thể làm được. Sao, cậu có cam lòng không, có chịu nổi thứ lêu lổng hư đốn như tôi không ?

- Thì ra cho đến giờ cậu vẫn cứ ấu trĩ như thế.

Nơi con hẻm nhỏ tối tăm, giọng nói của Jung Soo Jung bỗng bất ngờ vang cao. Cô đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Kim Jong In.

- Ba cậu không đánh thì cậu không biết tự mình hối cải ? Mẹ cậu không khen câu nào thì cậu không thể tự mình nỗ lực vươn lên ?

Ánh mắt Jung Soo Jung vẫn kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ sậm của người đối diện, từng chữ một nói ra một cách hết sức rõ ràng.

- Kim Jong In, cậu quả nhiên là một đứa bỏ đi rồi.

Sau câu nói đó, cả người Kim Jong In trong khoảnh khắc đông cứng lại như băng, dáng ngồi cô độc và thống khổ như một con vật nhỏ bị trọng thương.

Jung Soo Jung chỉ cúi đầu, phủi đi đám bụi đất bám trên quần áo, hồi lâu sau lại đột nhiên lên tiếng.

- Bốn đoạn cuối của Cố Hương, trưa mai đọc thuộc lòng cho tớ nghe. Quyển bài tập tiếng Anh đó một trang cũng chưa xem qua có phải không ? Làm hết tất cả cho tớ.

Câu nói cứ điềm nhiên như thể con hẻm nhỏ với cuộc xung đột của cả hai chưa từng xảy ra.

Kim Jong In chỉ là ngẩng đầu lên nhìn Jung Soo Jung một cái, rồi lại cúi gằm mặt xuống như cũ.

Jung Soo Jung nhặt cặp sách lên, mới đi được vài bước đã vòng trở lại, rút trong cặp ra quyển tập bài học của mình ném đến bên người Kim Jong In.

- Lần sau đừng để cho tớ biết cậu không chép bài thêm lần nào nữa !

Đi một đoạn, Soo Jung thoáng quay đầu lại, người ngồi dưới chân tường trước sau vẫn không nhúc nhích, quyển tập vừa nãy vẫn yên yên tĩnh tĩnh nằm bên chân cậu.

- Jong In.

Cô lên tiếng gọi, nhưng kẻ nọ không một phản ứng nào đáp lại.

- Nói một câu đại nghịch bất đạo thế này, nếu như bọn họ chết đi rồi, cậu cũng sẽ chết theo họ hay sao ?

Khu nhà ven đường vang vọng lên tiếng thơ trầm trầm, như len lỏi vào từng giác quan người nghe.

Ta sẽ chẳng bỏ người cho bão tố

Lấy bao dung che chở phút xuôi lòng

Ta yêu lắm. Ta yêu người đến nỗi

Có vài điều đâu chỉ nói là xong...

.......

Buổi trưa hôm sau, mãi không thấy Kim Jong In đến, một mình Soo Jung ngồi làm hết bài tập này đến bài tập khác, đến khi cả bài tập cũng chẳng có để làm nữa thì chuyển sang dùng bút tô đi tô lại những đường thẳng ngang dọc kẻ sẵn trên giấy tập. Kẹo Ngọt ngồi bên cạnh, miệng ngậm kẹo que, chốc chốc lại ghé đầu nhìn qua bên Soo Jung, vừa nói vừa lắc lắc đầu tỏ vẻ đầy thương cảm.

- Vở bài tập của cậu sắp biến thành một bức tranh trừu tượng rồi.

Giờ tan học, Soo Jung dẫn xe lững thững đi ra, chưa được bao xa đã bị một ai đó tóm lấy kéo sang một bên.

- Cầm lấy.

- Là cái gì ?

- Vở của cậu. Tớ chép bài xong rồi.

Quyển tập ngày hôm qua ném cho Jong In chẳng mấy chốc đã quay về trong tay Soo Jung. Trên mặt cậu vẫn còn dấu tay, là từ cái tát hôm qua của Soo Jung. Tuy không rõ nhưng cô vẫn nhận ra được. Giọng Jong In pha chút ngượng ngùng, ánh mắt cứ đảo liên tục, không dám nhìn thẳng vào Soo Jung.

Jung Soo Jung cười mỉm mỉm, bản thân nhất thời cảm thấy con người ngang tàng, phách lối ngay trước mắt kia thật ra cũng có lúc rất ngốc nghếch đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com