Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

thì ra em mèo cũng chẳng mạnh mẽ đến thế, có anh cún ở đây mà ૮꒰ ˶• ༝ •˶꒱ა ♡

kết quả bài kiểm tra toán hôm nay trả về và taehyun không đạt như mong đợi.

88 điểm. với người khác là đáng tự hào.
với học bá nhà họ kang, là nỗi xót xa nuốt không trôi.

em im suốt tiết. ánh mắt cứ cụp xuống, nhìn vở chằm chằm như nó vừa phản bội.
kai đến hỏi, em chỉ đáp lí nhí:

"không sao. em làm sai chỗ... đáng lẽ không nên sai."

kai không nói gì.
chỉ kéo em ngồi sát vào, khoác tay qua vai, thì thầm:

"em biết không. trong thế giới của anh, em luôn là người giỏi nhất."

"...đừng an ủi em như con nít."

"không. anh nói thật."

rồi kai bắt đầu kể. giọng nhẹ như gió giữa trưa hè trong thư viện:

"em là người duy nhất anh biết có thể vừa học vừa dạy bạn cùng bàn dù đang mệt lả."
"là người gạch chân từng dòng ghi chú bằng ba màu mực."
"là người đọc sách nâng cao cả hè thay vì chơi game."
"là người đã vượt qua rất nhiều nỗi sợ... mà không ai hay biết."
"em không cần điểm số để chứng minh điều đó."

taehyun im lặng.
tựa nhẹ vào vai kai.
mím môi.
chỉ một chút thôi, là rưng rưng.

nhưng tối đó, khi về nhà, mọi thứ sụp đổ.

ba cậu đập bàn khi thấy điểm số.
giọng ông gằn lên:

"con đang sao nhãng vì yêu đương đấy à?"
"giáo viên nói con không còn như trước. gần đây lơ là, mất tập trung."
"cái kiểu học sinh giỏi mà xuống dốc vì yêu sớm thì... vô dụng!"

taehyun im. rất lâu. định nhịn.
nhưng rồi ba nói tiếp:

"loại người như thằng đó, sớm muộn gì cũng khiến con khổ."

em ngẩng lên, mắt đỏ hoe:

"...bố không biết gì về huening kai cả."
"con học không tốt là do con. không phải vì anh ấy."
"anh ấy luôn ở bên con. không bao giờ khiến con mệt mỏi!"

"vậy thì biến khỏi nhà này đi!" - ba quát.

taehyun đứng dậy. nước mắt rơi lúc nào không biết.
cậu mở cửa, bước ra ngoài.
trời lạnh.
gió rít từng cơn.
và cậu không mang áo khoác.

không biết đi đâu.
taehyun ngồi bệt xuống ghế đá gần bưu điện cũ.
rút điện thoại, nhắn cho kai:

"lạnh thật. anh có đang làm gì không?"

kai gọi lại ngay. giọng bên kia dịu như chăn bông:

"em sao đấy? giọng nghẹt rồi kìa."

"không sao."

"...vừa khóc đúng không?"

"anh đa nghi quá."

im lặng vài giây. rồi kai thì thầm:

"chờ anh."

cạch. cúp máy.

taehyun bàng hoàng. tim chùng xuống.
làm phiền anh thật rồi.
em cúi đầu, rúc sâu vào gối tay.

chưa đầy 10 phút sau.

"taehyun."

em ngẩng lên.

kai đang đứng trước mặt - tay cầm túi kẹo ngọt đầy màu sắc, vai khoác chiếc áo hoodie dày.
anh thở hổn hển vì chạy.

"không cần hỏi em ở đâu. anh biết."

taehyun nhào tới, ôm lấy anh như sợ tan biến.

"em xin lỗi..."

"không. anh mới là người đến muộn."

ngồi bên nhau ở bậc thềm, kai đút kẹo cho em ăn như dỗ trẻ con.

"ngon không?"

"ngọt như anh."

kai cười khẽ. nhưng rồi anh nghiêm giọng:

"nếu em thấy mệt quá... anh có thể lùi lại. tạm xa nhau để em tập trung hơn."

"không." - taehyun ngắt lời.

em ngẩng lên. mắt long lanh nhưng vững vàng:

"em học sa sút là do em.
không phải vì yêu anh.
mà nhờ yêu anh, em vẫn còn đứng vững."

"thế nên đừng nói chia tay.
đừng rời xa em.
chiều em.
dỗ em.
ở bên em..."

"đến cuối đời."

kai ôm em thật chặt.
trán tựa trán.

"...anh không đi đâu cả, mèo nhỏ à."

sau đêm cãi nhau với ba, taehyun không trở về.

kai đưa em về nhà anh, nhẹ nhàng như đón một chú mèo ướt mưa.

"phòng tắm ở bên trái, em tắm trước nhé. đồ mặc thì lấy trong tủ của anh, ngăn dưới cùng."

"tại sao anh lại tốt như vậy?"

"vì em là người anh yêu."

taehyun im, nhìn kai một lúc lâu.
rồi khẽ nói:

"vậy em sẽ cố gắng ngủ ngon để anh không lo."

phòng kai đơn giản nhưng ấm áp. ánh đèn vàng dịu. mùi trà bạc hà thoang thoảng.

sau khi tắm xong, taehyun mặc áo hoodie rộng của kai, tay áo dài phủ cả ngón tay.
mái tóc còn ẩm xõa nhẹ.
má em đỏ bừng vì lạnh, và... vì đang ngồi trên giường bạn trai, lần đầu tiên.

kai mang vào hai ly cacao nóng.

"món đặc biệt dành cho mèo nhỏ buồn bã."

taehyun nhấp một ngụm.
mùi sữa ngọt tan vào đầu lưỡi.

"ngon."

"anh biết."

"...."

"em nhìn anh mãi thế?"

"em đang nghĩ..."

"nghĩ gì?"

"nếu mỗi tối được ngủ cạnh anh thế này... thì em chẳng cần giấc mơ nào nữa."

kai không nói gì. chỉ lặng lẽ kéo em vào lòng.

hai người nằm cạnh nhau, chăn đắp ngang ngực.
kai đưa tay vén tóc taehyun, chạm nhẹ vào má em.

"mịn thật."

"đừng sờ linh tinh."

"không linh tinh. đây là kiểm tra chất lượng bạn trai."

"..."

"mà em định nhắm mắt vậy ngủ thật à?"

"anh tưởng em muốn gì?"

"muốn... hôn em một cái."

taehyun không đáp.

nhưng cậu chồm sang, đặt môi mình lên má kai,
rồi rút lại, chui đầu vào cổ anh, thủ thỉ:

"chỉ một cái thôi."

"ừ." - kai siết em vào lòng, thì thầm - "một cái cho tối nay.
còn những tối sau... thì mỗi đêm một cái, nhé?"

căn phòng tối dần.
mùi thơm từ tóc taehyun và hơi ấm từ kai hòa vào nhau.

không ai nói gì nữa.

chỉ là tiếng thở chậm rãi,
tiếng tim đập trùng nhịp,

và cảm giác bình yên
như ngủ giữa lòng mùa xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com