Chương 18
Chương 18: Vương Đại Nguyên ta không cần Vương Bát Đản kia vẫn sống được.
Cậu hùng dũng kiên cường xách vali đi ra khỏi nhà, vì đi vội nên không đem nhiều tiền mặt, tiền ở trong thẻ hết rồi.
Đi ra con đường lớn tại ngã tư cậu dừng lại xác định chỗ muốn đến. Phải tìm chỗ gần công ti, bỏ nhà thì bỏ nhà nhưng công ti vẫn phải đi làm.
- Giờ đi đến cửa hiệu xúc xích gần công ti ăn cái đã. Đói bụng rồi.
Ăn trước còn những việc còn lại tính sau đi.
...
Đừng trước cửa hàng cậu chần chừ một lúc xong cũng quyết định bước vào.
Cậu ngồi vào bàn và gọi ngay xuất cơm xúc xích bò ngon nhất ở đây. Món này cậu thích nhất mà.
Sau mười phút thì đĩa cơm xúc xích bì được đưa ra. Cậu tiến hành ăn một cách ngon lành quên hết những chuyện kia đi ăn là chính đã.
Dạo gần đây cậu nghiệm ra một cái lí tưởng sống mới, " Dù bất cứ chuyện gì cũng phải ăn, vì người khác mà không ăn thì chúng tỏ mình ngốc chứ người kia cũng chẳng tổn hại gì, tự chăm sóc mình là tốt nhất!"
Ăn cong cậu trả tiền và đi ra ngoài nhưng vừa bức ra khỏi cửa thấy ngoài tiệm có đề " Tuyển nhân viên phục vụ!"
Cậu chưa từng làm phục vụ nhưng mang danh người giúp việc cao cấp của anh cậu cũng biết vài thứ.
" Thôi cứ thử một lần thôi, dẫu sao cũng được bao chỗ ở. "
Cậu nghĩ là làm cậu vào trong lại.
- Cô ơi ở đây có tuyển nhân viên phục vị bàn phải không cô?
- Đúng vậy!
- Vậy con muốn xin việc.
- Cậu á, nhìn tướng tá như vậy, nhắm có làm nổi không?
- Bác cứ yên tâm nhìn con vậy mà khỏe lắm bác à.
Bác chủ quán nhìn lại một tí rồi cũng gật đầu đồng ý.
- Con cảm ơn bác. Vậy con bắt đầu từ hôm nay được không?
Bác chủ quán gật đầu, cậu có việc làm rồi, phục vụ bàn cho của hàng từ 18 giờ tối đến 22 giờ đêm.
Cậu cứ sống cuộc sống như vậy đã được một tuần. Sáng tám giờ sáng đi làm và bốn giờ chiều tan ca vì nhân viên thực tập thì phải vậy thôi, ở trên công ti cậu cũng luôn gặp anh nhưng cậu không nói chuyên cứ lơ nhau như không quen biết vậy.
Đôi lúc anh cũng muốn bắt chuyện nhưng không được. Cậu giận anh lâu quá.
Lịch trình của anh một tuần qua như một. Sáng tự thức dậy lúc năm giờ vì thiếu hơi ai đó. Ăn sáng xong chạy xe đến chỗ quán ăn cậu làm thêm và ở thấy cậu một thân áo sơ mi quần jean cùng một chiếc áo lông chạy nhanh đi làm vì trễ giờ. Cứ tuần tự như vậy mà lập lại. Chiều khi anh tan làm cũng là lúc cậu đang làm việc.
Đôi lúc cậu bê chén không cẩn thận làm rớt hình như bị bà chủ mắng hay sao đấy. Nhưng một tí lại thấy bà chủ cười.
Cậu rất biết cách ăn nói, trong thời gian anh đi du học cậu đã học hỏi ở Lưu Chí Hoành rấy nhiều điều. Trong đó có cái cách ăn nói thuyết phục người khác. Nhưng khi ở trước mặt anh cậu không thể hiện nó ra.
- Phục Vụ cho suất cơm xúc xích đến bàn số 6.
- Có liền.
...
- Bê một lồng bánh bao đến bàn số 9 đi anh phục vụ đẹp trai.
- Tới ngay.
...
Anh thấy cậu vui vet cũng không làm phiền nữa, những tưởng lúc đầu anh xin việc làm chưc vụ nhỏ nhưng công ti bây giờ đang lâm vào khó khăn nên anh phải học nhiều điều giải quyết nhiều vấn đề nên cứ để cậu sống như vậy đi. Đến lúc anh sẽ đón cậu về.
...
* Trong phòng Vương Nguyên ở*
- Vương Tuấn Khải, Vương Bát Đản xấu xa, lâu như vậy mà chưa xin lỗi người ta. Ghét ghét ghét.
Cậu vừa buồn vùa tủi. Nhưng nhớ nhiều hơn, lúc ở công ti cậu muốn chạy lại ôm anh nhưng thấy anh đi cạnh đồng nghiệp đang nói chuyện hay nên không dám.
Còn chuyện anh vào công ti khi nào thì cậu không biết, không phải anh không đậu sao? Mặc dù anh không nói nhưng biểu hiện kia của anh làm cậu đoán vậy. Mà chuyện đó giờ không còn quan trọng đi.
- Vương Tuấn Khải ngươi thì sống tốt rồi ngày nào cũng có người nói chuyện nên ngươi không nhớ ta rồi. Ta nói cho ngươi biết ta Vương Đại Nguyên không cần Vương Bát Đản vẫn sống tốt.
Cậu vừa chỉ cái gói hình con Cua màu lam mà nói.
- Cua nhỏ à, ta bị bỏ rơi rồi.
Cậu đặt Cua nhỏ cuống gối đầu lên nó mà dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lại một đêm nữa không có anh ngủ cùng.
...
Vương Tuấn Khải ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc từ sáng đến giờ giải quyết mấy hồ sơ còn ứ đọng. Đến khi làm xong thì đã hơn mười một giờ đêm.
Anh hôm nay về nhà luôn mà không ghé qua cửa hàng nhìn cậu vì anh biết giờ đó cậu ngủ rồi.
...
Thời gian cứ qua qua dần.
...
Mới đó mà cậu bỏ nhà đi đã hơn một tháng, hôm nay công ti chính thức kí hợp đồng với đối tác ở bên Đài Loan.
Anh phải bay qua đó ngay hôm nay. Chắc sang ngày mai anh mới về được.
Trước khi đi anh còn ghé qua chỗ cậu một tí nhìn ngắm một chàng trai chạy bộ để đến công ti lòng anh lại nhẹ nhõm hẵn. Kí xong hợp đồng này anh sẽ đưa cậu vêg nếu cậu ngang bướng anh không ngại vác cậu về nhà
- Vương Nguyên chờ anh.
...
Anh đã bay sang Đài Loan bảy giờ mười lăm phút. Nhưng cậu chưa biết gì cả. Chỉ thấy lạ là tại sao anh hôm nay không đi làm thôi. Nhưng cậu chẳng dám hỏi, vì hỏi là cậu lo lắng mất thể diện của cậu.
Không được nha ~
Ngày nữa lại bình thản trôi qua.
Hợp đồng đã kí xong. Chiều mai anh sẽ bay về Trùng Khánh, sáng mai anh có cuộc họp của chi nhánh bên này.
- Vương Nguyên anh sắp về với em rồi.
Cầm chiếc điện thoại trong tay nhìn ngắm khuôn mặt cậu trong hình tựa thiên sứ nụ cười xóa tan đi muộn phiền mệt mỏi của anh.
...
- Chuyến bay từ Đài Loan về Trùng Khánh sắp hạ cánh...
Anh đã bay về Trùng Khánh.
Anh vui vẻ đi tìm cậu tại quán ăn nhưng anh lại không biết rằng cậu đang ở chỗ khác.
- Chào bà chủ xin hỏi có Vương Nguyên ở đây không?
- Cậu Vương Nguyên đi dao hàng cả hai tiếng rồi mà vẫn chưa về.
- Bà nói cái gì? Bà bắt em ấy giao hàng.
Chủ quán giật mình vì giọng nói lớn tiếng của anh.
- Thường thì không cho đi nhưng hôm nay khách đông nên...
- Khách hàng ở chỗ nào!
Chủ quán đưa ra tờ giấy ghi địa chỉ cho anh. Đang định bước ra tìm cậu thì điện thoại anh reo lên.
- Khải ca, nơi đây hảo đáng sợ.
- Vương Nguyên giờ em đang ở đâu?
Tút... tút...
...
- Mày láo dám trộm điện thoại tao.
Hắn cầm lấy áo cậu, xé rách.
- Đừng màaaaa.
- Nhìn cũng trắng trẻo, chắc còn non đây.
Hắn cúi xuống toan hôn xuống thì đã bị đánh gục .
Kuni lại ôm Vương Nguyên.
- Lỗi tại tụi chị lơ là khiến em uất ức rồi.
Cậu mệt mỏi và ngất lịm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com