Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại 1

Lưu ý: Sẽ có ShortFic cho đời F1 của Khải Nguyên!

Phiên Ngoại 1: Song Thai.

Sáng sớm nay Nguyên Nguyên bất chợt rất mệt, khi gần mười giờ sáng rồi mà cậu vẫn chưa ngủ dậy. Thân thể cứ mệt mỏi sao sao ấy.

Cả tháng nay Vương Tuấn Khải thật sự rất mệt mỏi theo cậu. Cậu lười ăn, rất hay nổi cáu. Quan trọng hơn cả là cậu không cho anh đụng vào người. Cả tháng nay Khải "ăn chay", rất cực khổ.

Cậu cứ như thế này thì Khải phải sống sao? Không được nữa rồi anh nhất quyết phải đòi lại công bằng.

-Này Nguyên Nguyên từ khi từ Đà Nẵng về em rất lạ đấy? Có chuyện gì giận anh sao?

- Anh biến ngay, tôi biết hết rồi, sofa đấy nằm cả năm đi. Đừng hòng vào phòng nửa bước.

- Ơ nhưng sao lại vậy? Anh đâu có làm gì?

Cậu chẳng thèn nhìn anh, liếc mắt cũng không? Cậu cũng chẳng biết vì sao dạo này cậu hay cáu kỉnh như vậy. Cứ thấy trong người khó chịu, còn tiếp nhận một thông tin khủng khiếp.

Cả đám Kuny mới cho cậu biết là khi Khải ở Mĩ ngày nào anh ấy cũng được người ta tỏ tình. Đấy thử hỏi có đáng giận không chứ.

Lại nói chuyến đi Đà Nẵng là cậu lại giận sôi máu.

* Đà Nẵng, Việt Nam*

- Khải à, nhột lắm.

- Cho anh ôm tí nữa, rồi anh dẫn em đi chơi.

- Hảo.

Hai người ôm nhau xong, tắm rửa thật sạch sẽ cùng nhau nắm tay nhau đi xem thành phố biển xinh đẹp này.

Mọi chuyện tưởng chừng như tốt đẹp nếu không có một việc xảy ra.

Chính là có người cầu hôn Vương Tuấn Khải.

Anh và cậu đang đi ngắm cảnh hoàng hôn, mặt trời lặn xuống biển, đẹp đẽ thơ mộng và kèm theo ánh nến lung lung nữa.

Cứ ngỡ là có người đang cầu hôn ai đó, thì đúng thật có người cầu hôn mà, nhưng người được cầu hôn là Vương Tuấn Khải.

- Vương Tuấn Khải lấy em đi.

Cô gái ấy chạy lại ôm Vương Tuấn Khải.

Đầu óc quay mòng, Vương Tuấn Khải nhạy bén ngay tại giờ phút này đã ngưng hoạt động. Toàn thân cứng ngắc. Trong đầu một câu nói.

" Cái chuyện quái gì đang xảy ra? "

Sau một lúc hồi hồn thì Vương Tuấn Khải bắt gặp Vương Nguyên đã mặt đen tay còn nắm thành quyền.

- Tôi cho anh và cô ta biết thế nào là lễ độ.

Cô gái ấy sợ quá hét toáng lên. Chạy nấp sau Vương Tuấn Khải.

- Khải a, hảo đáng sợ, cậu ta là ai mà dữ như cọp cái thế?

- Cô tránh ra, em ấy là vợ tôi!

Vương Nguyên nghe xong câu đó lửa giận bớt đi một tí. Hùng hổ kéo cô gái kia ra trước mặt.

- Cô nghe thấy rồi đấy? Tôi và Khải là vợ chồng.

Cô gái cúi đầu như biết lỗi.

- Vâng vậy tôi nhận lầm, người tôi yêu cũng tên Vương Tuấn Khải chắc tại tôi quên đeo kính nên nhìn nhầm, xin lỗi cậu. Chúc hai người vui vẻ.

Nước mắt lăn dài trên má cô gái, cô tủi lắm, không đeo kính nên nhận nhầm người rồi. Vương Nguyên bấy giờ đã mủi lòng vì những giọt nước mắt ấy, cậu là người rất dễ đồng cảm với người khác.

- Thôi cô đừng khóc, tôi xin lỗi.

- Cậu không cần xin lỗi, tôi đi trước.

Vương Tuấn Khải bắt đầu cảm thấy lạ, ở Việt Nam mà người này có thể nói chuẩn tiếng Trung, còn là giọng Trùng Khánh, không phải trùng hợp đến du lịch thôi đấy chứ?

Cô gái đi lướt nhanh qua hai người, quay đầu liếc xéo, ánh mắt tinh quái nhìn anh, cười rất chi tinh quái, rồi cô gái chạy biến sau những rặng dừa.

Có chuyện không bình thường ở đây!!!

Những ngày sau đó, cậu cực kì khó chịu với anh, cứ hở tí là cáu, rất khó chiều. Còn nữa anh bị ngủ sofa cả tuần ấy luôn. Nhưng đâu chỉ có ở Đà Nẵng đâu về đến Trùng Khánh anh cũng không được ngủ giường toàn ngủ sofa thôi. Lưng mỏi không sao đi nhưng mà cậu nhỏ của anh bức bối kinh khủng ý. Ra một quyết định to lớn, và thật hoành tráng lệ chính là chính là...

NỊNH VỢ CHO NGỦ CHUNG.

Kế hoạch xin phép được bắt đầu.

- Vợ hảo soái ơi, tối cho anh ngủ giường nha!

Hai mắt long lanh, miệng chu ra bán manh chỉ thiếu cái đuôi nữa sẽ thành...

- Không, một năm.

- Vợ làm vậy chồng chết mất.

- Không xin xỏ, một năm, hay là muốn thêm một năm nữa.

Không chịu khuất phục Vương Tuấn Khải phải vùng lên. Nhảy một phát lên giường chiu vào trong chăn cù lét vợ.

- Ha... ha... Vương Tuấn Khải... nhột quá... ha.. ha...

- Giờ có cho chồng ngủ chung không?

- Có...

Ngưng mọi động tác, gương mặt cún lên nhìn vợ bé nhỏ mong manh dễ vỡ được nuôi dưỡng nâng như nâng trứng của anh.

- Thật.

Cười đểu một cái dùng chân đá anh xuống giường.

- Có cái đầu Vương đầu heo nhà anh. Haha.

Mặt đen như đít nồi, anh chiều hư vợ rồi. Hùng hồn tiến lại gần vợ. Đánh vợ sao? Không, không phải không phải đâu là cúi đầu xuống.

- Chào vợ chồng xin phép ra ngoài.

- Đi đi, không tiễn.

Danh hiệu" Thê Nô của năm " đã dành cho Vương Tuấn Khải. Cậu thì nói thì nói vậy nhưng ngay cả cậu cũng không hiểu vì sao mình lại khó tính khó chịu đến vậy. Thật khó nghĩ mà.

...

- Vợ à, ăn cơm đi.

- Hảo, nhưng không muốn ăn.

- Này vợ, ăn xúc xích đi món mà em thích nhất đấy!

Vương Nguyên cắn một miếng bỏ vào miệng. Nhưng ngay sau đó lại lè ra.

- Dở quá, không ngon gì cả. Anh đã bỏ cái gì vào đây sao mà dở quá vậy?

- Anh không bỏ gì cả, chỉ chiên thôi mà, ngày thường em ăn hết bốn, năm cây vẫn thèm mà. Sao hôm nay lại chê?

- Không biết đổ đi, dở tệ. Thôi, không ăn nữa em lên phòng ngủ.

- Hảo.

Vừa đi ngang góc bếp cậu ngửi thấy mùi cá mới mua từ siêu thị đang rả đông, một cảm giác khó chịu dâng lên.

" Ọe ọe ."

Là nôn khan, chỉ toàn nước thôi. Cậu dạo này hay bị vậy lắm nha, suốt ngày ngửi thấy mùi thịt cá là muốn ói thôi. Thật khó chịu.

- Vợ, vợ sao vậy? Khó chịu chỗ nào?

- Em mệt lắm nha!

- Chờ anh anh đưa em đến bệnh viện. Khám tổng quát cho chắc.

...

* Bệnh viện *

- Bác sĩ vợ tôi bị sao vậy?

Bác sĩ đăm chiêu, nhìn chằm chằm vào tờ giấy mặc cho tâm trạng lo lắng của hai người ông cứ vừa lắc đâu vừa nói.

- Quái lạ, sao có thể như thế? Quái lạ.

Giới hạn chịu đựng đã đến. Vương Tuấn Khải đập bàn một cái, trừng mắt nhìn vị bác sĩ đang đăm chiêu kia là cho bác sĩ đang ngồi vì giật mình mà bị lật ghế té nhào xuống đất.

- Bác sĩ già, ông nói gì đi chứ? Vợ tôi bệnh gì?

- Vợ cậu rất lạ, tình trạng hiếm gặp.

- Ý ông là gì?

- Vợ cậu có cả hai bộ phận tinh hoàn và cả buồng trứng. Giống như con gái vợ cậu có thể mang thai.

- Ông... Ông nói cái gì?

- Tôi nghĩ cậu nên sang khoa phụ sản để khám cho chuyên sâu.

- Vậy là vậy là?

- Đúng vậy vợ cậu có thai. Nếu tôi đoán không lầm thì được bốn tuần rồi.

- Yeah, tôi có thể làm cha, Vương Nguyên em dậy đi, chúng ta sắp lên chức rồi.

Mơ màng mở mắt, tính gắt ngủ hồi trước không có nhưng bây giờ lại có cậu thẳng tay tát một cái vào mặt Khải. Nhưng giờ chỉ còn niềm vui nên anh không cảm thấy đau tí nào. Hôn nhẹ lên tay cậu một cái.

- Cảm ơn em.

Đầu óc mơ màng, vì mới ngủ dậy mà chả hiểu gì cả. Bị bế một mạch sang khoa phụ sản.

* Khoa phụ sản *

Đầu hai người đang lâng lâng hân hoan trong niềm vui.

" - Chúc mừng hai người, đúng là cậu Vương Nguyên đang có thai. Mà không phải thai một mà là thai đôi.

- Thật không bác sĩ?

- Thật, hai người nhìn đi! "

Từ khi bác sĩ đưa hình siêu âm cho cậu và anh xem hai người cứ cầm và vuốt ve hai hạt đậu trong hình. Tay không ngừng xoa xoa cái bụng phẳng của cậu, bây giờ hai đứa đang rất nhỏ vì vậy không cảm nhận sự thay đổi của bụng nhưng tâm lí của người sắp được làm cha như anh luôn cảm nhận được con đang đạp.

- Chúng ta sắp được lên chức rồi.

Bên cạnh niềm vui còn có một nổi khổ. Vương Nguyên mang thai Vương Tuấn Khải sẽ không được làm gì với cậu. Thật sự gian nan quá đi.

- Vương Tuấn Khải tôi thật khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com