Chương 7 (H)
Ây zô, lại H ~~
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tự ngồi xuống? Thằng này điên rồi! Chuyện như thế ai làm cho nổi?
Trong đầu nghĩ như vậy nhưng lại bị hôn đến mơ mơ màng màng, thân mình Vương Nguyên không khỏi trượt xuống dưới, càng trượt càng nặng nề...
"Ô........"
Mới đi vào một chút đã cảm thấy khó chịu, thế nhưng muốn nhấc mình lên lại bị đôi tay đang áp lấy thắt lưng mà nhấn xuống. Cậu lắc đầu lia lịa:
"Bỏ... bỏ ra..."
"Cho cậu ngồi cậu cứ ngồi đi."
Bị nuốt hết toàn bộ dục vọng, kẻ trần như nhộng ngồi trên mình hắn lại nhấp nha nhấp nhổm, cọ cọ xát xát, là đàn ông có thằng nào không một phen dục hỏa đốt thân. Nghĩ lại, từ trước đến giờ, căn bản hắn chưa từng "lừa đảo" ai phải hầu hạ mình như thế này đâu.
Vương Nguyên thấy điên cả người, một luồng khí nóng chạy thẳng xuống dưới. Tuy rằng từ đầu đã có chuẩn bị khiến hoa cúc kia trơn bóng, nhưng một hơi nuốt vào dị vật to lớn như vậy, bị mạnh mẽ xâm phạm như vậy có ai lại dễ chịu cho nổi.
"Tự cậu chuyển động chút coi"
Vô sỉ, vậy mà cũng nói ra được! Cậu hiện tại còn có thể nâng hạ thắt lưng hay sao?
"Từ làm đi, tôi không có động thủ đâu nha, tự cậu làm ~"
Đời này có cái loại khách làng chơi lười nhác như vậy sao?
Vương Nguyên đến lúc này thật sự muốn đứng lên rồi đạp vào chỗ kia của hắn một nhát, nhưng mà....
Cảm giác có được do tiếp xúc ở phía sau theo đó chạy thẳng lên, khiến cậu khô khốc cả miệng lưỡi, không chủ đích mà vặn vẹo thắt lưng, một luồng khoái cảm khó nói len lén chạy khắp chân thân khiến cậu rên rỉ một tiếng.
Quên đi... Còn lâu mới có chuyện mình cầu xin tên khốn nạn này... cho hắn đắc ý thêm sao.
Nhanh chóng nhắm mắt lại, Vương Nguyên lại vừa tìm được cái cớ không cầu xin Vương Tuấn Khải "làm" , cậu cũng có thể tự làm chứ, tuy hơi khó khăn, cậu cố sức lắc lư thắt lưng. Không hề có kỹ xảo, hoàn toàn là kỹ năng, cứ trúc trắc phải trái trước sau mà lay động thân thể.
Nhưng hình như chỉ có thể cũng có thể khiến Vương Tuấn Khải thỏa mãn lắm, hình như chỉ cần Vương Nguyên sờ soạng một chút, lay động một chút thôi là Vương Tuấn Khải liền bật ra tiếng thở dốc. Vương Nguyên thấy thế trộm trợn mắt nhìn hắn, chính là lại bị dục vọng hiển hiện trên mặt hắn dọa chết.
"Giỏi lắm~"
Vương Tuấn Khải nắm lấy thắt lưng Vương Nguyên càng mạnh "Để tôi tưởng thưởng cho cậu một chút, Nguyên Nguyên."
Vương Nguyên sợ hãi kêu lên một tiếng, không khỏi dựng thẳng lưng lên. Cùng lúc đó khoái cảm bất đồng với sự đau đớn khiên cậu muốn ngất đi. Hung khí nóng rực trong cơ thể như cuốn lấy cậu, bạo lực ra vào khiến tay chân cậu trở nên vô lực, chỉ có thể tùy ý theo chuyển động của người phía dưới mà phập phồng, lắc lư.
"Không. . . . . . Chậm lại. . . . . . Một chút..... a --"
Không để ý tới tiếng cậu cầu xin, Vương Tuấn Khải tiếp tục mãnh liệt cuồng dã mà ra vào. Ai cho cậu giỏi khơi gợi dục vọng của tôi như thế chứ? Cho nên không được trách tôi, tôi có làm gì cậu, có cường bạo cậu đều là vì cậu hết, đều là tại cậu khơi mào nha.
Là cậu làm cho tôi phát cuồng, bởi vậy tội lỗi này là tại cậu hết.
.
.
.
.
"Tỉnh rồi à?" Người kia một bộ dạng dịu dàng, săn sóc mà hỏi han.
Vương Nguyên hít 1 hơi, oán hận nói: "Nhìn không biết sao còn hỏi!"
Khốn kiếp, cư nhiên hắn liên tiếp làm một hơi mấy tiếng, có xin xỏ, van nài thế nào cũng không chịu ngừng, người ta xỉu lên xỉu xuống mấy lần cũng không tha. Tên này chắc chắn là cầm thú, là cầm thú đang động dục.
"Không phải cậu cứ dây dưa không muốn tôi ngừng sao?"
Vô liêm sỉ! Nói thế mà cũng nói được, không sợ sét trên trời một nhát đánh hắn chết sao?
"Phi!"
"Sao nữa? Chẳng lẽ không đúng? Chính cậu nói với tôi là "Đừng dừng lại" đấy thôi!"
Ngu ngốc!
"Là [Đừng!] với [Dừng lại]!"
Anh bị ngu à?
Vương Tuấn Khải đem cậu ôm vào lòng, cười đến sáng lạn. Càng ngày hắn lại càng thích thú với khuôn mặt khờ dại luôn đầy phẫn nộ của cậu, tiếp sau này sẽ phát run mà trợn trắng mắt. Quả thật là không tốt nha, hắn, Vương Tuấn Khải, hẳn sẽ không bao giờ mê luyến cái gì đến thế này chứ.
"Thì cũng là đừng dừng lại đấy thôi, tôi thề là không có vặn vẹo ý nguyện của cậu mà, Nguyên Nguyên. Hơn nữa phản ứng của cậu cũng chứng minh là cậu cũng rất thoải mái đi."
Phản ứng của tôi? Thảm thiết kêu la, cầu xin tha thứ? Vừa lòng ở chỗ nào?????
"Thật muốn quay lại toàn bộ quá trình đó cho cậu xem lại, nhận đi cho nó tiến bộ."
".........."
"Không phải sao? Tôi thấy chúng ta phối hợp với nhau rất tốt. Hơn nữa mặc kệ là ai cũng không dám cười nhạo năng lực của cả tôi lẫn cậu, cứ yên tâm."
"Tôi có nói gì đến chuyện này sao?!!! Anh là đồ hỗn đản, anh...."
Vương Nguyên thực sự là mắt trợn trắng y như Vương Tuấn Khải đã nghĩ, không, ngay từ đầu cậu cũng đã muốn đạp hắn một nhát để hắn bay xuống địa ngục luôn cho rồi...
Vương Tuấn Khải cười cười, cúi xuống hôn cái khuôn miệng đang thao thao bất tuyệt kia, thành công khiến nó lặng ngắt luôn.
.
.
.
.
.
"Tôi có thể đưa người đi không, Lý tiên sinh?"
Vương Tuấn Khải bình tĩnh nhìn người ngồi đối diện với mình, một lão hồ ly có khuôn mặt tươi cười.
"Đương nhiên không thành vấn đề, chẳng phải chúng ta vẫn hợp tác rất tốt đấy sao?!!"
Chính là, tùy tiện lấy việc tư mà đổi được nhiều ưu đãi như vậy khó trách cười vui vẻ đến như vậy.
Kẻ đắc tội với Lý thị chính là Chương Ninh (sở dĩ biết đến người này bởi vì hắn chính là người khiến Vương Nguyên phải đau cả đầu), Tiểu Huyễn bất quá chỉ là vô tội nhưng ở cùng với hắn nên liên lụy chứ có liên quan gì đến Lý gia đâu.
Cho dù như vậy, bên kia vẫn khiến Vương Tuấn Khải phải chi ra không ít tiền, lại tốn công suy tính. Nhưng cũng không sao, lúc này tên Lý Chính Quách kia lợi dụng kiếm của hắn ít tiền, sau này từ từ hắn có thể đòi lại gấp bội không phải sao?!
Lúc Chí Huyễn được đưa tới phòng khách, cũng là lần đầu nhìn rõ mặt cậu, Lý Chính Quách đang tươi cười đột nhiên mặt mày tái nhợt.
"Tiểu..... Tiểu Văn?!!"
Có thể thấy một kẻ âm hiểm lõi đời như ông ta trước mặt đối thủ lại thất thố mất mặt như thế không phải Vương Tuấn Khải nên thấy vinh hạnh đi? Nhưng trong lòng hắn lại thầm kêu khổ.
"Cậu.... mẹ cậu tên gì?"
Chí Huyễn ngơ ngác: "Tôi... tôi không có mẹ, chỉ có anh trai thôi."
Mức độ rợn tóc gáy ngày càng tăng, lần đầu tiên Vương Tuấn Khải thấy Lý Chính Quách rơi nước mắt, hơn nữa là không thèm nhìn đến đối thủ cũng như thủ hạ mà khóc rống lên.
Vương Tuấn Khải hận không thể đập đầu lên mặt bàn. (-_-)
Rất buồn nôn, rất rất buồn nôn. Như thế nào mà gặp đúng lúc không cần thiết nhất lại diễn cái màn gia quyến thất lạc trước mặt hắn????
Lần này nguy rồi, lãng phí bao nhiêu tiền bạc lẫn tinh lực (O____o) cũng không kể đến đi, cái chính là đã nuốt lời với Vương Nguyên. Bữa trước khăng khăng kêu sẽ mang Chí Huyễn về, kết quả lật thuyền trong mương, mất mặt thế này sao dám về nhà????
.
.
.
Vote cho tui đi, edit cực khổ lắm đó 💚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com