Chap 65:Tò mò
Trong bữa cơm, không khí có phần quái lạ.
Khung cảnh yên bình đáng ngưỡng mộ.Trên khu nhà gỗ lộng gió nhìn xuống phía dưới là vườn nho bát ngát mênh mông.Hòa giữa không gian của thiên nhiên thật khiến lòng người bình yên đến lạ.
Vương Nguyên được Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh chăm sóc, đưa mắt thấy chén cơm của cậu vẫn còn nguyên vẹn.Mày đen nhíu lại đau đầu vì cậu có động đũa đâu.Đôi mắt to tròn cứ lén lút nhìn hai người đối diện.
Vương Tuấn Khải mím môi đẩy nhẹ chén cơm gây chú ý với cậu nhắc nhở.
- Nguyên Nguyên.Tập trung ăn nào.
Vương Nguyên hơi ngại ngùng, cúi đầu lúc này mới chịu ngoan ngõan tập trung mà ăn cơm.
Daniel nhếch môi, gắp một chút thức ăn đặt vào chén Vương Lam.Thấy cô muốn gắp ra, anh cau mày tặng cho cô ánh mắt cảnh cáo.Vương Lam đành thu tay lại nhét thức ăn vào miệng như đang nhai nghiền anh ta không bằng.
Daniel mỉm cười hài lòng, nâng ly cụng với Vương Tuấn Khải khẽ nói.
-Khải.Như mình đã nói, Cậu suy nghĩ sao?
Ánh mắt liếc nhẹ qua Vương Lam,Vương Tuấn Khải bỏ thức ăn vào miệng.
- Vì chuyện này cậu hợp tác với Vươngg Thị nên mình sẽ chỉ lấy giá thấp nhất 5%.Nhưng là lấy của KAI...
Daniel bật cười nhướn mày.
- Cậu đúng là một người con rể tốt.
Vương Tuấn Khải không bàn cãi anh nhếch môi.
- Nhưng tôi thắc mắc từ khi nào KAI lại có ý đầu tư về mảng ẩm thực xuất khẩu thế?
Câu hỏi của Vương Tuấn Khải làm vẻ mặt Vương Lam có chút lúng túng.
Vương Nguyên ngưng cả ăn chăm chú đợi chờ Daniel trả lời.Vương Tuấn Khải đưa nước cho cậu uống.
Daniel quay đầu nhìn Vương Lam cười khẽ.
- Tôi là thương nhân.Nơi nào có lợi nhuận Tôi điều muốn thử.Huống gì làm việc với Vương tiểu thư đây rất thú vị.Còn tiếc nuối là hợp tác với cô ấy quá trễ.
Nụ cười nhạt hiện trên môi Vương Tuấn Khải.Vương Lam cúi đầu chẳng nói một câu.Vương Nguyên chớp chớp mắt như một thám tử nghiền ngẫm điều tra gì đó thật khiến anh buồn cười hết nói nổi.
Khi hai người đàn ông ra ngoài nói chuyện riêng.Vương Nguyên tìm đến phòng của Vương Lam.Vương Lam vừa tắm xong trên người chỉ mặc áo choàng tắm.Hai chị em kéo nhau đến sopha.
Vương Nguyên liền hỏi ngay.
- Chị.Chị với Danile có quan hệ gì..?
Bàn tay đang lau khô máy tóc ướt ẩm của mình cứng ngắt.Vương Lam né tránh ánh mắt sáng rực của cậu:
- Không phải quan hệ hợp tác sao..?
Vương Nguyên không chịu sấn tới kéo tay Vương Lam.
- Rõ ràng không phải vậy mà.Chị! Danile là người không đơn giản.Khải nói anh ta là một kẻ điên đấy.
Môi Vương Lam giật giật nhìn vẻ mặt nghiêm túc tin chồng của Vương Nguyên khiến cô bật cười...
Ừ thì là một kẻ điên..Còn rất biến thái nữa..
- Không nói chuyện này nữa.Nói chuyện của em đi.Vì sao hai người lại ở đây?
Biết chị đang trốn tránh nên Vương Nguyên không hỏi tiếp.
Nhắc đến chuyện của mình, ánh mắt Vương Nguyên lấp lánh hạnh phúc đem đầu đuôi câu chuyện kể cho chị cậu nghe.
Nghe xong Vương Lam không khỏi cảm thán.
Vương Tuấn Khải đúng là quá yêu Vương Nguyên đến không còn gì để diễn tả.Nhưng cô lại không biết có người cũng vì cô mà bỏ bê công việc, cùng cô lang thang khắp nơi, dù thường xuyên bị cô ghét bỏ cũng không nỡ buông tay.Ánh mắt sắc sảo nhìn xuống đầy phức tạp, môi đỏ nhếch lên khi nghĩ đến điều gì đấy.
Thở dài một cái, Vương Lam vén lấy tóc Vương Nguyên:
- Tiểu Nguyên.Chị rất ngưỡng mộ em khi có một tình yêu như vậy.Hai đứa cũng nên mau chóng có em bé đi.Ba mong dài cổ luôn rồi đấy.
Da mặt vốn mỏng, Vương Nguyên lấp bấp.
- Em..em còn chưa tốt nghiệp mà.
Vương Lam buồn cười, đã có chồng hơn một năm mà sao giống con nít thế này.
- Không phải làm báo cáo nữa là xong sao..?
Cánh cửa lúc này có người mở ra.Hai chị em điều quay đầu nhìn ra.
Danile cao lớn dựa vào cánh cửa.Trên môi treo một nụ cười.
- Tiểu Nguyên chồng em đang ở ngoài đợi em.
Vương Nguyên nghiêng đầu, Danile hiểu ý nghiêng người cho cô nhìn.Quả nhiên Vương Tuấn Khải đang đứng dựa lưng vào thành gỗ.Cậu bịn rịn bò xuống giường, hai người họ chỉ mới nói chuyện được một chút.
Vương Nguyên vỗ vỗ lấy tay Vương Nguyên an ủi cậu trai nhỏ.Vương Nguyên vừa ra khỏi cửa đã bị ai đó ôm lấy.
Rầm
Âm thanh cánh cửa đóng lại vang lên, làm Vương Nguyên giật mình.Cậu tò mò quay đầu, căn phòng của Vương Lam bất ngờ tắt đèn.
- Buông ra.Tên khốn này..Anh là thổ phỉ hả?...
- Cút.Anh đi về phòng của anh đi.
Tiếng mắng chửi của Vương Lam không ngừng vang lên.
Hai mắt Vương Nguyên trừng lớn, chẳng biết phải làm sao.Cả thân thể bị bế bổng lên cậu hoàn hồn ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải.
- Khải.....Chị em...
Chân dài sải bước tiến về phòng mình,Vương Tuấn Khải hờ hững đáp.
- Em trước hết hãy lo cho mình đi.
Vương Nguyên chu môi lén đưa mắt nhìn căn phòng tối om phía sau.
Thế là thế nào?Rõ ràng là có liên quan mà...
17/12/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com