Chap 9:Buổi tối đầu tiên
- Ăn khuya không anh bảo Thím Lan nấu cho em.
Buồn phiền ấm ức lại vì câu hỏi quan tâm này mà bay đi nửa phần.Nhưng nỗi sợ hãi vì thái độ bất biến của Vương Tuấn Khải vẫn còn trong Vương Nguyên. Cậu thật không nắm bắt được con người này.Cậu không biết vì sao mình lại sợ anh như vậy. Có lẽ trong cuộc sống hai mươi mấy năm qua, cậu chưa từng gặp qua loại người trong ngoài bất nhất như Vương Tuấn Khải.
Hôn nhân này quá nhanh chóng cậu còn chưa tiêu hóa nỗit.Rồi trong một đêm buổi gặp mặt trở thành buổi đính hôn.Lại yên vị ngồi ở đây bị anh ức hiếp.Chỉ mới có mấy ngày trôi qua mà mọi thứ đều bị đảo lộn lên tất cả.Hỏi sao Vương Nguyên không chấn động tinh thần cho được.Lại tự khinh bỉ bản thân mình quá nhẹ dạ cả tin.Kết cuộc này là do cậu tự chọn lấy mà thôi.
Vương Nguyên từ trong lòng anh chui ra, nhanh chóng lắc đầu.Lại nghĩ gì đó chân mày nhíu nhíu lại.Ánh mắt rà soát Vương Tuấn Khải từ trên xuống dưới ngại ngùng hỏi:
- Anh tắm rồi à?.
Vương Tuấn Khải bây giờ mới phát hiện cậu bé này rất hay không chú tâm.Anh cười nhẹ gật đầu:
- Ừ.
Vương Nguyên cũng không nghiên cứu gì nhiều chỉ thấy anh đúng như mấy nam người mẫu ở trên tivi.Mặc đồ ngủ bình thường cũng rất ra dáng.Cậu đẩy đẩy ngực anh nhỏ giọng:
- Em..em cũng muốn đi tắm.
Vương Tuấn Khải hiểu ý thả lỏng vòng tay, vỗ nhẹ đầu cậu cũng không làm khó.
- Đi đi..
Vương Nguyên liền thoát khỏi tay anh chạy trốn vào phòng tắm.Nhìn cánh cửa đóng sầm lại, Vương Tuấn Khải nở nụ cười quái dị.
Khi Vương Tuấn Khải đã yên vị ngồi ở trên giường, thời gian trôi qua nửa tiếng cũng chưa thấy Vương Nguyên bước ra.
Vương Tuấn Khải quay người đặt cuốn tạp trí lên tủ.Lại nhìn xuống chân mình, mày đen nhíu lại.
Khi ngẩng mặt lên anh cất tiếng gọi vọng vào phòng tắm.
-Nguyên Nguyên.
- ..............
- ..............
- Sao nào, hay em muốn anh vào đó.
Anh rất nhẫn nại chờ đợi người bên trong.
Quả nhiên " cạch " cánh cửa mờ ra Vương Nguyên nửa người bên trong chỉ đưa khuôn mặt nhỏ nhắn bối rối chẳng biết làm sao.Cậu nhỏ giọng nhìn Vương Tuấn Khải:
- Em..em không có đồ mặc.
Vương Tuấn Khải dù có nghiêm túc đến đâu cũng phải buồn cười.Anh hắng giọng hỏi:
- Thế em đang mặc cái gì..?
Vương Nguyên cúi đầu nhìn chiếc áo tắm to xụ đang bao bọc cả thể nhỏ nhắn của mình.
- Là áo...áo tắm.
Trời ơi! Còn gì xấu hổ hơn nữa.Lúc vào trong phòng tắm cậu cứ bị chuyện thân mật của Vương Tuấn Khải làm cho ngớ ngẩn.Cũng quên mất là phòng tắm nhà ai và chuyện không có quần áo.Cứ thế ném quần áo lên thành bồn, dĩ nhiên không tránh khỏi bị dính nước.Cũng may là bộ đồ lót cậu vẫn còn mặc trên người.Nếu không giờ này cậu thật sự chỉ muốn ngủ trong phòng tắm.
- Ra đây.
Vương Tuấn Khải nhịn cười lại tiếp tục gọi cậu.Cậu nhóc này chẳng những đơn thuần mà cậu còn hay thả hồn theo gió bay.Bị người khác lừa đi lúc nào không hay.
Lúc cậu vừa bước vào phòng tắm anh đã biết trước kết quả rồi.Không ngờ kết quả còn thú vị hơn anh tưởng tượng.
Vương Nguyên lắc lắc đầu nhỏ:
- Rất..Rất khó coi.
Làm như không quan tâm cậu mặc gì Vương Tuấn Khải day day trán như rất mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi nói:
- Cái gì cần che em cũng đã che.Khó coi chỗ nào chứ.
Vương Nguyên nhìn lại nghĩ anh nói cũng đúng.
Thấy anh có vẻ mệt mỏi, Vương Nguyên cắn răng lết thân mình về phía anh.Đứng cách Vương Tuấn Khải tầm ba bước chân.
Vương Tuấn Khải híp mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp không biết do mới tắm rửa hay vì ngại ngùng mà đỏ bừng.Trên làn da trắng mịn vô cùng sạch sẽ non nớt càng tôn lên đường nét thanh tú của cậu.Nhìn xuống vóc dáng mảnh mai được bao bọc bởi áo ngủ của cậu.Áo ngủ dài ngang gối, khoe ra đôi chân thon dài trắng nõn nà.Tuy cậu là con trai nhưng lại không giống những người khác,cậu có nét đẹp còn hơn cả con gái luôn thu hút mọi người xung quanh mình.
Nhìn theo ánh mắt của anh, Vương Nguyên ngại ngùng cúi mặt xuống,khuôn mặt vì vừa tắm xong lại xấu hổ nên đỏ bừng.
Vương Tuấn Khải thu lại tầm mắt, vỗ vỗ lấy chỗ bên cạnh.
- Ngủ thôi...
Ngủ? Ngủ sao?Ý anh là hai người ngủ chung giường à?.
Vương Nguyên há hốc miệng muốn từ chối lại nhớ những gì anh cảnh cáo lúc vừa rồi.Cậu âm thầm nuốt nước bọt muốn cùng anh thương lượng.
- À..Em..em có thể ngủ sofa được không..?
Thấy Vương Tuấn Khải nhướn mày vẻ không hài lòng,cậu quýnh quáng nói nhanh:
- Anh..anh đừng hiểu lầm.Em..em chỉ là cần thời gian thích nghi mà thôi...
Anh đưa tay xoa xoa lấy vai mình, vu vơ nói:
- Tùy em...
Vương Nguyên thở phào mừng thầm lại nghe anh nói thêm.
- Về Vươngg Gia tìm sofa mà ngủ "(Hiền:Đại ca phũ quá 😢)
Lời anh nói đồng nghĩa với việc nếu ở đây không có chuyện ngủ Sofa.
Người đàn ông quá đáng này...
Nếu cậu dám quay về Vươngg Gia dĩ nhiên kết quả như thế nào cậu cũng có thể hiểu.
Nói rồi Vương Tuấn Khải kéo gối nằm xuống, anh nằm nghiêng người, mặt gối lên tay, chừa một khoảng trống bên cạnh..Chăm chú nhìn Vương Nguyên vẫn đứng như tượng cạnh giường..
Chỉ sau vài giây đấu tranh dữ dội với bản thân.Vương Nguyên cắn chặt răng bò lên giường, tạo khoảng cách với Vương Tuấn Khải,cậu nằm sát mét giường chẳng dám nhúc nhích thân người.
Chỉ là ai đó không để cậu được toại nguyện...
- A...
Cánh tay chắc khỏe đưa ra ôm lấy eo cậu kéo về.Vương Nguyên hốt hoảng bị anh ôm lấy.Cậu đưa lưng về phía anh.Hai tay gắt gao đặt lên tay anh run rẩy.
Cảm nhận nơi cổ bị làn môi anh hôn lấy.Vương Nguyên rụt cổ lại.
- Đừng..Đừng mà....
Vương Nguyên sợ hãi trở người hai tay ngăn cản chống trước ngực anh.
Lúc này mái tóc Vương Tuấn Khải rũ xuống nhìn càng lãng tử đẹp đến mê hồn.Vương Tuấn Khải cũng không quản việc Vương Nguyên sợ đến mặt trắng bệch, trực tiếp kéo cậu vào lòng mình, vén tấm chăn mỏng lên làm cho thân thể hai người càng gắt gao dán chặt vào nhau.
- Em lải nhải cái gì.Anh có ăn em chưa?.
Vương Nguyên mặt từ trắng chuyển sang đỏ, thấy cậu im bặt Vương Tuấn Khải nhếch môi cắn nhẹ lên chóp mũi cậu, tà tứ lại nói:
- Khi nào em thấy anh đi được lúc đó anh sẽ ăn em.Khi đó em lo lắng cũng không quá muộn.Còn bây giờ thì ngủ.
Thật ra Vương Nguyên không quá ngốc chỉ là với một người ý tứ thâm sâu như Vương Tuấn Khải ,Vương Nguyên luôn luôn không thể sánh bằng.Như lúc này một câu hai nghĩa của anh, cậu lại hiểu rằng và thương cảm anh đang tự ti với bản thân không trọn vẹn như bao người đàn ông khác.Có phải sự phản kháng quá mức của cậu làm Vương Tuấn Khải tổn thương hay không?..
Vương Nguyên bị anh ôm vào lòng, chỉ còn một khuôn mặt nhỏ nhắn miễn cưỡng lộ ra bên ngoài. Rúc vào trong lồng ngực rộng lớn của ai kia. Nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, tựa như bị cuốn hút, trong nháy mắt tim cậu cũng đập nhanh không kém, có chút hoảng sợ lại có chút loạn nhịp.Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn người trong lòng đã chịu yên ổn, đem khuôn mặt tuấn tú vùi vào gáy cậu, chiếm hữu mà ôm cậu.Một tay để sau gáy cho cậu gối đầu lên, tay kia để ở bên hông cậu. Ngoại trừ như vậy, không còn động tác nào khác.
Không biết có phải vì hôm nay bị hoảng sợ quá nhiều, lại nằm trong lồng ngực xa lạ mơ mơ màng màng mà ngủ.Vương Nguyên nhỏ nhắn an phận, nhu thuận ngủ ở trong lòng người đàn ông, rất phù hợp, tựa như trước đây mất đi một hình ghép, rốt cục tìm được rồi ghép lại vào vị trí vốn có của nó.
Ánh trăng khuya dần bị mây đen che phủ.
Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn lên má phấn non nớt, qua chóp mũi tiếp đến đôi môi ửng hồng đang hé mở.Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua rồi mút lấy đôi môi non mềm đến thỏa thích.
Gương mặt người đàn ông luôn bình tĩnh như nước, ba năm qua thói quen mang lớp mặt nạ ngụy trang trước mặt mọi người nay đã tháo xuống. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán của Vương Nguyên, thì thào:
- Ngốc.
30/04/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com