Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3 - CHÚT QUAN TÂM

Tôi tiếp tục sự giúp đỡ không ai nhờ, thay vì được nhận lấy sự xúc động của đối phương, tôi lại nhận được thái độ khó chịu không hơn không kém.

Tôi vẫn cứ mặt dày bỏ qua cảm xúc của nhóc con. Hết lần này đến lần khác lao đến giành lấy bao cát lớn trên vai người ta một cách nhiệt tình như thế.

Cho đến khi, sự khó chịu của nhóc con dường như đã lên đến tột đỉnh.

Vương Nguyên kéo khựng tôi lại, giương ánh mắt không chút thoải mái nhìn tôi, đôi môi phớt hồng bực dọc khẽ thốt lên.

"Dừng việc làm vô bổ này lại, tôi không có lương trả cho anh đâu."

"Tôi không phải làm việc này vì tiền, tôi chỉ muốn..."

Vương Nguyên lập tức cắt ngang lời.

"Giúp tôi sao? Rốt cuộc mục đích của anh là gì, hết lần này đến lần khác anh đều xuất hiện trước mặt tôi, luôn làm những việc được cho là của người tốt bụng?"

Tôi suy ngẫm một lúc rồi trả lời.

"Mục đích sao, tôi không có, tôi cũng đang tự hỏi chính mình, vì sao tôi phải làm như vậy. Tôi chỉ biết rằng, mỗi khi gặp cậu cơ thể tôi đều phát ra một tín hiệu kì lạ, và có một sự thôi thúc nào đó muốn tôi giúp đỡ cậu, cũng như cậu từng nói, có lẽ tôi thuộc về loại người thứ hai, là...bất đắc dĩ phải tốt bụng chăng?"

Nhóc con không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi, hai hàng lông mày bất chợt nhíu lại.

"Vương Nguyên, cháu đứng đấy làm gì, còn không mau làm việc!"

Phía không xa, một người đàn ông hét lớn, dường như là chủ thầu công trình.

"Sự thương hại của anh, tôi vốn không cần."

Trước khi bước đi tiếp tục làm việc, nhóc con không quên ném về phía tôi một câu chua chát.

*

Dường như cấp độ mặt dày của tôi đã đạt đến một tầm cao mới, đối với hai từ xấu hổ càng không có sức ảnh hưởng, mặc cho người ta đã tỏ thái độ chán ghét ra mặt, thậm chí là những câu chửi rủa mang đầy hàm ý xua đuổi. Đối với một tên lòng tự trọng cũng đã tự mang hạ thấp xuống đáy vực như tôi, liệu sẽ tự cảm thấy mất mặt mà rút lui hay sao?

Cởi bỏ lớp áo vest đen bên ngoài vướng víu, xoắn tay áo sơ mi lên quá nửa, nhận lấy bao cát vừa được đưa, vác trên vai thứ nặng nề từng bước di chuyển, vì lòng tốt bụng trực tiếp không được tiếp nhận, tôi đành tìm phương án gián tiếp khác mà thôi.

Nhóc con nhìn tôi bước hiên ngang trước mặt mà trong lòng không khỏi khó chịu, nét mặt hậm hực dõi theo tôi từng chút một. Tôi bỏ qua những cảm xúc lặt vặt hiện hữu, chỉ tập trung duy nhất công việc đang làm, từ một luật sư có chút tiếng tăm lại đang làm công việc chân tay như thế? Có phải là mất mặt quá rồi không?

Công việc kết thúc cũng là lúc tôi trông thấy chiếc áo sơ mi trắng của mình đã ngã sang màu vàng đất, đồng thời những giọt mồ hôi thấm đẫm từng thớ thịt đầy khó chịu. Tôi vốn là một người yêu thích sạch sẽ, vì vậy hiện tại trong bộ dạng dơ bẩn như thế này thật khiến tôi không chút thoải mái.

Từng người một đứng xếp hàng trước mặt chủ thầu, hóa ra họ lãnh lương theo ngày làm việc, việc này thật mới mẽ. Tôi nhanh chóng bắt kịp hành động, chọn cho bản thân một vị trí chờ đợi tiếp theo. Đến lượt tôi, tôi nhận lấy một tờ tiền mệnh giá nhỏ, số còn lại đưa cho chủ thầu, đồng thời gửi trao vài lời nhờ vả.

Đứng sang bên ngắm nhìn nhóc con đang di chuyển trong hàng ngũ, ánh mắt tôi đầy đợi chờ, là đang chờ phản ứng của người ta khi nhận được một tin mừng hiếm hoi chăng?

Nhóc con nét mặt không mấy biến đổi, chỉ trông thấy ánh mắt chợt lia sang tôi, rồi nhận lấy tiền lương của bản thân, chậm rãi bước đến.

"Xong việc rồi, cậu sẽ đi đâu?"

Nhóc con bận bĩu ngắm nhìn những tờ tiền giấy trên tay, khóe môi chợt lẩm bẩm.

"Quái lạ, từ trước đến giờ chưa từng được tiền thưởng, hôm nay lại may mắn như vậy."

Vừa dứt lời, nhóc con lướt qua tôi, trước khi đi còn ném về phía tôi một ánh nhìn không hài lòng. Theo phản xạ tôi liền lập tức bước theo sau một cách máy móc.

Nhóc con tiến tới một máy atm gần đó, đưa số tiền vừa nhận gửi vào sổ, đưa tay thu hồi chưa kịp hoàn tất, sổ đó đã được tôi giành lấy nhanh chóng. 

"Wow, xem nào, một tên nhóc như cậu cũng muốn tiết kiệm tiền sao!"

Nụ cười bỡn cợt trên môi tôi chợt tắt, đồng tử giãn to ra khi trông thấy dãy số trên sổ, đây là một số tiền lớn, không thể nào...

Nhóc con đầy khó chịu giật phăng cuốn sổ trên tay tôi, cùng lúc bật ra vài tiếng hậm hực.

"Anh đúng là một người không biết lịch sự!"

Cậu ta toan tính rời đi, tôi đưa tay níu giữ.

"Mà này, cậu ở đâu có số tiền lớn như vậy?"

"Tôi nhất thiết phải trả lời anh sao?"

"Tôi...chỉ là..."

Tôi lúng túng cho câu hỏi của mình, bản thân vốn không là gì của người ta, mối quan hệ mông lung giữa bức màn người xa lạ và kẻ quen biết thậm chí còn rất mong manh. Tôi rốt cuộc dùng tư cách gì để tìm hiểu những điều riêng tư kia chứ?

"Tôi đã làm rất nhiều việc để kiếm tiền, đây là tiền hợp pháp, anh nên nhớ mình là luật sư, không phải cảnh sát."

Nhóc con nói xong, quay lưng bước đi. Tôi bối rối đến mức chỉ muốn tìm một cái lổ nào đó mà chui xuống. Đường đường là một luật sư chuyên thẩm vấn người khác đến tắt đài, hôm nay lại chịu cảnh im hơi lặng tiếng trước một tên nhóc nhỏ tuổi?

"Này!"

Tôi nghe thấy một tiếng gọi khi đầu óc vẫn còn đang bận nghĩ suy, nhóc con đứng cách không xa vẫy tay liên tục, đôi chân dài ngoằng này chưa một lần biết đến xấu hổ, cứ thế thuận theo lời mời gọi kia mà chạy thục mạng.

"Đi ăn, tôi sẽ khao."

Nhóc con đưa ra những tờ tiền ve vẫy trước mặt tôi, đồng thời ra hiệu tôi đi theo.

*

Chúng tôi đứng trước một cổng trường cao, ngôi trường nhìn qua khá cũ kỹ, tông màu chủ đạo là sắc trắng thuần khiết. Không quá lâu tôi trông thấy một hình bóng nhỏ bé đang lao ra ngoài, tiến đến ôm chằm lấy nhóc con bên cạnh tôi mà vui vẻ mỉm cười. Đó là em gái cậu ta, một cô bé bị khiếm thính đáng thương.

Chúng tôi ghé vào một quán ăn bên lề, ngồi đối diện hai đứa nhỏ tôi chẳng biết nên nói điều gì, chỉ im lặng quan sát chúng, những hành động nhỏ nhặt của nhóc con nhẹ nhàng đối với em cái nhỏ thật khiến sóng mũi tôi chợt xúc động. Ánh mắt chứa đầy cả bầu yêu thương, tất cả điều chỉ tồn tại một hình bóng duy nhất.

Khóe môi chợt cử động, tôi muốn lên tiếng hỏi han đến tình trạng hiện tại của chúng, cũng như về gia đình hoàn cảnh, và tại sao chúng trông như không nhà không người thân mà chỉ biết tự nương tựa nhau như thế?

Bản thân lập tức bác bỏ ý định quan tâm ấy, bởi vì tôi nhận ra rằng, mình vốn không đủ tư cách để xen vào những điều riêng tư của chúng, đồng thời mối quan hệ này có khác nào của những người lạ chỉ vô tình gặp mặt?

*

Xong bữa ăn, chúng tôi cùng nhau đưa em gái cậu ta trở về trường, hình bóng bé nhỏ ấy khuất dần sau cánh cửa, cũng là lúc nhóc con cất bước toan tính rời đi, tôi phản xạ níu giữ.

"Tôi có thể hỏi không, tại sao em gái cậu lại tiếp tục về trường vậy?"

Không biết bằng cách nào, tôi đã thốt lên câu hỏi không chút suy nghĩ nên không đó, chỉ biết rằng vào thời gian này, chẳng phải một ngôi trường đã nên đóng cửa và học sinh cũng nên trở về nhà của chính mình rồi hay sao?

Nhóc con im lặng một lúc, sau đó quay người lại.

"Những học sinh của trường này điều sinh hoạt tại trường, không bao giờ trở về nhà."

"Vì sao?"

Tôi buông lơi cánh tay cậu ta, ánh mắt hoàn toàn tập trung.

"Vì chúng vốn không phải học sinh bình thường, anh hiểu chứ?"

Ý cậu nhóc là, vì những học sinh trong trường này đều khiếm thính, nên gia đình chúng không muốn đưa đón chúng về nhà như lợi ích bình thường của những đứa trẻ sao? Nếu thật là vậy, rất tàn nhẫn, chúng cũng là con, là em của họ cơ mà?

"Ý cậu là chúng vốn không được tiếp đón, thậm chí là gia đình của chính mình?"

"Phải, một số đứa trẻ được chính gia đình của chúng ném vào đây cùng một số tiền cho học phí, còn lại thì đều được mang đến từ khắp cô nhi viện, liệu ai sẽ cần những đứa trẻ không bình thường?"

Nhóc con tiếp tục, khóe mắt sâu nặng cảm xúc day dứt.

"Vậy còn cậu? Vì lý do gì?"

"Chúng tôi...vốn không có nhà để về."

Tôi kinh ngạc trước câu trả lời của đối phương, nếu là như vậy, hai đứa trẻ này vốn là cô nhi sao?

Nhóc con chợt thở dài, quay lưng rời đi, tôi chỉ biết đứng lặng yên, rối bời.

*

Trở về văn phòng, tâm trạng đột nhiên lại rơi xuống vượt thẳm tồi tệ, tôi cũng không hiểu vì sao, vì hoàn cảnh của một người không thân thiết, hay chỉ đơn thuần vì những mảnh đời bất hạnh của những đứa trẻ khiếm thính kia?

"Này!"

Có tiếng kêu gọi phía sau lưng, thất thiểu quay người nhìn lại, không ai khác ngoài Thiên Tỉ cùng nét mặt vạn phần bực dọc.

"Không mang thức ăn về?"

Nói mới nhớ, tôi quên bén đi mất việc mua thức ăn cho Thiên Tỉ rồi, đúng là đầu với chả óc, cậu ta đói bụng đợi chờ tôi lâu như thế.

"Tôi quên mất rồi."

Không như dự đoán, tôi chẳng buồn tỏ ra có lỗi như thường lệ xin lỗi cậu ta, chỉ trả lời qua loa, trở về ghế ngồi của mình mà chán nản.

Tôi không hiểu vì sao, nhóc con ấy lại có sức ảnh hưởng đến tôi như thế?

FEEDBACK, PLEASE!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com