Chương 2
Phong cảnh thanh nhàn, Dương
Minh Sơn vĩnh viễn là nơi người
có tiền sống nhiều nhất Đài Loan, có thể bắt gặp rất nhiều biệt thự và xe thể thao nhập khẩu cao cấp ở khắp nơi.
Song, với những người từ bé đến lớn rất ít sống ở Đài Loan mà nói thì cũng chẳng mấy hiếm lạ.
Vương Nguyên quanh năm đều học ở nước ngoài, trừ kỳ nghỉ thì rất hiếm khi trở về. Mà lần này, cậu
định ở lại Đài Loan lâu dài.
Ba ngốc, ban đầu không nghe cậu cứ cố chấp đem toàn bộ tiền đầu tư vào công ty đại lục, một trận phong ba, thua lỗ hết để lại một đống hỗn độn hại cậu không thể không từ Mỹ quay về.
Hiện tại thì tốt rồi, vì không để cho ông phá sản cậu đành phải tham gia cuộc gặp mặt trá hình này.
Dựa vào tin tức thu thập được
trong mấy ngày qua, cậu đối với
Vương gia cũng hiểu rõ ít nhiều.
Vương gia, do tổng giám đốc tiền nhiệm Vương Long Sinh tay trắng
dựng lên. Hiện tại đã tham gia vào giới tài chính, bất động sản, truyền thông, vận tải biển và nhiều ngành khác, mà mỗi sản nghiệp đều đứng đầu các ngành.
Trong thời gian khủng hoảng tài chính, phần lớn xí nghiệp Đài Loan đều ít nhiều chịu ảnh hưởng, chỉ có Vương gia tại thời điểm đó là thu vào không ít lợi nhuận, được xem như một kỳ
tích trong giới thương nghiệp.
Mà kỳ quái nhất là, sau khi
Vương Long Sinh về hưu vị trí
tổng giám đốc liền do con trai độc nhất của ông đảm nhận.
Tuy vậy, nhưng Vương Long Sinh vẫn nhận bốn người con nuôi thay phiên nhau ngồi lên vị trí tổng giám đốc xử lý mọi chuyện.
Về chuyện này, bên ngoài có rất
nhiều lời đồn.
Có người nói Vương
Long Sinh một đời cơ trí lại sinh ra một đứa bỏ đi; người lại nói bốn đứa con nuôi vì muốn tranh đoạt gia sản mà buộc ông từ chức
nhường lại cho con trai để bọn họ dễ dàng khống chế; thậm chí còn nói, bốn người kia tuy là nhận nuôi thực ra chính là món nợ phong lưu thời trẻ, là con ruột của ông....Đủ loại tin đồn song Vương gia lại chẳng có bất kỳ ai ra mặt giải thích.
Mà bốn người kia chỉ có thể nói
'Trường Giang sóng sau xô sóng
trước', đem lợi nhuận cùng quy mô của Vương gia tăng lên gấp đôi.
Mạnh Triết, 31 tuổi là con cả của
Vương Long Sinh. Vẻ mặt nghiêm
túc, hiếm khi cười, xử lý mọi
chuyện tỉ mỉ cẩn thận, đối với mấy em trai khác họ yêu thương có thừa. Trừ mỗi tháng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh thì bình thường đều là giám đốc tài chính của công ty.
Đỗ Vũ, 30 tuổi vẻ mặt suốt ngày
cợt nhả điển hình cho kiểu 'khẩu
phật tâm xà', thường tại lúc người khác buông lỏng cảnh giác cho một đao chí mạng. Đảm nhận chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, cũng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh hàng tháng.
Bạch Dật Phong, 30 tuổi, khôn
khéo, nham hiểm, chỉ cần là người đã từng tiếp xúc với anh đều đánh giá anh so với hồ ly còn giảo hoạt hơn. Bình thường, với tính cách này nhận chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội là hợp nhất, kết quả anh lại chạy đến giành chức giám đốc bộ phận khai thác khiến mọi người lọt tròng.
Nhậm Ngã Hành, 29 tuổi, ngã
hành ngã tố (tự làm theo ý mình),
người cũng như tên, ruột để ngoài da, nghĩ gì nói nấy tuyệt không sợ đắc tội người khác nhưng có thể nói là người dễ nói chuyện nhất trong bốn vị tổng giám đốc Vương gia. Bình thường giữ chức tổng giám đốc công ty hàng không.
Thật ra, cậu không mấy để ý đến
Vương gia ra sao cũng không quan tâm rốt cuộc là mình phải gả
cho ai, cậu đều có biện pháp đối
phó.
"Con trai yêu..." Vương Minh Hoàng lo lắng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu.
Nếu không phải vì gần 10 nghìn công nhân kia thì ông sẽ chẳng đồng ý hy sinh hôn sự của con trai bảo bối để bảo toàn công ty.
Nhưng ông không thể ích kỷ như thế, để cho những người vất vả hơn nửa đời người kia cứ như vậy mà thất nghiệp, mất đi chỗ dựa lúc tuổi già.
Lâm Tuyết kéo tay chồng ý bảo
đừng nói nữa.
Con trai từ nhỏ đã
rất có chủ kiến, mới sáu tuổi đã
kiên trì muốn một mình sang Mỹ
du học, đi suốt 13 năm, hiện tại
cũng 20 rồi hẳn là biết bản thân
muốn cái gì.
Trong lòng thở dài một tiếng
không nói thêm gì nữa. Lộ ra nét
mặt già nua, trong mắt tràn đầy
không nỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com