Chap 12
"BẮT LẤY CHÚNG!!!"- một tên phát hiện liền hét lên ra lệnh cho những tên khác đuổi theo hai người họ.
Thím Trương nắm chặt lấy tay Lưu Duật chạy thật nhanh, hiện ông chính là người cuối cùng bà có thể trông cậy... ông nhất định phải sống.
Lưu Duật nhìn tình cảnh trước mắt cũng ngầm hiểu được chuyện gì đã xảy ra, trong lòng dấy lên sự lo lắng, ông nhìn tay của bà đang nắm chặt tay mình khẩn trương:
"Bà chạy đi, tôi sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, Tiểu Nguyên...thằng bé cần bà!!!"
Hai chữ "tiểu Nguyên" khiến ông chợt nhớ lại... ông cũng có một đứa con trai, nếu ông ra đi vào lúc này đây chẳng phải là thiệt thòi lớn cho thằng bé hay sao??
Nhưng lại nghĩ đến Vương Nguyên, thằng bé chỉ còn lại duy nhất người bà này thôi, thằng bé ở đâu ông còn chưa biết nếu chẳng may thím Trương có chuyện gì thì ông chính là tội đồ của Vương Gia, ông không thể ích kỷ như vậy, ơn nghĩa của nhà họ Vương tuyệt đối phải đáp đền.
Ông nghìn ra đằng sau thấy bọn chúng ngày càng tiến gần, tiếng bước chân ngày càng mạnh mẽ liền ra sức rút tay lại.
"Bà mau chạy đi!!!"
"Không!! Tôi không thể làm như vậy!!"- bà nhìn thấy hành động của ông liền gắt gao nắm chặt tay ông chạy gấp rút.
Lưu Duật đẩy bà vào một con hẻm nhỏ khẩn trương nói:
"Bà không nghĩ đến thằng bé hay sao??"
"Tôi..."
"Bà hãy xem như tôi đang báo đáp ơn nghĩa năm xưa cho gia đình Vương Khiêm, bà hãy cố gắng chăm sóc tốt cho thằng bé, hãy trốn đi thật xa sau này khi thằng bé lớn lên hãy trở về đây lấy lại những gì đã mất"- ông tha thiết nói
"Tôi...."- bà cúi mặt xuống không nói nên lời, cổ họng như có cái gì đó nghẹn ứ nó hẳn là một tảng đá lớn mang theo nhiều suy nghĩ trái chiều "chạy đi hay ở lại..."
"Bà đừng có suy nghĩ gì nữa, nghe lời tôi, Lưu Duật tôi có chết cũng cam lòng"- ông nắm chặt vai bà tha thiết nói
"Hãy trốn đi thật xa... Bảo trọng!!"- Lưu Duật nở nụ cười nhẹ khiến bà khó hiểu rồi đột nhiên ông chạy ra khỏi con hẻm nhìn về phía bọn chúng rồi chạy thật nhanh về một hướng khác, thành công lừa được bọn chúng đuổi theo ông.
"Lưu Duật..."- bà đứng chôn chân một chỗ nhìn theo bóng lưng ấy thầm gọi tên ông nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống
***
Lưu Duật chạy được một lúc thì khựng người lại... phía trước là ngỏ cụt, ông nhìn bức tường phủ đầy bụi bặm lẫn rong rêu trước mặt mình không khỏi sợ hãi...
"Sao không chạy nữa đi, lão già???"
Âm thanh phía sau truyền đến khiến ông giật mình quay người lại tựa sát vào bức tường, đôi chân run lên bần bật nhưng đôi mắt vẫn kiên cường nhìn bọn chúng, từng giọt mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn rồi chạy dài xuống cằm từng giọt từng giọt nhiễu xuống đất.
"Bà kia đang ở đâu???"- một tên giơ súng chỉa thẳng vào người ông nói.
"Tôi không biết"
"Đoàng"- một viên đạn ghim thẳng vào chân ông, Lưu Duật khom người ôm lấy chân nhíu mày vì đau đớn, máu tuông ra thành một mảng lớn trên nền đất, khuôn mặt tái nhợt đi vài phần.
"BÀ TA ĐANG Ở ĐÂU????"- hắn ta bước lại gần dí súng vào đầu ông,
Lưu Duật trừng mắt nhìn bọn chúng gằn lên từng chữ:
"Tôi. Không. Biết"
"CHẾT ĐI!!!"- Hắn hắn như một con thú hung tợn quát lớn, con ngươi vì tức giận mà hằn lên tia máu muốn một phát bóp chết ông, ngón tay linh hoạt dứt khoát bóp còi súng...
"Đoàng"
Lưu Duật nhìn bọn chúng nở nụ cười quỷ dị đầy ẩn ý, dùng chút sức lực còn lại nói:
"Các....người.... các người rồi sẽ bị quả báo"- ông hít một hơi thật sâu rồi ngã xuống.
"Đi về!!!"
-----------------------
Bà lão lau đi giọt nước mắt đau thương lăn dài trên má, vì hai bà cháu mà đã quá nhiều người phải hy sinh, bà rút ra một xấp giấy nữa nói:
"Ngay sau đó ta đã trở về rồi ở ẩn cho đến ngày hôm nay, hàng ngày thu thập thông tin về bọn họ"
"Vậy bà muốn con làm gì??"- hắn hỏi, bà không đơn thuần chỉ là kể cho hắn nghe một chuyện như vậy, chắc chắn có ẩn ý.
"Ta muốn cậu hỗ trợ thằng bé đòi lại công bằng cho Vương Gia"
"Được, con sẽ đòi lại những gì vốn thuộc về em ấy"- hắn nắm siết chặt hai tay thành đấm, bảo bối của hắn không ngờ lại chịu nhiều thiệt thòi đến vậy.
"Ta muốn chính tay thằng bé thực hiện, cậu chỉ có thể hỗ trợ. Thế lực của Vương Gia không kém gì cậu đâu"
Hắn trầm người xuống, lời bà nói cũng không sai, về kinh tế lẫn quyền lực cả hai bên đều ngang nhau, muốn trực tiếp đối đầu không phải là chuyện đơn giản một sớm một chiều là có thể hoàn thành.
"Ta tin tưởng cậu nên mới đồng ý giao thằng bé cho cậu, cậu phải giúp nó"- bà nắm lấy tay hắn tha thiết nói, từ lúc cứu hắn bà đã tin hắn là người duy nhất có thể bảo vệ cậu.
"Bà, Ca uống trà đi"- Vương Nguyên bưng khay trà nóng đặt xuống bàn, cậu có cảm giác dường như có cái gì đó không đúng....
Quay sang thì thấy hai người họ đang nhìn cậu chầm chầm.
"Hai người sao vậy???? Sao lại nhìn con??"
"À không, không có sao cả"- hắn nói rồi quay sang nhìn bà cụ nháy mắt một cái nói:
"Anh chỉ xin phép bà cho tụi mình ra ngoài chơi một chút rồi về nhưng bà không cho"
"À à đúng rồi, ta thấy bây giờ là buổi trưa, nắng nóng mà ra ngoài dễ sinh bệnh"- bà nói
"Có thật không???"- cậu nghi hoặc hỏi, đôi mắt đảo quanh hai người họ dò xét.
"Thật!!!"- cả hai đồng thanh đáp, cũng may hắn nhanh trí chứ nếu không thì....
"Em chẳng phải đang nấu cơm sao??? Để Ca với bà đói hửm???- hắn lảng sang chuyện khác.
"Em nấu xong rồi, để em dọn lên"- cậu mỉm cười nói rồi chạy xuống bếp
Thỏ nhỏ thật dễ quên a~~
"Con sẽ giúp Tiểu Nguyên hoàn thành tâm nguyện của ba mẹ em ấy"- hắn nắm tay bà nói
Bà lão khẽ gật đầu "Cảm ơn cậu"
----------------------
"Đã tìm ra vị trí của lão Đại!!"- một tên hớt hải chạy vào phòng làm việc của Thiên Tỉ.
Dịch Dương Thiên Tỉ đang nằm dựa vào ghế xoa xoa thái dương gần đây anh thường đau đầu mệt mỏi vì sự mất tích của Vương Tuấn Khải khi nghe được tin liền ngồi thẳng dậy vui sướng nói:
"Ở đâu?????"
"Dạ ở khu rừng phía bắc"
"Mau, đi tìm lão Đại!!!!"
Anh đứng dậy cầm lấy áo vest rồi một mạch đi thẳng ra ngoài, cuối cùng anh cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.
"Vương Tuấn Khải, khi cậu về Dịch Thiếu Gia ta sẽ đòi cả lời lẫn lãi với nhà ngươi"
------------------------------------------------------
Au đã trở lại
Cho au cái ý kiến nhé ❤️
Tiếp cho au cái động lực viết tiếp a~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com