Con Cáo và Chùm Nho
Cảnh báo: Intersex, food sex, OOC, ngôn từ vừa dơ vừa tục =)))
Thợ xây x Con trai chủ nhà. Ý tưởng là của @phambao_ Tôi chỉ là bút nô, ai thắc mắc cứ tìm người này. =)))
Mọi người có muốn tôi viết thêm song tính không? Tôi đang có hứng thú :3
-----
Mẹ kiếp, nóng chảy mỡ.
Baek Kang Hyuk quệt mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán, tiện thể chửi thề một tiếng trong bụng. Cái nắng tháng Bảy đúng là không đùa được. Hắn vừa cùng mấy thằng em vác xong mấy bao xi măng vào căn nhà đang sửa chữa dở dang, tấm áo ba lỗ màu xám ướt sũng dính bết vào tấm lưng trần và lồng ngực rắn chắc, để lộ những thớ cơ cuồn cuộn và cả hình xăm cũ đã hơi mờ của một thời trai trẻ không mấy hiền lành.
Hắn nốc một hơi hết nửa chai nước lọc, rồi lại tiếp tục công việc. Đối với một tay thợ xây và cai thầu dày dạn kinh nghiệm như hắn, cái nóng hay sự mệt mỏi này chẳng là gì. Chỉ là nó hơi... nhàm chán. Cuộc sống của hắn cứ lặp đi lặp lại như vậy, từ công trình này đến công trình khác, chỉ có gạch, vữa, sắt thép và tiếng ồn ào của máy móc bầu bạn.
Đang lúc tay bay tay thước lia lịa, Kang Hyuk bỗng khựng lại. Hắn cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình. Hắn nheo mắt, liếc về phía sân vườn của gia chủ.
Đó là lúc hắn nhìn thấy cậu.
Từ khoảnh sân sau của căn nhà đang sửa chửa dở dang, là một cậu trai trẻ đang tưới mấy chậu cây cảnh. Hắn đã thấy cậu ta lượn lờ vài lần trong tuần. Con trai chủ nhà.
Trắng.
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Kang Hyuk. Trắng một cách yếu ớt. Da trắng, áo phông trắng, trông mềm oặt như một cục bột chưa nướng. Dáng dấp độ chừng 17, 18. Còn non tơ. Hoàn toàn tương phản với thế giới bụi bặm, sạm nắng của hắn.
Và cậu ta đang nhìn hắn. Không phải là một cái liếc mắt tò mò thông thường. Cậu ta đang nhìn chằm chằm. Ánh mắt đó dán chặt vào tấm thân trần của hắn, không hề che giấu.
Thú vị.
Kang Hyuk đứng im, không né tránh. Hắn cứ để cho cậu ta nhìn. Hắn nhìn lại. Cái nhìn chằm chằm, cháy bỏng, đầy bản năng của một gã đàn ông lâu ngày đói hơi đàn bà (hay đàn ông?). Muốn lột sạch quần áo của cậu.
Rồi, như thể vừa bị điện giật, cậu trai – Yang Jae Won – giật bắn mình tỉnh lại. Cậu chưa bao giờ bị ai nhìn bằng ánh mắt đáng sợ như vậy. Nó vừa thô lỗ, vừa chiếm hữu, lại vừa có chút gì đó... khiến cậu cảm thấy nóng bừng cả mặt, tim đập bình bịch. Như một con thỏ non bị bắt gặp ăn vụng cà rốt, Jae Won vội vàng quay mặt đi, lúng túng làm rơi cả bình tưới cây rồi gần như chạy biến vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
Kang Hyuk nhìn thấy phản ứng đó thì bật cười thành tiếng, một tiếng cười trầm đục, đầy vẻ thích thú. Thỏ con. Hắn liếm nhẹ đôi môi khô rang của mình. Trông ngon thật.
"Này! Làm gì mà đứng ngẩn ra đó thế, đại ca?" Một người thợ khác vỗ vai hắn. "Lo làm đi cho xong sớm còn về!"
"Biết!" Kang Hyuk gắt gỏng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía cánh cửa nơi cậu trai trẻ vừa biến mất.
Cả buổi chiều hôm đó, hắn làm việc năng suất hơn hẳn, nhưng tâm trí thì lại không thể nào tập trung được. Hình ảnh của cái cậu trai da trắng, mặt xinh, hai má ửng đỏ kia cứ lởn vởn trong đầu hắn.
Đến cuối ngày, khi cả đội thợ bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Kang Hyuk lại đi một vòng kiểm tra lại công trình. Hắn soi ra một lỗi kỹ thuật nhỏ ở bức tường vừa mới trát xong.
"Mẹ nó! Chỗ này bị lệch rồi!" Hắn chửi thề một tiếng. "Bọn mày về trước đi, tao ở lại sửa nốt chỗ này cho xong, không mai chủ nhà lại càm ràm." Hắn nói với mấy người thợ khác.
Mọi người cũng không nghi ngờ gì, thu dọn đồ đạc rồi lục tục ra về. Chẳng mấy chốc, cả công trường chỉ còn lại một mình Kang Hyuk. Hắn ung dung ngồi xuống, rút điếu thuốc ra hút, ánh mắt lại hướng về phía cửa sổ phòng của Jae Won trên tầng hai. Hắn biết thừa cái "lỗi" kia chẳng có gì to tát, có thể để sáng mai làm cũng được. Nhưng hắn muốn ở lại. Hắn muốn có cơ hội được nhìn thấy con thỏ non kia lần nữa. Hoặc có thể... có được nhiều hơn thế.
Hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm cả bầu trời một màu cam rực rỡ. Kang Hyuk ngồi đó, giữa sự im lặng và bừa bộn của công trường, kiên nhẫn chờ đợi con mồi của mình.
***
Yang Jae Won ngồi co chân trên giường, cuốn sách giáo khoa mở toang trên đùi nhưng mắt thì chẳng đọc nổi chữ nào. Cả tuần nay rồi. Cứ đến tầm xế chiều, khi nắng bắt đầu ngả bóng, là cậu lại như một thằng trộm, rón rén bên cửa sổ phòng ngủ, vén nhẹ tấm rèm chỉ để nhìn lén gã thợ xây đó.
Cậu đã quan sát hắn. Quan sát cái cách hắn vác những bao xi măng nặng trịch, những thớ cơ trên cánh tay và bả vai căng cứng. Quan sát tấm lưng trần rám nắng, ướt đẫm mồ hôi, dính bết lấy chiếc áo ba lỗ rẻ tiền. Quan sát cả cái cách hắn ngửa cổ tu chai nước ừng ực, yết hầu chuyển động một cách đầy nam tính, và những giọt nước còn sót lại chảy dọc xuống cổ, lặn mất vào lồng ngực rắn chắc.
Mỗi một hình ảnh đó, đối với một cậu trai mới lớn đang trong giai đoạn hormone hừng hực như Jae Won, đều là một liều thuốc kích thích hạng nặng. Cậu ghét phải thừa nhận, nhưng cái kiểu đàn ông thô ráp, trần trụi, đầy sức sống nguyên thủy đó... làm cậu ướt.
Tim cậu đập thình thịch, má nóng ran. Và cái cảm giác nhầy nhụa, âm ấm quen thuộc lại xuất hiện ở đáy quần lót, khiến Jae Won phải khẽ siết chân lại, khó chịu mà không dám động đậy. Cái lỗ nhỏ chết tiệt giữa hai chân cậu lại phản chủ, rỉ ra thứ dịch thể dâm đãng, dính nhớp, làm ướt cả một mảng quần. Thật phiền phức!
"Cái quái gì vậy trời..." Cậu rủa thầm, đưa tay che mặt như muốn che luôn mấy ý nghĩ không đứng đắn đang lởn vởn trong đầu.
Sự quan sát lén lút của cả tuần nay đã lên đến đỉnh điểm vào chiều nay, khi hắn bắt gặp ánh mắt của cậu. Và hắn không hề né tránh. Hắn nhìn lại, một ánh nhìn như có lửa, như muốn lột sạch quần áo cậu ngay tại chỗ. Cái ánh nhìn đó thiêu rụi cả lý trí của Jae Won.
Thô thiển, nóng bỏng một cách bản năng... Đó chính là hắn. Cái kiểu đàn ông mà chỉ cần bước vào phòng, không khí cũng tự động trở nên ẩm ướt, đặc quánh mùi nhục dục.
Và rồi...
"Jae Won à! Con xuống đây mẹ nhờ chút!"
Tiếng mẹ cậu vọng lên từ dưới nhà làm Jae Won giật bắn mình, suýt đánh rơi cả cuốn sách. Cậu hít sâu, cố lờ đi cảm giác dính nhớp, ẩm ướt trong quần nhỏ. Cậu vội vã đặt sách xuống, bước ra khỏi phòng, cố gắng đi đứng thật bình thường dù hai má vẫn còn phơn phớt hồng và giữa hai chân là một mớ hỗn độn đáng xấu hổ.
Trong bếp, mẹ cậu đang cẩn thận bày biện một phần cơm tối thịnh soạn vào một chiếc khay gỗ. Cơm trắng nóng hổi, một bát canh kim chi, thịt heo xào cay và vài món ăn kèm trông rất hấp dẫn. Đặc biệt, bên cạnh còn có một đĩa nhỏ đựng những quả nho tím sẫm, căng mọng.
"Con này," Mẹ cậu nói, tay vẫn không ngừng sắp xếp. "Con mang phần cơm này ra cho chú thợ xây đang làm ngoài sân sau nhé. Người ta làm việc muộn vì nhà mình, lại còn là thợ cả nữa, mình phải chu đáo một chút chứ."
Mặt Jae Won lập tức đỏ bừng lên. Toàn thân cậu như đông cứng lại.
"Thôi mẹ... ngại lắm... Người ta làm xong rồi về thôi mà."
Ngại chết đi được! Cậu gào thét trong lòng. Sao con có thể mang cái bộ dạng này ra gặp người ta chứ?
"Ngại gì mà ngại. Nhanh lên kẻo đồ ăn nguội, mang ra cho chú ấy còn về sớm." Mẹ cậu nói, tay đã đặt hết đồ ăn lên chiếc khay, không cho cậu cơ hội từ chối.
Jae Won đành phải nhận lấy. Cậu bưng chiếc khay, lòng đầy bất đắc dĩ và hoảng loạn. Mỗi bước đi, cậu lại cảm nhận được lớp vải lót ẩm ướt cọ vào da thịt mình, một sự nhắc nhở đầy nhục nhã. Cậu hít một hơi thật sâu, hai tay bưng chặt chiếc khay như một tấm khiên, cố gắng đi thật vững để không ai nhận ra sự run rẩy trong đầu gối và cảm giác trơn trượt đáng xấu hổ giữa hai chân mình, rồi rón rén bước ra sân sau.
Trời đã nhá nhem tối, chỉ còn ánh sáng vàng vọt từ một ngọn đèn công trường hắt xuống, khiến bóng dáng của Kang Hyuk đang cặm cụi làm việc trông càng thêm phần cao lớn và vạm vỡ. Hắn vẫn đang để trần, tấm lưng rộng lớn, rắn rỗi ướt đẫm mồ hôi, từng thớ cơ cuộn lên theo mỗi nhịp vung búa.
Tim Jae Won lại thình thịch, mặt càng thêm nóng. Cậu hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước lại gần.
"Chú... chú ơi..." Cậu lí nhí gọi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Kang Hyuk dừng tay, quay người lại. Hắn nhìn thấy cậu trai trẻ xinh đẹp lúc chiều đang đứng trước mặt mình, tay bưng khay cơm, vẻ mặt thì ngượng ngùng. Một nụ cười khẩy đầy ẩn ý lại hiện trên môi hắn.
"Sao thế, cậu chủ nhỏ? Mang cơm cho tôi à?" Hắn hỏi, giọng trầm khàn mang theo sự trêu chọc rõ rệt.
"Dạ... mẹ em..." Jae Won lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhất là khi ánh mắt kia lại đang quét một lượt từ đầu đến chân cậu. "... bảo em mang cơm tối ra cho chú ạ..."
"Cảm ơn cậu chủ," giọng hắn khàn trầm, vừa lịch sự, vừa lại có gì đó khiến Jae Won phải rùng mình.
Hắn tiến lại gần, chậm rãi, mồ hôi còn lấm tấm trên cánh tay rắn chắc. Jae Won hơi giật mình, bản năng muốn lùi nhưng chân lại dính chặt xuống nền bê tông.
Kang Hyuk nhận lấy khay cơm, không phải bằng hai tay, mà chỉ giữ một bên. Hắn liếc mắt về phía cửa sổ nhà bếp, nơi ánh đèn hắt ra. Khoảng cách này, cộng với trời đã nhá nhem tối và đống vật liệu xây dựng che chắn, người bên trong khó có thể nhìn rõ được chuyện gì đang diễn ra ở góc sân này.
Một nụ cười khẩy hiện trên môi. Hắn thản nhiên đặt khay cơm lên giàn giáo gần đó.
"Nhưng mà... chú không đói cơm," hắn nói, giọng hạ thấp đến mức gần như thì thầm, quay lại đối diện với Jae Won.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn tính bằng hơi thở. Một trận hương đàn ông, bụi bặm và mồ hôi phả thẳng vào mặt Jae Won, khiến cậu bối rối tới mức tai bắt đầu nóng lên.
"Chú chỉ muốn... ăn tráng miệng thôi." Giọng hắn đầy ẩn ý, mắt vẫn không rời khỏi Jae Won, quét một lượt từ đôi môi đang hé mở đến lồng ngực đang phập phồng sau lớp áo mỏng.
Jae Won sững người. Cậu hiểu ý hắn. "Tráng miệng" ở đây không phải là những quả nho kia. Mà là chính cậu.
"Chú... chú nói gì vậy ạ?" Cậu theo phản xạ lùi lại một bước, nhưng lưng đã chạm phải một đống vật liệu xây dựng. Hết đường lui.
"Em sợ tôi à, thỏ con?" Hắn lại tiến thêm một bước, dùng chính cơ thể cao lớn của mình để dồn cậu vào góc. "Sợ đúng rồi đấy. Nhưng em cũng tò mò, phải không? Tò mò muốn biết một gã thợ xây bẩn thỉu sẽ 'ăn tráng miệng' như thế nào?" Hắn thì thầm, giọng nói như có ma lực.
Jae Won hoảng sợ lắc đầu, nhưng sâu thẳm trong lòng, một sự tò mò lại trỗi dậy. Cậu ghét phải thừa nhận, nhưng hắn nói đúng. Cậu sợ hắn, nhưng cũng không thể phủ nhận sức hút đầy thú tính toát ra từ người đàn ông này. Nó nguy hiểm, nhưng cũng thật... kích thích.
Thấy Jae Won không có phản kháng đáng kể, chỉ đứng đó run rẩy, Kang Hyuk biết con mồi đã bắt đầu lung lay. Hắn vươn tay ra, bàn tay thô ráp, chai sần nhưng lại ấm nóng một cách lạ thường, chạm nhẹ vào má Jae Won, rồi từ từ trượt xuống cổ, xuống xương quai xanh thanh mảnh đang lộ ra sau lớp áo phông mỏng.
Jae Won khẽ rùng mình trước cái chạm đó. Da thịt hắn thật ráp, nhưng lại mang theo một luồng hơi ấm quyến dụ. Cậu cố gắng quay mặt đi, nhưng tay hắn đã giữ cằm cậu lại, buộc cậu phải đối diện với ánh mắt cháy bỏng của hắn.
"Đừng sợ," hắn lại nói, giọng nói trầm xuống "Em muốn mà, đúng không? Cả người đang run lên vì chờ đợi đây này." Hắn nhếch mép. "Muốn để chú nếm thử xem cậu chủ nhỏ có vị ngọt như mấy quả nho kia không."
Không cho Jae Won cơ hội đáp lời, hắn cúi xuống, áp môi mình lên môi cậu, một cú chạm thô bạo, ráp và đòi hỏi.
Môi của gã thợ xây khô nẻ vì nắng gió, cọ vào đôi môi mềm mại của Jae Won tạo ra một ma sát tê dại. Jae Won chỉ kịp hít vào một hơi, và toàn bộ khoang miệng cậu đã ngập trong mùi vị của gã đàn ông này: vị mồ hôi mặn chát trên da, vị thuốc lá rẻ tiền còn vương lại, và vị của ham muốn không thèm che đậy.
Jae Won theo phản xạ cắn chặt răng, nhưng đó là một sự chống cự vô ích. Lưỡi của Kang Hyuk, rắn chắc và đầy kỹ năng của một kẻ lõi đời, dễ dàng lách vào giữa hai hàm răng, cạy nó ra. Nó như một con trăn đói luồn vào hang thỏ, khuấy đảo một cách tàn bạo. Hắn không liếm nhẹ nhàng. Hắn sục sạo, càn quét, tìm lấy chiếc lưỡi đang run rẩy của Jae Won mà cuốn lấy, kéo về phía mình.
"Ưm...!"
Một tiếng rên nghẹn lại trong cổ họng Jae Won. Cậu cố gắng đẩy ra, nhưng hai tay Kang Hyuk đã siết chặt lấy eo cậu, ép sát cơ thể mềm mại của cậu vào thân hình rắn như đá của hắn. Jae Won có thể cảm nhận rõ từng thớ cơ cuồn cuộn, nóng hực qua lớp áo phông mỏng.
Và rồi, Kang Hyuk làm một việc khiến não Jae Won như nổ tung. Hắn bắt đầu mút lấy lưỡi cậu. Hắn ngậm lấy nó, kéo nó sâu vào trong miệng mình, dùng lưỡi của hắn mà chà đạp lên nó. Tiếng môi lưỡi va chạm nhớp nháp, tục tĩu vang lên giữa không gian tĩnh lặng của công trường. Cái âm thanh đó, còn hơn cả những cái chạm, nó đánh thẳng vào bản năng sâu kín nhất của Jae Won.
Một luồng điện giật chạy dọc sống lưng cậu. Sự sợ hãi ban đầu biến mất, thay vào đó là một cơn kích thích mãnh liệt, xấu xa. Cậu chưa bao giờ bị hôn như thế này. Hoang dã, đói khát, và đầy tính sỉ nhục.
Và cậu thích nó.
Cơ thể cậu phản bội lại cậu. Thay vì đẩy ra, hai tay Jae Won lại bấu chặt lấy cánh tay trần của Kang Hyuk. Cậu hé miệng hơn, để mặc cho con trăn kia làm loạn. Cậu thậm chí còn vụng về đưa lưỡi ra, đáp lại một cách tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, một cảm giác nóng ran lan tỏa ở bụng dưới. Cái lỗ nhỏ giấu kín giữa hai chân cậu, cái nơi đàn bà ấy bỗng dưng co thắt lại một cách dữ dội. Rỉ rả từng dòng ấm, nóng, và dính nhớt. Chất lỏng trong suốt nhanh chóng thấm ướt một mảng lớn chiếc quần lót màu sáng của cậu, cái cảm giác ẩm ướt trơn trượt đó càng khiến cậu thêm run rẩy, hai đùi vô thức siết chặt vào nhau.
Kang Hyuk dường như cảm nhận được sự thay đổi của con mồi. Hắn cười gằn trong cổ họng, một âm thanh trầm đục đầy đắc thắng, rồi càng hôn sâu hơn, mạnh bạo hơn. Hắn cắn nhẹ vào môi dưới của Jae Won, mút lấy cho đến khi nó sưng lên, ửng đỏ.
Khi hắn cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi đã bị hành hạ đến đáng thương, một sợi chỉ trong suốt, óng ánh vẫn còn nối giữa hai người. Jae Won thở hổn hển, cả người mềm oặt dựa vào lồng ngực Kang Hyuk. Mắt cậu mờ đi vì một tầng sương của dục vọng, đôi môi sưng tấy, ươn ướt, và khuôn mặt thì đỏ bừng như người say rượu.
Kang Hyuk nhìn bộ dạng đó của cậu, đôi mắt hắn tối sầm lại. Hắn đưa ngón tay cái thô ráp lên, quệt đi vệt nước bọt bên mép Jae Won.
"Thấy chưa?" hắn gầm gừ, giọng khàn đặc. "Chỉ là tráng miệng thôi mà đã ướt sũng ra thế này rồi, cậu chủ nhỏ."
Con thỏ không còn run vì sợ nữa.
Nó run vì thèm.
Bàn tay thô ráp, dính đầy bụi vữa của Kang Hyuk không hề do dự, túm lấy vạt áo phông trắng của Jae Won và kéo ngược nó lên.
"Ưm... chú... không được!"
Jae Won hoảng hốt đưa hai tay lên, định đẩy ra, nhưng bàn tay cậu chỉ yếu ớt đặt lên lồng ngực rắn như đá của Kang Hyuk, không có một chút sức lực. Sự chống cự đó, yếu ớt và run rẩy, chẳng khác nào một lời mời gọi.
Kang Hyuk chỉ cười khẩy, dễ dàng dùng một tay giữ chặt cả hai cổ tay đang run rẩy của cậu, giơ chúng lên qua đầu, hoàn toàn vô hiệu hóa sự chống cự đáng thương đó và lột trần phần thân trên yếu ớt, trắng nõn của cậu ra trước không khí ban đêm oi nồng.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn không phải là làn da mịn màng, mà là hai hạt đậu nhỏ trên ngực. Dưới sự kích thích của nụ hôn thô bạo ban nãy, chúng đã se lại, cứng ngắc, chĩa thẳng ra đầy khiêu khích như đang mời gọi.
"Xem này," Kang Hyuk thì thầm, giọng đầy vẻ chế giễu. "Còn chưa động vào mà đã dựng hết cả lên rồi."
Hắn cúi đầu, phả hơi thở nóng rực, nồng mùi đàn ông lên lồng ngực đang phập phồng dữ dội của Jae Won. Rồi, chiếc lưỡi của gã thợ xây liếm một đường dài, từ xương quai xanh xuống đến hõm ngực, nếm trọn vị da thịt non mềm của cậu chủ nhỏ. Làn da Jae Won lập tức nổi da gà.
Cậu run rẩy, cố gắng lùi lại nhưng vô ích. Lưỡi hắn tiếp tục cuộc hành trình, rê đến một bên đầu vú đã se cứng. Hắn liếm vòng quanh nó, chậm rãi, trêu chọc, khiến nó càng thêm nhạy cảm. Rồi hắn ngậm trọn nó vào miệng, mút mạnh một cái khiến Jae Won giật nảy người.
"A!"
Một tiếng kêu thảng thốt bật ra. Cảm giác vừa tê dại vừa nhục nhã khiến mặt cậu đỏ bừng. Nhưng gã thợ xây chưa dừng lại. Sau khi hút mạnh, không một lời báo trước, hắn dùng răng cắn nhẹ vào chính cái đầu ti đang sưng lên đỏ ửng đó.
"Aaa! Đừng... chú ơi... đừng cắn... đau... xin chú..."
Cả người Jae Won co giật mạnh như bị điện giật, hai tay yếu ớt đấm vào vai Kang Hyuk. Cậu rên rỉ, van xin, nước mắt bắt đầu rơm rớm nơi khóe mi. Cái cắn không quá mạnh để gây chảy máu, nhưng nó đủ sắc, đủ bất ngờ để gửi một luồng khoái cảm đau đớn chạy dọc từng dây thần kinh.
Nhưng lời van xin của cậu hoàn toàn tương phản với những gì đang diễn ra bên dưới. Cậu em nhỏ trong quần, bị kích thích bởi sự đau đớn và sỉ nhục, đã cương cứng đến mức chọc cả vào bụng dưới của Kang Hyuk. Và cảm giác ẩm ướt ở đáy quần không còn là rỉ ra nữa, nó như một vũng lầy nhớp nháp khi dâm thuỷ từ cái lỗ nhỏ của cậu cứ vậy mà trào ra, làm lớp vải càng thêm ướt.
Kang Hyuk ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tàn nhẫn. Hắn liếm vết nước bọt còn đọng trên đầu vú đỏ bừng của Jae Won.
"Đau à?" hắn gằn giọng, hơi thở phả vào mặt cậu. "Nhưng cái gì dưới quần em đang cứng lên thế kia, hử, thỏ con?"
Kang Hyuk không nói thêm lời nào. Hắn cúi xuống, một tay luồn dưới khoeo chân, tay kia đỡ lấy lưng, nhấc bổng cả người Jae Won lên nhẹ hều như một bao gạo. Jae Won hoảng hốt kêu lên một tiếng, hai tay theo phản xạ ôm choàng lấy cổ gã thợ xây.
Hắn đi vài bước rồi thẳng thừng đặt cậu ngồi lên một chồng bao xi măng lạnh ngắt, còn vương đầy bụi. Cái lạnh đột ngột từ dưới mông truyền lên khiến Jae Won khẽ rùng mình.
Rồi, không đợi cậu kịp định thần, hắn túm lấy cạp chiếc quần ngắn và cả quần lót đã đẫm nước của cậu, kéo tuột nó ra trong một động tác dứt khoát, giờ nó yên vị dưới nền đất bụi bặm.
Toàn bộ phần thân dưới của Jae Won phơi bày trọn vẹn dưới ánh đèn vàng vọt của công trường. Và Kang Hyuk sững người.
Phía dưới dương vật nhỏ xinh đang run rẩy cương cứng, là một thứ mà hắn không tài nào ngờ tới. Một rãnh nhỏ, hồng hào, sưng lên vì kích thích. Miệng khe ươn ướt, lấp loáng dịch nhờn, và đám lông tơ thưa thớt xung quanh đã bết cả vào nhau vì thứ nước dâm đãng đó.
Một giây im lặng. Rồi một tiếng cười trầm bật ra từ cổ họng Kang Hyuk.
"Mẹ kiếp. Mua một tặng một à."
Jae Won xấu hổ đến mức muốn chết đi. Cậu cố dùng tay che lại bí mật lớn nhất của mình, nhưng đã bị Kang Hyuk giữ chặt cổ tay.
"Để yên," hắn gằn giọng, ánh mắt rực lên sự thích thú và ham muốn chiếm đoạt trần trụi.
Ngón tay trỏ chai sần của hắn, không một chút do dự, chạm vào nơi ẩm ướt đó. Hắn miết dọc theo nếp thịt bên ngoài, cảm nhận sự mềm mại, nóng hổi tương phản hoàn toàn với bàn tay thô ráp của mình. Jae Won run lên bần bật, hơi thở trở nên dồn dập, gấp gáp.
Kang Hyuk dùng ngón cái và ngón trỏ tách nhẹ hai mép môi lớn, để lộ ra phần thịt non mềm mại hơn bên trong và hạt đậu nhỏ đang sưng lên, ngóc đầu mời gọi. Hắn day nhẹ lên nó, xoay tròn, khiến cả người Jae Won cong lên, một tiếng rên khe khẽ bật ra từ đôi môi sưng đỏ.
"Đừng... đừng mà..."
Hắn phớt lờ lời cầu xin yếu ớt đó. Lợi dụng lúc Jae Won run lên vì khoái cảm, hắn ấn ngón tay vào sâu bên trong cái lỗ nhỏ ấm nóng và trơn tuột đó.
"A!"
Jae Won thở gấp, hai mắt nhắm nghiền lại. Cảm giác bị một vật lạ xâm nhập vào nơi thầm kín nhất khiến cậu vừa sợ hãi vừa kích thích đến điên cuồng. Cậu theo bản năng cố gắng khép hai đùi lại, nhưng vô ích. Kang Hyuk đã dùng một tay đè chặt lấy hông cậu, giữ cho hai chân cậu banh ra, không cho phép cậu che giấu bất cứ điều gì.
"Đừng... đừng móc mà... chú ơi..." Cậu rên rỉ, giọng nói lạc đi, vừa có sự van xin vừa có chút gì đó như đang mời gọi.
Nhưng ngón tay của gã thợ xây vẫn không ngừng khuấy đảo bên trong cậu, mỗi lần ngón tay hắn chọc sâu hơn lại khiến dâm thủy trào ra nhiều hơn, chảy dọc xuống cả kẽ mông, dính vào lớp bụi xi măng.
Bẩn thỉu. Tục tĩu. Và kích thích đến chết người.
Lời van xin đó, thay vì khiến Kang Hyuk dừng lại, lại như một liều thuốc kích thích.
"Đừng à?" hắn thì thầm, cúi sát xuống, hơi thở nóng rực phả vào vành tai Jae Won. "Có thật sự là em muốn dừng lại không?"
Hắn không rút ra, mà còn tàn nhẫn ấn thêm ngón tay thứ hai vào. Cậu hét lên một tiếng, nhưng âm thanh nhanh chóng vỡ tan thành tiếng rên rỉ dâm đãng khi Kang Hyuk bắt đầu cử động cả hai ngón tay. Hắn tách chúng ra, nong rộng bức tường thịt mềm mại, rồi lại khép vào, day ấn vào điểm G một cách không thương tiếc. Dâm thủy từ bên trong trào ra còn nhiều hơn, chảy thành dòng, khiến tay hắn và cả đám lông mu lơ thơ của Jae Won trở nên ướt nhẹp, dính nhớp.
Sau một hồi hành hạ, khi hắn cảm thấy nơi đó đã đủ rộng và ướt át để có thể nuốt trọn bất cứ thứ gì, ánh mắt hắn chợt dừng lại ở giàn giáo gần đó. Khay cơm tối mà Jae Won mang ra, với đĩa nho tím sẫm, căng mọng vẫn còn nằm im lìm. Một nụ cười khẩy, đầy ác ý hiện trên môi Kang Hyuk.
Hắn đột ngột rút tay ra khỏi người Jae Won.
Một cảm giác trống rỗng, hụt hẫng ập đến khiến Jae Won khẽ rên lên một tiếng tiếc nuối. Cậu đang chìm trong cơn mê loạn của khoái cảm, và sự rút lui bất ngờ này như một cú sốc lạnh. Cậu hé mắt, khó khăn nhìn theo hành động của tay thợ xây.
Kang Hyuk thản nhiên bước tới khay cơm, nhưng hắn không chạm vào bát cơm hay đĩa thịt. Bàn tay chai sạn của hắn cầm lấy một quả nho tím, căng mọng nước. Hắn đưa nó lên ngang tầm mắt, xoay xoay.
Jae Won nhìn cảnh đó, hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Trong đầu óc mụ mị vì khoái lạc của cậu, một suy nghĩ ngớ ngẩn nảy ra: Giờ này... mà hắn còn muốn ăn sao?
Hắn nhìn quả nho, rồi lại nhìn cái lỗ nhỏ đang mấp máy, ướt sũng của Jae Won. Hắn cười.
Hắn không đưa quả nho lên miệng mình. Hắn từ từ tiến lại, quỳ gối giữa hai chân đang banh rộng của Jae Won. Khi bàn tay thô ráp của hắn đưa quả nho lại gần nơi tư mật, Jae Won cuối cùng cũng hiểu. Hắn không định ăn. Hắn định... dùng nó.
"Chú... chú là đồ... biến thái!" Cậu buột miệng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận. "Chú... chú định làm gì vậy? Lấy nó ra khỏi đó!"
Cậu cố gắng khép chặt hai chân lại, nhưng đã bị hai bàn tay của Kang Hyuk giữ chặt lấy đùi, ép chúng tách ra, phơi bày hoàn toàn.
"Biến thái à? Vậy ai là người ướt sũng ra thế này chỉ vì bị tôi móc có vài cái?" Khoé miệng hắn nhếch thành một đường cong cong, đầy thích thú. "Chẳng phải em mang tráng miệng cho tôi sao? Giờ tôi dùng nó, có vấn đề gì à?"
Hắn đặt quả nho lạnh lẽo, căng mọng lên miệng huyệt đang nóng hổi của Jae Won. Da thịt nhạy cảm của cậu giật nảy lên trước sự tiếp xúc bất ngờ. Hắn ấn nhẹ, và quả nho, trơn trượt vì dâm thủy, dễ dàng lọt thỏm vào bên trong.
"Ah... ưm...!" Cảm giác một vật tròn, mát lạnh đang nằm gọn trong cái lỗ nóng hổi của mình... nó kỳ lạ, xấu hổ, nhưng cũng kích thích đến mức khiến cậu phải ưỡn nhẹ hông. Bức tường thịt bên trong cậu tự động co bóp, ôm lấy vật lạ.
Kang Hyuk thấy phản ứng đó, ánh mắt càng thêm phần đen tối. "Thích không, cậu chủ nhỏ? Xem cái lỗ dâm đãng của em đang ăn nho này. Ngoan lắm."
Hắn đứng dậy, quay lại khay cơm và lấy thêm hai quả nho nữa.
"Há miệng ra ăn thêm đi." Hắn ra lệnh, rồi lại ấn quả nho thứ hai vào. Lần này, nó tiến vào dễ dàng hơn, trượt trên lớp dịch nhờn và nước nho vừa rỉ ra từ quả đầu tiên. Bên trong Jae Won giờ đây có cảm giác căng đầy hơn. Hai trái nho tròn, căng nước đang nằm sâu bên trong cậu, cọ xát vào vách thịt mềm mại mỗi khi cậu khẽ cựa mình. Jae Won không kìm được mà rên lên một tiếng khe khẽ, hai tay bấu chặt lấy lớp xi măng bụi bặm bên dưới.
"A... ưm... đừng... nhiều quá..."
Nhưng lời nói của cậu không có chút sức nặng nào. Cơ thể cậu đang phản bội cậu, nó đang tận hưởng sự sỉ nhục ngọt ngào này.
"Nhiều gì mà nhiều?" Kang Hyuk cười khẩy, hắn ấn nốt quả thứ ba vào. "Phải xem em có thể ngậm được bao nhiêu quả thì mới biết chứ. Ngoan, nuốt hết đi cho chú."
Jae Won không còn nói nên lời, chỉ biết nằm đó thở dốc, toàn thân run rẩy. Cảm giác bị lấp đầy bởi những vật lạ khiến cái lỗ nhỏ của Jae Won theo bản năng co thắt lại, cố gắng đẩy chúng ra. Nhưng chính sự co bóp mạnh mẽ, vô thức đó lại gây ra một kết quả mà cậu không ngờ tới.
Một tiếng "bụp" rất nhỏ vang lên từ sâu bên trong, rồi một dòng nước ấm, ngọt gắt bắt đầu rỉ ra, hòa với dâm thủy của chính cậu. Một quả nho đã bị ép vỡ.
Jae Won giật mình, hoảng hốt. "Bể... bể rồi, chú ơi..." cậu nức nở, giọng run rẩy, "Lấy... lấy nó ra đi mà... dính lắm..."
Kang Hyuk nhìn dòng chất lỏng nhờ nhờ, hơi ngả màu tím đang chảy ra từ khe hở của cậu, loang ra cả đùi trong. Hắn cười khẩy, một nụ cười của quỷ dữ.
"Bể rồi à?" hắn nói, giọng khàn đặc. "Để chú giúp em 'dọn dẹp' bên trong nhé."
Nói rồi, hắn nhét hai ngón tay của mình vào cái lỗ nhỏ đang ướt sũng mật nho và dâm dịch.
"Aaaa...!" Jae Won hét lên.
Những ngón tay thô ráp của hắn không phải để lấy ra, mà là để nghiền nát. Hắn xoáy mạnh, ép nát những gì còn lại của mấy quả nho vào thành thịt mềm mại, biến bên trong Jae Won thành một mớ hỗn độn, nhão nhoét và trơn tuột. Nước nho và dâm thuỷ bị ép, ồ ạt trào ra ngoài, chảy thành dòng xuống chồng bao xi măng xám xịt, tạo nên một khung cảnh bẩn thỉu, ám muội đến mức làm người ta xấu hổ.
"Xem em đi, ướt chưa kìa," Kang Hyuk gầm gừ, hắn tiếp tục móc ngoáy, cố tình đẩy mớ bầy nhầy đó vào sâu hơn. "Cái lỗ nhỏ này của em tham ăn thật đấy. Ăn không nhai mà nuốt chửng, giờ thì thấy hậu quả chưa?"
Jae Won không thể đáp lời hắn. Cậu xấu hổ muốn chết đi được, nhưng cảm giác những ngón tay đang khuấy đảo trong một mớ hỗn độn trơn trượt bên trong lại mang đến đê mê ngây ngất. Cậu chỉ có thể rên rỉ theo từng nhịp của ngón tay Kang Hyuk, cơ thể run lên, hai chân dạng ra trong bất lực.
Không khí đặc quánh mùi ngọt gắt của nho lên men, mùi xạ hương của cơ thể Jae Won, và mùi ham muốn trần trụi của gã thợ xây. Nó bẩn, nhưng lại khiến người ta nghiện.
Kang Hyuk nhìn chằm chằm vào mớ hỗn độn mà hắn đã tạo ra. Hắn từ từ rút hai ngón tay đang ướt sũng của mình ra khỏi cái lỗ nhỏ. Những ngón tay chai sạn của hắn giờ đây phủ một lớp dịch thể đặc sệt, lấp lánh dưới ánh đèn lờ mờ, lẫn cả vỏ và thịt nho nát.
Không một chút do dự, Kang Hyuk đưa những ngón tay đó lên miệng mình, rồi chậm rãi, khiêu khích, liếm sạch chúng ngay trước mắt Jae Won.
Jae Won như muốn nổ tung trước cảnh tượng tục tĩu đó.
"Vị cũng được," hắn nói, giọng khàn đặc, mắt vẫn dán chặt vào Jae Won đang kinh hãi. "Hơi ngọt quá. Chắc phải nếm thử từ gốc xem có ngon hơn không."
Jae Won nghe câu nói đó, toàn thân đông cứng lại. Hắn... hắn thật sự sẽ làm thế.
Và Kang Hyuk không để cậu phải nghi ngờ. Hắn đẩy hai chân Jae Won dạng ra rộng hơn nữa, cúi đầu xuống, mặt đối diện với nơi thầm kín, ướt át và bẩn thỉu của cậu.
Lưỡi của hắn, nóng và ráp, bắt đầu liếm dọc theo khe mông của Jae Won, thu dọn dòng chất lỏng đang chảy xuống. Vị ngọt gắt của nho hòa với vị mằn mặn đặc trưng của cơ thể khiến các giác quan của Kang Hyuk bùng nổ. Hắn gầm gừ một tiếng trầm đục.
Rồi hắn áp cả miệng vào nơi bầy nhầy nhất, nơi mật nho và dịch thể hòa quyện. Hắn mút mạnh, hút trọn tất cả vào khoang miệng, nuốt ực một tiếng không chút ghê tởm, chỉ có sự thỏa mãn của một kẻ chinh phục.
"Chú... ơi... đừng làm... vậy mà..." Cảm giác bị liếm láp, bú mút ở nơi riêng tư, bẩn thỉu nhất đó... nó phá vỡ mọi ranh giới cuối cùng của sự xấu hổ. Cậu chỉ biết rên lên, hai tay bấu chặt lấy bao xi măng, mông vô thức nhổm lên, dâng hiến mình cho sự sỉ nhục ngọt ngào đó.
Lưỡi của Kang Hyuk luồn vào bên trong, liếm sạch mớ thịt nho nhão nhoét, rồi lại trượt ra, tìm đến hạt đậu nhỏ đang sưng tấy của cậu mà day ấn, mút mát.
"A... aaa... Chú ơi... sướng...!"
Jae Won không thể kiểm soát được nữa. Và rồi, dương vật nhỏ bé của cậu, bị bỏ quên nãy giờ, bỗng giật mạnh từng hồi, rồi phun ra một dòng tinh dịch trắng đục, bắn tung tóe lên bụng cậu và cả lên mặt Kang Hyuk phía dưới. Cùng lúc đó, cái lỗ nhỏ bên dưới cũng co giật điên cuồng, siết chặt lấy miệng lưỡi của Kang Hyuk, phun ra thêm một đợt dâm thủy cuối cùng.
Cậu đổ gục xuống, toàn thân run rẩy, thở hổn hển.
Kang Hyuk ngẩng đầu lên, khóe môi hắn vẫn còn vương lại chút chất lỏng trong suốt. Hắn nhìn Jae Won đang trong trạng thái thất thần, dùng tay quệt đi một ít tinh dịch trắng đục của Jae Won dính ở thái dương, rồi liếm môi thỏa mãn.
"Ngon thật."
Sau khi uống cạn giếng nguồn ngon ngọt. Kang Hyuk đứng thẳng dậy, nhìn xuống con mồi đang nằm sõng soài trên chồng bao xi măng, toàn thân run rẩy và bê bết trong chính dịch thể của mình. Hắn không có ý định cho cậu nghỉ ngơi. Cơn đói của hắn chỉ vừa mới bắt đầu.
Một tiếng "roẹt" khô khốc vang lên khi hắn kéo phăng khóa chiếc quần jean lao động dày cộm, bạc màu. Hắn đẩy nó xuống, để lộ ra thứ hung khí đang bị giam cầm trong chiếc quần lót. Rồi hắn cũng lột nốt vật cản cuối cùng đó ra.
Thứ đó bật ra, hùng vĩ và đầy đe dọa trong ánh đèn vàng vọt.
Nó không phải là một thứ vũ khí được mài dũa bóng loáng. Nó là một cây gậy thịt thô kệch, to lớn, phản ánh đúng bản chất của chủ nhân nó. Phía dưới gốc là hai viên tinh hoàn căng tròn, trĩu nặng trong lớp da bìu sẫm màu, nhăn nheo, rung động nhẹ theo từng cử động của hắn. Và từ đó vươn lên là thân dương vật sẫm màu, rắn như sắt nung, những đường gân xanh tím nổi lên chằng chịt như rễ cây cổ thụ, phập phồng theo từng nhịp tim. Đầu khấc căng mọng, sưng to, có màu tím sẫm vì dồn nén quá nhiều máu, và ở đỉnh lỗ sáo, một giọt dịch trong suốt, dính nhớp đang rỉ ra, lấp lánh. Toàn bộ con quái vật đó đang giật giật nhẹ từng hồi, như đang gầm gừ, đòi được chinh phạt.
Jae Won, vẫn còn đang chìm trong dư âm của cơn cực khoái, hé mắt nhìn. Và cậu nín thở.
Thứ trước mắt cậu... nó thật đáng sợ. Nó to lớn và thô bạo, trông như thể nó sẽ xé nát cậu ra làm đôi. Nhưng giữa cơn sợ hãi, cái lỗ nhỏ vừa mới được nếm trải khoái lạc của cậu lại phản chủ mà co thắt, một sự chào đón đầy bản năng và tội lỗi.
Kang Hyuk nắm lấy con quái vật của chính mình, hướng nó về phía cái lỗ nhỏ đã được "nêm nếm" và giờ đang run rẩy chờ đợi. Hắn không cần thêm chất bôi trơn. Mớ hỗn độn mà hắn tạo ra lúc nãy chính là thứ hoàn hảo nhất.
Đầu khấc căng mọng, tím sẫm của hắn chạm vào miệng lỗ, rồi từ từ ấn vào, chen chúc với mớ thịt nho nhão nhoét.
Một tiếng "phập" ướt át, nhớp nháp vang lên.
"AAGHH! To... to quá... chú ơi..." Jae Won nức nở, cả người giật bắn lên như một con cá bị quăng lên bờ. Cảm giác bị một vật thể khổng lồ, nóng rực chèn vào, nghiền nát mớ bầy nhầy bên trong... nó vừa đau đớn, vừa căng tức, lại vừa kích thích bệnh hoạn.
"Lấy... lấy ra đi... nó... nó có cả nho ở trong..." Cậu run rẩy van xin, hai tay bấu chặt vào bao xi măng cứng ngắc bên dưới, nước mắt lã chã rơi.
"Sao nào, thỏ con?" Kang Hyuk không rút ra mà còn tàn nhẫn đẩy vào sâu hơn một chút. "Không thích món cocktail này à? Cái lỗ của em đang nghiền nát cả nho lẫn thằng em của chú đây này. Tham lam thật."
Hắn nhấp nhẹ, dương vật to lớn ma sát với thành thịt mềm mại, với vỏ nho, với thịt nho vỡ nát. Mỗi cử động đều tạo ra những âm thanh sột soạt, nhóp nhép đầy dâm dục. Dịch thể hỗn hợp lại bị ép trào ra ngoài, càng khiến khung cảnh thêm phần hỗn độn.
"Rên nữa đi," hắn ra lệnh, vùi mặt vào hõm cổ Jae Won, hít hà mùi hương của sự sợ hãi và dục vọng. "Để chú nghe xem tiếng của em với tiếng nho bị ép nát, tiếng nào dâm hơn."
Jae Won không còn sức để van xin nữa. Cậu chỉ biết nức nở, toàn thân run bần bật theo từng nhịp đẩy chậm rãi nhưng đầy uy lực của Kang Hyuk. Hắn đang từ từ chiếm lấy cậu, không chỉ bằng da thịt, mà còn bằng sự sỉ nhục, biến nơi thầm kín nhất của cậu thành một cái cối để nghiền nát mọi thứ. Bẩn thỉu, nhớp nháp, và hoàn toàn bị chinh phục.
Kang Hyuk không cho cậu thời gian để thích nghi. Hắn bắt đầu thúc.
Không còn là sự xâm nhập chậm rãi, trêu chọc nữa, mà là những cú đóng trần trụi, sống sượng. Dương vật to lớn của hắn ra vào bên trong cái lỗ nhỏ vốn đã chật chội, giờ lại càng thêm hỗn độn. Mỗi cú thúc của hắn lại khiến mớ thịt nho và dâm thủy bên trong bị khuấy đảo, nghiền nát, ép ra ngoài, tạo thành những âm thanh phập phồng, nhóp nhép ghê người. Dòng chất lỏng nhớp nháp đó chảy tràn cả ra hai bên đùi của Jae Won, nhỏ giọt xuống chồng bao xi măng.
"A... a... Sâu... sâu quá... Chú ơi... từ từ... ưm..."
Những tiếng nức nở của Jae Won giờ đây không còn là sự phản kháng, mà là những tiếng rên dâm đãng, đứt quãng. Cơ thể của cậu nảy lên theo từng nhịp đâm của hắn, tấm lưng trần không ngừng cọ xát vào bề mặt thô ráp của bức tường mới khô vữa phía sau, để lại những vệt đỏ ửng.
"Từ từ à?" Kang Hyuk cười khẩy, hắn không hề giảm tốc độ mà còn thúc mạnh hơn. Hắn nắm lấy hai bên hông Jae Won, nhấc nhẹ lên để dương vật có thể tiến vào sâu hơn nữa, mỗi lần đều nhắm thẳng vào điểm sâu nhất của cậu mà tàn nhẫn giày vò.
"Bị chú khuấy nát cái lỗ dâm của em ra như thế này, có sướng không?" hắn gằn giọng, mồ hôi chảy ròng ròng trên cơ bắp rắn chắc. "Nhìn em kìa, khóc lóc nhưng cái lỗ thì cứ mút lấy chú không buông."
Jae Won không thể trả lời. Đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác dương vật của Kang Hyuk đang cày xới bên trong mình. Nóng, rát, căng đầy và khoái cảm tội lỗi. Cậu bị đóng cọc không thương tiếc, bị biến thành một món đồ chơi bẩn thỉu để gã thợ xây thỏa mãn thú tính, và một phần đen tối trong cậu lại đang gào thét vì sung sướng.
Kang Hyuk tiếp tục đâm thọc tàn bạo. Một tay hắn vẫn giữ chặt hông cậu, tay kia lần lên ngực, bóp mạnh lấy một bên vú non mềm, vê đầu ti đã sưng đỏ giữa những ngón tay thô ráp. Mỗi cú thúc từ dưới háng lại đồng bộ với một cái bóp, nắn trên ngực, khiến Jae Won rên rỉ trong một mớ khoái cảm hỗn độn, không lối thoát.
Sau khi hành hạ cậu thêm một lúc, cảm thấy con mồi đã gần như rã rời, hắn quyết định đổi vị.
Hắn đột ngột rút toàn bộ dương vật ra. Một tiếng "phọp" ướt át vang lên khi nó rời khỏi cái lỗ nhỏ đang co thắt. Jae Won kêu lên một tiếng hụt hẫng, cơ thể mềm nhũn đổ vật xuống chồng bao xi măng.
"Đứng dậy," Kang Hyuk ra lệnh, giọng khàn đặc. Hắn túm lấy cánh tay Jae Won, không mấy dịu dàng mà kéo cậu đứng lên. "Lại kia, vịn vào giàn giáo."
Hai chân Jae Won run lẩy bẩy, gần như không đứng vững nổi. Cậu lảo đảo bước về phía giàn giáo bằng sắt lạnh lẽo, hai tay vịn vào đó để làm điểm tựa. Cậu cúi người xuống, cái mông trần trụi, sưng đỏ và ướt át chổng về phía Kang Hyuk trong một tư thế mời gọi như một ả điếm khát tình.
Khi cậu vừa đứng yên, trọng lực bắt đầu làm việc của nó. Dòng chất lỏng đặc sệt, nhờ nhờ từ bên trong cái lỗ nhỏ bị hành hạ của cậu bắt đầu chảy ra. Nó mang theo cả những mảnh vỏ nho tím và thịt nho nát, trượt dọc theo đùi trong của cậu, rồi nhỏ giọt, rớt xuống nền đất bụi bặm, tạo thành một vũng nhỏ bẩn thỉu ngay dưới chân.
Kang Hyuk nuốt trọn khung cảnh đó bằng mắt, một nụ cười thỏa mãn hiện lên. Hắn thích dấu vết của mình. Hắn thích sự bẩn thỉu này.
Hắn tiến lại phía sau Jae Won, áp sát cơ thể nóng rực của mình vào tấm lưng đang run rẩy của cậu. Hắn không nói một lời, chỉ nắm lấy hông Jae Won, định vị lại con quái vật đang gầm gừ của mình ngay miệng huyệt ướt át, rồi không một chút báo trước, hắn thúc mạnh vào tận gốc.
"Aaagh... chú ơi!"
Jae Won hét lên một tiếng vì sự thâm nhập thô thiển đó. Tư thế này cho phép dương vật của Kang Hyuk tiến vào một cách không thể tàn bạo hơn. Cậu cảm thấy đầu dương vật cứng như đá của hắn trượt qua mớ hỗn độn bên trong, rồi đâm thẳng vào điểm sâu nhất, va chạm mạnh vào cổ tử cung khiến một luồng điện đau đớn xen lẫn khoái cảm chạy dọc sống lưng, lan đến tận đỉnh đầu.
Hắn giữ nguyên tư thế đó trong vài giây, để cho Jae Won cảm nhận trọn vẹn sự xâm chiếm tuyệt đối, rồi hắn bắt đầu.
Nhịp điệu của hắn không có sự dịu dàng của một người tình, chỉ có sức mạnh của máy móc, của một gã đàn ông quen dùng sức lực để chinh phục. Hắn dùng toàn bộ sức mạnh của phần hông và đùi, mỗi cú thúc từ phía sau đều khiến cả người Jae Won đập vào giàn giáo sắt, tạo ra những tiếng "cang" chói tai, lạnh lẽo.
"Aaa... sâu... sâu quá... chú... tha... em... ư..." Jae Won nức nở, lời nói vỡ vụn theo từng cú thúc. Cậu không còn đứng vững nổi, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dựa vào giàn giáo và vào chính cây gậy thịt đang cày xới bên trong mình.
Và bên dưới, dòng chất lỏng nhớp nháp vẫn không ngừng chảy. Bị ép bởi những cú đâm mạnh, nó tuôn ra, nhễu tong tong xuống nền đất, hòa vào bụi bặm trong một thứ âm thanh dâm đãng đến ghê người.
Sức mạnh từ những cú đóng cọc của hắn không chỉ tác động lên Jae Won, mà còn truyền sang cả giàn giáo bằng sắt. Cả khối kim loại bắt đầu rung lên bần bật theo từng nhịp đẩy hông của hắn.
"Rên lên," Kang Hyuk gầm gừ bên tai cậu, giọng khàn đặc. "Rên to lên cho chú nghe. Rên như cái cách mà cái lỗ của em đang rên rỉ mút lấy thằng em của chú đi."
Cú thúc tiếp theo của hắn đặc biệt mạnh. Toàn bộ giàn giáo rung lên dữ dội. Chiếc khay cơm đặt tạm trên đó bắt đầu trượt đi, phát ra tiếng kim loại ken két. Thấy nó sắp rơi xuống đất, Kang Hyuk vẫn không hề dừng lại. Một tay hắn vẫn giữ chặt lấy hông Jae Won để duy trì nhịp độ tàn bạo, tay kia hắn thản nhiên vươn ra, đẩy chiếc khay về lại vị trí cũ một cách nhẹ nhàng.
Hành động đó, sự thản nhiên đầy kiểm soát giữa cơn bão tình dục, khiến Jae Won càng thêm phần tuyệt vọng. Đối với hắn, việc chơi cậu đến rung cả giàn giáo cũng dễ dàng và không cần bận tâm như việc đẩy một cái khay.
"Suýt thì làm đổ bữa tối," hắn cười khẩy, tay lại quay về nắm lấy tóc Jae Won, giật ngược ra sau. "Em đúng là một con điếm phá hoại, bị địt thôi mà cũng không yên."
Hắn lại tăng tốc, thúc nhanh hơn, mạnh hơn, như muốn đóng sâu dương vật của mình vào trong cơ thể cậu, biến cậu thành một phần của hắn. Jae Won không còn biết gì nữa, đầu óc trắng xóa, chỉ còn lại tiếng rên rỉ vô nghĩa và cảm giác bị chinh phục đến tận cùng.
Kang Hyuk cảm nhận được cơ thể dưới thân mình đang tan chảy. Những tiếng nức nở phản kháng ban đầu đã biến mất, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đứt quãng, dâm đãng, hòa cùng tiếng kim loại va chạm và tiếng da thịt nhóp nhép. Hắn cười, một nụ cười của kẻ hoàn toàn nắm quyền kiểm soát.
Hắn đột ngột thay đổi nhịp điệu, không còn là những cú giã đều đặn nữa, mà là những cú nhồi sâu và chậm, mỗi lần dương vật to lớn tiến vào đều như muốn chạm đến tận cùng, rồi hắn lại rút ra gần hết, chỉ để lại phần đầu khấc nóng hổi cọ xát nơi miệng lỗ sưng đỏ, đầy mớ thịt nho nát.
"A... đừng... chú ơi... đừng rút ra..." Jae Won rên rỉ theo bản năng, cái mông vô thức đẩy về phía sau, cố gắng níu giữ cây gậy thịt đang trêu chọc mình. Cảm giác trống rỗng đột ngột đó còn khó chịu hơn cả những cú thúc mạnh bạo.
"Sao thế? Thèm đến vậy à?" Kang Hyuk thì thầm, giọng đầy ý vị. "Cái lỗ hư hỏng này... xem nó cắn chặt lấy chú này. Muốn chú ở trong mãi mãi sao?"
Hắn lại thúc mạnh vào, một cú duy nhất, sâu đến tận gốc.
"Aaaah!" Jae Won hét lên, hai chân cậu mềm nhũn, gần như khuỵ xuống.
"Sắp ra rồi phải không, cậu chủ nhỏ?" Kang Hyuk cảm nhận được những cơn co thắt báo hiệu từ bên trong Jae Won, hắn bắt đầu tăng tốc, trở lại với nhịp điệu hung ác ban đầu, nhưng nhanh hơn, mạnh hơn, điên cuồng hơn.
"Van xin đi," hắn ra lệnh, một tay rời khỏi hông cậu, tát nhẹ vào một bên mông trắng nõn đang hằn lên những vết đỏ. "Nói em muốn chú bắn vào trong đi. Nói em muốn tinh dịch của tôi lấp đầy cái lỗ dâm đãng của em."
Jae Won khóc nấc lên, vừa xấu hổ vừa sung sướng đến tột độ. "Em... em muốn... a... muốn chú... bắn... bắn hết vào trong...!"
Lời cầu xin đó là tất cả những gì Kang Hyuk cần.
Những cơn co thắt báo hiệu từ bên trong Jae Won là đòn cuối cùng. Kang Hyuk gầm lên một tiếng trầm, khàn đặc, tiếng gầm của một con thú đực đã tìm thấy sự thỏa mãn. Toàn thân hắn căng cứng lại, rồi hắn bắn. Từng dòng tinh dịch nóng hổi, đặc sệt được phun thẳng vào nơi sâu nhất bên trong Jae Won, lấp đầy cái lỗ nhỏ tham lam vốn căng đầy mật nho và dâm thủy, tạo thành một hợp chất dơ bẩn, ấm nóng.
Sự phun trào mạnh mẽ từ bên trong, cùng với những cú thúc cuối cùng như trời giáng, đã đẩy Jae Won qua bờ vực.
Cơ thể cậu căng cứng như một sợi dây đàn bị kéo đứt. Dương vật nhỏ bé của cậu, thứ đã cương cứng đau tức suốt từ đầu đến giờ, phun ra một dòng tinh dịch trắng đục, bắn thẳng vào thanh giàn giáo lạnh lẽo trước mặt. Và cùng lúc đó, cái lỗ nhỏ bên dưới, nơi đang bị dương vật của Kang Hyuk lấp đầy, co giật một cách điên cuồng, siết chặt lấy hắn như muốn rút cạn đến giọt cuối cùng.
Cơn cực khoái kép đánh úp khiến Jae Won không còn biết trời đất là gì. Cậu chỉ có thể rên lên những âm thanh vô nghĩa, hai mắt trợn trắng.
Kang Hyuk tiếp tục thúc thêm vài cái nữa, vắt kiệt những giọt tinh dịch cuối cùng vào cơ thể đang co giật của Jae Won. Rồi hắn từ từ rút ra.
Toàn bộ thứ chất lỏng hỗn tạp đó, gồm tinh dịch, dâm thủy, và mật nho, tuôn trào ra ngoài, chảy dọc xuống chân Jae Won, nhỏ xuống nền đất bẩn thỉu.
Jae Won không còn chút sức lực nào. Hai tay cậu buông khỏi giàn giáo, cả người ngã khuỵu xuống nền đất bụi bặm, tấm thân trần trụi run rẩy, dơ bẩn và hoàn toàn bị chinh phục.
Kang Hyuk đứng đó, thở dốc, dương vật của hắn vẫn còn đang nhỏ giọt thứ dịch thể của cả hai. Hắn nhìn xuống thành quả của mình - cậu chủ nhỏ xinh đẹp giờ đây đang nằm sõng soài dưới chân hắn, không một mảnh vải che thân, bê bết và nhục nhã - một nụ cười thỏa mãn hiện lên trên gương mặt gã thợ xây.
Đúng vào khoảnh khắc tĩnh lặng, nhơ nhuốc đó, khi Jae Won còn chưa kịp lấy lại hơi thở, một giọng nói phụ nữ lanh lảnh, ấm áp vang lên từ trong nhà, phá tan bầu không khí đặc quánh mùi nhục dục.
"Jae Won à! Ba con về rồi đó! Mau vào nhà ăn cơm đi con!"
Jae Won, người vừa mới đổ gục như một con búp bê rách, giật bắn người. Đôi mắt vô hồn của cậu bỗng chốc mở to, ngập tràn sự kinh hoàng tột độ. Ba mẹ... cơm tối... Những từ ngữ bình thường đó giờ đây như những nhát búa tạ giáng xuống đầu cậu.
Thực tại phũ phàng ập đến. Cậu đang trần truồng, bê bết tinh dịch và mật nho, nằm trên nền đất bẩn thỉu ở sân sau nhà mình, với một gã thợ xây xa lạ vừa mới bắn vào trong cậu. Và ba mẹ cậu đang ở trong nhà, chỉ cách đó vài bước chân.
Cậu hoảng loạn, cố gắng lết người dậy, tìm kiếm thứ gì đó để che đậy sự nhục nhã của mình, nhưng toàn thân không còn chút sức lực.
Kang Hyuk cũng khựng lại. Hắn liếc về phía cánh cửa sổ sáng đèn, rồi lại nhìn xuống bộ dạng thảm hại, sợ hãi đến trắng bệch cả mặt của Jae Won. Hắn không hề hoảng sợ. Thay vào đó, một nụ cười khẩy đầy ác ý lại hiện trên môi. Tình huống này... còn thú vị hơn hắn tưởng.
Hắn cúi xuống, ghé sát vào tai Jae Won đang run rẩy.
"Thấy chưa," hắn thì thầm, giọng đầy vẻ thích thú. "Ba mẹ đang gọi em về ăn cơm kìa. Giờ tính sao đây, cậu chủ nhỏ?"
Lời thì thầm đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào cơn hoảng loạn của Jae Won. Sợ hãi bị thay thế bởi một sự tức giận và xấu hổ đến vô cùng. Cậu lồm cồm bò dậy, vội vàng kéo chiếc quần đã tuột lên, không thèm để ý đến sự nhớp nháp bên trong.
Cậu quay người lại, đối diện với Kang Hyuk. Nhưng thay vì một cái tát hay một lời chửi rủa cay độc, cậu chỉ có thể bật ra những lời mắng mỏ yếu ớt, giọng điệu như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
"Tại chú hết! Đồ... đồ biến thái!" Cậu đưa tay đấm nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của Kang Hyuk, một hành động không có chút sức sát thương nào. "Giờ làm sao em vào nhà được đây?!"
Kang Hyuk chỉ đứng đó, để mặc cho cậu trút giận. Hắn nhìn đôi mắt đỏ hoe, đôi môi sưng mọng đang mím lại hờn dỗi của Jae Won, và hắn lại cười.
"Được rồi, lỗi của chú," hắn nói, giọng trầm xuống, đầy ý vị. Hắn vươn tay, gạt đi một vệt bẩn trên má cậu. "Vậy lần sau... chúng ta tìm chỗ nào kín đáo hơn nhé? Để ba mẹ không gọi giữa chừng."
Mặt Jae Won đỏ bừng lên như gấc chín. Lần sau? Hắn còn dám nói đến "lần sau"?
Cậu không nói được lời nào nữa, chỉ có thể đẩy mạnh hắn ra rồi lảo đảo chạy biến vào trong nhà, đóng sầm cửa lại như thể chạy trốn một con quái vật.
Kang Hyuk đứng một mình giữa công trường bừa bộn. Hắn nhìn theo cánh cửa vừa đóng, rồi lại nhìn xuống khay cơm đã nguội ngắt trên giàn giáo. Hắn thản nhiên ngồi xuống, bưng chén cơm lên.
Hắn không ăn được món "tráng miệng" nho tươi như dự định, nhưng đổi lại, hắn đã được nếm thử một món chính còn ngon hơn gấp bội. Vừa ăn miếng cơm, hắn vừa nghĩ, có lẽ ngày mai hắn nên quay lại để "sửa" thêm vài lỗi kỹ thuật nữa.
Hết.
-----
Cái đéo gì thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com