Chương 20 : Tìm thấy rồi nhé ~ !
Mị được nghỉ học rồi các bác ơi ~~~~~~ Yeahhhhhhhh !!! Hạnh phúc quá >W<
------------------------------------------------------------------------
Lại 1 ngày chủ nhật nhàm chán đến,Karma đặt vé máy bay về Nagoya.Suốt mấy tháng nay,chủ nhật nào anh cũng về 'nhà' của mình...Không phải gọi là dinh thự mới đúng,bước vào cánh cửa cổng to đùng,người hầu ,quản gia lập tức chạy tới xách hộ đồ cho cậu chủ.Anh đưa hành lí cho tay quản gia rồi ung dung bước vào nhà.Trong phòng ăn đã đầy đủ mọi anh em họ hàng đang dùng bữa trưa .Theo như quy tục thì nhà Akabane cứ cuối mỗi tuần sẽ tổ chức 1 ngày tiệc để anh em cùng hội họp đông đủ,Karma không muốn tuần nào cũng phải bay qua bay lại nên đành viện cớ là phải làm việc,công chức nhà nước vốn nhiều việc nên mọi người đều bỏ qua cho anh...Nhưng bây giờ chẳng có lí do gì có thể kéo anh lại cả nên đành phải về đây,ít ra thì không hiu quạnh như ở Tokyo...
Kéo ghế ngồi vào chỗ cuối bàn để trống dành cho anh,mọi người vẫn tiếp tục nói chuyện rôm rả.Các dì các cô túm lại chỗ hỏi han chuyện làm việc rồi lảng sang chuyện chính đó là...làm mối cho anh -_-|| ,ai cũng giới thiệu cho anh các cô khuê các ....Dù sao thì ai cũng biết Akabane Karma là 1 công chức nhà nước rất nghiêm chỉnh,chưa có việc hối lộ nào cả,hơn nữa lại đơn chiếc 1 mình,tất nhiên ai cũng muốn con gái mình rơi vào tay anh,1 bước thăng thiên a ~
Karma mỉm cười dùng bữa trưa là thịt bò thăn thượng hạng,súp hải sản Pháp, nộm kiểu Ý,....(Còn nữa nhưng mị chảy nước miếng rồi,nói nhiều là tui khóc á ToT ),vừa nghe mấy bà mấy cô huyên thuyên đủ điều.Bữa tiệc vẫn chưa tàn,anh day day trán xin về phòng trước rồi bước về phòng.Saiyako ngồi phía trên kia đều để ý động tĩnh dưới này của anh.Thấy anh lầm lũi bước về phòng,tiếng cười của bà dần tắt hẳn 'Thằng bé này lại như vậy rồi...Thực sự đau như vậy ư?'
Tới hơn 2 giờ,mọi người mới thỏa mãn ai nấy trở về phòng mình,buổi tối tiếp tục tiệc BBQ ngoài trời lần 2 (Nhà nghèo ghê -_-).Saiyako ngồi trong phòng,ba anh thì nằm trên giường đọc báo,ngày mai ông phải sang Paris để tham dự 1 cuộc hội thảo kinh tế quan trọng nên không dám uống nhiều.Thấy vợ mình cứ bồn chồn không yên vì thằng con mình,ông đặt tờ báo xuống,nói chuyện
"Nếu như lo lắng như vậy thì cho nó yêu đi."
Saiyako liếc Kuchirou,ông đã biết chuyện Karma từ lâu,có điều đây vẫn là bí mật chỉ có 2 người họ biết ,Saiyako thở dài não nề
"Em cũng muốn lắm chứ,có ai muốn con trai mình buồn rầu như vậy đâu chứ,cũng hơn nửa năm nó như vậy rồi..."
Giọng Saiyako nhỏ dần,cuối cùng là không còn nghe thấy gì nửa.Bà biết Karma đang rất đau, nhìn nụ cười gượng gạo của anh là biết, dù sao thì bà cũng là 1 diễn viên, nụ cười đó...chỉ là nuốt cái đau vào trong mà thôi,anh không muốn thể hiện ra ngoài,cứ ôm nó vào lòng để 1 mình mình đau khổ...Có lần bà lên phòng anh xem tình hình ra sao thì thấy cửa không đóng. Bước vào, bên trong tối om, mò mẫm mãi mới tìm thấy công tác, bật đèn lên nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bà không khỏi giật mình,tất cả đồ đạc đều bị phá vỡ hay đập gãy,vụn thủy tinh rải rác khắp phòng.Karma đang ngồi ngoài hiên sau cửa kính nên không thấy bà,anh châm 1 điếu thuốc lên hút.Dáng vẻ cô độc ,tàn tạ của anh hiện rõ sau ánh trăng bàng bạc trên trời,tay anh bị thương chi chít,đốm đỏ vì máu đông ,có lẽ bị đâm vào trong lúc anh đập đồ thủy tinh nhưng trong anh chẳng đau tí nào cả,chỉ toát lên 1 nỗi buồn bi thương thống khổ vì đánh mất 1 thứ quan trọng của đời mình."Rắc"Saiyako bất cẩn giẫm lên mãnh vỡ làm gây ra tiếng động anh quay lại,bà ngỡ ngàng...Anh khóc...Đó là lần đầu tiên bà thấy đứa con trai kiêu ngạo,xem trời bằng vung của mình khóc,ngạc nhiên đến ngay cả lời cũng không thốt lên được...Có lẽ...Sự lựa chọn của bà đã sai rồi...
"Tách"Nước mắt của Saiyako rơi xuống,bà khóc,Kuchirou giật mình lắp bắp
"Sao...Sao lại khóc rồi, thôi nào, chuyện đâu còn có đó..."Ông dừng lại 1 chút rồi bước đến gần chỗ Saiyako đặt tay lên vai bà"Nếu như đau khổ như vậy chẳng thà để cho thằng bé tự do đi,nó muốn làm gì thì làm,ai bảo chúng ta cứ ép nó từ nhỏ đến lớn,bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi!"
"Em biết chứ! Thế nhưng phải làm sao bây giờ, người mẹ nào cũng muốn con của mình hạnh phúc cả, em chỉ sợ nó vì yêu một người con trai sẽ bị xã hội chống đối thôi!Nhìn nó như thế em xót lắm chứ bộ, tay nó chảy máu như thế mà nó lại tỏ ra như không vậy, còn cái nụ cười đó nữa chứ, nó nghĩ mình ổn lắm sao?...Hức hức.."Saiyako nức nở,Kuchirou ôm bà an ủi "Vậy thì ta cho phép nó đi ..." .Bà im lặng 1 chút rồi khẽ gật đầu
"Cốc Cốc"
"Karma ...Mẹ vào được không con ?"
Bên trong im lặng,Saiyako chần chừng 1 lúc rồi đẩy cửa bước vào,bên trong cũng tối om giống như hôm đó,đồ đạt không vỡ tung như hôm trước nữa mà toàn bộ đều đã được thay mới. Karma mở tung cửa sổ,gió thổi làm lay động rèm cửa làm bóng hình anh ở phía sau thoắt ẩn thoắt hiện càng thêm mờ ảo.Karma vẫn dán mắt lên mặt trăng tròn trên trời xoay lung về phía mẹ mình.
"Có việc gì sao mẹ?"Giọng anh khô khốc khàn khàn
Saiyako im lặng 1 lát rồi mỉm cười tự an ủi bản thân mình
"Con đừng tự làm tổn thương chính mình nữa được không,phận làm mẹ như mẹ thực sự rất đau lòng khi nhìn con như vậy..."
Karma nở nụ cười chế giễu
"Nếu như mẹ không muốn con đau khổ thì tại sao lại bắt Nagisa bỏ đi? Mẹ đừng tưởng con không biết là mẹ làm...Em ấy rất quan trọng với con mà...Tại sao chứ...?" Karma quay mặt lại đối diện với mẹ của mình,giọng điệu như đang chất vấn bà
"Nếu như mẹ đau lòng, mẹ thực sự nghĩ cho con thì sẽ không bắt Nagisa đi. Mẹ không muốn Nagisa bên cạnh con vì sợ rằng con sẽ công khai và mẹ sẽ mất mặt đúng không? Mẹ sợ mọi người xa lánh mẹ khi có đứa con trai là đồng tính phải không..?" Karma nhìn Saiyako ánh mắt anh vô hồn không thể bắt được suy nghĩ.Saiyako im lặng,bà nhắm mắt lại nước mắt lại rơi.Đây là lần đầu tiên thấy con trai mình nghiêm túc về điều gì đó đấy...Cậu bé đó...Có lẽ rất quan trọng với con phải không?...
"Mẹ đã sai rồi...Có lẽ mẹ nên quan tâm đến ý kiến của con hơn hơn,mẹ cũng không tốt vì lờ đi cảm xúc của con...Mẹ thực sự sai rồi...Mẹ xin lỗi..."Bà bước tới gần con trai hơn ,nắm lấy tay anh
Karma gạt tay ra,xoay mặt đi chỗ khác,mắt anh tràn mù sương (Là sắp khóc đấy)
"Lần này mẹ lên đây không phải khuyên con từ bỏ nữa đâu..."
Khác với dự đoán ,Karma nhíu mày xoay mặt lại,vẻ mặt khó hiểu
"Vậy mẹ lên đây để làm gì?"
"..."Saiyako im lặng 1 lát rồi hít 1 hơi sau,mỉm cười với con trai,nước mắt lăn dài xuống khuôn mặt đầy đặn"Con hãy đi tìm cậu bé kia đi...Mẹ ..sẽ ủng hộ cho con...Nhất định phải tìm thấy đấy nhé ! ...Mẹ chúc con được hạnh phúc...Từ nay về sau,con muốn làm gì...mẹ cũng không quản nữa..."Nói xong bà cúi đàu nhìn sàn nhà rồi bước ra ngoài.Karma trợn tròn mắt ngạc nhiên nãy giờ,nghe tiếng cạnh đóng của anh mới bừng tỉnh rồi hét toáng lên tràn đầy hạnh phúc khiến những họ hàng ở gần phòng anh đều giật cả mình
"BA MẸ,CON CẢM ƠN HAI NGƯỜI NHIỀU LẮM!!!!" Đây đích thực là điều anh muốn trong suốt những lần quay về nhà,Karma nhanh chóng thu xếp đồ đạt
Bữa tiệc nướng vẫn diễn ra bình thường,mấy bà cô làm mối nhìn cả vườn chẳng thấy Karma đâu bèn tới hỏi mẹ anh. Bà mỉm cười mừng thay cho con trai "Thằng bé nó đi tìm hạnh phúc của riêng mình rồi..."Rồi bà nhìn lên mảng trời xanh xanh kia,hôm nay là 1 ngày đẹp của tháng 9,gió thổi nhẹ mang mác lòng người
'Karma à...Chúc con hạnh phúc nhé..."
***
Sau khi được người nhà cho phép,Karma bắt đầu rầm rộ đi tìm Nagisa,không cần lén lén lút lút như trước nữa.Chuông điện thoại vang lên, Karma liếc màn hình rồi lấy lên bước vào phòng uống trà để nghe.Dù sao thì cũng đang trong giờ làm việc.
"Bác gái,có chuyện gì không ạ?"Người gọi đích thị là mẹ Nagisa,Kayano đã làm công tác tư tưởng cho 2 vợ chồng bà,bây giờ 2 người đều ủng hộ tác thành cho con trai mình a
[Karma à,bác chỉ gọi điện hỏi thử xem cháu có tin tức nào của Nagisa hay không thôi...Bác nghe Kayano bảo rằng mấy hôm trước con bé đi đóng phim thì nhìn thấy ai đó rất giống với Nagisa,có điều chạy theo gọi không được vì lúc đó ở ngã tư quá đông người,hơn nữa đoàn làm phim cũng không cho con bé bỏ đi...Alo...Alo...Karma...Cháu có ở đấy không?]
Karma sững người,có tin tức của Nagisa rồi!!! Cho dù chỉ cần như vậy thôi cũng đủ làm anh phấn khởi !
[Cháu cúp đây bác,có gì gọi lại cho cháu sau nhé! Cháu gọi Kayano bây giờ đây ạ!]
Dứt lời anh liền gọi Kayano ,gọi hẳn 2 cuộc cô mới bắt máy,phía bên kia đầu dây khá ồn ào hò hét đóng cắt,chắc là cô đang đóng phim rồi,vừa nhấn nút nghe chưa kịp nói thì Karma đã giành nói trước
"Này này!! Có tin tức của Nagisa mà không báo cho tớ biết hả???Nói!! Thấy ở đâu hả??"
Kayano đưa điện thoại ra xa để đỡ chét tai vì tiếng hét của Karma,bên kia tiếng nhỏ dần thì cô mới dám để lại nghe
[Mới thấy hôm qua thôi,tại bận quá nên vẫn chưa nói được....]
"Bận mà ngồi nấu cháo điện thoại với mẹ Nagisa sao??Dám dấu tớ hả????"
Giấu đầu hở đuôi,Kayano đành thừa nhận
[Ừ đấy thì sao?]
"Còn sao với trăng gì ở đây nữa?? Nói mau,gặp ở đâu hả ?? Tớ lập tức đến!"
[Biết ngay mà,chỉ là nhìn loáng thoáng thôi,chưa chắc là Nagisa,cậu cứ hùng hổ như vậy làm sao mà thấy được chứ??]
"Cứ nói đi!"
Kayano thở dài,cái con người này sao mà nóng nảy quá vậy?
[Ở Hokkaido,đường XY phố TT ,hên xui thôi đấy ]
Nghe xong địa chỉ,Karma lập tức tắt máy không nói gì thêm,xin nghỉ dài hạn khoảng 1 tháng rồi đặt vé máy bay rồi đến Hokkaido ngay trong chiều hôm đó,trông anh rất vui mừng...Nhưng sự vui mừng đó không kéo dài lâu,gần 1 tháng ở Hokkaido nhưng anh chẳng có thêm tin gì,anh thậm chí đã tra danh sách giáo viên ở đây vẫn không có manh mối nào nữa.Hôm nay là giáng sinh đấy,Karma choàng 1 cái áo khoát bên ngoài ,cổ quấn thêm khăn.Không hiểu sao thấy giáng sinh năm nay thật lạnh,có lẽ vì không có Nagisa bên cạnh ...Nhìn ai cũng có đôi có cặp dạo phố trông anh càng khác biệt hơn.'Có lẽ ngày mai nên về rồi' Karma chán nản tiếp tục bước đi trong tuyết anh không biết mình đang đi đâu nhưng cứ đi ,giá như đi mãi thế này mà gặp cậu thì tốt biết mấy....Mà chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra rồi....Dợm thấy có 1 cái quán Bar ở xa xa,Karma nghĩ 1 lát rồi cũng bước đến trước cửa,lâu lâu xả hơi 1 chút cũng không tồi...Trên cánh cửa quán có để 1 tấm bìa được tô xanh đậm "Bar gay!! Thẳng thì đừng vào!!Còn nữa chỗ này rất bình thường không như cái tên gọi đâu!! "Karma phì cười,cái bảng ghi ngốc nghếch này mà cũng đem treo được sao?Đẩy cửa bước vào, bên trong khá ồn ào nhưng lại ấm áp hơn bên ngoài nhiều.Thấy có thêm khách 1 người phục vụ tóc đen bước tới hỏi anh dùng đồ uống gì.Gọi đại 1 ly cooktail màu hổ phách,Karma đi về phía bàn trống trong góc khuất ngắm cảnh đêm tuyết trắng rơi ngoài cửa sổ,trong lòng ảo não không thôi.Không khí ẩm lạnh do tuyết khiến cho lòng anh càng thêm nặng nề..."Két"Cánh cửa phía bên trong thông với quán Bar bỗng mở ra,một giọng trong trẻo vang lên làm Karma giật mình suýt làm đổ cả ly cooktail trên bàn
"Tooru,đến lượt tớ rồi :D,cậu vào trong nghỉ ngơi đi,còn lại cứ để tớ!"
Nagisa mỉm cười với người phục vụ tóc đen ,anh ta cười với cậu rồi bước vào bên trong .Cậu thế chỗ đứng trong quầy của chàng trai đó,tiếp tục lau những chiếc ly uống rượu 1 cách thành thạo mà không hề để ý đến 1 con người phía trong góc tối đang nhìn cậu chằm chằm,quá đỗi ngạc nhiên,quá đỗi xúc động....
"Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi ....Nagisa!"
--------------------------------------End chương 20---------------------------------------
Tìm thấy rồi tìm thấy bé Nagi-chan rồi ~~ Tung bông tung bông ~~ Chúc mừng Karma nhé ~~ :D
À mà có bác nào biết tên ba mẹ của Nagisa hông??? Tui quên tên rồi mà làm biếng tìm lại quá ~Ai biết thì ghi ở dưới bình luận hoặc nhắn tin cho tui nha :D Tiến độ chap có thể tùy thuộc vào các bác đấy >W<
Thế thôi ~ Cảm ơn trước :) ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com