Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương IX: Lời hứa

Vài ngày sau đó, có một sự chuyển biến mới giữa cặp "vợ chồng son" Karma và Nagisa này. Nói đến hẳn là Nagisa, cậu đã không còn thái độ kính cẩn quá mức với hắn như trước, đã gọi tên hắn mặc dù vẫn còn kính ngữ theo sau. Vẫn chừng mực với hắn nhưng mỗi sáng thấy hắn thì không có vẻ phản kháng như lúc trước, ngược lại còn chào hắn.

Có những chuyện mà chỉ khi đúng người mới trở nên ý nghĩa, dù là lời chào đơn thuần nhất cũng đủ để tiếp thêm sinh lực cả một ngày cho ai đó. Điều này cả bản thân Karma cũng không hiểu nổi. Quyền lực hắn không thiếu. Tiền bạc hắn chất đầy, đàn bà phụ nữ xếp hàng chờ hắn đến. Mọi thứ, còn gì hắn không có?

Sống trong nhung lụa bao năm nay, Karma không bao giờ tưởng tượng tới ngày hắn vì những thứ nhỏ nhặt ấy mà vui sướng tới phát điên. Một nụ cười của Nagisa thôi đã làm hắn thất điên bát đảo. Một câu chào buổi sáng khi hắn thức dậy hay khi hắn đi đâu rồi quay lại cậu đều nói chào mừng trở về, tất cả chúng quá đỗi hạnh phúc.

Từ lúc không còn cấm túc Nagisa ở trong phòng, cậu lại càng thêm yêu đời và vui vẻ. Đã không còn mang một bộ mặt ủ rũ, buồn rầu thay vào đó nụ cười trên môi cậu xuất hiện ngày một nhiều hơn.

Có phải, hắn đã tiến gần hơn đến với trái tim cậu rồi không?

Có phải, hắn đã tìm thấy điều quan trọng xứng đáng để hắn coi là lẽ sống chăng?

-"Karma-san, ngài không ăn sáng ư?"

Karma ngước nhìn người vừa mở cửa, đây rồi thân người nhỏ bé mảnh mai vẫn luôn hiện hữu sâu đậm trong tâm trí hắn. Cậu là con trai thì đã sao? Chẳng có luật pháp nào ngăn cản tình yêu cả.

-"Em cứ ăn trước đi, ta còn bận chút việc."

Không nghe tiếng đáp lại, Karma nghĩ Nagisa đã đi rồi. Vừa ngẩng đầu thì đã thấy cậu đứng ngay trước mặt mình, trong phút chốc Karma kinh ngạc bất động.

Hắn vốn vì chức vị bá tước này mà gặp không ít phiền phức, bởi thế độ cảnh giác luôn đạt mức cao nhất trong mọi tình huống, trước tất cả mọi người, kể cả Nagisa. Có thể nói, ai có ý định gì hắn đều có thể nắm thóp và xử lí tức khắc. Vậy mà Nagisa đã đi đến chỗ hắn từ lúc nào mà ngay cả hắn cũng không hay biết?

-"Karma-san, ngài sao vậy ạ? Mặt ngài đột nhiên tái đi đấy."

Nghe giọng Nagisa, Karma giật mình bừng tỉnh. Hắn đứng bật dậy, nắm chặt lấy hai vai cậu áp sát mặt mình tới gần khuôn mặt đang ngây ngốc của cậu, có chút không bình thường giọng Karma trở nên không ổn định:

-"Em.... em đã bao giờ làm sát thủ chưa?"

-"Sát thủ? Đến việc đánh người khác tôi còn chưa dám làm thì sao có thể là sát thủ được ạ? Cơ mà sao ngài hỏi vậy? Tôi vừa làm gì không đúng ư?"

Không giống sự lo lắng của Nagisa lúc này, Karma đang trôi vào khoảng lặng với chính suy nghĩ của mình. Hắn buông thỏng hai tay xuống khỏi vai Nagisa, cúi gập đầu nói:

-"Nagisa... em tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của ta."

-"Sao ạ?"

Karma im lặng ngồi xuống ghế. Vẻ mặt hắn lúc này vô cùng lạnh lẽo, rùng rợn, nếu không sợ chỉ vô tình nhìn thấy thôi cũng đã bị dọa chết khiếp.

Nắm chặt hai tay mình, Karma nghiêm túc nhìn Nagisa, không hề còn sự bỡn cợt như ngày thường. Karma lúc này, vô cùng nghiêm túc.

-"Nếu em không còn trong tầm mắt của ta, em sẽ gặp phải rất nhiều chuyện. Không muốn bản thân vướng lấy rắc rối, em tốt nhất nên làm theo lời ta. Không được đi khỏi dinh thự này khi chưa có sự cho phép của ta. Biết như vậy là đủ, tò mò sẽ giết chết con mèo đấy."

Nagisa khó hiểu nheo mày. Đùng một cái đã muốn tiếp tục chế độ giam cầm cậu. Rốt cuộc hắn bị gì? Cậu không nghĩ mình đã làm gì sai để hắn phải như vậy. Nhưng, cả ngữ điệu và biểu cảm khuôn mặt Karma đều đã cho Nagisa thấy rõ, hắn không hề đùa.

Thoáng im lặng, Nagisa gượng cười:

-"Tôi hiểu rồi Karma-san. Tôi sẽ nghe theo ngài nhưng tạm gác chuyện đó, tôi có việc muốn nhờ ngài giúp đỡ."

Sắc mặt Karma không còn vẻ nghiêm trọng như lúc đầu, anh hỏi:

-"Em có việc gì?"

-"Tôi muốn ngài giúp tôi tìm một người, người đó tên là Kayano."

Kayano?

Người Karasuma đã nói lúc nào cũng ở cạnh Nagisa và rất thân thiết với cậu ư? Lần đầu cậu nhờ đến hắn là vì cô gái ấy sao?

Karma trầm giọng:

-"Sao em lại muốn tìm cô ta?"

-"Cô ấy rất quan trọng với tôi, là gia đình của tôi và là nguồn động lực của tôi trong lúc tôi khó khăn nhất. Karma-san, ngài chỉ cần giúp tôi biết được cô ấy bây giờ thế nào có sống tốt hay không là được. Sau đó, ngài muốn gì tôi cũng đều nghe theo."

Karma chín mười phần sẽ không đồng ý với Nagisa nếu cậu không nói ra cái "phần thưởng" lúc cuối cùng. Đồng tử hổ phách sáng lên, Karma cong môi ranh ma hỏi người "vợ" bé nhỏ của mình:

-"Em chắc chắn?"

Nagisa khẽ ho một cái, ngập ngừng nói ra:

-"Trong.... trong giới hạn thôi. Ngài chấp nhận chứ?"

-"Đề nghị của vợ đại nhân, ta thật không dám chối từ. Nhưng, em phải hứa không được nuốt lời ngược lại ta cũng sẽ hoàn thành mong muốn của em. Tìm hiểu xem cô bạn tên Kayano ấy của em hiện tại đã thế nào rồi."

Nagisa mừng rỡ, đưa tay phải ra trước mặt Karma. Giơ lên ngón út, Nagisa nói:

-"Móc ngoéo đi. Để chứng minh ngài không nói dối."

Karma bật cười:

-"Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm những hành động trẻ con như vậy?"

-"Ơ... nó kì lắm sao?"

Nagisa đỏ mặt, từ nhỏ cậu đã không được hưởng sự chăm sóc từ gia đình rồi, đã vậy lịch học thất thường, khiến cậu không cách nào kết bạn được. Thành ra nhiều lúc thấy những đứa trẻ khác móc tay thề non hẹn biển này nọ cậu lại nảy ra ý nghĩ muốn một ngày nào đó mình được cùng với một người cũng móc tay hứa hẹn với như vậy.

Nói thế, ngài ấy không thích việc này sao?

Câu hỏi ấy hiện rõ trên mặt Nagisa, làm Karma khó kiềm lòng muốn ôm hôn cậu. Nhưng làm vậy cậu lại cự tuyệt thì không tốt. Karma giơ ngón út ở tay trái mình lên, móc thật chặt với Nagisa. Hắn nói:

-"Ai thất hứa sẽ phải nuốt một ngàn cây đinh."

Nagisa sửng sờ rồi mỉm cười:

-"Cảm ơn ngài, Karma-san."

.....

-"Chuyện gì.... thế này? Mấy ngày nay ngài ấy đi đâu làm sao bây giờ lại trở thành thế này?!!"

Trong gian phòng quen thuộc, Nagisa một vẻ bàng hoàng tột độ đờ đẫn hỏi Karasuma đang đặt Karma xuống giường trong tình trạng bất tỉnh. Sắc mặt rất tệ đầm đìa mồ hôi, đôi môi trắng bệch, hơi thở bất ổn. Đáng nói hơn là, tấm lưng được che đậy dưới lớp áo sơ mi trắng đã bị nhiễm đỏ một màu máu.

Karasuma nói:

-"Sự tình khá phức tạp nên tôi sẽ thuật lại sau. Ưu tiên bây giờ là cầm máu và chữa trị cho ngài ấy bằng không càng để lâu sẽ càng nghiêm trọng. Nagisa, mong cậu hãy chiếu cố ngài ấy. Tôi đi gọi bác sĩ đến ngay."

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Karma làm sao lại có vết máu loang lổ ở lưng? Nagisa sẽ phải làm gì đối với tình huống bất ngờ này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #karnagi