Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương LIII: Đối mặt sớm

Cậu đi khắp các ngỏ ngách của con hẻm vắng vẻ, hỏi thăm người đi lại xem xem có trông thấy Niran không, nhìn đông ngó tây gần nửa ngày trời kết cục vẫn là không thấy đâu.

Vậy mà đã chiều tà, Nagisa tấm lưng ướt đẫm, khuôn mặt mệt mỏi không che giấu được sự lo lắng và hối hận nơi đáy mắt đã có chút ươn ướt. 

Vì bất cẩn mơ màng trong suy nghĩ ấu trĩ kia mà cậu đã không ngó ngàng gì đến Niran. Rõ ràng cậu là người ép buộc thằng bé đi tìm cha mẹ, giờ đây ngay đến thằng bé ở đâu cậu cũng không biết. 

Cậu sống gần được nửa đời người mà chưa từng cảm thấy bản thân vô trách nhiệm đến mức muốn giết quách đi như ngay lúc này. Nếu không tìm được Niran cậu sẽ ăn nói sao đây với các sơ và bọn trẻ, kể cả người đó nữa. Niran là con của người ta với vợ mà. Cứ cho họ quả thật không có tình cảm thì việc Niran là con họ là một minh chứng không thể chối cãi được. 

Quá khứ mình đã gây ra không ít thứ phiền phức, lẽ nào lại khiến hiện tại tồi tệ hơn những ngày bồng bột ấy. 

Loằng ngoằn trong cuộc thảo luận của chính mình, Nagisa không ý thức được mình đã đi được đến đâu. 

Ngay khi bừng tỉnh trở lại, Nagisa mới phát hiện mình đã đi đến công viên. Trời nhấm nhen tối nên người đi qua căn bản không có. Chỉ còn tiếng gió rít lành lạnh, âm thanh lá xào xạc trên cây lớn, rồi nhanh chóng trả về sự yên tĩnh của màn đêm. 

Làn gió vụt qua giúp Nagisa lấy được thần trí để nhìn rõ hình ảnh được chiếu sáng dưới ánh đèn quang trong công viên. Cậu thấy một tấm lưng vững chãi che lấp dưới lớp áo sơ mi đen mỏng, quần tây ôm lấy đôi chân dài săn chắc bao người đàn ông mong muốn. Tuy nhiên, thân thể có tuyệt mỹ cách mấy thì khoảnh khắc này đây Nagisa chỉ chú ý mỗi mái tóc đỏ rực của người đang quay lưng với mình. 

Cậu biết nó rất hoang đường. Nhưng không hiểu sao thâm tâm lại không nhịn được cầu ước, ước sao là người đó. Một người cậu luôn cất giữ trong hộp ký ức của mình từ rất lâu.

-"Dông dài khá lâu rồi đấy, rốt cuộc là không muốn quay về?"

Khi giọng nói trưởng thành của người đàn ông đưa lưng phía cậu vang lên, Nagisa một giây phút đã muốn mãi mãi đắm chìm trong thứ thanh âm mà cả đời này có lẽ tận lúc trút hơi thở cuối cùng cậu mới lặng lẽ quên đi. Không chút tình cảm, chất giọng tựa băng côn trôi dạt nơi Bắc Cực giá rét, không cao không thấp ngỡ như đang cho cậu nghe một bản nhạc không lời không có tiết tấu, nhưng luôn dấy lên không ngừng ở ngực trái cậu một trận nhoi nhói nôn nao. 

Người kia có không cho cậu thấy mặt cậu vẫn thừa khả năng đoán được khuôn mặt. Đoán được đích danh đó là ai, có bao nhiêu hình ảnh trong trí nhớ cậu hơn mấy năm qua.

Chốc chốc chân cứ run run, nếu cậu chống đỡ không được sợ rằng sẽ ngã khụy ngay tức khắc. Rồi sau đó, sẽ bị đối phương chú ý, bắt gặp, người ta hoặc ngó lơ cậu, hoặc hận cậu thấu tim gan, hoặc vị tha không xem xét chuyện cũ, hỏi thăm cậu đôi ba câu và cũng rời đi không khác nào một cơn sốt ban. Đến thật sớm, gây ra quá nhiều vấn đề mà ra đi cũng thật nhanh.

Cậu thở gấp, tay đưa lên ngang miệng ngăn cho không có bất kì tiếng động nào từ cổ họng trào ra. Mở to đôi mắt xanh màu biển cả, cậu hoang mang tới cực hạn. 

-"Không trả lời? Mấy tháng bặt âm vô tính, đổi lại thanh quản hư rồi ư. Quả là càng ngày càng chướng mắt."

Ngữ điệu trông như đã thay đổi, thực chất từ lúc bắt đầu nó đã luôn như vậy. Có điều Nagisa không hề hay biết, người nào đó căn bản không phải đang độc thoại. 

-"Tốt, quyết định đúng đắn đấy. Mi hãy sống ở nơi thật xa ta, nếu có cần chu cấp thì hãy gọi điện thoại nhà, bảo rằng là ta có khách cần tìm, không được để lộ gì khác. Mi không cần phí công lo lắng cho mẹ mình làm gì, cô ta đang tận hưởng sự tươi đẹp của cuộc đời mình không màng gì tới cậu đâu. Kết thúc, hẹn không bao giờ tái ngộ."

Người nọ dứt lời một cách gãy gọn, có vẻ không mong muốn cuộc trò chuyện kéo dài thêm. Chậm rãi quay người lại, khi đồng tử kia sáng loé trong đêm tối, tâm trí vô thức cảm thấy rất kì lạ. Như thể đã để muộn gì đó, như thể nếu mình nhìn lại nhanh hơn thì chắc chắn sẽ được thấy một thứ hay sự việc mình luôn mỏi mòn chờ đợi. 

Cười nhạt trước ý nghĩ tự cho là điên rồ, người nọ tay đút túi quần lãnh đạm rời khỏi không gian heo quạnh. Không chút nhận ra, luôn có ánh mắt tràn ngập tâm tư theo dõi mình từ con hẻm đối diện. 

Xác định ai kia đã không quanh quẩn gần đây, Nagisa vội chạy vô công viên. Một thân ảnh thấp bé gầy gò lọt thỏm trong vòng tay hiện lên rõ rệt. Cậu ngẩn người, quan sát người nhỏ hơn đồng thời bình tĩnh hơn cậu rất nhiều. 

Cậu gọi nhẹ tênh:

-"Niran"

Niran ngẩng cao đầu, không chút gì ngạc nhiên khi thấy Nagisa. Thằng bé trái lại còn cười, một nụ cười vô hồn không chứa đựng cảm xúc đặc trưng của rô bốt. 

Khoé mắt cậu cay cay, Nagisa không còn tồn đọng bất kì suy nghĩ nào được nữa, cậu quỳ gối bao bọc lấy Niran. 

.....

-"Nagisa, này, Nagisa!"

-"Cậu ấy bị gì nhỉ? Cả ngày cứ thơ thơ thẩn thẩn, thần trí lại lơ lửng trên mây rồi?"

-"Tôi chịu, cơ mà nghe nói cậu ấy đã thành thế này từ lúc cùng Niran trở về. Hẳn là quá trình đi tìm cha mẹ thằng nhóc đã có rắc rối."

-"Tôi thấy Nagisa thường xuyên ngây ngốc là bản chất luôn ấy, chỉ là gặp Niran rồi bản chất đó lại dễ dàng lộ ra thôi."

Các sơ đứng ở ngưỡng cửa bếp to nhỏ thì thầm, cảnh tượng cậu thanh niên toàn trại mồ côi đều yêu thích, quý mến đờ đờ đẫn đẫn, khuấy tách cà phê đã gần ba mươi phút đồng hồ mà vẫn không có động thái gì mới quả là không tránh được gợi lên sự tò mò của các cô gái trẻ. 

Chủ nhân câu chuyện lại không mảy may biết đến mình đang là chủ đề bàn tán. Đâm đâm một hành động là khuấy lỏng cà phê đã sớm nguội lạnh. 

-"Bọn trẻ đang chơi ở sân vườn, hai người mau đi coi chừng đi, không nên ở đây phí thời gian."

Vị sơ lớn tuổi đi đến, giọng nói vừa đủ kéo lấy linh hồn sắp lên tầng thứ chín của bầu trời rớt xuống trái đất. Nagisa ngước nhìn, thấy hai sơ cười gượng xin lỗi Bà (danh xưng Nagisa dùng để xưng hô với viện trưởng trại mồ côi) sau nhanh chóng lũ lượt lôi nhau đi.

Bà thở dài, tầm nhìn lại rơi đến Nagisa. Bà đi lại gần cậu, ngồi xuống chiếc ghế kế bên. Ôn tồn hỏi:

-"Cậu có tâm sự khó nói sao Nagisa?"

Tâm sự khó nói....

Nagisa nhẩm theo lời Bà, cậu căn bản cũng không biết nó khó nói hay không thể giải bày. Nó không nghèn nghẹn như kiểu không nói được. Cũng không phải kiểu muốn giấu riêng mình để tự làm đau bản thân làm chi. 

Đúng là, khó diễn tả bởi nhiều phương diện. 

Cậu cười nhẹ, lắc đầu:

-"Không ạ, tôi chỉ đang có khúc mắc thôi. Đây là chuyện riêng của tôi mà tôi lại làm ảnh hưởng đến Bà và mọi người, tôi xin lỗi." - Cậu biết mình dạo này rất hay làm hỏng chuyện khiến mọi người khó chịu. Cậu không muốn để nó tiếp diễn, nhưng...

Bà bảo cậu ngốc rồi nắm lấy bàn tay cậu, tay bà nhăn nheo sạm màu vì tuổi tác của thời gian, xoa xoa thật nhẹ mà khuyên nhủ cậu:

-"Cậu không nói tôi cũng không ép cậu. Tôi chỉ mong cậu hiểu, Nagisa à cậu không một mình đơn độc nữa đâu. Khó khăn quá hãy tìm tôi và những người khác, so với tất tần tật những chuyện cậu hi sinh vì chúng tôi thì chỉ việc nghe cậu chia sẻ, làm chỗ dựa cho cậu là quá đơn giản rồi."

-"Tôi không làm gì cả đâu Bà à, tôi..."

-"Tôi biết cậu không nhận nó về mình, nhưng cậu có chối thì ai nấy cũng công nhận hết rồi. Nagisa, cậu giống đứa con của tôi vậy, hãy để tôi được che chở cho cậu, như một người mẹ."

Nghe những gì Bà nói, Nagisa lại tự mắng bản thân, sao đa cảm giống con gái hở chút là nước mắt ngắn nước mắt dài mất rồi. Bà đâu hay, cậu vốn luôn lén lút áp đặt bóng dáng một người phụ nữ của gia đình, một người mẹ tâm lý trong mộng tưởng của cậu lên mình.

Nagisa biết thứ gì đạt được quá dễ sẽ rất khó để giữ, nhưng thất vọng cũng được, cậu chỉ muốn có người gọi cậu là "con trai", cậu đáp lại một từ "mẹ".

-"Mẹ."

Cậu không đem được mối bận tâm trong lòng ra cho Bà được. Nhưng Bà hiểu cậu, Bà không muốn buộc cậu cái gì. Bà chỉ là ôm lấy cậu, vuốt xe xoa lưng dỗ dành cậu, giống như dỗ dành đứa con nhỏ chưa trưởng thành. Cần có hơi ấm người mẹ nuôi nấng và dưỡng dục.

Rất lâu cậu không cảm nhận được, hơi ấm của tình thương lại kì diệu đến độ khiến cậu hệt một người đang chết khác ở sa mạc gặp được ốc đảo từ đó cứu sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #karnagi