Chương LVIII: Li hôn
Niran cảm thấy gần đây, cuộc sống của cậu nhóc đã thay đổi một cách hỗn loạn. Mặc cho nó không tác động trực tiếp đến mình, Niran vẫn không khỏi nghĩ ngợi ngày tháng về sau sẽ tiếp diễn thế nào.
Được quen biết một người vô cùng tốt là Nagisa, quen biết trại mồ côi nhỏ bé đầy ắp tiếng cười, ấm áp và tình thương. Đối với Niran đã không còn gì tuyệt hơn thế. Cậu nhóc hằng những tưởng bức tranh đẹp đẽ bản thân luôn ao ước có thể mãi mãi hoàn thiện bên mình, nhưng nó dường như đã đến hồi kết.
Gặp lại cha, một người không có chút tình cảm dành cho mình, một người chỉ luôn muốn mẹ con Niran đi khuất mắt thật xa, oái oăm thay người Niran rất thích cũng chính là người cha cậu nhóc đem lòng nhớ mong tận mười năm trời.
Nhờ Nagisa thuật lại sự tình năm đó, Niran đã hiểu giữa Nagisa và cha cậu nhóc có mối quan hệ đặc biệt biết bao. Tới mức trong họ đều đã nghĩ cả hai đã là hai đoạn thẳng song song, trên thực tế luôn có điểm mốc nối kết họ về bên nhau. Niran đinh ninh, cậu nhóc là cái mốc đó.
Cậu nhóc thân thiết với Nagisa, tuy không gần gũi nhưng chẳng thể nào phủ nhận việc Niran là con của Karma. Nếu người duy nhất khiến hai người bọn họ phá vỡ đi bức tường chắn thì chỉ có mỗi Niran thôi.
Khi Karma chủ động muốn nói chuyện cùng Niran, cậu nhóc đã càng chắc chắn thêm điều đó.
Cha con họ đang ở trong một vườn bách thú. Chẳng qua, không phải chỉ có hai người.
Hàng ghế đá dưới tán cây xanh rờn rợp bóng mặt đất, gió thổi nhẹ lành lạnh vờn quanh. Nếu muốn tinh thần thư thả, hẳn là nên đến những nơi có thiên nhiên vẫy gọi, ánh sáng chan hoà, điển hình là vườn bách thú.
Ở địa điểm được đông đảo mọi người ưa chuộng đi đến dịp cuối tuần để vui chơi, giảm căng thẳng, thì có một số trường hợp đặc biệt chọn nó là nơi để giải quyết mâu thuẫn.
-"Tôi sẽ nói một lần cuối, cô hãy nghe thật kĩ tuyệt đối không được quên bất kì một chữ nào, được chứ Okuda Manami!"
Manami câm lặng, giương mắt mơ hồ nhìn vào khoảng không xa xăm. Hắn muốn cô ấy ghi nhớ những gì hắn nói, mà hắn chưa bao giờ cố gắng nhớ đến cô ấy dù chỉ là một lần. Hắn đưa ra mệnh lệnh, cô ấy muốn bên hắn cô ấy sẽ làm tất cả, không quan trọng nó đúng hay sai. Miễn an lòng hắn, cô ấy sẽ tình nguyện chịu hết thảy.
Tuy nhiên....
-"Chúng ta li hôn đi."
Hắn thốt ra câu nói này thật quá đỗi đơn giản. Như thể hắn đã dự tính từ lâu, bây giờ đã là thời điểm chín muồi liền đem ra để yêu cầu cô ấy làm theo. Không có tâm trạng để nghĩ liệu cô ấy sẽ buồn và đau khổ bao nhiêu khi mình nói ra dòng lời lẽ cấm kỵ nhất của các cặp vợ chồng trên thế gian.
Biểu hiện của sự tan vỡ, cho sự gắn kết đến lúc chia khai.
Đáng buồn thay, cô ấy cùng hắn ngoài đứa con ra không hề có gì để níu kéo được. Hắn đã từng lạnh nhạt để mặc cốt nhục mất tích, không lẽ đem nó ra thì cô ấy và hắn sẽ cứu vãn được sao?
-"Vậy con...."
-"Thằng nhóc này.... tôi sẽ nuôi dưỡng nó. Cô hãy cách xa chúng tôi, đến đâu đó không xuất hiện trước mặt chúng tôi hoặc để tôi biết đến sự hiện diện của cô. Dùng số tiền tôi gửi trong thẻ, nó đủ để cô sống trong vài năm." Karma nhướn mày, giọng không đổi: -"Tôi thì mong... cô sống thật lâu, ở nơi mà tôi và cô lẫn Niran đều chẳng có liên hệ. Nói cách khác, là người xa lạ."
Mong...
Hắn dùng từ "mong".....
Manami kinh hãi, cô ấy nhất thời không kiểm soát được lí trí liền nắm giật áo Karma, gào thét thương tâm:
-"Anh sao có thể tàn nhẫn đến vậy?! Li hôn.... anh không hiểu nó hệ trọng ra sao đối với đời tôi... Niran, nó là con tôi, cho dù có li hôn thì người chăm sóc cho Niran vẫn mãi là tôi, tôi là mẹ thằng bé, còn anh, một người không có tư cách để được làm "cha", anh luôn xem mẹ con tôi là cái gai tại sao anh còn muốn giữ thằng bé làm gì.... Akabane Karma, tôi yêu anh suốt hai mươi mấy năm trời, chỉ vì muốn sở hữu danh phận xứng đáng cạnh anh, tôi đã trải qua những gì anh biết không hả!!! Tôi không tốt chỗ nào, tôi tồi tệ ở đâu để khiến anh coi thường đến vậy?!! Cái gì tôi cũng đã cho anh, cơ thể tôi, linh hồn tôi, tôi...."
-"Tôi có buộc cô phải làm những điều đó ư?"
Ngữ điệu hờ hững đến đáng hận.
Manami sửng sờ, nước mắt tự lúc nào tuôn dài hai bên sườn má. Cô ấy buông thỏng hai tay, lùi người ra sau mà ngã phịch xuống ghế đá. Cả thân thể run lên bần bật, tiếng nức nở be bé ngày một lớn dần.
Hình ảnh trước mặt có đáng thương hay thống khổ, kẻ lãnh đạm đấy vẫn luôn một ánh nhìn khô khốc tàn bạo, từng câu từng chữ thoát khỏi miệng hắn tựa một con dao sắc lẹm rạch nát trái tim cô ấy.
-"Cô không chấp nhận để tôi nuôi nó, được, tôi không phiền nếu cô muốn giải quyết mọi chuyện tại toà đâu."
Toà án?!
Hắn nghiêm túc đến mức này, thì hồi tâm chuyển ý bằng cái gì đây? Đem ra toà, không nghĩ cũng đoán được ai sẽ toàn thắng trở về, Manami một thân một mình, mấy năm qua đừng trách Karma, đến bản thân mình cô ấy còn chưa hoàn thành được nghĩa vụ của một người mẹ. Cô ấy cả đời này, có thắng ai đi nữa thì sẽ mãi bại trận dưới tay hắn, Akabane Karma.
Phía Karma, mắt thấy Manami không trả lời, hắn cũng chẳng định lưu lại thêm. Nắm lấy bàn tay búp măng nhỏ bé của Niran, hắn xoay lưng đi không chút luyến tiếc thẳng bước. Niran đi với hắn, một cái ngó đầu cũng không thể hiện. Cứ vậy mà đi, chỉ còn Manami ướt đẫm nước mắt.
Đi vòng quanh vườn bách thú một lát, Karma đã gần đến giới hạn. Hắn nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn thằng con không buồn nói thứ gì. Rõ ràng các sơ nói Niran rất thích đi vườn bách thú mà không có cơ hội, có hôm trên tivi chiếu cảnh phóng sự trực tiếp ở đấy thì dán mắt vào tivi đến tận lúc hết chương trình thì cũng giữ vững tư thế. Tại sao phản ứng không giống với lời kể!!
Hắn bực bội, tay đang nắm Niran khẽ siết, làm thằng bé vô thức kêu lên.
-"A!"
-"Dùng bạo lực mới có tác dụng hử?"
Một lần nữa, Niran lựa chọn im lặng. Khiến cho người cha nào đó sắp ngưỡng phát điên, hạ lưng vươn cánh tay còn lại bóp má thằng bé, trầm giọng:
-"Mày.... xem tao là gì?"
Niran trái lại vô vàn bình thản, cậu nhóc rút cánh tay đang bị nắm chặt, tay kia thọc vô túi lấy một quyển sổ nhỏ và cây bút chì. Viết viết gì đó trước bản mặt khó hiểu của Karma.
Có vẻ đã viết xong, cậu nhóc giơ lên:
-"Là cha."
-"Giao tiếp kiểu gì...." Karma chậc lưỡi, buông tay khỏi mặt Niran, thở hắt một hơi hắn tiếp: -"Làm gì có đứa con nào đến cha mình cũng lười nói!"
-"Trên đời này cũng không nên có người cha hạ thấp danh dự của một người phụ nữ, hành xử tàn nhẫn với vợ mình. Không nên có nhất, là một người cha không thể khiến cho đứa con đồng ý nói chuyện cùng mình."
Karma nghệch mặt, vẻ huênh hoang ngạo nghễ phút chốc bốc hơi.
Nó.... dám nói móc hắn sao? Tên ranh con này!!
-"Một người cha tốt, sẽ không để gia đình mình lâm đến con đường mỗi người mỗi ngã. Một người đàn ông tốt, không được làm phụ nữ khóc, càng không được để người yêu mình phải đau đớn vì mình. Những điều này, con học được từ chú Nagisa."
-"Nagisa...."
-"Chú Nagisa đã dạy con rất nhiều thứ, cũng cho con những thứ mà tiền bạc của cha cũng không đời nào mua được. Cha biết nó là gì không?"
Niran nhìn chăm chăm Karma, như đang chờ câu thoả đáp của hắn, mà như đang chuẩn bị làm hắn hiểu ra thứ Nagisa đã cho mình.
-"Là ý nghĩa của cuộc đời này."
Chất giọng lanh lảnh trong trẻo vốn có của trẻ con, hoà cùng loại điềm tĩnh âm trầm tạo nên một thanh âm rất dễ nghe, rất cuốn hút. Những gì muốn truyền tải, giọng nói của Niran đã hoàn toàn đưa đến đáy lòng của Karma.
-"Cha, con theo cha không phải vì con không cần mẹ, chính là con không muốn mẹ phải vì cha mà khóc lóc một lần nào, con muốn mẹ có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Con muốn ở mãi với chú Nagisa, cũng muốn cha và chú ấy làm lành với nhau. Nên cha, con và cha hợp tác được không?"
Ngẩn ngơ quan sát thằng nhóc phiên bản thu nhỏ của chính mình, Karma đột nhiên bật cười khanh khách, thậm chí còn vỗ đùi đen đét giống như đang xem phim hài đến đoạn cao trao vậy. Mất hình tượng cực kì, Niran luôn tĩnh lặng nay cũng không ngờ người cha uy quyền của mình sẽ có bộ dạng thế này.
Nói sao nhỉ... giống một người cha thật sự chăng?
Karma thôi cười, vươn tay mạnh bạo xoa rối tóc Niran, tông giọng hắn vậy mà thân thiết hẳn:
-"Ranh con, mày cũng bá như cha mày."
-"Hổ phụ sinh hổ tử ạ."
-"Mồm mét láo toét nhể. Để phi vụ này hoàn thành tốt đẹp coi cha mày dạy dỗ mày thế nào."
-"Cha dành thời gian để bày mưu tính kế cua được chú Nagisa tốt hơn đấy ạ."
Buổi trưa nắng oi bức, có cặp cha con nọ đã rất vui vẻ khi sôi nổi bàn luận trong vườn bách thú. Chốc chốc sau đó, quả thật cha đã dẫn con tham quan vườn bách thú. Để con vui chơi, và làm mọi điều con muốn. Nụ cười của cha và con, đều có một hình ảnh y hệt đối phương.
......
-"Niran....."
Manami đứng nép ở một gốc cây, viền mắt sưng đỏ nay thừa dịp lại nóng ran. Cô ấy căn bản không tin, Niran cùng Karma có thể một ngày hoà thuận bên nhau. Vậy mà có cảnh tượng này, nhưng... chẳng có chỗ hở để cô chen chân?
Cho dù...Niran là con cô và hắn sao?
-"Okuda-san!"
-"Cậu...."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com