Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương VIII: Chế độ canh chừng

Một tuần trôi qua lặng lẽ, vâng phải nói là vô cùng lặng lẽ....

-"Akabane-sama, tôi thật sự rất lấy làm vinh dự khi được ngài quan tâm nhưng mà... ngài có nhất thiết phải giam lỏng tôi ở đây như vậy không? Thậm chí ngài còn không để tôi ra khỏi phòng nữa."

Nagisa dè chừng hỏi Karma đang ngồi ở bàn làm việc xử lí đống giấy tờ đầy ắp trước mặt và hai bên xung quanh. Nói ra thì đây là phòng của Karma, cho nên chuyện hắn làm việc ở đây cũng không lấy gì làm lạ.

Nhưng cái lạ ở chỗ là mỗi khi cửa phòng được mở, cho dù không thấy chủ nhân căn phòng thì cũng thấy được một bóng người tóc xanh ở bên trong. Không cần giới thiệu người nào xa lạ, chẳng có thể là ai ngoài Nagisa cả. Mặc dù, đó mới là điểm cần lên án.

Ở đây tròn trĩnh một tuần bảy ngày, Nagisa một bước cũng không thể nào ra khỏi căn phòng của Karma. Căn bản hắn biết được mọi đường đi nước bước của cậu, ý nghĩa vừa mon men trong đầu thôi đã bị hắn phát giác mà dập cho tan nát rồi.

Không cho ra ngoài thì thôi, chế độ canh chừng Nagisa lại còn rất nghiệm ngặt. Tránh để cậu bỏ trốn hắn còn nhọc tâm bố trí cả vệ sĩ đứng trực ở bên ngoài. Phía dưới cửa sổ cũng tương tự. Bao nhiêu lối thoát đều bị hắn cho người chặn hết, không hề cho cậu cơ hội rời đi.

Karma nói trong khi mắt vẫn chuyên chú vào những dòng chữ trên giấy, tay không ngừng liên miên viết lách.

-"Tất cả là để tốt cho em mà thôi. Em còn kêu ca điều gì? Em có thấy ta chà đạp em bắt em làm gì không?"

-"Cái đó.... đúng là ngài không làm hại gì tôi ngược lại còn chăm sóc tôi nhưng mà đó là hai việc khác nhau. Tôi thật không hiểu ngài để tôi ở chỗ này thì có gì tốt?"

-"Em không cần hiểu rõ nó làm gì. Em chỉ cần biết mọi thứ tôi làm đều là có lợi ích của nó. Bản thân em cũng sẽ không gặp phải bất kì ủy khuất nào, sao em lại nói mãi một vấn đề này vậy?"

Từ giường đến bàn làm việc chỉ cách vài bước chân, nhưng bản thân cậu thấy rõ khoảng cách giữa cả hai còn xa hơn thế, là khoảng cách mà đôi mắt cũng chẳng đo lường được.

Đến lối suy nghĩ đã không tương đồng như vậy, hắn nói nó tốt cho cậu, nhưng cậu không hiểu được tốt ở đâu.

Vợ? Khoan nói đến việc cậu là một thằng con trai thì chỉ so về xuất thân thôi cũng chẳng khác nào chú chim nhỏ lại đi so sánh với phượng hoàng cao quý. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Rất khập khiễng đó.

Về cơ bản việc cậu làm "vợ" của Akabane Karma chỉ là một sự trùng hợp hoặc là một trò đùa không nên có mà thôi. Dù thế nào cũng là chuyện xảy ra trước khi có sự tồn tại của cậu chen ngang, cũng không phải là nói về bản thân Nagisa....

Ý thức được mình vừa độc thoại nội tâm những gì Nagisa vội lắc lắc đầu hòng xua tan đi những điều vẩn vơ đấy. Cậu khẽ hít sâu, hai tay siết nhẹ lấy vạt áo:

-"Cái gì cũng có hai mặt cả thưa Akabane-sama. Ngài cho nó tích cực, tôi lại nghĩ nó tiêu cực. Chí ít là với tôi, một con người luôn luôn khát khao có được bầu trời cho mình dung thân thì hành động của ngài không khác gì đang tàn nhẫn cướp đi lẽ sống của tôi cả. Tôi cứ luôn so sánh mình là một con chim gãy cánh phải sống suốt đời trong chiếc lồng tăm tối. Cho đến một tuần trước, cứ ngỡ khi tôi sắp được sống một cách đúng nghĩa thì ngài lại tước đi mất cái tự do của một con người trong tôi, Akabane-sama. Ngài... thật ích kỷ đấy ạ, ngài biết không?"

Sau những lời nói của Nagisa xung quanh đột nhiên bị nhấn chìm bởi sự im lặng tới nghẹt thở. Cả hai đều không nhìn mặt nhau, Karma thôi hí hoáy đầu bút, Nagisa cũng không còn bộc bạch. Sự ngột ngạt cứ thế bao trùm lấy họ.

"Cộc, cộc."

Tiếng gõ cửa truyền tới như đánh thức cả hai khỏi bị đình trệ.

Karma lên tiếng:

-"Vào đi."

Cạch, cửa mở ra Karasuma bước vào. Hắn ta nói:

-"Xin phép."

Sau đó lại tiếp tục đi đến bàn làm việc của Karma, khi đi ngang qua giường có thoáng nhìn Nagisa nhưng rất nhanh đã lướt đi.

Karma nhìn Karasuma hỏi:

-"Có vấn đề gì sao?"

Karasuma nói:

-"Vâng, đã đến giờ chúng ta phải đi gặp đối tác công ty A rồi thưa ngài."

-"Được."

Karma đứng dậy lấy áo vest trên ghế liền hướng ra khỏi phòng. Cho tới khi cánh cửa lại một lần nữa khép chặt, trong phòng chỉ còn mỗi Nagisa.

Chỉ còn cậu ở lại, với bốn vách tường vây quanh.

Quen thuộc với sự cô đơn hiu quạnh, Nagisa dặn lòng mình không nên ão não chỉ vì những thứ này. Bởi vì cậu có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi được, số phận nghiệt ngã mà ông trời đã định cho cậu.

....

-"Nagisa.... Nagisa.... dậy ngay cho ta, em không muốn nếm trải cái thứ tự do mình muốn à? Mau dậy đi."

Buổi sáng, nắng chiếu chói chang vào mắt. Lại nghe có tiếng reo réo bên tai, Nagisa không tài nào có thể gắng gượng làm lơ chợp mắt thêm nổi.

Hơi hé mở mắt, đầu tiên cậu nhìn thấy là mái đầu đỏ rực và khuôn mặt của ai kia. Như hai ngày đầu gặp gỡ, và như bao ngày tiếp theo cậu bất ngờ ngồi bật dậy lùi ra xa.

-"Ngài... ngài sao xuất hiện ở đây?"

Karma mắt thấy biểu hiện của Nagisa không khác biệt gì so với mấy ngày trước đó thật ra còn có vẻ sợ sệt hơn thì thở dài. Tựa lưng vào giường nói:

-"Đã nói rồi, đây là phòng ta, cả cái dinh thự này cũng là của ta. Ta đi đâu, ở đâu không ai có quyền ngăn cản. Em cũng vậy, đã là người của ta em không có quyền tỏ vẻ xa cách như vậy với ta."

Cụm từ "người của ta" đó làm cho Nagisa không thẹn mà đỏ mặt. Cậu biết mình không nên vì nó mà bận tâm, nhưng mà con tim không thắng được lí trí. Cứ đập bình bịch như thế thôi.

Nagisa quay đi, lắp bắp:

-"Ngài... ngài muốn gì ở tôi? Vừa rồi tôi nghe thấy ngài gọi tôi dậy để làm gì đó?"

-"Còn tưởng em không nghe đấy. Nếu thật vậy em đã tự mình đánh mất cơ hội rồi."

-"Cơ hội?"

Karma đảo mắt nhìn Nagisa, bây giờ đã không còn vẻ cảnh giác với mình thì thở hắt một hơi. Nhìn ra cửa sổ, hắn nói:

-"Em không phải nói muốn có một bầu trời cho mình dung thân sao? Tuy có hơi miễn cưỡng nhưng ta sẽ cho em. Mau thay quần áo rồi đi theo ta."

Mặc dù khó hiểu nhưng Nagisa vẫn làm theo. Vớ đại thứ gì đó mặc tạm lên người rồi nhanh chóng đi theo Karma.

Không ngờ, hắn lại đưa cậu đến một cánh đồng hoa sau một lúc lâu ngồi trong xe.

Cánh đồng hoa nơi này diện tích lớn hơn cả dinh thự của Karma. Hoa tươi nở rộ, đua nhau khoe sắc. Gió thổi vi vu mát mẻ lay động lòng người. Hương sắc dưới ánh nắng ban mai rạng rỡ, cảm giác này thật quá đỗi tuyệt vời.

Vô thức bước gần đến cánh đồng, Nagisa không biết từ lúc nào mình đã nở nụ cười trên môi. Vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, làm người kia từ xa đứng nhìn cũng ngây ngốc cười theo.

Hôm nay, Nagisa đã nghĩ, cho dù về sau có thế nào, tương lai có ra sao đối với mình đã không còn quan trọng nữa. Cậu chỉ biết ngay lúc này, ở cánh đồng hoa này, cậu đã biết được mùi vị của sự sống là thế nào. Niềm vui là thế nào, thanh thản là thế nào. Hạnh phúc là thế nào.

Những điều tưởng như mãi không thuộc về cậu, lại nhờ vào vị bá tước kia mà đến với cậu dễ dàng hơn bao giờ hết.

-"Akaba.... Karma-san, cảm ơn ngài rất nhiều."

Hạnh phúc, đôi khi chỉ cần những điều nhỏ nhoi thôi cũng đủ làm ta muốn cười mãi.

Điều này, không sai nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #karnagi