Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương XXI: Ăn giấm chua

Tối đó về dinh thự, người làm nơi đây đều rất đỗi ngạc nhiên khi thấy phản ứng của chủ nhân họ. Akabane-sama, cái người mà thường ngày một nụ cười cũng chẳng thèm để trên mặt giây phút nào. Cho dù có, thì chỉ làm người nhìn vào cảm thấy lạnh gáy mà thôi, nhất là vào lễ giáng sinh thì càng đáng sợ hơn.

Bởi vậy đánh chết họ vẫn chẳng dám nghĩ đến ngày được tận mắt nhìn thấy một nụ cười chân chính ở hắn. Nó ra sao? Cảm tưởng thật khó để diễn đạt, bởi lẽ, nó quá sáng ngời đi.

-"Này này, có phải từ khi Nagisa-san đến đây thì Akabane-sama đã thay đổi không?"

-"Rõ như ban ngày còn đâu. Ngài ấy chính là nhờ sự dịu dàng của Nagisa-san​ cảm hoá nha. Đó giờ ngài ấy mang về không ít tiểu thư đài cát, còn không  cũng là minh tinh màn bạc mà có ai sở hữu khí thế như Nagisa-san​ đâu. Vừa ôn nhu vừa điềm tĩnh, còn đáng yếu chết người nữa chứ. Quả là cặp đôi trời sinh, với tiểu mỹ thụ vô cùng dụ hoặc~~"

-"Cái bản tính hủ của cô sao lại bộc phát lúc này thế? Lỡ Akabane-sama hay Karasuma-san mà nghe thấy thì làm sao?"

-"Cô nói tôi mới để ý, cũng may cả hai ngài ấy đã rời đi nếu không tôi thật chẳng dám nghĩ mình sẽ trở nên ra sao. Thôi, mau đi làm việc thôi."

Hai cô hầu gái nhí nhảnh xí xọn, bàn chuyện rôm rả tuy rất nhanh đã kết thúc cuộc bàn luận sôi nổi của mình. Và đúng là, hai người có quyền lực lớn nhất dinh thự không nghe thấy, không biết gì, nhưng cái người mà họ nhắc tới nhiều nhất đã chứng kiến hết toàn bộ sự việc. Hiển nhiên, có bao nhiêu chữ cũng đã thu lại hết vào tai rồi.

Nagisa trở về phòng, đóng cửa lại. Cậu ngả người rơi tự do xuống chiếc giường êm ái. Tay gác chân bắt đầu chìm đắm vào mối bồng bông trong lòng mình.

Như đã nói, Nagisa đã nghe hết những gì mà hai cô hầu gái ấy nói với nhau. Vốn dĩ cậu không hiểu họ nói gì, càng không có ý muốn để tâm cơ mà vì một câu "Đó giờ ngài ấy mang về không ít tiểu thư đài cát, còn không cũng là minh tinh màn bạc" làm cho phát hoảng.

Vì sao phải hoảng? Bản thân Nagisa cũng không hiểu nổi. Karma từng trải với nhiều cô gái, đó há chẳng phải là điều đương nhiên? Bá tước, còn tài giỏi, điển trai, ai mà không thích? Không chừng bên ngoài kia hắn còn giao lưu với hàng tá mĩ nhân mỗi đêm, về tới nhà nói năng ngọt ngào với cậu, có lẽ là để đổi khẩu vị thôi. Cậu không tin, người như mình lại được người cao quý là Karma quan tâm.

Ngay từ đầu, chắc đã có sự nhầm lẫn nào đó. Hoặc là Nagisa trong quá khứ, mới chính là người mà Karma-san tìm kiếm, và thật sự yêu thương chứ không phải cậu, một người sống dở chết dở đột ngột nhận sự trợ giúp từ một giọng nói lạ lẫm mà nhập vàp thể xác một người giống hệt mình, tới cái tên cũng như vậy.

Đắm chìm sâu vào giấc mộng đường mật này, rồi sẽ đến lúc cậu lại nhận kết cục cay đắng của trước kia, thậm chí còn hơn như vậy.

Một lần là quá đủ, Nagisa không hề có sức mạnh để chống chọi với nó lần tiếp.

.....

-"Mừng ngài trở về Akabane-sama."

Người hầu xếp thành hàng dài hai bên cúi đầu cung kính chào đón chủ nhân dinh thự Karma. Karma không liếc nhìn lấy một lần, tự tiện cởi áo vest liền có một cô hầu chạy tới đón lấy ngay.

Hắn hỏi:

-"Nagisa đâu? Cả ngày hôm nay em ấy có ăn uống đầy đủ không?"

-"Dạ thưa ngài, Nagisa-sama vẫn ăn đủ bữa. Nhưng....."

Sự ngập ngừng của cô hầu gái khiến cho bước chân của Karma chậm dần rồi dừng hẳn. Không quay người, Karma nói:

-"Nhưng?"

-"Ngài ấy trông có vẻ mơ màng, thất thểu lắm ạ. Từ sau buổi trưa đã luôn nhốt mình trong phòng ngài, cho đến khi chúng tôi lên kêu ngài ấy đi ăn thì tuyệt đối cửa không mở ra."

Karma không nói gì thêm, một mạch đi thẳng về phòng của mình. Ngoài mặt hắn vẫn lãnh khốc, kiêu ngạo, nhưng tận đáy lòng chính là lo lắng trào dâng tới cậu vợ bé nhỏ ấy. Cái người mà hắn không thể nào nắm bắt nổi.

Mở cửa một cách nhẹ nhàng, Karma sợ mình lặp lại sai lầm lần đó thì phiền phức lắm. Chủ yếu là không muốn làm ai kia bị thương.

Tiếng cạch vang lên êm tai, Karma bước vào rất nhanh đã thấy Nagisa nằm ngắm nghiền mắt trên giường. Hởi thở đều đặn trong không khí, chứng tỏ cậu đang say giấc nồng.

Vẻ mặt khi ngủ hết sức bình yên, đúng là khiến Karma không đành lòng đánh thức hỏi rõ. Chờ đợi ngày mai rồi hỏi cũng không muộn.

Thế mà... Karma không biết, nhắm mât là thế chứ Nagisa nào có ngủ đâu. Nên khi Karma mới vào phòng cậu đã liền bật dậy nhảy khỏi giường.

Nagisa ùa tới Karma như một cơn lũ, đột nhiên ôm chặt Karma rồi nói:

-"Karma-san ngài nói dối!!!"

-"H-Hả? Nói dối? Ta nói dối em điều gì chứ? Cơ mà.....em say sao Nagisa?!!"

Nhìn lại Nagisa lúc này, đúng là say thật rồi. Mặt thì đỏ, mắt lờ đờ, miệng cười toe toe trông ngốc hết chỗ nói. Bộ dạng này để ai nhìn thấy, chắc hắn sẽ chém sạch cả dòng họ nhà tên đó mất.

Đưa Nagisa nằm lại giường, Karmà mới khoá trái cửa, phòng trường hợp những vị khách không mời mà đến bất chợt xen vào chuyện riêng tư của cả hai.

Karma thở hắt một hơi nói:

-"Thế, giải thích xem nào. Sao em lại thành ra thế này? Ai ép em uống rượu hay sao?"

-"Hức....làm....làm gì có đâu ạ...tôi...tôi nào dám...hức...uống rượu..."

Nagisa nửa tỉnh nửa mê trả lời Karma. Hắn thật hận ngay lúc này không thể ăn sạch cậu. Vò đầu bứt tóc một hồi, Karma mới chuyển vào trọng tâm vấn đề.

-"Sao em lại bảo ta nói dối?"

Thật bất ngờ làm sao, vừa nãy mới có ai đó xồng xộc vồ lấy hắn mạnh miệng gán anh dối trá. Bây giờ hỏi lại thì im re không một tiếng đáp trả, cậu là đang muốn thử thách lòng kiên nhẫn của hắn à?

Xin lỗi, hắn chưa bao giờ nghi ngờ vào khả năng của bản thân. Nhưng đó là nếu không phải đứng trước Nagisa thôi.

Karma định nếu trong vòng năm giây cậu vẫn tiếp tục giữ cái chế độ im lặng là vàng ấy thì, mặc cho sau đó thế nào, Karma quyết chiếm đoạt hết thảy mọi thứ ở Nagisa.

Trách, là trách cậu quá dại khi muốn chơi hắn kiểu đó.

-"Ngài....đâu phải có mình tôi....."

Sửng sờ toàn tập. Karma nhất thời ngây ngốc há hốc mồm nhìn Nagisa từ lúc nào đã ngồi dậy đưa sự chú ý dồn hết vào mình. Đôi mắt saphie bất giác không hay đã có một tầng sương mỏng phủ quanh, lấp lánh những giọt pha lê sắp tràn ra khỏi mi mắt.

Nagisa bộc bạch nói hết những gì mình đang nghĩ cho Karma nghe:

-"Ngài....ngài nói dối tôi...ngài không hề yêu thương tôi gì cả....ngài chẳng qua là hứng thú với tôi thôi....dù sao đi nữa....một tên con trai vô dụng là tôi làm sao so sánh được với mĩ nữ ngoài kia...với những cô gái ngài qua lại chứ...."

Nãy đến giờ chung quy lại, ra là Nagisa của hắn đã ăn cả một hủ giấm chua nồng nặc. Thảo nào hành động kì quái như vậy.

-"Ai nói với em là ta có người phụ nữ khác bên ngoài?"

-"Bình....bình thường quá còn gì....có sắc....có tiền....có quyền như ngài....bắt được bảo nhiêu con cá rồi hả....."

Karma bật cười, làm như hắn tin vậy. Thường ngày không nghe cậu nhắc đến, hắn không đá động gì thì làm sao hôm nay bất ngờ để bụng chứ. Chẳng qua chưa biết kẻ nào châm ngòi lửa, nhưng kẻ đó không những không làm việc xấu, mà trái lại còn mang đến niềm vui cho Karma.

Nagisa rõ ràng đang ghen còn gì. Dẫu không rõ nguyên nhân cậu say, nhưng vì say mới nói ra những lời thật lòng cậu nghĩ.

Karma đi lại, hôn nhẹ lên gò má ửng hồng của ai kia. Mỉm cười thích thú, Karma nói:

-"Về sau cứ việc nghi ngờ ta nhé. Vì khi em đã biết được chân tướng rồi, thì em sẽ khó lòng ngờ vực ta hơn. Vả lại, em như vầy sẽ làm ta hiểu nhầm em có cảm tình với ta đấy. Đến lúc đó ta có làm gì thì cũng đừng hối hận nhé."

.....

Sáng hôm sau, không hiểu vì sao, trong lúc ăn sáng, mọi người trong dinh thự phát hiện bên má trái Karma có in hẳn một bàn tay đỏ loét. Chắc chắn, người có thể làm vậy chỉ có Nagisa.

Và sự thật là thế, đơn giản tại bá tước nhà ta chơi ngu thôi. Chẳng biết làm bằng cách nào mà cho Nagisa xem đoạn clip ghi hình mình đêm qua say sỉn rồi nói ba lăng nhăng những gì. Đã vậy thì thôi, Karma còn cố tình trêu chọc Nagisa.

Tự mình đào mồ chôn mình, Nagisa cũng là thẹn quá hoá giận mà. Đây là trừng phạt có lí do cả nhé. Đừng ai đả đảo Nagisa bạo hành gia đình a. Dù sao, tương lai người ta sẽ trở thành chủ nhân quyền lực của cái dinh thự to bự này mà. Bá tước còn phục tùng nghe lệnh thì ai dám cãi chứ.

_______________________________________

Mấy chap sau chắc là hint bắn lung tung ben cả lên. Hoặc vài bạn hiền sẽ hối mình vt H. Nhưng mình đã quyết định rồi, mình sẽ không vt H cho đến khi tình cảm hai main chính của chúng ta đã mặn nồng, và còn vì vài lí do cá nhân không thể nói ra và đa phần là vì mình ko bik vt.

Cơ mà, sủng lúc này thì ngược lúc sau. Có khi hơi bị cay nghiệt nha, mình cũng phải bấm bụng chịu đựng thôi. Hường mãi cũng không phải ý hay, tình yêu trải qua càng nhiều thử thách thì mới phải càng thêm gắn kết bền chặt mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #karnagi