Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương XXXIX: Vì cậu giống tôi

Những ngày sau đó, Nagisa hoàn toàn không để một ai bước chân vào phòng mình. Cho dù có là ai, đến vì mục đích gì, thì cũng không thể nào lướt qua cánh cửa để vào bên trong. Ánh sáng từ lúc nào, đã không còn hiện hữu xung quanh cậu.

Karma đứng bên ngoài phòng, đối diện với cánh cửa ngăn cách mình và người con trai ấy, đôi tay lưỡng lự chốt cửa muốn chạm vào lại không dám mở nó ra. Cậu khoá trái thì hắn có thể dùng chìa khoá, nhưng làm vậy chỉ làm phản tác dụng, làm cậu tăng thêm ác cảm về hắn.

Tại sao, mới đây thôi, họ rất hạnh phúc vui đùa với nhau, Karma vẫn ngày ngày thấy khuôn mặt cậu, thấy nụ cười và giọng nói cậu dành cho mình. Mà bây giờ, đến đối diện thôi, hắn cũng không có tư cách.

-"Bá tước, tôi thấy ngài đừng chần chừ nữa mà đi vào đi."

Karasuma bên cạnh khuyên nhủ, đáp lại hắn ta là sự im lặng tới ngột ngạt của Karma. Ánh mắt Karma dán chặt vào cửa, tay đặt trên chốt vặn mà không động đậy gì. Rõ ràng nội tâm đang mâu thuẫn, không biết phải làm thế nào.

Bá tước mà Karasuma biết, là một người quái tính, luôn hành động không hề do dự, dám làm dám chịu. Không ngờ có ngày, hắn lại chứng kiến Karma trở thành một người đàn ông bình thường quỵ lụy vì tình yêu.

Đúng là, thế sự khó lường thật.

Một lúc sau, Karma rời tay khỏi chốt cửa, ngữ điệu âm trầm nói với Karasuma:

-"Tìm ra chưa?"

Như hiểu ý hắn muốn nói gì, Karasuma rất nhanh liền trả lời:

-"Rồi, nhưng tạm thời chưa có chứng cứ thuyết phục phải cần thêm thời gian."

-"Càng nhanh càng tốt."

-"Ngài không định gặp cậu ấy?"

Karma cứng đờ người, từ đáy máy cho thấy vẻ ngập ngừng của hắn. Cắn chặt môi, Karma nói:

-"Không!"

Xoay người, Karma đi thẳng theo hành lang. Karasuma cũng không nói gì, cứ như vậy nối bước theo Karma.

Sau cánh cửa đóng kín, bóng người nhỏ bé nép vào cửa gỗ lạnh lẽo, cảm thấy tận thâm tâm mình còn muốn buốt giá hơn. Tuy cậu thật sự không muốn gặp hắn, nhưng nghe hắn thẳng thừng nói không muốn gặp cậu như vậy, cậu lại càng đau đớn hơn.

Đau nhói một cách kì lạ, không lí do. Cậu chẳng là gì ngoài một người vợ trên danh nghĩa, cậu chẳng qua là một người thay thế cho Nagisa kia. Nếu giả sử cậu không vào phải thân xác này, cậu chắc chắn đã không gặp gỡ Akabane Karma. Không được biết tới cái gọi là yêu thương và đau đớn.

Cái người ban cho cậu cuộc sống mới đó, cũng thật biết trêu ngươi đi. Nếu đã để cậu sống lại, sao không để cậu sống ở một nơi khác, một thân phận khác, một thể xác khác mà lại là một người giống hệt cậu, cùng tên cậu, lại còn... là người Karma yêu.

......

Cốc... cốc....

-"Nagisa-sama, cơm tối đây ạ."

Rio gõ cửa hai tiếng rồi gọi vào. Người trong kia một chút cũng không có động tĩnh, cô bất đắc dĩ thở dài rồi đặt mâm cơm xuống, nhanh như cắt đẩy qua khe cửa một tờ giấy trắng gấp nhỏ và một cây bút rồi nói:

-"Tôi để cơm ngoài này, nếu cậu đói hãy ra lấy ăn nhé, một tiếng nữa tôi sẽ đến đem mâm cơm đi. Vệ sĩ, đi nghỉ ngơi rồi, khi tôi mang đồ ăn đi họ sẽ trở lại."

Kết thúc những lời của mình, Rio chăm chú nhìn vào khe cửa. Một lúc sau, thật sự mảnh giấy đã được đẩy trả lại. Cô khá bất ngờ, vì khi làm việc này bản thân vốn không hi vọng gì nhiều việc cậu sẽ hiểu mà a dua theo, nhưng có lẽ, đến một mức nào đó thì, khi con người đã trở nên quá cô độc, họ sẽ theo bản năng đi tìm những người xung quanh.

Vì, không ai có thể tồn tại trên thế gian này mà chỉ đơn độc một mình hết. Cô hiểu điều đó như thế nào, nên cô tin chắc, giờ phút này cậu cũng đã nhận ra.

Từ tốn mở mảnh giấy gấp bốn lần, Rio đọc dòng chữ ghi lại trên bề mặt trắng tinh nhẵn nhụi:

"Cô là ai?"

-"Rio, tôi là người giúp việc của nơi này. Thật tốt khi cậu chịu trả lời tôi đấy, Nagisa-sama."

Vừa nói cô vừa đẩy lại mảnh giấy qua khe cửa, chờ đợi một lúc, mảnh giấy lại trở ra với nội dung:

"Cô có ý gì khi cố bắt chuyện với tôi thế này?"

-"Vì gì nhỉ, chính tôi cũng không rõ. Nhưng có lẽ là vì, cậu giống tôi."

"Giống cô?"

Đọc dòng này, không hiểu sao Rio lại bật cười. Cô không cười khi cậu hỏi ngược lại mình, mà cô cười chính bản thân rốt cuộc sao lại nói lí do mơ hồ ấy. Thật sự, đúng là cậu giống cô, nhưng cô không nghĩ đó thật sự là căn cơ để cô rảnh rỗi đi làm loại chuyện bao đồng này.

Nếu nói đúng ra thì, Nagisa cậu làm Rio cô hứng thú. Nhưng đâu thể nào nói vậy.

-"Ừ, cậu giống tôi, biết ở điểm nào không?"

Người kia không trả lại mảnh giấy, cũng không lên tiếng nói câu nào. Rio liền cho rằng đó là cậu đã trả lời mình, rằng cậu không hề biết giữa hai người có điều gì tương đồng với nhau.

-"Vì cậu và tôi, đều bị lừa gạt không phải sao? Đó chính là thứ mà cậu và tôi đều có."

Nagisa run người, kinh hãi chạm vào cánh cửa gỗ, vật cách li mình khỏi bên ngoài, vật chắn mình với cô gái kì lạ tên Rio.

Trong đầu có thật nhiều câu hỏi, mặc dù họ chưa từng đàng hoàng nói chuyện, làm sao cô lại biết chuyện của cậu?

Như đọc được suy nghĩ của Nagisa, Rio cười nhẹ:

-"Nhìn ánh mắt cậu, với cả tôi nghe được một vài chuyện nên đoán được phần nào. Tôi nói đúng không, Nagisa-sama?"

Câu hỏi ấy hoàn toàn đánh động toàn bộ tâm trí Nagisa, cậu run rẩy đưa tay chạm nơi chốt cửa. Băn khoăn hồi lâu, Nagisa quyết định vặn nhẹ nó kéo ngược vô trong.

Dần dần, thân ảnh một thiếu nữ với mái tóc vàng trông chưa quá hai mươi, vận trên mình bộ đồng phục của một nữ hầu, mỉm cười hiền hoà hiện ra trước mắt Nagisa.

Rio đưa tay ra, thẳng thắn nói với cậu:

-"Nếu cậu muốn, tôi sẽ giúp cậu rời khỏi nơi này."

-"Sao...."

-"Cậu có thể tin hoặc không tin, vì đây là sự lựa chọn mà cậu đã hạ quyết tâm không hối hận cho dù về sau nó có như thế nào đi nữa. Cậu nghĩ sao? Ở lại đây và tiếp tục nhớ lại đoạn kí ức u ám vì bị lừa dối hình thành, hay đi với tôi để tìm cách che đậy đi những lỗi hồi ức ấy. Chỉ cần cậu muốn, tôi đều sẽ giúp. Nhưng nên nhớ, cơ hội sẽ chỉ đến một lần duy nhất, hãy cân nhắc thật kĩ vào."

Nagisa chấn kinh, mở to mắt nhìn Rio. Trong đầu sực nhớ đến những việc học đã làm với nhau, bao nhiêu lời hứa đã thề nguyện, bao nhiêu nụ cười đã trao nhau, bao nhiêu lần cãi vã rồi kết thúc trong êm đẹp, bao nhiêu sự ngạc nhiên mới lạ. Bao nhiêu cảm xúc quyện hoà....

Nhiều như vậy....

Đẹp đẽ đến thế....

Cậu liệu có nỡ....

-"Cha, con xin cha đừng làm vậy, chúng ta là cha con mà."

-"Ngoan ngoãn nghe lời nào Nagisa. Con sẽ nhanh chóng cảm thấy dễ chịu thôi."...

-"Karma-san.... mau dừng lại đi.... tôi xin ngài.... van ngài.... sợ lắm.... đừng mà...."...

-"Không..."

Cậu... không hề muốn nhớ đến nữa!!

-"Làm ơn, hãy đưa tôi ra khỏi nơi này, đổi lại, tôi sẽ làm theo mọi điều cô muốn."

Rio sửng sờ nhưng nội tâm không khỏi dậy sóng. Đôi con ngươi xanh biếc nhìn Nagisa đầy thích thú, khoé môi không tự giác đã nhếch lên thành một nụ cười hoàn chỉnh. Cô không nghĩ cậu sẽ đồng ý dễ dàng tới vậy, thậm chí còn nói sẽ nghe theo cô nếu cô đưa cậu ra khỏi dinh thự này.

Cô nhớ lại người nào đó dường như rất hứng thú với Nagisa, nếu có thể đem cậu đi, không chừng sẽ biết được phản ứng của Akabane Karma, như vậy đúng là một mũi tên trúng hai đích rồi!

-"Cậu không hối hận chứ? Nếu mai sau không còn được hưởng sự sung túc này nữa, phải phiêu bạt khắp nơi, không được ăn ngon mặc đẹp, bị ngược đãi thì cậu có muốn quay đầu lại không?"

Đồng tử saphie nhìn Rio, sắc lại đáng kinh ngạc. Một chút luyến tiếc cũng không tồn tại bên trong nó, lời nói tuôn ra một cách không ngần ngại cơ hồ đã hoàn toàn rũ bỏ mọi thứ nơi đây:

-"Quay đầu không phải là bờ. Nó chẳng qua là một vùng đất tôi đã từng đặt chân đến và nó không chào đón tôi lần nữa."

Được, Rio quả là rất hứng thú với Nagisa. Người đó mà thấy được mặt này của cậu, hẳn cũng sẽ như cô. Phải hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt, sau đó cô sẽ đem cả chiến lợi phẩm theo.

-"Bắt đầu từ bây giờ hãy ăn uống điều độ một chút, nếu không với thể trạng cậu mà muốn ra khỏi đây là bất khả thi."

-"Tôi hiểu rồi."

-"Việc còn lại hãy để tôi tự lo liệu, đến một lúc nào đó chúng ta sẽ hành động, và tôi chắc chắn cậu không phải ở lại nơi này và đối mặt chủ nhân của nó nữa đâu."

-"Ừm, vạn sự nhờ cô, Rio."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #karnagi