Ngoại truyện 3: Ấm Áp Trong Đêm
Tuyết đã ngừng rơi tự lúc nào.
Nagisa và Karma ở ngọn đồi chỉ đơn giản ăn những món ăn Nagisa chuẩn bị, nói với nhau những chuyện đời thường mà họ chưa có cơ hội trải qua cùng nhau. Gợi lại từng đoạn ký ức mười năm bỏ lỡ, đồng lòng đều muốn quãng đường về sau sẽ là cả hai nếm trải vượt qua.
À không, cả ba mới đúng.
-"Niran dạo này sao rồi ạ?"
Cậu quay sang hỏi hắn, người đang tập trung lái xe để đưa mình và cả thế giới ngồi bên về nhà. Nghe cậu hỏi, hắn tay vẫn thuần thục điều khiển vô lăng, mà mắt hay miệng đều hướng tới cậu không màng đang tham gia giao thông trên đường.
-"Nhóc đó hử? Nó nói chung thì đã chịu tiếp xúc nhiều hơn rồi. Có điều ngày nào khi tôi lấy hình em thì cũng có nó coi ké."
Nagisa thoáng đỏ mặt, cậu lí nhí:
-"Cần gì lấy hình tôi ạ? Tôi đi có một năm."
-"Chưa đòi nợ em mười năm trước đó đấy nhé." Karma ra vẻ thương tâm, giọng sụt sùi nghẹn ngào, mà nếu có Kayano hay Asano ở đây thì chắc chắn sẽ thốt một câu "Trình diễn sâu đã đạt đến trình độ cao nhất của nhân loại": -"Tôi đây mong nhớ em biết bao ngày, trong khi em một năm trời bên Đức vui vẻ hưởng thụ với cựu thư ký của tôi. Ôi, đời là một mảnh neo đơn buồn tủi."
Ai tin, ai sẽ tin lời Karma trong tình huống này! Đương nhiên.... ngoài Nagisa ra thì mò kim đáy bể cũng chẳng thấy.
Cậu thật sự bị hắn lừa, cho rằng mình đã gây lỗi, thêm cả sự tự ti vốn có, nỗi gặm nhấm từ quá khứ ăn dầm nằm dề lòng cậu, suýt chút nữa Karma đã phải tự vả mặt mình trăm cái để đền tội.
Tội dám làm người yêu bé nhỏ của mình nảy sinh cảm giác tội lỗi.
Nagisa cúi gằm đầu, giọng đều đều nhưng âm vực sâu thăm thẳm ghim mạnh vào tim Karma.
-"Thật xin lỗi, là do tôi không tốt đã để ngài chịu khổ. Căn bản tôi cứ nghĩ ngài nhất thời, ngài còn lầm tôi với cậu Nagisa ấy nên...."
-"Không tôi đùa...."
-"Nhưng mà!" Cậu chợt gằng giọng: -"Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân. Để ngài thấy tôi tốt hơn cậu Nagisa ấy, cũng như để tôi bù đắp những gì đã khiến ngài chịu đựng trong suốt mười năm. Karma-san, ngài sẽ cho tôi cơ hội chứ ạ?"
Ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Chủ tịch vĩ đại đây không đời nào qua được Nagisa mỹ thụ. Đơn giản để hình dung, giả sử bây giờ có tai nạn xảy ra, không cần tra cũng biết nguyên nhân là gì. Rồi ngày mai đầu trang báo sẽ đăng tin giật tít:
CHỦ TỊCH DA TRONG MỘT PHÚT THĂNG HOA BỞI HẠNH PHÚC MÀ LẠC TAY LÁI DẪN ĐẾN CHẾT TẠI CHỖ
Hoặc gì đó tương tự.
May thay, đường vắng trời đêm. Karma cũng không tính mạo hiểm mạng sống của mình và Nagisa nên đã muôn vàn cố gắng kiềm chế ham muốn âu yếm cậu xuống sâu trong da dày. Ngoài mặt hắn giả vờ bình tĩnh, đưa một tay lên xoa nhẹ mai tóc cậu.
Cảm giác mềm mại dễ chịu đấy, có vẻ đã một thời gian rồi Karma mới được biết đến lần nữa.
Hắn cười hết thảy dịu dàng, đến mức Nagisa phải ngẩn ngơ tự hỏi, không ở bên hắn bao lâu nay liệu hắn đã thay đổi thế nào so với trước đó? Để trở thành một người đàn ông, khiến cho niềm kiêu hãnh ít ỏi về nam nhân trong cậu đồng loạt biến tan khi có hắn.
-"Em mãi là ngoại lệ mọi thứ của tôi."
Cậu không là duy nhất của hắn, nhưng là tất cả cuộc đời hắn.
Chiếc xe êm êm chạy trên con đường phủ đầu tuyết trắng, dẫu cho khí trời mùa đông có rét buốt giá lạnh đến đâu, cỗ ấm áp quanh họ cũng không vì vậy mà tan đi. Tồn đọng như thế, lan toả vào từng tế bào nơi họ. Chỗ hai bàn tay siết chặt lấy nhau, có vẻ là cầu nối dẫn truyền hơi ấm đấy.
Giây phút đó họ nở nụ cười giống hệt đối phương. Một nụ cười thanh thản nhẹ nhỏm, không vướng ưu phiền, không chút đắn đo.
-"Từ nay, tôi, ngài và Niran, có thể sống chung không?"
-"Đừng hỏi tôi được không, vì chỉ cần em muốn sao ngoài vũ trụ tôi cũng sẽ mang đến tặng em."
Hắn nói mấy câu rất sến súa lỗi thời, tuy nhiên, trái tim cậu lại không ngừng lỗi nhịp vì nó.
Đi được vài đoạn khá xa ngọn đồi, xe cuối cùng đã dừng trước một dinh thự quen thuộc ngày nào. Cải tiến theo thời gian để theo kịp thời đại, dinh thự này vẫn giữ riêng nét đặc trưng độc đáo của nó.
Hai người sóng vai tiến thẳng, chưa vào đến bên trong đã có bóng dáng thấp bé nay có phần cao lớn hơn xưa chạy ùa ra. Nagisa mất mấy giây để định hình sự việc, ngay khi cậu hồn nhập lại xác thì bóng dáng ấy đã ôm chầm lấy cậu không muốn buông.
Chất giọng trẻ con hòa trộn thứ điềm đạm tao nhã của người trưởng thành là điểm cậu lưu tâm khá nhiều ở Niran. Bất quá lần duy nhất được nghe Niran nói lại là trong tình cảnh cậu "theo dõi" gia đình thằng bé.
-"Chú không đi nữa chứ?"
Nagisa thoáng ngạc nhiên, Niran theo cậu là đứa bé trầm lặng hướng nội, không dễ gì để nó chịu thổ lộ mình cho người khác. Dẫu cả hai khá thân thiết, đây vẫn là lần đầu cậu thấy Niran chịu cởi bỏ vách ngăn che giấu phần ngây thơ yếu ớt cần được bảo vệ của mình.
Làm cậu, mơ hồ nghĩ mình đã đạt được thành tựu lớn lao nào đó ấy.
-"Ranh con, cha mang Nagisa về là vì cha. Không có liên quan đến mày đâu mà hứa hẹn với em ấy."
Không để cậu trả lời, Karma hầm hầm cách ly Niran ra xa Nagisa. Niran vô cảm như cũ, đối đáp không chút lo lắng với Karma.
-"Đó là cha nghĩ, chú Nagisa đâu có tham lam ích kỉ giống cha, chắc chắn chú đồng ý quay về bên cha cũng là nhờ con."
-"Mày ăn gan hùm hử? Dám nói năng kiểu đấy!"
-"Cha gan nào con gan nấy ạ."
Chứng kiến một màn đấu khẩu của chủ tịch DA lừng danh và cậu con trai độc nhất này, Nagisa có chút không biết nên phản ứng thế nào để không mích lòng đôi bên. Chẳng qua không sao phủ nhận được, hình ảnh này tuy có hơi kì lạ nhưng đây luôn là điều cậu mong muốn nó diễn ra trước mặt.
Karma và Niran, sau tất cả đã lại là gia đình của nhau. Cậu thiết nghĩ, một năm của mình đâu hẳn là vô ích.
Cậu mỉm cười, nắm lấy một bàn tay của hai bản sao lớn nhỏ đang gây gổ mà nói:
-"Lạnh lắm, vào nhà thôi."
Lời của Nagisa, hiển nhiên hai con người đấy không tài nào cãi được.
Ba người yên vị tại sofa phòng khách, thân nhiệt ấm lên ít nhiều Karma liền hỏi:
-"Cả năm trời em đi Đức vì mục đích gì? Khoang bày mưu tính kế lừa em đi đúng không?"
-"Không ạ, là tôi yêu cầu cậu ấy."
Đến Niran cũng kinh hô: -"Chú yêu cầu? Tại sao ạ, cha con lúc đó lại làm gì khiến chú đau khổ ạ?"
-"Mày thôi đổ mọi nguyên nhân lên cha đi!"
Lại cãi vã.
Nagisa nói thầm, cậu nhìn tách trà nghi ngút khói trắng trên bàn, ánh mặt cũng trở nên mông lung:
-"Không hoàn toàn là do Karma-san, lí do chính là vì Okuda-san ạ."
-"Okuda?!"
Quan sát nét mặt một khuôn đúc ra của cha con nha Akabane cậu bất giác phi cười rồi chậm rãi thuật lại mọi chuyện.
....
Kayano lẫn Nagisa đều im phăng phắc. Không một tiếng động nào thốt ra từ cả hai khiến Manami đã run càng thêm lẩy bẩy.
Cô ấy siết chặt hai tay, đầu giữ nguyên không hề ngẩng dậy. Cứ duy trì tư thế quỳ lạy này, cho đến khi Nagisa cất tiếng.
-"Sao cô lại muốn tôi giúp cô?"
-"Tôi..."
-"Tôi hỏi cô, tại sao lại muốn tôi giúp cô? Tôi là kẻ gây nên thảm cảnh cho cô, cô hận tôi thì nên mắng chửi đánh đập. Cô kêu tôi giúp cô là ý gì đây? Tôi là gì chứ, tôi biết làm cách nào để giúp cô! Ngay bản thân tôi, tôi còn vô phương cứu chữa, thì người tôi mang trong tội là cô thì tôi biết giúp thế nào!!"
Manami vô thức ngước đầu, hình ảnh Nagisa nước mắt đầm đìa cắn chặt môi tới sắp bật máu đập thẳng vào mắt cô ấy. Cô ấy nhất thời cấm nín, một chữ cũng không thốt nổi. Trừ bỏ việc ngây người nhìn Nagisa, Manami không còn biết gì khác.
Kayano một bên phát hiện cậu khóc thì chấn kinh, cô toan nói gì đó Nagisa đã rời ghế, quỳ xuống đối diện Manami nắm lấy hai tay cô ấy, cậu nói giọng mũi:
-"Okuda Manami-san, xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi cô rất nhiều, vì đã cướp đi mất hạnh phúc của cô, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, chỉ là, tôi so với cô cũng không khó khẩm bao nhiêu cả, cô mất hết tất cả, tôi một thứ cũng không còn. Cô bảo tôi giúp cô, vậy cô có thể nào tha thứ cho tôi hay không?"
Cuộc nói chuyện kéo dài khá lâu, để rồi dẫn đến quyết định cả ba sẽ đến Đức. Vì Kayano có công việc tại đấy nên Nagisa đã đề nghị cô cho phép họ đi cùng. Để Manami có thể có dũng khí để sống cuộc đời thứ hai, cũng như để cậu có thêm thời gian để mà đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện.
....
-"Một năm trôi qua tôi đã hạ quyết tâm nên lên đường về lại Nhật Bản, Kayano ở lại vì lí do cá nhân."
Karma chìm vào trầm tư, không chú ý Nagisa đã kết thúc bao giờ.
Nagisa nhìn hắn, lại nhìn đến Niran đang có cùng biểu hiện giống người cha khí thế của mình. Cậu đoán được phần nào họ đang đăm chiêu vì gì, cậu không làm gì hơn ngoài việc đứng lên, chìa tay ra trước cặp cha con đang thả hồn bay lơ lửng, cười thật tươi chân tình chất chứa cũng thật lớn.
-"Tôi muốn cùng hai người làm rất rất nhiều thứ, thế nên tôi quay về. Quay về bên những người đã cần tôi. Karma-san, Niran, liệu hai người còn cần tôi không?"
Nagisa hỏi, nhưng thực chất cậu nên thừa biết cậu trả lời.
Không cần cậu Karma đã không đến ngọn đồi đó. Không cần cậu Niran đã chẳng dẹp bỏ tính cách để có thể ôm cậu như vậy.
Karma có nói, người vô dụng vẫn có ngày được cần tới. Mà cậu hắn tuyệt không muốn để vuột đi. Những ý tứ này, Niran cũng cảm thấy tương tự.
Giả sử không quen biết Nagisa, Niran chắc chắn đã không tìm được ngã rẽ của chính mình. Không được nhìn nhận người cha, càng không được vui vẻ ở trại mồ côi ngày nào đến thế.
Đồng hồ điểm mười giờ, tuyết lại rơi.
Là một đêm đông bao phủ giữa muôn vàn ấm áp với họ.
Một ngày đoàn tụ in đậm trong tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com