30. nắng hạ giữa trời đông
mùa đông lúc nào cũng khiến con người buồn ngủ hơn bình thường, đặc biệt là trong khoảng không gian nhỏ chỉ có tiếng tách tách vang lên từ máy ảnh với tiếng máy sưởi chạy ì ầm cả ngày.
baek horang hoảng hốt đưa tập tài liệu concept ngày hôm nay che trước mặt nhiếp ảnh gia kim, không thể để hình ảnh kim minjeong ngáp ngắn ngáp dài bị toàn bộ ê kíp của người mẫu bắt gặp được.
"hôm qua em làm gì mà trông thiếu ngủ quá vậy?"
minjeong lau vội một giọt nước mắt ở khoé mi rồi trả lời:
"tối qua em qua ngủ với jimin"
tập tài liệu trên tay horang trôi tuột thẳng một đường xuống đất, giấy tờ bay vương vãi dưới chân làm yerim vừa đi ngang qua phải cằn nhằn mấy câu rồi cúi xuống nhặt.
"ngủ với nhau thì làm sao?" yerim đặt đống giấy tờ vào tay horang vẫn còn đang chưa chớp nổi mắt "bây giờ y học hiện đại rồi, có thế nào thì vẫn quan hệ an toàn được hết"
ba cái đầu chụm lại một chỗ nói chuyện to nhỏ, trong đó có một cái đầu đã chuyển sang màu đào chín mọng vì câu chuyện to nhỏ đã đi hơi xa so với thực tế. nhiếp ảnh gia kim hắng giọng rồi trừng mắt nhìn hai bà chị với trí tưởng tượng bay cao vút lên tận mây xanh.
"chừng nào em kể là bọn em thức với nhau thì mới có vấn đề nhé!"
minjeong suýt nữa đã cao giọng ở cuối câu nhưng cuối cùng vẫn cố kìm lại được. trời chớm đông nhưng không khí lạnh tăng cường từ phía bắc tràn về khiến nhiệt độ cứ thế mà tụt không phanh, hai má nhiếp ảnh gia kim cứ hết hồng rồi lại đỏ vì lạnh hoặc vì mấy lời trêu chọc em cũng không rõ nữa.
"nhưng bây giờ hai đứa cũng đang thức cùng nhau còn gì? vấn đề ở đâu nói chị nghe xem nào?"
yerim giơ tay ngắt nhẹ trái đào chín ở má minjeong rồi tự dưng lại thở dài thườn thượt:
"bạn gái em chiếm mất chỗ nằm nghỉ của chị rồi, cơ mà đang học hành chăm chỉ để đất nước phát triển thế kia thì đâu nỡ đòi lại. đúng là không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu nước"
sau nụ hôn được nhiếp ảnh gia kim đảm bảo tuyệt đối là an toàn, jimin và minjeong cứ tự nhiên quay lại với nhau mà không có một lời thông báo chính thức. chỉ đến khi nhiếp ảnh gia kim nắm tay bạn gái đứng ngay ngắn ở bậc thềm, nhoẻn miệng cười rạng rỡ thông báo hôm nay studio có khách thì yerim và horang mới hiểu ra tại sao sếp mình dạo gần đây thỉnh thoảng lại lén lút vừa bấm điện thoại vừa tủm tỉm cười.
với tính cách của minjeong, em lúc nào cũng muốn cả thế giới biết về tình yêu của mình. nhưng jimin thì khác, cô hiểu tình trạng hiện tại của bản thân nên không muốn minjeong bị người khác nhìn bằng ánh mắt nghi ngại, thậm chí là có phần cảm thông.
sau rất nhiều lần năn nỉ, dụ dỗ và cả đe doạ, cuối cùng bác sĩ yu mới có đủ dũng khí công khai nắm tay minjeong. hôm đó cũng là ngày đầu tiên jimin ra khỏi nhà sau gần 3 tháng trời điều trị dự phòng phơi nhiễm. thời gian trước đó, cả bầu trời trong mắt bác sĩ yu chỉ là khung cửa sổ với hàng sen đá được xếp ngay ngắn trên bệ xi măng xám ngắt. còn hai tuần trở lại đây, thì là kim minjeong.
mới chỉ 3 tháng trôi qua mà thành phố đã có quá nhiều thay đổi. quảng trường thành phố đã giăng đèn nhấp nháy đủ màu để chuẩn bị đón giáng sinh, các cửa hiệu cũng đã đổi sang tông đỏ và xanh lá đặc trưng của khoảng thời gian này trong năm. đến cả cô bán khoai nướng đối diện cổng bệnh viện đã sắm cho mình một chiếc xe đẩy với bếp nướng bằng điện để bớt khói hơn, dù mọi người đều nói rằng khoai nướng bằng than thì mới có đúng mùi vỏ khét ngai ngái.
bình thường jimin chỉ có 4 nơi thường xuyên lui tới trong thành phố là nhà mình, nhà minjeong, bệnh viện và studio của nhiếp ảnh gia kim. nhà mình và nhà minjeong giờ cũng tính là một, bệnh viện thì tạm thời không nên đến, chỉ còn căn studio nhỏ trong ngõ là địa điểm thoải mái nhất mà jimin có thể kiếm cớ tới thăm để được tranh thủ hít khí trời.
jimin thường mang theo máy tính cá nhân và tài liệu trong chiếc cặp da màu cánh gián, cô sẽ ngồi ở chiếc bàn gỗ thông cách xa một khoảng với khu vực chụp ảnh chính để nghiên cứu đề án trong lúc minjeong làm việc. horang thường hay đùa rằng rõ ràng là ở trong cùng một không gian nhưng chỗ jimin lại bình yên, trầm lặng khác hẳn với phía đối diện luôn náo nhiệt tiếng người cười nói, hô hào nhau làm việc.
"mà sao nhìn bác sĩ yu cứ ngầu ngầu hơn bình thường ý nhỉ?" horang một tay chống nạnh một tay phe phẩy chiếc quạt giấy đạo cụ vào chỗ ba người đang đứng túm tụm nói chuyện trong lúc chờ chuẩn bị cho concept chụp tiếp theo.
"hình như là đổi kính phải không?" yerim nhướn mày hỏi minjeong "chị nhớ hôm qua jimin đeo kính gọng tròn"
horang tròn mắt gấp quạt lại rồi vỗ bốp vào tay một cái thành tiếng, cô hào hứng nói:
"kính gọng tròn thì giống em sinh viên ngây thơ nai tơ còn kính không gọng này thì chính xác là cô giảng viên ngoài lạnh trong nóng trên giảng đường rồi"
minjeong tít mắt cười rồi cũng gật gù hùa theo hai người chị hết lời khen ngợi bạn gái mình. em vừa nhấp một ngụm trà thoang thoảng mùi hoa cúc, vừa thầm nghĩ rằng không biết mọi người sẽ nói gì nếu biết thật ra không phải jimin cố tình đổi kính mới để trông ngầu hơn. chỉ đơn giản và có phần hơi lãng xẹt một chút là tối hôm qua hai người đùa nhau trên giường, lăn qua lăn lại mấy vòng làm jimin chưa kịp tháo kính cất đi đã nghe một tiếng rắc đến nhói lòng.
---
"hết giờ rồi! giải tán thôi!"
cái gật đầu của nhiếp ảnh gia kim sau gần chục lần lắc đầu trước đó khiến cả studio thở phào nhẹ nhõm. minjeong vốn là người kỹ tính nên luôn kiểm tra ảnh đã chụp ngay tại chỗ, nếu có sai sót xảy ra hay có điều gì còn chưa ưng ý thì sẽ tiến hành chụp lại ngay lập tức.
"hôm nay bác sĩ định cho em ăn món gì ạ?"
minjeong chạy lại ôm chầm lấy cổ jimin khi cô vẫn đang bận rộn cất tài liệu vào cặp, bác sĩ yu nắm lấy hai bàn tay đang vòng qua cổ mình tủm tỉm cười nói:
"tối ăn gì thì chị chưa biết. nhưng chị biết chắc chắn là trứng cút thì dễ bể và kính thì cũng dễ gãy nên xin nhiếp ảnh gia kim nhẹ tay chút nha"
minjeong bĩu môi phụng phịu làm jimin từ người trêu trở thành người dỗ như một vòng lặp quen thuộc, mãi cho đến khi những cột đèn đường lần lượt bật sáng thì hai người mới lững thững nắm tay nhau ra về.
gần đây trong tâm trí minjeong cứ quanh quẩn mãi hình ảnh một yu jimin ngồi yên lặng đọc sách viết luận khi nắng vàng từ từ di chuyển từ cửa sổ phía đông sang cửa sổ phía tây. mấy vạt nắng nghịch ngợm hằn lên trang giấy nhưng không với tới được khuôn mặt jimin, vậy mà lúc nào em cũng thấy cô rực rỡ như nắng hạ giữa trời đông.
minjeong đã nghĩ, cho dù tình huống không may nhất có xảy ra, em hoàn toàn không có vấn đề gì với một bác sĩ yu của những ngày này.
"vợ ơi, hôm nay chị muốn ăn thịt chiên xù xốt chua ngọt kiểu vợ thích"
mỗi lần nghe jimin gọi một tiếng "vợ" là tầng tầng gai ốc trên người minjeong lại nổi lên, em cá chắc rằng ánh mắt của cô lúc này giống hệt ánh mắt của một chú mèo với chiếc bụng đói meo.
"thịt chua ngọt em sẽ xem xét" minjeong giả vờ hắng giọng "còn vợ ơi vợ à thì chừng nào ký giấy đăng ký bằng bút mực mới được nhé bác sĩ yu"
jimin nghiêm túc đáp lại:
"vậy mình chờ đến khi nào có kết quả nhé"
minjeong nghe câu trả lời đó thì không khỏi nhíu mày, em dừng bước lại khiến jimin mất đà mà hơi chới với. bác sĩ yu ngoái lại nhìn với ánh mắt khó hiểu còn ánh mắt của minjeong hiện rõ sự thất vọng. em hiểu jimin lo lắng cho mình nhưng em cũng thấy cô đang xem nhẹ tình yêu và sự cố gắng của mình bấy lâu nay.
"tại sao chị lại...?"
minjeong chưa kịp nói hết câu thì "rầm" một tiếng, một chiếc xe điên vít ga lao thẳng lên vỉa hè cách hai người chưa tới ba bước chân. chiếc xe va phải một người đàn ông cao lớn khiến anh ta văng ra vài mét, máu chảy ra xối xả từ bắp đùi do va chạm mạnh.
minjeong chưa bao giờ nhìn thấy nhiều máu như vậy, máu lênh láng cả một mảng vỉa hè khiến đầu óc em choáng váng khi còn chưa thoát khỏi cú sốc từ vụ tai nạn vừa rồi. bác sĩ yu thấy bệnh nhân thì vội lao đến, cô hét lớn yêu cầu mọi người lùi ra xa để bệnh nhân có đủ không khí để hô hấp.
jimin không ngần ngại tháo chiếc khăn trên cổ xuống làm garo nhưng cô vừa ngồi thụp xuống đã chợt dừng lại, hai bàn tay nắm vào hai đầu chiếc khăn bắt đầu run rẩy một cách không kiểm soát.
việc cứu người là việc không thể chần chừ, nhưng cứu được người mà lại có nguy cơ hại người theo cách khác thì lại là việc không thể.
bỗng nhiên chiếc khăn trên tay bị giựt lấy một cách dứt khoát, minjeong gạt bỏ hết tất cả sợ hãi của bản thân để quỳ một chân xuống bên cạnh người đàn ông đã bất tỉnh nhân sự. em lớn giọng để jimin bình tĩnh lại giữa tiếng mọi người hô hào nhau gọi xe cấp cứu:
"jimin, bình tĩnh lại. bây giờ em cần phải làm gì?"
bác sĩ yu nuốt khan rồi rì rầm hướng dẫn minjeong dùng khăn để cầm máu nhanh cho bệnh nhân giữa sự chỉ trỏ của cả chục người xung quanh. sau khi minjeong xoay tròn chiếc bút bi mới lục được trong túi áo để xiết lại xong xuôi thì cũng là lúc xe cứu thương hú còi inh ỏi xuất hiện. jimin chống hai tay vào đầu gối đứng dậy, cô từ tốn trao đổi với nhân viên y tế về tình trạng của bệnh nhân trước khi họ tất tả rời đi.
"không sao rồi"
minjeong lấy tay quẹt mồ hôi lấm tấm trên trán mình và cả trên trán jimin. lần đầu tiên em hiểu được cảm giác run rẩy khi từng hành động dù chỉ nhỏ nhất của mình sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của người khác, cũng hiểu được cảm giác nhẹ nhõm biết bao khi đưa được một người từ cửa tử quay về, đó có thể là người chồng, người cha, người con của một ai đó.
"không sao rồi"
jimin lẩm bẩm nói lại lời của minjeong rồi gục xuống vai em mà khóc nức nở. minjeong sơ sài lau bàn tay vừa cầm máu cho bệnh nhân vào hai vạt áo rồi đưa lên vỗ nhè nhẹ lên tóc jimin.
"không sao rồi, jimin à. chị làm được rồi, em cũng làm được rồi"
minjeong cũng hiểu rồi, bác sĩ yu của em chưa bao giờ thấy ổn với việc chẳng thể nào dùng chính đôi bàn tay của mình để cứu người.
tbc
xin chào mọi người, hôm nay mình vẫn ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com