1.1
Sau hơn hai tháng lật tung cả East Blue lên, cùng với sự hỗ trợ đến từ mẩu vivre card, cuối cùng Luffy cũng đã tìm được chỗ ở của Katakuri. Đó là một căn chòi nhỏ và cao, bằng gỗ, sát biển và nằm tách biệt hoàn toàn khỏi thị trấn bên dưới. Xung quanh có rất nhiều cây, xum xuê và rậm rạp, với cầu thang lát đá dẫn lên trên nhà. Vậy hoá ra đây là kiểu mà Katakuri thích hử, cũng không tồi.
Mẩu thẻ mệnh hướng thẳng về phía căn chòi. Vậy là đúng rồi. Katakuri đang ở đây.
Đứng trước cánh cửa cao thật là cao bằng gỗ, cậu hít một hơi thật sâu, gõ cửa. Sau một khoảng lặng căng thẳng, ở bên trong vọng ra tiếng bước chân lộc cộc, rõ ràng là người ở trong đang chuẩn bị mở cửa. Suy nghĩ này khiến cho tâm trí Luffy căng lên như dây đàn.
Cạch. Cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra. Charlotte Katakuri xuất hiện, ngay trước mắt cậu.
Hắn trông vẫn thế. Vẫn cao lớn và điềm tĩnh khiến cho người khác phải ngước nhìn. Gương mặt góc cạnh với những đường nét như tượng tạc cùng mái tóc cắt ngắn màu hồng sậm, giống hệt với những hình ảnh mà cậu thường mơ về vào ban đêm.
Trái ngược với tâm trạng hồi hộp căng thẳng của Luffy, Katakuri trông lúc này cực kì bình tĩnh và điềm đạm, hoàn toàn không biểu lộ bất cứ sự ngạc nhiên hay bất ngờ nào.
À, hắn thường hay nhìn trước tương lai mà nhỉ ?
Một vài giây trôi qua, và cuối cùng Katakuri cũng mở lời.
- À, Luffy. Lâu rồi không gặp.
Hắn có thể thấy các cơ mặt của cậu hơi run run khi nghe mấy lời này. Ngạc nhiên đến vậy cơ à ?
Luffy bặm bặm môi, hai tay đột ngột vươn dài ra quặp chặt lấy cổ hắn rồi đu cả người lên theo, hoàn toàn ôm trọn lấy đầu và cổ, mọi vật trước mắt Katakuri lập tức bị che đi bởi thân hình săn chắc của cậu. Cứ như thế, cậu bám lì lấy hắn, cánh tay cao su vòng qua cổ hơi thít chặt lại, nhất quyết không chịu nhả ra. Katakuri bị bất ngờ, trong lòng bỗng thấy có chút hoang mang không hiểu.
Hành động này vốn là một thói quen của Luffy mỗi khi gặp lại người thân sau một thời gian dài, ngày trước lúc gặp Sabo tại Dressrosa cũng là cái trò lao đến rồi ôm chặt này, thành ra các đồng đội của cậu đều hiểu rất rõ mà chuẩn bị trước tinh thần đề phòng. Nhưng mà, Katakuri ấy à, mấy chuyện như thế này sao mà hắn biết được cơ chứ ?
-...Luffy ? - hắn hơi hơi nhíu mày, thử gọi tên cậu, kết quả là thấy Luffy thậm chí còn siết chặt tay hơn, lẩm bẩm :
-....Katakuri....cái đồ chết tiệt....đã năm năm rồi đấy....
- Ờ. Ta biết. - Hắn đáp, thử dùng tay gỡ gỡ cái đống cao su đang chằng quanh cổ mình ra nhưng cậu không chịu, chỉ miễn cưỡng nới lỏng ra một chút rồi lại ôm chặt.
- Vào nhà nhé ?- Hắn lên tiếng, và cảm thấy cái đầu của cậu, hiện đang đặt trên đỉnh đầu hắn, gật gật. Katakuri bước vào bên trong, đóng cửa rồi ngồi xuống sô pha, thực hiện thành thục tất cả các hành động trên trong khi vẫn bị một nùi cao su là cậu quấn quanh mặt và che đi tầm nhìn. Haki quan sát vẫn bá đạo như ngày nào, mà có khi còn sắc bén hơn trước ấy.
Cuối cùng thì Luffy cũng chịu nhả hắn ra, vuốt vuốt lại áo một cách qua quýt rồi thả người xuống sô pha, ngồi bên cạnh hắn. Bây giờ cậu mới có dịp quan sát và ngắm nghía phần bên trong của căn nhà. Trần cao, rất cao với tường lát gạch thô, lò sưởi, và bàn gỗ cùng bộ sô pha khổng lồ. Tất cả đều phù hợp với chiều cao của hắn, đồ đạc trong nhà cũng không có nhiều, trên tường cũng không hề treo tranh ảnh hay gì.....
......Ơ mà, từ từ đã....
Luffy nheo mắt, đứng dậy, chỉ tay lên tường, ngoảnh mặt lại nói với hắn :
- ....Cái đó....không phải chính là....
Katakuri, với gương mặt cực kì bình thản, gật đầu cái rụp mà đáp lời với vẻ rất tự nhiên :
- Ừ. Cờ của băng Mũ Rơm đấy.
-....Còn có....phía bên này ....- Luffy tiếp tục hướng ánh mắt về phía bên phải rồi quay qua liếc hắn.
- À, ảnh của cậu, cắt ra từ báo mấy năm trước. - Katakuri gật đầu từ tốn trả lời.
Sau hai giây tải thông tin, Luffy cười toe toét, trông có vẻ vui mừng
- Shishishi, anh treo ảnh tôi trong nhà làm gì thế ?~ Không phải là gặp nhau trực tiếp sẽ tốt hơn à ?
- Không thích, cũng không có ý định sẽ gặp lại. Treo ảnh cậu trong nhà, chẳng qua là để phòng trường hợp quên mất mặt cậu trông như thế nào thôi. - Hắn điềm đạm nói, so với vẻ hào hứng của Luffy thì hắn vốn bình tĩnh hơn rất nhiều, cảm xúc cũng có vẻ không thay đổi.
Năm năm mới gặp lại nhau, sao có thể bày ra cái thái độ bình thường như vậy chứ ? Luffy bất mãn, nhăn nhăn mày chất vấn hắn :
- Hả ? Không có ý định sẽ gặp lại là sao cơ ? Trước khi rời khỏi Tottoland chẳng phải là đã hứa với nhau rồi à ?
Katakuri thở dài, không hiểu sao khóe môi đột nhiên hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười rất khẽ, dường như còn chứa vài phần bất lực :
- Đúng là có hứa với nhau thật, nhưng ngày ấy ta cứ nghĩ cậu chỉ đơn thuần là thương hại hoặc an ủi ta thôi...Ai ngờ là cái tên ngốc như cậu lại giữ lời hứa đến thế, năm năm rồi mà vẫn còn muốn gặp lại...
Luffy cau mày, càng nghe hắn nói càng cảm thấy bực bội. Kết quả là giận dữ phun ra một câu với vẻ bất bình tột độ :
- Hể ? Anh nói cái gì vậy ? Năm năm thì sao chứ, xin lỗi nhé, tôi còn muốn gặp anh sớm hơn nữa cơ. Dù sao cũng đã gặp lại nhau rồi, anh không thể nói gì tốt đẹp được à !
Katakuri nhìn cậu, quan sát kĩ cái vẻ giận dữ xen lẫn hờn giận đang biểu lộ trên gương mặt kia, cuối cùng trầm ngâm lên tiếng :
- Tốt đẹp, hửm ? Cũng được thôi, muốn ta chúc cậu kết hôn vui vẻ ấy à ?
..... À rế ? Hắn đang nói cái khỉ khô gì vậy ? Kết hôn ? Với ai ? Tìm ở đâu cái tin tức mất dạy thế ?
Nhìn Luffy thộn mặt muốn há mồm ra cãi nhưng không hiểu cái mô tê gì, Katakuri đành giải thích rõ ràng hơn :
- Mấy ngày trước, cả thế giới đều biết tin nữ hoàng hải tặc Boa Hancock đã cầu hôn cậu, báo chí đăng rất nhiều tin giật gân, nghe nói thậm chí còn ấn định ngày tổ chức hôn lễ rồi.
Luffy sốc tới nỗi cằm suýt rơi xuống đất, hai tròng mắt muốn rất muốn lồi ra ngoài.
- Ừm... Vậy nên cậu tới đây báo tin hay là gì ? Muốn ta chúc mừng trước thì cũng được thôi.... - Katakuri bình tĩnh nói nốt, sau đó chờ cậu xác nhận.
Lúc biết tin, hắn rất muốn ngạc nhiên nhưng cũng không ngạc nhiên nổi. Nữ hoàng hải tặc với Tân Vua Hải Tặc, vừa xứng đánglại vừa đẹp đôi đến mức không chê bai được điều gì. Rốt cục thì cậu cũng có được hạnh phúc, còn nhớ tới hắn là may lắm rồi. Hắn cứ nghĩ, được gặp cậu nốt một lần cuối cùng, ít ra cũng vớt vát được một chút tình cảm. Hóa ra là không phải vậy.
Gặp rồi, thật ra là tâm trạng còn tệ gấp bội.
- Anh nói sao ? Tôi đâu có nhận lời đâuuu !!!!! - Luffy giãy nảy lên, cặn kẽ giải thích mọi việc cho hắn với vẻ gay gắt :
- Đúng là Hancock có cầu hôn tôi thật, cơ mà rõ ràng là tôi đã từ chối rồi. Cánh nhà báo không đăng cái vụ phản hồi của tôi hả ? Chết tiệt, phải đập cái tên Morgans ra bã mới được.
Giờ thì đến lượt Katakuri ngạc nhiên tới nỗi chẳng biết nói gì. Hắn bối rối nói với cậu :
-....Vậy.....hả ? Ta đâu có biết đâu...
- Đáng nhẽ anh phải hỏi tôi chứ. Tôi đâu có muốn kết hôn với Hancock, xì.- Luffy bĩu môi lườm hắn, càng nhìn càng khiến cho hắn lúng túng kinh khủng :
-...Dù sao thì.... ta chưa bao giờ nghĩ là cậu sẽ từ chối cả.....Đối phương là người phụ nữ đẹp nhất thế giới cơ mà....
- Tôi không thích cô ấy. - Luffy mỉm cười với hắn. Trái tim của Katakuri lập tức mềm nhũn ra. Vậy là tốt rồi. Không thích là tốt rồi, không thích nghĩa là số phần trăm cơ hội của hắn còn chưa tụt xuống âm, chậc chậc.
- Vậy, Luffy này. Làm sao cậu biết là mình không thích nữ hoàng hải tặc được ?
( móa nó gừng càng già càng cay có khác, anh khôn vl :) )
- Hả, làm sao ấy à, dễ thôi. Vì tôi đã thích người khác rồi mà ~ Luffy cười tươi, vẫn là cái nụ cười toe toét vô tư kia, khiến cho Katakuri phải nhíu mày, thận trọng dò hỏi :
- Thế đã thổ lộ được với người đó chưa ?
- Chưa. Nhưng tôi nghĩ là sắp rồi. - Luffy khẽ cười.
- À, ra là vậy.... nếu thế thì.... hẳn là cậu phải giải thích cho người đó về cái vụ kết hôn kia nhỉ ? Nếu không... ừm....rất có thể sẽ bị hiểu nhầm.
- Shishishishi, tôi đã giải thích cho anh hiểu rồi còn gì ~ Không lo bị hiểu nhầm nữa rồi nhé~
Luffy đã khúc khích cười và nói với hắn như vậy. Rồi, vậy hắn nên nói gì tiếp theo đây nhỉ ?
........................
.........................
....Cơ mà....từ từ đã..... Hắn vừa mới nói rằng, cậu nên giải thích cho người mình thích về cái vụ kết hôn, vậy mà cậu lại đáp lại rằng cậu đã giải thích với hắn rồi.
Ơ.... thế thì chả phải....hắn là.....người cậu thích à.....ơ ơ....
Charlotte Katakuri bị đơ ngay tại trận. Sốc tới nỗi không nói được gì.
Còn Luffy thì sao ?
Cậu chợt khẽ giật mình, đưa tay bụm miệng mà thốt lên với hắn :
- Ế ? Ấy chết, lỡ nói ra mất rồi. Quên đi mấy cái tôi vừa nói có được không Katakuri?
Hắn nghe cậu nói mà thật sự chỉ muốn đập đầu vào tường, cái tên này, ngốc vừa thôi cho người khác còn ngốc với chứ.
Thở dài quay qua nhìn cậu đang bối rối gãu gãi đầu cười trừ, hắn lắc lắc đầu từ chối :
- Không, ta không quên đâu.
-...Ớ...
Đột ngột ôm cậu vào trong lòng, Katakuri nói khẽ :
- Vì ta cũng yêu Luffy lắm mà.
- Hảaa ? Vậy sao ~ thế thì tốt quá rồi~ Luffy khúc khích cười, vòng tay ôm hắn thật chặt. Vén chiếc khăn choàng lông ở cổ hắn xuống, cậu chồm người lên, hôn vào môi hắn một cái nhẹ như gió thoảng, mỉm cười rạng rỡ dù hai má bắt đầu ửng đỏ.
Katakuri có hơi trợn mắt lên vì ngạc nhiên, bởi hắn cứ nghĩ bản thân mới là người sẽ phải chủ động, cơ mà cuối cùng cái tên não cao su kia lại bắt đầu mọi việc.... Cúi xuống tặng cho cậu một nụ hôn sâu thật là sâu, khiến cho da thịt của cậu phải run rẩy, Katakuri khẽ cười, ôm chặt Luffy vào trong lòng.
Năm năm chờ đợi để đổi lấy một ngày hôm nay, kể ra cũng đáng thật.
- Ở lại đây với ta nhé ?
- Đương nhiên rồi ~
..................................................................................
- Katakuri nè ~
- Sao ?
-.....Em yêu anh.....
- Tốt, ta cũng yêu em nhiều.
(sến súa kinh khủng :3 )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com