Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.12


  Mấy má cầu nguyện giùm thằng nhỏ, hôm nay nó đi t~ỏ~t~ì~n~h :3 Mà quan trọng hơn là, các cậu thích CoraLaw hay là KidLaw ? Tớ hỏi để còn đưa luôn vô truyện :))) Nhớ comment cho tớ biết nghennn ~

Hôm nay, Katakuri được Luffy hẹn gặp ở chỗ cũ. Tự dưng hắn lại thấy có gì đó khác thường ở thằng bé, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà đến đúng chỗ hẹn vào buổi trưa.

  Luffy không biết thì thôi, chứ hôm nào cũng có khoảng vài chục thành viên của gia tộc Charlotte muốn Quý Ngài Hoàn Hảo Katakuri đi riêng với mình, kèm theo đó là ti tỉ thứ lí do mà họ có thể nghĩ ra. Nhưng hắn vẫn luôn khéo léo từ chối và cắt đuôi được bọn họ một cách hoàn hảo.

  Còn phải hỏi sao ? Tất cả đều là vì đã hẹn với Luffy rồi đó. Chỉ tiếc là thằng nhóc không hề hay biết về việc này. Biết được chắc nó sẽ khóc lụt nhà vì xúc động mất.


  Luffy hôm nay ăn mặc cực kì gọn gàng, quần áo thơm tho lịch sự, hồi hộp ngồi ngay ngắn trên một băng ghế gỗ đợi Katakuri. Trên tay còn cầm một bó hoa, dễ thương hết sức, dù hoa là vặt trộm trong vườn ở trường.

Katakuri đến, thằng nhóc lập tức ngồi thẳng người, căng thẳng tằng hắng mấy tiếng để kiểm tra xem hôm nay giọng mình nghe như thế nào. Bó hoa nhỏ lập tức bị giấu nhẹm đằng sau lưng.

Ôi, rõ ràng là vừa nãy nó còn bình tĩnh lắm nhé, vậy mà hắn vừa đến một cái là tự dưng hồi hộp tới mức phát hoảng luôn. Có phải đây chính là cảm giác khi được ở gần người mình thích mà trong sách vẫn thường hay đề cập không ta ?

- Chào nhóc. - Katakuri giơ nhẹ một tay lên, bình tĩnh nói với thằng nhỏ, lại thấy nó đơ ra một lát mà không nói gì. Vừa mới tiến lên được mấy bước, hắn đã nghe thấy Luffy đột ngột nói ngay :

- Anh đứng yên ở đó đi ạ !

Hơi ngạc nhiên, hắn làm theo lời bé con, đứng im tại chỗ chờ xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Dù không rõ lắm nhưng dường như hôm nay, trông thằng nhỏ có vẻ hơi khác thường. Mọi hôm nó tăng động lắm, lúc nào cũng líu lo với hắn đủ thứ chuyện trên đời, ríu ra ríu rít hệt như một chú chim non xinh xinh. Hôm nay thì không. Nó im lặng nhìn hắn với vẻ bồn chồn, dường như là đang muốn bày tỏ điều gì.

  Luffy có một đôi mắt biết nói. Và hôm nay, đôi mắt ấy nói cho hắn biết rằng bé con đang lo lắng và hồi hộp.

- Nhóc muốn nói gì với anh sao ? - Thấy thằng nhỏ im lặng lâu quá nên hắn lên tiếng thay, lại thấy nó gật gật đầu, đứng lên, run run tiến về phía mình.

Rồi, hôm nay bé con muốn bày trò gì đây ? Trông rụt rè đến là tội.

  Mãi mới đủ can đảm để lết được tới trước mặt hắn, Luffy nuốt nước bọt, dè dặt ngước lên nhìn "người thương", sau đó lại cụp mắt xuống. Nó lí nhí :

- Anh Katakuri....này.....

- Sao em ? 

Hơ, trái tim của đứa nhỏ đập thình thịch vì căng thẳng. Lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy bồn chồn như thế này. Đầu óc nó nôn nao và bấn loạn khi nhìn hắn, vừa bối rối lại hoang mang như kẻ lạc đường, chẳng biết nên làm gì vào lúc này.

  Nó nên nói gì đây ? Chọn cách tỏ tình trực tiếp hay gián tiếp ? Mà có cần thả thính hắn trước không ? Dùng câu nghi vấn hay câu khẳng định để thổ lộ ? Ngữ điệu thì như thế nào ? Có cần lên giọng cho nó hào nhoáng không ? Hay là đọc cho hắn nghe trước mấy đoạn thơ tình ? Nên nói ngắn hay nói dài ?

Luffy thật sự đã hoảng loạn. Bó hoa giấu sau lưng bị nó siết chặt, mấy cánh hoa khẽ rơi nhẹ xuống đất.

Lại nhìn thấy Katakuri nhướn mày, thằng nhóc còn bị mất bình tĩnh hơn nữa, vậy nên cuối cùng, trong giây phút hỗn loạn, thằng nhóc quyết định tiến tới luôn, phó mặc số phận của bản thân cho dòng chảy của định mệnh :

- Anh ơi !

- Ừ, anh vẫn đang nghe đây.

  Hít một hơi thật sâu, nó thấy tâm trí mình chỉ còn là một khoảng trống rỗng. Đem toàn bộ tình cảm trong hai năm qua ra để đặt cược, thằng nhóc dồn can đảm mà dứt khoát nói to :

- Luffy thích anh ! Làm bạn trai Luffy nhé !

Nói xong câu này, khẽ mở mắt ra để quan sát biểu cảm của Katakuri, Luffy mới cảm thấy hôm nay thật sự đã là tận thế rồi.

Ôi, chắc là phải tạm biệt cuộc đời từ đây thôi. Ai kia bi quan suy nghĩ.

Tại sao ư ? À. Cứ nhìn biểu cảm của Katakuri đi rồi sẽ hiểu.

Hắn hoàn toàn không hề có lấy một tí cảm xúc gì gọi là ngại ngùng hay hạnh phúc cả. Nhìn Luffy một lát, lại cúi xuống xoa xoa đầu thằng nhỏ, hắn thở dài, thẳng thắn nói luôn :

- Nhóc khờ quá. Mới có tám tuổi thôi thì đừng có nghĩ đến yêu đương làm gì vội. Giữa chúng ta chỉ là tình cảm anh em thuần tuý thôi. Sau này rồi nhóc sẽ hiểu, nhóc không hề thích anh đâu.

Luffy nhăn mày, cật lực phản đối :

- Hong phải ! Luffy thích anh, thích anh thật mà !

Nhưng Katakuri, hắn vẫn lắc lắc đầu, khẽ xoa xoa tóc thằng nhỏ rồi đứng dậy, toan bỏ đi. Bé con hoảng hốt túm lấy chân hắn, níu lại, cố chấp nói thêm :

- Luffy thích anh. Thích anh thật đấy.

- Nhóc không thích anh đâu.

- Thích thật mà. Thích chết đi được ấy.

- Vớ vẩn, đã bảo là không thích rồi mà.

- Hứ, anh hong tin Luffy à ? Sao lại thế ? Luffy thích anh ! Thích thích thích anh ! Đã nói thích là thích rồi, anh không được né tránh !

Bé con cố chấp, phồng má dính chặt lấy hắn, bất mãn la lên ầm ầm. Katakuri nhíu nhíu mày, cúi xuống tìm cách gỡ thằng bé ra lại bị nó ôm chặt hơn nữa, hết sức đáng yêu nheo nheo mắt đe doạ :

- Nè, anh mà cúi xuống là Luffy sẽ tìm cách hun anh đó ~

  Phụt, khoé mắt hắn giật giật, trong lòng hơi bị sốc. Này là cái kiểu bắt ép gì đây ? Bé con này, đang tìm cách doạ hắn hửm ?

Bé có một mẩu mà ôm chặt ghê gớm :) Katakuri nhìn thằng nhóc, lại thấy nó giương mắt cún nhìn mình. Cuối cùng, Luffy cúi gằm mặt xuống, hai cái má bánh bao phúng phính hơi phồng lên, lí nhí với vẻ đáng thương :

- Luffy thật sự thích anh mà, anh có thích Luffy hong ?


Đứa nhỏ dễ thương lắm, lại cực kì khả ái và đáng cưng. Tính tình cũng ngoan ngoãn, biết nghe lời nữa.

Vậy nên Katakuri làm mặt lạnh, thẳng thắn đáp lời :

- Không, anh chỉ coi nhóc như em trai thôi.

Bùm ~ Luffy thấy trong đầu mình nổ ầm ầm mấy cú, há mồm nhìn hắn với vẻ tổn thương tràn đầy. Hai mắt đứa nhỏ lập tức run run, cắn môi nói nhỏ :

- Thiệt á ?

Ừ, nó đáng yêu. Rất rất đáng yêu.

Mà Katakuri, chỉ tiếc người Luffy lựa chọn lại là Katakuri, vậy nên mới nhận lại được câu trả lời quá sức phũ phàng :

- Ừ, thật. Anh không thích nhóc đâu, vậy nên sau này đừng có nói mấy thứ linh tinh như thế nữa.


Luffy, sốc tới nỗi bay màu, ngơ ngơ nhìn hắn, lại thấy con người đẹp trai ấy vô cùng bình thản như chưa hề có gì xảy ra, vẫn dặn dò nó như bình thường :

- Ờ, cũng muộn rồi, nhóc về lớp đi không là bị phạt đấy. Đi cẩn thận nhé.

Gật đầu như một cái máy, bé con lủi thủi trở về lớp, thấy hơi buồn buồn. Ai cũng nói rằng anh Katakuri sẽ không thích nó đâu, nên nó cũng phần nào đoán trước được kết quả rồi. Tuy thế nhưng nó vẫn thấy tủi thân chứ, ai mà chả như vậy. Bị người mình thích từ chối, sao có thể vui cho được.

  Những ngày sau, Katakuri không hề đả động gì đến những việc đã xảy ra, hoàn toàn cư xử bình thường với Luffy, bình thường tới nỗi khiến cho thằng bé thấy hơi đau lòng. Nó vẫn thích hắn, vẫn thích nhiều lắm, thế nhưng nó không còn thổ lộ nữa, vì Katakuri không thích điều này.


Cứ như thế, cuộc sống của Luffy vẫn bình lặng trôi qua. Thằng nhóc kết thêm được nhiều bạn mới, được nhiều học sinh yêu quý và ngưỡng mộ. Giờ thì đứa nhỏ lơ ngơ năm ấy đã trở thành học sinh lớp Năm rồi. Nó đã có được những người bạn quý giá.

  Điều này khiến cho Sabo và Ace an tâm. Cả hai đều đã học lên cấp II, và nghe đâu Ace cũng đã tỏ tình với Marco rồi. Giờ thì hai người bọn họ đã trở thành một cặp từ lâu. Chuyện tình giữa thầy giáo và học sinh, lãng mạn đấy chứ ? - Luffy nghe Usopp kể mà thấy hơi ghen tị.

Dạo này, Katakuri càng lúc càng ít về trường. Cái chức danh giảng viên đã sớm bị vứt đi lâu rồi. Hắn thậm chí còn đã vào làm việc chính thức trong công ty Mẹ và điều khiển tập đoàn Charlotte. Điều mà đáng lẽ ra hắn đã phải làm vào hai năm trước. Big Mom vẫn luôn ép Katakuri phải điều hành tập đoàn, và giờ thì hắn không thể xin thêm được thời gian được nữa. Mẹ bắt đầu cảm thấy khó chịu khi hắn quan tâm quá nhiều đến một thằng nhóc vô danh lạ mặt.

  Lễ bế giảng năm học được tổ chức vào hôm nay nhưng trời lại xám xịt, đổ mưa tầm tã. Luffy cầm ô trên tay, bì bõm lội qua mấy vũng nước to để băng qua khoảng sân trường ướt nhẹp.

Cậu thấy Katakuri. Hắn đứng từ xa, ánh mắt trầm ổn, từ từ tiến lại gần cậu. Hình dáng cao lớn, thân thuộc ấy khiến cho trái tim của cậu, trong suốt bao năm qua, vẫn luôn đập rộn ràng.


- Chúc mừng nhóc. Sắp chuẩn bị cuối cấp rồi, nhỉ ? - Katakuri là người lên tiếng trước. Luffy khẽ cười, nhìn hắn một lúc rồi gật gật đầu, vui vẻ đáp :

- Phải, anh đừng gọi em là nhóc nữa. Em lớn rồi mà. Hôm nay anh về trường làm gì thế ? Lâu rồi không thấy anh quay lại, chắc là bận lắm nhỉ ?

- Ừ, rất bận. - Ánh mắt hắn hơi trầm xuống một chút, liếc nhìn vẻ tươi tắn trên gương mặt Luffy, mãi lúc sau mới cất lời :

- Luffy này.

- Vâng, em đây.

Katakuri nhìn ra đằng xa, khẽ nói với cậu :

- Anh chuẩn bị đi công tác nước ngoài.

Luffy ngần ngừ một lát, hơi thu nụ cười lại nhưng vẫn lạc quan hỏi hắn :

- Ồ, vậy bao giờ anh đi ?

- Tối nay. - Katakuri bình tĩnh đáp. Tâm trạng của Luffy tụt xuống dốc, nhưng cậu không để lộ ra ngoài mà chỉ ngần ngừ hỏi thêm :

- Vậy, khi nào anh về thế ? Em sẽ ra đón anh.

Nói tới đây, Katakuri nén lại một tiếng thở dài, sau một hồi im lặng, chất giọng điềm tĩnh lại vang lên, hoà vào với tiếng mưa rơi buồn thảm :

-.....Không cần phải ra đón, anh sẽ không quay lại nữa đâu.


---------------------------------

Nhạc nền em gái mưa vang lên các kiểu =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com