2.14
Nén lại một tiếng thở dài, Luffy lên tiếng :
-...Anh là cảnh sát hả ?
Bóng người cao lớn đến kinh ngạc kia dừng lại cách cậu khoảng vài bước chân. Hắn ta không lên tiếng, chỉ dơ ra cái điện thoại ở trên tay.
À, hoá ra là không phải. Tên này bật còi cảnh sát ở điện thoại lên. Cứu mình à ?
Đang định mở miệng nói ra hai chữ cảm ơn, Luffy lại thấy người kia đút tay vào túi áo, lục lọi trong ba giây rồi rút ra một cái bọc nhỏ, ném cho cậu.
Cái gì đây ?
Ầu, là bông băng với thuốc khử trùng được gói trong nylon.
Chu đáo ghê, cậu thầm nghĩ, lại đưa tay cầm cái gói lên, gật gật đầu mà cảm ơn với vẻ thân thiện. Không hiểu sao nhưng cảnh này khiến cậu có chút cảm giác thân quen. Ngày trước, dường như cũng đã từng có người đối xử tử tế với cậu như thế này ngay trong lần đầu gặp mặt....
- Cảm ơn anh nhiều nhé. - Luffy vừa cặm cụi bôi thuốc vừa cười cười. Trời rất tối, ánh đèn hiu hắt rọi xuống nền đường khiến cho cậu không thể nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương, chỉ có thể nhận thấy rõ thân hình cao lớn đến đáng sợ đang điềm đạm đứng trước mặt mình. Hắn ta im lặng, do không đủ ánh sáng nên Luffy chẳng nhìn ra được cảm xúc gì.
- Anh tốt thật ấy. - Sau một hồi im lặng, Luffy lại mở lời, cậu cảm thấy tỉnh ngủ hẳn ra. Người kia thì vẫn không chịu lên tiếng, tuy nhiên lại có vẻ như là đang lắng nghe Luffy chứ không hề có ý định rời đi. Thấy vậy, cậu liền mạnh dạn nói thêm :
- Thực ra ngày trước, tôi cũng đã từng được người khác cứu đấy. Trùng hợp nhỉ ?
- Người đó cũng cao lớn lắm, lại tốt bụng nữa, cũng đưa tôi một túi thuốc y hệt như anh.
- Mà số tôi hình như hay bị bắt nạt hay sao ấy, nhưng lần nào cũng được người ta cứu, đúng là kì lạ thật.
Luffy hồn nhiên kể lể, cũng không để ý nhiều đến sắc mặt của người kia. Mãi đến một lúc sau, hắn mới thở ra một hơi mà lần đầu tiên chịu lên tiếng :
- Tên người đó là Katakuri chứ gì ?
Luffy ngốc nghếch, nghe vậy thì theo phản xạ lập tức gật đầu ngay :
- Đúng đúng ! Sao anh biết hay th-
.................
Rồi cậu chợt khựng lại.
Từ từ đã......Không lẽ nào.....
Trong giây lát, Luffy cảm nhận được sự trống rỗng và bàng hoàng tột độ đang xâm chiếm lấy tâm trí mình. Ôi Chúa ơi, trái tim cậu giật mạnh, hai đồng tử mở lớn hết cỡ, ngạc nhiên đến nỗi mọi âm thanh đều không thể nào thoát ra khỏi cuống họng. Lắp bắp được vài từ, cậu trân trân nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình, sau một hồi kinh ngạc cuối cùng cũng thốt ra được một câu hoàn chỉnh :
-....Katakuri....?!
Quả thật là cậu không hề mơ. Charlotte Katakuri bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cậu. Hắn vẫn trầm ổn và cao lớn hệt như ngày xưa, vẫn là cái dáng vẻ luôn khiến cho cậu phải ngẩng đầu ngước nhìn với vẻ mê mẩn.
- Lâu rồi không gặp, Luffy - Katakuri lên tiếng, ánh mắt trầm ổn chăm chú dán lên thân ảnh của người con trai nhỏ bé đang ngồi bệt dưới đất.
Luffy đột nhiên không tự chủ được rùng mình, cảm giác như vừa có một dòng điện chạy dọc qua sống lưng. Da đầu cậu tê dại mất một lúc. Đã lâu rồi cậu không được nghe thấy chất giọng của hắn- những âm vực trầm thấp nam tính mang theo sự mạnh mẽ và vững chắc vô hạn.
Ngây người trong vài giây, Luffy định thần lại, lập tức đứng dậy mà gật đầu đáp lời hắn :
-....À, phải. Tôi cũng vậy....đã lâu rồi chưa gặp anh....
Ngay sau đó, cả hai lập tức rơi vào im lặng.
Ngày trước, Luffy bao giờ cũng sẽ chủ động bắt chuyện với Katakuri. Cậu thích nói chuyện với hắn lắm, bởi chuyện gì hắn cũng biết hết cả, lại ăn nói ngắn gọn, súc tích mà dễ hiểu chứ không hề dài dòng văn chương. Quan trọng hơn là, ai mà chả thích được trò chuyện cùng người mình thương.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là quá khứ.
Bây giờ thì cậu chọn cách im lặng. Hắn im lặng và cậu cũng chẳng hề hé môi. Vậy nên cuộc trò chuyện của họ nhanh chóng đi đến hồi kết.
-....Cũng muộn rồi. Cậu nên về nhà đi. - Cuối cùng thì hắn cũng chịu lên tiếng nhưng đáng tiếc thay, lại chỉ là để kết thúc cuộc đối thoại nho nhỏ giữa hai người. Luffy cũng chẳng hề níu kéo, chỉ gật đầu mà nói vài câu xã giao lịch sự với đối phương :
- Được, tôi hiểu rồi. Tạm biệt anh. Đi đường cẩn thận nhé.
- Tạm biệt. - Katakuri đáp lại ngắn gọn. Và rồi cả hai mỗi người rẽ đi một hướng khác nhau.
Luffy đã không ngoái lại để nhìn vào bóng lưng cao lớn ấy. Cậu đã không làm vậy. Có lẽ cậu đã không còn lưu luyến Katakuri.
Bảy năm vừa qua đã khiến cho trái tim của cậu loại bỏ được phần lớn cái thứ tình cảm non trẻ, ngốc nghếch mà cậu đã từng dành cho hắn. Vì chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ được gặp lại đối phương, vậy nên hôm nay cậu mới có chút bất ngờ. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Mối quan hệ của cả hai người đối với nhau, có lẽ đã sớm chẳng còn chút tình cảm gì.
Katakuri, kể từ ngày hắn ta rời đi, thứ quan hệ tưởng chừng như vô cùng khăng khít và thân thiết giữa hai chúng ta đã trở nên nguội lạnh. Và người đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ ấy không ai khác chính là hắn ta. Luffy vừa rảo bước trong màn đêm vừa nghĩ ngợi, lại không khỏi cảm thấy có chút hậm hực.
Cậu cảm thấy hơi bất mãn khi mọi việc đều bắt nguồn từ Katakuri. Hắn tự nhiên xuất hiện trong cuộc đời cậu, cứu giúp và đối xử tử tế với cậu rồi vô tình khiến cho cậu yêu thích và say mê. Vậy mà cuối cùng, đùng một cái, hắn liền chẳng nói chẳng rằng mà biến mất khỏi cuộc đời cậu luôn. Đúng là rất xấu xa, sao lại có thể rời bỏ cậu một cách đột ngột đến như vậy ? Rõ ràng là cậu đã luôn rất ngoan ngoãn và yêu thương hắn cơ mà.
Rõ ràng là ngày ấy, hắn ít ra cũng có thể nói với cậu câu chào tạm biệt. Chẳng nhẽ lại khó khăn đến như vậy hay sao.....hoặc không thì cũng có thể chỉ đơn giản là một câu "hẹn gặp lại".
Katakuri đã không hề làm như thế. Hắn đã rời bỏ cậu.
Ít nhất thì Luffy đã từng nghĩ như vậy. Cậu đã từng tưởng rằng, bản thân mình có thể ngừng lại được việc yêu thích hắn. Cũng đã từng ngây thơ cho rằng, Katakuri có quyền được quyết định mọi việc trong cuộc sống của chính hắn.
Đến cuối cùng thì cậu lại là người duy nhất chẳng biết gì cả. Cậu đã chẳng hiểu được rằng, để được mở miệng ra nói với cậu một câu thôi, Katakuri đã phải gánh chịu trên vai thứ hậu quả to lớn và khủng khiếp đến nhường nào.
Cậu đã không biết.
Không một ai chịu kể ra mọi chuyện cho cậu nghe.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com