Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.2

Ảnh cho bạn Vutran_919 nè :3 minh hoạ cho mấy cảnh hôn chap trước.

Ngày hôm sau, và cả ngày hôm sau nữa, Luffy không hề gặp lại vị cứu tinh của mình, cho dù cậu đã phải trốn lì ở một bụi cây gần cổng trường để chờ hắn ra về suốt gần một tiếng và bị ông nội mắng té tát vì cái tội về muộn. Hơi buồn một chút, nhưng bé con này không hề nản chí. Cậu không có biết là Katakuri đã cố tình ra về bằng cổng phụ, cốt là để tránh cậu, người mà hắn cho là hết sức phiền phức và nhiều chuyện. Khổ thân bé con. Biết chuyện thể nào cũng buồn lắm cho mà xem.

Thế nhưng dường như ông trời đã rủ lòng thương trước sự kiên trì của Luffy.

Cuối cùng thì cậu cũng gặp lại được Katakuri, theo một cách hết sức tình cờ. Hôm ấy, đoạn đường về nhà Luffy đang được sửa chữa, vậy nên cậu phải đi vòng lại con đường khác. Lúc đi ngang qua con phố mới, cậu tình cờ nhìn thấy Katakuri, đứng ở trong một tiệm bánh nhỏ, dường như là đang mua đồ.

Cậu nhìn một phát là nhận ra hắn ngay, cái dáng vẻ cao lớn cùng quả đầu hồng choé với chiếc khăn lông dày trùm quanh cổ như vậy, đích thị là hắn rồi, không lẫn vào đâu được. Luffy cười toe toét, hí hửng đứng đợi ở bên ngoài chờ Katakuri đi ra để chào hỏi, nhân tiện thử nhớ lại họ tên của hắn luôn. Mới có vài ngày không gặp lại mà đã quên tên nhau rồi thì không được, cho dù cậu thật sự quả quyết rằng họ tên của hắn chính là quá mức lằng nhằng khó nhớ.

Và rồi Katakuri cũng bước ra khỏi cửa tiệm. Vừa mới đặt chân ra bên ngoài một phát, hắn lập tức nhìn thấy thằng nhóc hôm nọ ngay, đứa bé nho nhỏ tóc đen, mắt bên trái có một vết sẹo, tên Luffy. Nhìn thấy hắn, nó lập tức cười híp mắt, hai tay ngắn ngủn liên tục vẫy vẫy còn mồm thì luôn miệng gọi tên hắn, trông hết sức đáng yêu.

Katakuri nén một tiếng thở dài, nheo mắt nhìn thằng nhỏ :

- Nhóc tới đây làm gì ? Mua bánh à ?

- Dạ hông ! Em tới đây tìm anh mà ~ Luffy nhanh nhảu trả lời, ánh mắt nhìn hắn sáng long lanh, khiến cho khoé mắt của Katakuri khẽ giật giật. Ôi Chúa ơi, cái gì thế này, sao hắn lại tự dưng có thêm một cái đuôi đằng sau lưng vậy ?

Còn Luffy, hiện vẫn đang loi choi nhảy nhảy bên dưới, cố gắng bắt chuyện với hắn, trên môi là nụ cười xinh xinh nở rộ. Katakuri, lại thêm một lần nữa, cảm thấy bản thân bị mềm lòng trước sự ngây ngô của đứa nhỏ này. Chậc chậc, lại là tật xấu khó bỏ của những ông anh quốc dân rồi. Hắn không thể nào chà đạp lên sự háo hức thuần khiết của Luffy được. Cậu quá hồn nhiên, quá ngây thơ, tâm trí đơn giản như một tờ giấy trắng không có lấy một vết bẩn. Katakuri sẽ không để đứa nhóc này buồn, ít nhất là vào bây giờ. Trẻ con, trời ạ, lũ nhóc ấy vẫn luôn khiến hắn phải nhượng bộ.

Cúi xuống nhìn Luffy, đáng yêu và ngây ngô, hắn thở dài, nói với cậu :

- Nhóc gặp anh làm gì ?

- Em muốn...cảm...ơn....anh, ơ...vì đã cứu em lần trước...- Luffy ấp úng, hai tay đan đan vào nhau, ánh mắt trong veo ngước lên nhìn hắn với vẻ hồi hộp.

- Không cần. - Katakuri lập tức nói ngay, lại nhìn thấy vẻ mặt của cái cục nhỏ nhỏ loi choi dưới chân mình xìu đi một chút, nụ cười tươi tắn cũng hơi héo đi, nó bối rối biện minh :

- Nhưng mà, rõ ràng mọi người đều nói rằng có ơn thì phải trả mà...Cô giáo.....cô giáo cũng dạy em như vậy....

- Ờ. - Katakuri thờ ơ gật đầu, lẩm bẩm : - Thay vào đó, sao cô giáo không dạy nhóc cách phân biệt giữa trả ơn với làm phiền nhỉ...

- Dạ ? - Luffy tròn mắt nhìn hắn, nghe không rõ nên mới hỏi lại. Thế rồi như có phép màu xảy ra, Katakuri đột ngột hỏi :

- Nhóc có muốn ra công viên ngồi chơi không ?

- Có, có ạ. - Không ngoài dự đoán của hắn, Luffy lập tức đồng ý ngay tắp lự, trả lời rất nhanh như thể sợ hắn đổi ý, ánh mắt rạng rỡ không giấu nổi vẻ vui mừng. Thằng nhóc này, tin người quá thể, đúng là trẻ con mà lại.

Và thế là hắn dẫn Luffy ra công viên, chọn một băng ghế rộng để ngồi. Sự ngoan ngoãn của bé con này khiến cho hắn rất hài lòng, thế nên khi thấy ánh mắt lấp lánh của cậu dán vào một xe tải bán kem đi ngang qua, Katakuri đã lập tức đứng dậy, dắt Luffy ra chỗ quầy bán kem, bình thản hỏi :

- Muốn ăn vị gì ?

- Ơ....- Luffy ngơ mặt, mất tới vài giây mới hiểu được rằng hắn định mua kem cho mình, cho dù rất vui nhưng vẫn ngại ngùng từ chối : - ....Không cần đâu ạ....Dù sao em cũng không muốn ăn.....

- Thế thì lấy mỗi vị một viên đi. - Katakuri nhướn mày, rút ví ra, nói một câu nhẹ tênh khiến cho Luffy hoảng hồn, lập tức rút lại lời từ chối mà chọn vị kem đàng hoàng. Ôi, nếu thật sự là mỗi vị một viên thì chắc phải tới nửa đêm mới ăn xong mất ~

Katakuri hài lòng nhìn cậu, thầm nghĩ rằng đối với mấy đứa bé ngoan thì cách này quả nhiên là có hiệu quả. ( một con ngừi bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền cho hay :))

Mút mút cây kem ngọt ngào trên tay, Luffy tươi cười nhìn hắn, chìa cây kem đã bị cắn một nửa ra, hào hứng hỏi :

- Anh, anh có ăn hông ~

Hắn lắc lắc đầu, thấy cậu xịu mặt liền giải thích :

- Ờ, anh không thích ăn uống trước mặt người khác.

- Vậy anh thích ăn gì, donut sao ? - Bé con vẫn tò mò nhìn hắn, lại nghe thấy hắn khẳng định một cách vô cùng dứt khoát :

- Ừ, cực kì thích.

Luffy nghe xong, đắc ý cười thầm. Hôm nào nhất định phải mua donut bí mật tặng cho ảnh mới được ~ đến khi ấy, chắc hẳn Katakuri sẽ rất vui cho mà xem ~

Ngồi tha thẩn nói chuyện phiếm với nhau một lát, Luffy mới hoảng hồn nhận ra đã đến lúc cậu phải về nhà. Mặt trời từ từ lặn dần, đèn đường cũng đã bắt đầu bật. Vội vã đứng dậy chào tạm biệt hắn rồi lập tức phóng ngay về cho kịp, cậu lại bị hắn túm áo kéo lại :

- Nhà nhóc ở đâu,chỉ đường đi, anh đưa về.

Chưa kịp cảm động vì sự chu đáo dịu dàng bao la của hắn, Luffy đã bị tạt cho một xô nước lạnh khi nghe hắn hờ hững nói buông thêm một câu :

- Dù sao nếu bây giờ nhóc đi về một mình mà bị bắt cóc hay gì, thể nào anh cũng trở thành nghi can số một cho mà xem, phiền phức lắm.

Ơ ơ, Luffy nghe xong mà rất muốn mếu, ông anh này sao hành động thì dịu dàng mà lời nói lại phũ phàng vậy ? :(

Còn Katakuri, sau khi đưa cậu về tới tận cửa nhà xong thì lập tức rời đi ngay. Dù vậy, hắn vẫn nhân từ gật đầu tạm biệt bé con một cái, sau khi thấy nó đứng vẫy mình đến mỏi cả tay mà miệng vẫn toe toét cười.

Lúc nào cũng háo hức, nhiệt tình và chân thành, tính cách của cậu luôn biết cách để thu hút và hấp dẫn hắn lại gần. Đây là điều khiến cho Katakuri cảm thấy có chút phiền lòng, vì hắn không có thói quen gần gũi với người lạ, với những người không cùng huyết thống, những người không phải là người thân trong gia đình. Thế nhưng, hắn dường như đang thân thiết với cậu hơn theo một cách hết sức tự nhiên và bản năng. Có lẽ hắn phải suy nghĩ lại về vấn đề này.

Dẫu sao thì, Luffy cũng là một thằng bé đáng yêu. Từ nãy tới giờ nó vẫn còn chăm chú nhìn hắn qua lớp cửa sổ từ trong nhà, thấy hắn quay đầu lại làm mặt lạnh mà vẫn cười cười vẫy tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com