''''''
" Vũ hành ca ánh họa khúc ngày đông
Dòng sông ngày đó anh họa bức tình em
Trời đem cho ta án mây hồng, nỡ lòng nào bỏ lại mình em "
.
.
.
Tiết trời tháng ba lắm oi bức, gió thổi đưa qua từng đợt không khí nóng, có lẽ chỉ cần ở ngoài vài canh giờ liền hóa than đen, ngắm nhìn đàn trâu con nào con nấy to lớn mà có chút vui mừng, tay cầm lấy cây quạt mà vung. Đứng phía bên dưới gốc cây nhà mà chuẩn bị ngã lưng ra đánh một giấc.
Tầm đôi ba phút rồi lại đi làm việc ấy thế tiếng nói vang vọng lại đủ khiến ảnh biết bản thân chẳng thể nghỉ ngơi rồi. Khỏi cần nhìn cũng biết kẻ chạy đến phía này, rõ là trốn đi xa đến vậy mà vẫn bị phát giác, cậu ta lì lợm như con mèo vậy. Muốn đào hố chui đi trốn mất.
Tiếng hét lớn vang dội phía sau.
" Vũ Cung Nhất Hổ "
" VŨ "
" ... "
Tốt nhất là làm lơ không nghe không thấy, niêm phong thính giác. Giả điếc không nghe.
Anh quay người về phía trong che đi bản thân vờ như đã ngủ từ lâu và rất say, cố gắng mà phát ra tiếng ngáy to nhằm mục đích đuổi người đi nhưng người nhỏ không đi còn có đặt mông ngồi xuống bãi cỏ dơ bẩn.
Xót xa thật.
Áo gấm, lụa hoa, đắt đỏ. Những thứ mà hắn phải mơ mới thấy chạm vào chứ thực tại có mà làm công đến chết ở nhà ông bà Tùng mới may ra mua nổi một miếng vải. Đúng là vải chứ chẳng phải bộ đồ đâu, thứ làm công hèn hạ bẩn thỉu, nghèo đói như hắn chỉ mong bản thân có đồ ăn qua ngày chứ mà ăn bận sang trọng cao quý? Là mơ.
" Anh làm gì đó, anh nghe thấy em mà, anh đừng giả ngủ mà "
Cậu không hiểu, anh né cậu?
" Cậu Đông... "
" Gọi Đông là được mà? "
Anh chịu không nổi mới ngồi dậy đối diện thiêu niên xinh đẹp lòng bất giác nhói lên từng đợt. Ai mà không biết cậu cả của ông bá hộ Tùng cưng con như trứng hứng như hoa.
Sự khác nhau rõ rệt ở cả hai có lẽ là màu da, cậu không quá trắng trẻo như các cô gái trong làng nhưng so với trai cùng lứa thì quả thật trắng hơn. Màu trắng tinh khôi che lấp đi cả ánh sáng phảng phất.
Sự thanh cao của người trước mặt khiến anh bất giác tự ti mà lùi về sau liền bị cậu nắm lại, bàn tay nhỏ thon dài khác xa bàn tay thô ráp và chai mòn của hắn. Nhìn rõ rệt từng nét trên người kia khiến lòng hắn dâng lên từng đợt sóng.. Đập mạnh mẽ.
Anh không ghét cậu cả nhà này, có chút thích ấy chứ. Cậu được đi du học bên phương Tây, nhìn khí chất trên người cậu cũng đủ hiểu. Cậu ở một đẳng cấp khác mà anh không bao giờ với tới, chính là anh chỉ đáng ngón chân.
Không đúng chỉ đáng cái móng.
Vũ vội rút tay đưa về sau, Đông thấy thế mới cau mày đẹp. Khuôn mặt phúc hậu vì cau mau hiện lên vẻ nghiêm nghị khó thấy, chứng tỏ cậu đang khó chịu.
Cả hai cứ nhìn nhau chẳng nói lời nào, anh không thể đứng vì cậu đang ngồi. Giờ mà đứng khéo mà ông bà đi ngang qua hay ai đó thấy lại mách lẻo này kia thì lại chết tươi anh. Cái mạng quèn này còn muốn sống chưa muốn lìa đời.
Tiếng gà reo lên, hắn tự hỏi trưa này làm sao mà gà gáy muốn đứng lên đi xem sao, thì bị câu nói của cậu kéo lại.
" Anh quên rồi, quên cả rồi "
Cậu nhìn anh mà nâng cao giọng nói, tay đưa về phía anh nắm lấy vai liền bị đẩy ra. Anh không thích sự va chạm thân mật của cả hai, dù rằng là nam nhi thì chẳng có gì nhưng con tim anh lạ lắm. Mỗi khi đối diện cậu liền đập liền hồi không ngưng.
" ? "
" Lúc nhỏ anh gọi em là Đông, Đông của anh. Có cái chi như bây giờ , cậu cậu cậu, nghe chán chết đi được "
Chính là cái tính bướng bỉnh dù lớn rồi vẫn vậy. Anh thầm nghĩ chút rồi mới chậm rãi mở miệng đáp trả.
Thật ra là do anh không biết ấy thôi, cậu nhỏ chỉ bướng với mỗi anh. Ai lại nghĩ một kẻ chủ ấy lại mong muốn sự chú ý của kẻ làm người ở, nực cười.
" Cũng chỉ là lúc nhỏ, giờ cậu lớn như vậy, cậu là chủ tôi là nô người làm kẻ ở gọi tên như vậy không đúng lệ. Cậu Đông có chi tìm? "
Anh nhớ chứ nhớ lúc nhỏ bản thân bị phạt đánh gậy đến không lết đi nổi vì kêu tên cậu mà không thêm xưng hô vai vế. Cơ thể ốm yếu chẳng ăn uống đủ đầy còn bị đánh đập miên miết.
Riếc cũng quen thây.
Lần đó anh bị thằng Hà nó mách lẻo với ông, anh ở cạnh cậu quá lâu và được hưởng đặc quyền từ cậu đến nổi quên mất là bản thân ra sao thì vẫn là người ở. Mãi mãi không thay đổi.
Sự đố kị và ghen ghét của kẻ ăn người ở trong nhà. Còn hơn cả mấy bà cơ, anh ngẫm nghĩ thì ở cái nhà này ngoại trừ mẹ con cậu Đông ra. Ai mà không cậy quyền mà hành người làm.
Ấy vậy mà khi đối diện với ông lại khác đến lạ, nụ cười giả tạo treo môi. Lớp trang điểm nhẹ điểm tô hồng má, hương hoa lướt nhẹ qua không khí khi đi để lại. Anh ghét tất cả bọn họ..
Anh rất ghét. Nhưng anh không làm được gì ngoài dạ vâng nghe lời mà làm con chó chạy vặt cho nhà.
Đông nhìn anh thở dài mà liền đi về phía anh chắn ngang rồi mới bảo. Giọng nói còn hơi phần cười, hớn hở như mới nhận món quà gì ấy. Chỉ tiếc là hiện tại anh không có thời gian nghe
" Anh đọc theo em nè " - Đông vừa cười vừa chỉ vào bản thân nhưng lại bị anh gạt ngang qua tay cầm lấy rìu chuẩn bị rời đi. Anh nói rất nhỏ chỉ đủ cả hai vừa nghe, giọng anh trầm ấm lạ thay hợp gu cậu.
" ? Cậu tránh qua, tôi đi chặt cây mang về chiều đun nước nấu nữa "
Ừ thì anh phải làm việc, như thường lệ. Ngày dài trôi qua, anh luôn tự hỏi là bản thân sống ba trăm sáu mươi lăm ngày hay chỉ là một ngày lặp đi lặp lại.
" Anh nói theo em rồi em cho anh đi~ "
Cái nắm tay đong đưa của cậu và cái cách kéo dài giọng nói ngọt ngào khiến anh muốn cưng chiều theo vô điều kiện. Nhìn nụ cười đến híp cả mắt xinh.
" Nói gì? Cậu nói đi "
" Toluen "
Anh không hiểu cậu nói gì là sự thật, Vũ bỏ cái rìu xuống mà hỏi lại, liệu bản thân có nghe nhằm nhưng từ cậu phát ra chưa từng nghe thấy, cái từ gì vậy. Tolele? Là gì??
Cậu nhìn mặt anh đơ ra khi bản thân vừa dứt hơi có chút xấu hổ mà hơi hồng má. Chính là Vũ không để ý ai kia nhìn mình say mê khi bản thân cố gắng phát âm lại từ ban nảy. Khó chết đi mất, hắn chịu rồi quay về phía cậu.
Màu vàng nhạt nhòa hướng thắng về phía xanh thẫm, nơi sắc lạnh mà nheo mày. Cái nghiêng đầu của cậu, anh nhìn rõ giọt mồ hôi chảy dọc theo xương mặt. Nét đẹp này không đùa được.
" ?? Dạ"
" Từ gì vậy cậu? Có cách nào đọc dễ hơn không cậu chỉ tôi với. "
" Dễ mà anh đọc theo em đi "
" Toluen "
" Tolele "
" Cậu tha cho tôi "
Bất lực mà chống tay xuống đầu gối đưa mặt mèo buồn thiu. Đối điện con mèo đang khoanh tay mà nhìn mình.
Cậu thấy anh không đọc được thì khoái chí, tay lấy ra cái khăn tay cúi đầu xuống đưa lên lau mồ hôi cho anh, chỉ là chưa kịp lau đã bị anh bắt lại mà tự vận động lau. Nhưng tất nhiên sao cậu bỏ qua, Đông nhanh tay hơn anh nhiều.
Gió nhẹ thoang thoảng đưa hoa, mùi hương cỏ cây và đất trời. Anh như cảm nhận được thiên nhiên đang bao bọc lấy che chở để bản thân tự tin hơn khi đứng trước người nhỏ. Cậu chần chờ tí rồi ghé ngay tai mà nói lên câu ban nảy. Ngữ âm hoàn toàn khác nhau nhưng anh cũng đọc theo cậu.
" Tôi yêu em "
" Tôi yêu em "
" Anh biết nghĩa nó mà "
" Xin lỗi cậu, tôi không hiểu. Bây giờ tôi bận phiền cậu tránh ra "
Nói rồi anh gom đồ đi ra phía đàn trâu mà đắt nó về phía nhà bỏ lại nhân ảnh vẫn mãi nhìn về phía anh.
Tình yêu đối với kẻ như anh là thứ xa xỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com