14
"Tao bị sảng...". Scaramouche cắn môi, nói mà mắt đảo xung quanh mất mấy vòng, nhìn là biết anh ta đang nói dối.
Kazuha chống cằm, đôi phong đỏ soi thẳng mặt Scaramouche làm anh rét lạnh sống lưng, nhìn như kiểu cậu muốn moi hết ruột gan anh ra xem anh cất giấu bí mật gì trong lòng vậy, cái thứ ánh mắt soi mói đó quả là đáng sợ mà.
Chờ mãi không thấy anh hé răng câu nào nữa, Kazuha đành chép miệng, "Hầy, định mời mày bữa tối nay mà tao mất hứng rồi..."
"Tao nói!" Scaramouche mồm nhanh hơn não bật ngay ra hai chữ, không biết anh có hối hận không chứ ví tiền của anh chẳng hối hận tí nào!
Kazuha cười khúc khích rồi nhướng mày, Scaramouche chỉ còn cách nói ra, "Tao bị... đại khái là, xuyên không về quá khứ."
"Nghe như mày bị tâm thần vậy."
Scaramouche hậm hực, "Biết ngay mày sẽ nói thế mà! Hiểu vì sao bố mày éo muốn nói ra chưa!?"
Cậu thiếu niên tóc trắng đành cười giả lả giảng hoà, tránh việc anh quạu lên rồi lật tung cả cái bàn vào mặt cậu thì nguy. Tuy nhiên câu nói của anh có phần không được chân thực lắm, dù xét theo các biểu hiện gần đây của anh thì nó cũng khá là khớp nhưng cậu vẫn không biết lý giải sao với tình hình này.
Scaramouche thấy cậu im lặng nghiền ngẫm câu nói của anh thì cũng hơi lo, đành ngồi im lặng không dám hó hé gì nhiều.
"Mày xuyên đến đây là vào năm bao nhiêu tuổi?"
"27."
"27 á? Idol... bảo sao chưa có người yêu, còn ế lòi họng." Kazuha bật cười, cậu nhìn anh với ánh mắt ba phần khinh bỉ bảy phần như ba.
"Nói gì đấy! Do là tiền đồ còn dài, tao phải kiếm tiền! Thời gian đâu mà yêu với đương, yêu là bị fan quay lưng, công ty quay đầu đấy! Tao dại gì chứ." Scaramouche cau mày phản bác. Nói trắng ra là lúc đó anh vẫn còn vương vấn bóng hình như ánh dương quang của cậu thiếu niên tóc trắng nào đó nên mới quyết tâm làm một idol solo rạng danh toàn Teyvat để xem cậu có chịu chú ý đến anh không. Anh đây sẽ không nói là mỗi lần concert anh đều vào danh sách người tham gia và lướt hết mục chữ K để tìm tên người thương đâu. Dù là trăm lần như một chẳng bao giờ thấy, nhưng anh vẫn rất hi vọng Kazuha sẽ để ý một chút.
Cái ngày concert đầu tiên ở quê nhà ấy là buổi concert duy nhất anh không check tên người tham dự vì quá mệt mỏi sau chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ và phải bỏ chạy khỏi đám phóng viên ở sân bay. Thực ra Scaramouche nghĩ, lần nào cũng không thấy thì làm sao lần này lại thấy được, nên cũng mặc kệ mà chú tâm vào buổi diễn hơn.
Cho đến khi thứ giọng to khủng khiếp qua cái loa hét thẳng về phía sân khấu vang lên và thiếu niên phong đỏ của anh đường đường chính chính bước lên sân khấu quỳ một gối trước mặt anh, thì anh vẫn chẳng thể tin crush lại là fan ruột của mình.
Tất nhiên là ngay tối đó anh xuyên một mạch về quá khứ, chẳng biết là Chúa cho anh cơ hội yêu Kazuha sớm hơn nên mới bắt về quá khứ hay là muốn cắt đứt sợi tơ hồng của anh vì Kazuha khi đó trên sân khấu đã đưa nhẫn ra đàng hoàng cơ mà!
Lúc đó mà đồng ý là có khi yêu nhau thật, nhưng xuyên về rồi thì chẳng biết được!! Thôi thì ít ra anh đã thành công leo từ đáy xã hội lên, với tư cách là một thằng tuần bảy cái hoodie đen, đã đứng trước mặt học trưởng chửi tung não cái đứa dám làm học trưởng của anh khó chịu. Theo như anh cảm nhận thì giống như kiểu cỏ cây dưới đất tự nhiên với được mây, nhưng mà nói ra thì Kazuha lại bảo là địa vị có cách nhau mấy đâu mà mây với chả cỏ!
"Ý là, rõ ràng tao đéo xứng làm bạn bè với mày, nói chi là bạn tốt."
"Ê cái mồm, không chửi bậy, và không được nói như thế! Xứng là xứng thế nào, vốn dĩ từ đầu ai muốn chơi với tao đều được, tao đâu phải dạng công chúa hoàng tử phải người cùng tầng bậc mới kết bạn đâu..." Kazuha bĩu môi, cái thằng đầu tím kia bình thường kiêu lắm mà sao giờ lại hạ mình thế nhỉ.
"Vậy là nếu như cùng tầng bậc thì chẳng có ai xứng với mày nên mày mới không quan tâm cái đó?" Scaramouche cười tủm tỉm.
"Ừ." Kazuha buột miệng mà gật đầu, "Khoan! Mày gài tao!! Chó!!"
"Nhưng mà, xuyên không không phải là không thể xảy ra..." Kazuha ngẫm một lát. "Teyvat này nhiều cái kì lạ, quyền năng và vision chẳng hạn."
Scaramouche tròn mắt, "Tao tưởng cái đó là chuyện từ cả ngàn năm trước rồi? Mấy thứ như quyền năng của rồng và thần hay là vision ấy, rõ ràng tính đến thời đại này thì đã là chuyện cổ tích có thật rồi."
Kazuha cười khúc khích rồi lắc đầu, "Tối nay đến thư viện trường với tao, bọn mình đi tìm sách cổ. Chưa chắc đã có thể đưa mày về trục thời gian cũ của mày nhưng có thể tìm nguyên do."
Scaramouche gật đầu.
Một lúc sau thì Kazuha vẫn như lời hứa, thanh toán bữa tối rồi ai về nhà nấy. Scaramouche thong thả vẩn vơ suy nghĩ về mấy lời Kazuha vừa nói, nghe thì như là hiện tượng siêu nhiên nhưng mà lúc cậu nói, anh để ý đôi đồng tử đỏ đó cứ phát ra thứ ánh sáng kì dị mà anh không lí giải được.
Kazuha nhanh chóng bắt xe buýt về nhà. Cậu lặng lẽ bước vào cánh cửa sau tủ sách lớn trong phòng mình dẫn đến cầu thang sâu xuống dưới, một căn mật thất với hàng ngàn kệ sách chất cao chạm trần nhà.
Đại khái là Kazuha thích nghiên cứu mấy thứ cổ xưa và thích khai phá các loại bí mật của ngàn năm trước nên mới tự mày mò tìm ra đống sách này. Tất nhiên là cả căn mật thất này là bố cậu đầu tư xây cho, nhưng căn mật thất ở trường là cậu vô tình tìm được trong lúc vô tình kéo cuốn sách văn học trên kệ mà kéo mãi nó không xuống. Vừa đổi hướng lấy sách thì tủ sách chứa cuốn sách văn học đó mở ra, và cầu thang sâu hun hút hiện ra trước mắt.
Ka-không ngán ai bao giờ-zuha, đã tự tin bước xuống và mở mang tầm mắt với lượng sách khổng lồ ở dưới đó. Tất nhiên cậu chẳng kể chuyện này cho ai, ngay cả thầy hiệu trưởng chưa chắc đã biết, nhưng tốt nhất là giữ kín kẻo lộ ra là đám sách này bị chính phủ hốt hết đi ngay.
Tầm khoảng 10 giờ tối, Kazuha vác chiếc ba lô đựng vài cuốn bí mật không thời gian đã cũ nát từ hầm sách nhà mình lên, đến trước cổng trường đợi Scaramouche.
Một hồi sau mới thấy anh lững thững bước đến, "Zuha à, bọn mình như đi ăn trộm ấy."
"Thì là ăn trộm tri thức thật mà." Kazuha cười khúc khích. Cậu nhón chân trèo lên rồi nhảy vọt qua bờ tường cao rào quanh trường, sau đó mới thả dây xuống cho Scaramouche leo sang.
"Mày đi ăn trộm quen thân rồi ha, thân thủ tốt đến như vậy." Scaramouche vừa phủi vai áo dính bẩn vừa mỉa mai thằng bạn. Ngay lúc anh đánh mắt sang thì phát hiện không chỉ đôi đồng tử đỏ kia đang phát ra thứ ánh sáng kì dị, mà cả chiếc vòng cổ với viên hồng ngọc chạm khắc hình lá phong, chiếc vòng mà không biết xuất hiện từ bao giờ, cũng đang phát ra thứ ánh sáng đỏ đục ấy.
Kazuha thấy anh ngây ra, nhìn trong mắt anh toả ra vài tia sợ hãi thì lại tưởng anh sợ mình đi ăn trộm thật nên mới cốc đầu anh, "Nghĩ gì đó, tao học kiếm đạo nên dẻo dai hơn thôi, chẳng phải mày cũng học nhảy đó à? Sợ cái gì chứ."
Scaramouche nuốt nước miếng im lặng, anh chỉ vào chiếc vòng trên cổ cậu, "Cái đó, mày đeo bao giờ vậy."
Kazuha giật thót khi thấy anh chú ý đến nó, nhưng chỉ phất tay nói không cần để ý đâu.
Hai đứa len lén bước vào thư viện, may mà cửa không khoá.
Cậu thiếu niên tóc trắng nhón chân bước tới kệ sách quen thuộc, rồi kéo cuốn văn học, mở ra lối đi xuống mật thất dưới hầm.
"Eo ơi, mày giết người giấu xác trong đó à?" Scaramouche ớn lạnh sống lưng.
"Điên, dưới đó là kho tàng tri thức đấy, đi nào đi nào, nhanh không camera bắt được."
Đi một đoạn cầu thang dài xuống dưới, hai người mới tới được cánh cửa gỗ với ổ khoá có đính viên hồng ngọc.
Scaramouche lập tức ngộ ra cậu đeo vòng cổ kia để làm gì, nên nhất thời không dám hỏi, chỉ thấy Kazuha thật sự có gì đó bí ẩn hơn anh tưởng.
Anh cứ nghĩ việc anh xuyên không đã là đủ bí ẩn rồi chứ! Giờ đến lượt cậu nhóc này đeo chiếc lá phong màu máu trên cổ kìa! Chẳng phải còn đáng sợ hơn cả bí ẩn sao!!!
Kazuha tháo vòng cổ đặt lên tay anh, "Cho mày mở cửa, tao mở nhiều rồi, mày thử đi cho biết, lần sau muốn xuống mở còn tự mở được."
"Không dám..." Scaramouche rét hết cả người.
"Như này nè." Kazuha cầm tay anh đặt lên ổ khoá. Mặt viên đá lá phong nóng lên, nóng đến mức Scaramouche phải nhăn mày, anh vừa nhắm mắt lại cho bớt cảm giác nóng ngột ngạt thì cửa đã "cạch" một tiếng mở ra.
Kazuha vui vẻ bước vào, còn không quên lấy lại vòng cổ trên tay anh. Scaramouche bần thần mở bàn tay ra, chỉ thấy lòng bàn tay in kí hiệu lá phong đỏ rồi phai dần đi mất. Xem ra sức nóng đó cũng không tồi, đủ để dí vào mặt thằng nào mất dạy rồi!
.
.
.to be continue
Tui không hề nói fic này sẽ bình thường =))) nếu nó hơi có phần siêu nhiên thì cũng không lạ nhen =))) có ai không thích kiểu này khong dị... tại vì nó cũng không ma quái đâu, dù là mắt thằng tóc trắng hơi dị tí nhưng tại nó đeo cái vòng nên thế đấy, kệ nó nha =)))
Yên tâm sẽ viết chap đền bù vụ watt hỏng!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com