Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24 - Hư và Thực

Bae Jinyoung đang ngủ gật dưới 1 tán cây lớn... Anh không hiểu sao mình lại ở đây. Người người qua lại nơi anh ngồi, rất tấp nập, họ nhìn anh vs ánh mắt kì thị, chỉ trỏ anh... Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tự ti... Chợt thu mình lại dưới gốc cây, Jinyoung nhận ra đây chính là điều anh sợ hãi nhất, việc mất đi 1 phần thị giác đã là sự mất mát lớn rồi, sao không ai thông cảm cho sự mất mát của anh mà lại kì thị anh, con người không ai là hoàn hảo, trải qua đau thương mất mát như thế, vậy mà ở làng cũ, ngôi làng mà anh được sinh ra lại không chấp nhận anh, họ coi anh như sao chổi mang đến đại họa cho làng... Không chịu được cảnh đó anh mới quyết định rời khỏi quê hương... May mắn thay cũng có nơi chứa chấp anh, anh thầm cảm ơn vì điều đó nên mới mở Dược quán chữa bệnh miễn phí cho mọi người trong làng mới... Nhưng ra thế giới ngoài kia không biết còn có ai kì thị anh như thế nữa... Nung nấu ý nghĩ chữa trị mắt, anh sẽ bình phục, anh sẽ nhìn cả thế giới này bằng 2 con mắt, mơ ước từ rất lâu của anh... Phải... Anh nhất định làm được... Hình ảnh Yoojung chợt hiện ra trước mắt, đúng, cô gái ấy là người đầu tiên không hỏi về mắt của anh... Cô còn ủng hộ anh và hứa sẽ giúp anh tìm bình nước Geummyeong. Và cả mọi người đi cùng anh đến đây, họ không hề có ác cảm với anh, dù có mục đích khác nhau nhưng họ vẫn vui đùa cùng nhau, giúp đỡ nhau mà không vụ lợi, anh sẽ cùng mọi người chinh phục được động Hwabaek này... Niềm động lực từ những người bạn mới quen đã giúp anh thấy tự tin hơn... Đứng phắt dậy, giương thẳng đôi mắt kiên cường nhìn xung quanh, những năm tháng sợ hãi thế là đủ rồi, bây giờ phải thoát ra khỏi cái vỏ bọc ấy thôi. Những người đã chỉ trỏ, kì thị anh bỗng chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy... Họ cúi gằm mặt mà đi...

1 cánh cửa cùng 1 luồng ánh sáng chói mắt mở ra... Không ngần ngại, Jinyoung bước qua nó...

....

- Jihoon à... Anh không sao chứ... Park Jihoon...

Yoojung lay lay Jihoon nhưng anh không động đậy gì mặc dù hô hấp rất bình thường, giống như là anh đang ngủ say vậy.

- Yoojung...

1 giọng nói làm cô sững người... Quay phắt lại, Yoojung căng đôi mắt của mình mà nhìn người trước mặt.

- Cha... Là cha sao... Tiếng gọi thân thương cô cất lên mà lòng vui vỡ òa

- Là ta đây...

- Cha...

Yoojung chạy lại định ôm cha mình nhưng cô lại xuyên qua ông.

- Chuyện gì vậy ạ.? Con... Sao lại...

- Chúng ta đã là người của 2 thế giới khác nhau con à...

- Cha... Yoojung hiểu rõ cha mình muốn nói gì

- Con muốn cứu nó không? Choi Yesung hướng ánh mắt vào Jihoon

- Đương nhiên ạ... Nhiệm vụ của con là bảo vệ anh ấy mà...

- Con thích nó..? Ông hỏi

- Dạ.. Yoojung gật đầu

- Nghiệt ngã...

- Ý cha là sao.? Yoojung hỏi

- Con nên biết con chỉ là kẻ bảo vệ cho nó... Khi hoàn thành nhiệm vụ.. Con sẽ hết giá trị lợi dụng..

- Jihoon không hề lợi dụng con... Anh ấy rất yêu con mà...

- Sao con biết điều đó...

- Con cảm nhận được...

- Có nhiều thứ không thể cứ theo cảm nhận là đúng...

- Cha à...

- Thôi được rồi... Chỉ trách ta không nói sớm cho con biết... Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn...

- Cha muốn nói gì cơ.?

- Cậu chuyện giữa kẻ bảo vệ và Thiên tử tương lai...

(...)

....

Quay lại tình hình của Heongseop lúc này, sau 1 hồi vất vả chống đỡ. Vì là nước nên cứ đánh tan nó lại tụ và hồi sinh như cũ, loại võ công này là cảnh giới cao nhất của thuộc tính nước. Gần như không thể đánh bại, Hyeongseop tự hỏi tại sao mình lại lâm vào hoàn cảnh này... Đang chửi thầm trong bụng thì anh bị đánh bật bởi cột nước lớn... Vì đã mệt lả nên sức anh yếu dần đi, giờ thì anh chả muốn chống cự nữa... Thứ võ công kia anh đã cố gắng luyện cả nghìn lần nhưng không đạt được cảnh giới đó, nghiệt ngã thay ngay bây giờ anh lại bị chính thứ đó tấn công, là thuộc tính của anh nhưng anh không thể điều khiển. Anh bất lực nằm im lìm chờ cú dứt điểm của nó, anh miên man suy nghĩ...

- Cái nơi chết tiệt này, nó muốn đè chết mình sao.? Mặc kệ muốn làm gì làm luôn đi...

Phó mặc số phận, Hyeongseop với cơ thể rã rời nằm chịu chết... Như dự đoán, cột nước hình con rồng đó hùng hổ lao tới anh, nhưng chỉ vừa cách mặt anh 1cm thôi nó đột nhiên dừng lại... Hyeongseop lúc này nhắm tịt mắt mà không biết rằng con rồng nước đó đã biến thành 1 cô gái xinh đẹp với đôi má phúng phính, vòng eo tuy không cân đối nhưng vẫn rất đáng yêu...

- Này... Đồ nhát chết kia, sao lại không chiến đấu nữa...

- Cái gì.?

Heongseop bật dậy nhìn thẳng vào cái nơi phát ra tiếng nói, anh liếc xung quanh tìm con rồng mới nãy, rồi nhìn lại cô gái trước mặt. Mất 1 hồi ngơ ngác anh mới cất tiếng hỏi...

- Cô ở đâu ra vậy.?

- Ở trước mặt ngươi chứ đâu, mới có vài chiêu đã nản chí bỏ cuộc... Cô gái lạ mặt kia thở dài

- Cái gì mà vài chiêu chứ... Ô.. Hóa ra cô chính là con rồng chết tiệt lúc nãy à... Cô có biết tôi sợ thế nào không... Đúng là...

- Đúng là gì chứ, phép thuật nước luyện cũng chẳng ra gì... Thật nhục nhã với thuộc tính nước trên người ngươi..

- Cô thì biết cái gì chứ... Luyện phép thuật là chuyện của tôi... Cô xen vào làm gì... Tự dưng ở đâu chui ra rồi chê bai tôi... Nói đi... Cô là ai vậy hả...

- Cái tên chết tiệt này, người ta đã có lòng tốt nhắc nhở còn không biết lắng nghe... Hỏi tôi là ai à... Xin tự giới thiệu... Ta là Kang Mina. Công chúa Thủy tộc.

- Cái gì... Công chúa á... Cô đang đùa tôi đấy à... Gì chứ.. Buồn cười quá... Hyeongseop cười sặc sụa

- Ngươi đang nhạo báng ta à...

Mina tung 1 chưởng nước đẩy Heongseop đập người vào tảng đá gần đó.
Bị bất ngờ bởi đòn đánh, mặt Hyeongseop tối sầm lại. Anh cảm thấy cô gái trước mặt không tầm thường chút nào, năng lực nước rất mạnh, anh cũng không hề yếu nhưng bị đánh ra nông nỗi này thì...

- Cô rốt cuộc là thứ gì chứ? Mới tí tuổi đầu mà sở hữu sức mạnh như vậy...

- Từ lúc 5 tuổi ta đã bị bắt nhốt ở đây để làm Thanh Long trấn giữ nơi này... Buồn chán không có gì làm thì chỉ có thể luyện công thôi.

- Ra thế... Xem ra hoàn cảnh của cô cũng éo le qua nhỉ...

- Ngươi không cần thương hại ta... Đợi luyện công hoàn chỉnh rồi ta sẽ phá tan nơi này để về với Thủy tộc.

- E là không thể... Hyeongseop ngập ngừng

- Ngươi đang nghi ngờ thực lực của ta?

- Không... thực ra thì...

- Ăn nói lắp bắp... Ngươi muốn ăn thêm chưởng nữa à... Mina giả vờ đưa tay lên định bồi thêm phát nữa

- À.. Không không... Chỉ là.. Thủy tộc... Theo tôi biết... Thủy vương.. Ông ấy... Đang bị lưu đày ở Junmyeong, sống chết không rõ...

- Ngươi nói cái gì...

Mina mở to mắt ngạc nhiên khi nghe Hyeongseop nói, cảm nhận được sự nghi ngờ từ sâu trong đôi mắt cô, Hyeongseop ôn tồn giải thích tường tận... Những người đứng đầu Thủy tộc mang trong người sức mạnh to lớn, nhận biết được điều đó nên ngay sau khi cầm quyền Taeyeon đã lập mưu trừ khử từng người 1. Thủy vương là 1 trong số đó, việc phong ấn Mina cũng vì bà ta còn có việc cần đến cô.

(...)

- Vậy ra cái ả Taeyeon gì đó đã gây ra cho gia đình ta sự mất mát này. Ta không thể ở yên đây được... Ta phải ra ngoài...

Mina mất bình tĩnh khi nghe câu chuyện, cô hóa thành Thanh long bay lên không trung... Cô gầm lên giận dữ, nước phun ra tứ phía, cả mặt hồ rung động dữ dội, như có bão tới nơi, cây côi xung quan ngã rạp... Hyeongseop chỉ biết trố mắt đứng nhìn, lúc sau đột nhiên cô gào lên, ôm lấy ngực giãy giụa một hồi rồi ngã xuống đất, hóa lại hình người, khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng tuôn ra 1 dòng máu đỏ...

- Cô... Cô.. Tại sao lại...

Hyeongseop kinh ngạc chạy lại đỡ Mina...

- Tại sao chứ... Bao lần ta đều không làm được, dù bất cứ ai đến đây đều thua dưới tay ta, nhưng tại sao ta không đủ sức mạnh để rời khỏi nơi này. Mina nói như hét lên

- Rốt cuộc cô bị gì vậy.?

(...)

- Cái gì... Cô không ra khỏi cái hồ này được sao.? Cứ mỗi lần dùng sức để thoát khỏi đây lại bị như vậy hả.?

Mina gật đầu.

- Trời ạ... Có loại phong ấn như này sao.? Đó là lí do cô ở đây suốt bao nhiêu năm như vậy... Kể ra cô cũng thật đáng thương...

- Đừng có tỏ ra thương hại tôi như thế... Mina gắt lên

- Rồi rồi. Tôi biết rồi.

Heongseop lặng đi vì có lẽ anh biết Mina không thích điều đó.

- Có cách nào khác không?  Sau 1 hồi im lặng Hyeongseop lại lên tiếng.

- Có.

- ...

- Phải có kẻ liên kết sinh tử với tôi... Đặt khế ước cùng nhau ra khỏi nơi này... Nhưng chả có ai dại gì mà làm thế cả... Vì... Cái giá phải trả... Quá đắt.

- Đắt...

- Trong vòng 1 năm, kể từ sau khi lập khế ước... Cả 2 không thể rời xa nhau... Luôn phải ở trong phạm vi cho phép... 1 trong 2 không thể chết, nếu 1 trong 2 chết đi người kia cũng không thể sống.

- Rắc rối thế à...

- Ừ.

- Khế ước đó... Làm thế nào...

- Ý ngươi là... Mina ngạc nhiên

- Không phải cô muốn ra ngoài sao... Dù gì cũng chỉ có 1 năm thôi mà.. 2 chúng ta cùng cố gắng... Heongseop nháy mắt tinh nghịch

- Ngươi nghĩ đơn giản thế à...

- Chứ giờ có thể nghĩ gì hơn nào... Mau lập khế ước sinh tử đi... Tôi còn phải đi tìm bạn tôi... Còn nếu cô không muốn đi...

- Được rồi.

Mina cắt ngang lời nói của Hyeongseop, sau đó tiến lại cầm tay anh... Ahn Hyeongseop bỗng thấy trong người nóng bừng, Tim đập loạn nhịp...

" Chuyện gì thế này... Đột nhiên mình thấy không ổn cho lắm..." Heongseop Pov's

Đôi mắt anh không rời Mina 1 chút nào, cô cầm tay anh, tay còn lại hóa ra 1 con dao nhỏ, dùng con dao rạch trên tay mình 1 đường máu, cô làm tương tự với tay Hyeongseop, Sau đó áp 2 tay lại với nhau, 2 dòng máu chạm nhau đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ... Mina lầm bầm gì đó trong miệng, ánh sáng đó tắt đi... Cô từ từ buông tay anh ra...

- Xong rồi.

- À... Ừm.

Mặt Hyeongseop vẫn còn ửng đỏ... Rốt cuộc là bị sao thế nhỉ..?
...

Quay lại với Yoojung... Cô mang một khuôn mặt đờ đẫn ngồi bên tảng đá lớn... Cô nhớ lại câu nói của cha mình...

" Kẻ bảo vệ suy cho cùng chỉ là kẻ bảo vệ... Một khi sứ mệnh hoàn thành con sẽ trở về với nơi vốn có của mình, giữa con và Thiên tử không nên có 1 thứ tình cảm gì ngoài lề. Không và tuyệt đối không."
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com