chap 15
Phiền phức?
Đôi mày Trần Nhật Đăng khẽ nhíu lại. Anh không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang dần tối lại.
Đợi đến khi hai chữ "Phiền phức" một lần nữa nhảy ra, anh mới tiến tới nhặt điện thoại lên, trượt nút nhận cuộc gọi để nghe máy.
Anh không lên tiếng trước, giọng nói của đối phương sẽ quyết định cách anh đáp lời.
"A Thần, đến Lâm Châu rồi à?" Đầu dây bên kia cười nói, "Hai hôm nữa anh cũng phải đến đó công tác, hẹn gặp nhau ăn bữa cơm nhé!"
Trần Nhật Đăng lập tức bước nhanh về phía phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách ngày một rõ ràng hơn, anh bình tĩnh cất tiếng, "Xin chờ một chút, tôi đưa điện thoại cho cậu ấy."
Nụ cười trong điện thoại khẽ khựng lại trong giây lát, Thẩm Dữ Triệt nghe thấy tiếng nước.
Cậu ta đưa đầu lưỡi ra, chậm rãi liếm đi vết sữa còn vương trên khóe môi, âm sắc vẫn tươi sáng như thường ngày, "Anh là ai vậy? Bạn mới của A Thần à?" Cậu ta kéo dài âm cuối, rồi lại tươi cười rạng rỡ, "Bạn bè thôi nhỉ?"
Trần Nhật Đăng không đáp lời. Anh dừng chân trước cửa phòng tắm, vừa đưa tay định gõ cửa thì cửa phòng tắm đã bị kéo ra từ bên trong.
Hơi nước phòng tắm theo đó mà tràn ra ngoài, Chung A Thần chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông, thân trên để trần, mái tóc đen còn ướt sũng nhỏ từng giọt xuống dưới.
Eo thon săn chắc, tám múi cơ bụng rắn chắc căng chặt, cơ bắp rèn luyện vừa vặn đến độ hoàn hảo, chẳng hề mang đến cảm giác quá đà dầu mỡ, vô cùng sảng khoái sạch sẽ.
Trông thấy Trần Nhật Đăng, Chung A Thần khẽ nhướng mày, "Anh định tắm bây giờ à?"
Trần Nhật Đăng đưa điện thoại cho y, "Có người tìm cậu."
Chung A Thần cụp mắt nhìn xuống, liếc thấy dòng chữ hiển thị trên màn hình, y cũng chẳng hề nhận lấy điện thoại, cứ để Trần Nhật Đăng cầm điện thoại hộ mình, đầu ngón tay bấm vào nút đỏ trực tiếp từ chối cuộc gọi.
"Điện thoại linh tinh thôi, không cần để ý làm gì." Chung A Thần vẫn không nhận điện thoại của mình, vuốt mái tóc ướt sũng đi tìm khăn, "Khăn tắm để đâu ấy nhỉ?"
Cùng lúc đó, Thẩm Dữ Triệt lắng nghe tiếng tút tút kéo dài, khóe môi đang cong lên chợt cụp xuống ngay tức khắc.
Cậu ta chậm rãi lặp lại câu nói mà mình vừa mới nghe được.
"Xin chờ một chút, tôi đưa điện thoại cho cậu ấy."
"Anh định tắm bây giờ à?"
Không giống nhau. Người này không giống với đám hồ ly trước đây. Cậu ta có thể cảm nhận được, lần này con hồ ly tinh kia đang khiêu khích cậu! Thật sự có khả năng cướp mất Chung A Thần của cậu!
Keng keng!
Thẩm Dữ Triệt đột nhiên hất văng mọi thứ trên quầy bar xuống đất, cốc thủy tinh, hộp sữa, đĩa trái cây, tất cả đều rơi lả tả xuống sàn.
Sữa tươi tràn lênh láng khắp sàn nhà, trái cây tươi ngon đắt tiền lăn lóc tứ tung khắp nơi.
Đầu ngón tay Thẩm Dữ Triệt cũng nhói đau, cậu ta dùng sức quá mạnh bị va tay vào cạnh bàn, ngón trỏ tay phải bị cứa một đường nhỏ.
Vệt máu đỏ tươi từ vết thương hẹp dài rỉ ra. Cậu ta nhìn chằm chằm vào vết thương hồi lâu, rồi mới há miệng ngậm lấy ngón trỏ bị thương, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp vết thương.
Cậu ta không cần phải nổi nóng, chẳng ai có thể cướp mất đồ của cậu ta cả. Bất cứ trở ngại nào dám cản đường, cậu ta đều sẽ loại bỏ bọn chúng sạch sành sanh.
Giống như người kia –
Động tác của Thẩm Dữ Triệt chợt khựng lại, gần đây tần suất cậu ta nhớ về người kia dường như là hơi nhiều rồi thì phải.
Vài giây sau, Thẩm Dữ Triệt rút ngón tay ra, đứng dậy chân trần bước qua bãi chiến trường dưới sàn nhà, đi lên lầu hai đến căn phòng trong cùng.
Cửa phòng là khóa vân tay, cậu ta đưa ngón trỏ ra. Có lẽ là do bị cứa một đường, thử đi thử lại mấy lần khóa mới chịu mở ra.
Đẩy cửa bước vào, Thẩm Dữ Triệt không bật đèn, chỉ mò mẫm trong bóng tối đến chỗ đặt hộp đàn.
Cậu ta mở hộp đàn lấy cây đàn violin ra.
Đàn violin bóng sáng lấp lánh chẳng gì che giấu nổi, dù là trong bóng tối mịt mùng. Thẩm Dữ Triệt vuốt ve cây violin từng tấc từng tấc, dường như lại nhìn thấy hình bóng thiếu niên với đôi mắt trong veo sáng ngời năm nào.
Cậu ta mạnh tay gảy một dây đàn, âm thanh đầy đặn tròn trịa vang vọng trong bóng tối.
Thẩm Dữ Triệt khẽ bật cười.
"Bỗng dưng em cảm thấy giọng của con hồ ly tinh kia rất giống với giọng của anh đó. Nhưng mà không giống nhau. Em ghét anh ta, nhưng lại thích anh đến thế cơ mà. Nếu anh chịu tha thứ cho em rồi, thì tối nay hãy đến gặp em trong giấc mơ nhé."
Cậu ta bỗng cảm thấy vô cùng hoài niệm, "Thật muốn được nghe anh hát lại bài Đom đóm bay' quá..."
Rõ ràng là một giọng hát vừa xa cách lại vừa lạnh lùng, tựa như những tảng đá xanh ngâm mình trong suối núi qua vô vàn năm tháng, vậy mà cất lên những khúc hát đồng dao lại luôn có thể ru cậu ta yên giấc ngủ say.
Ấm áp đến vậy, ấm áp hơn tất cả ngọn lửa trên thế gian cộng lại.
Chung A Thần tìm thấy khăn tắm rồi bước ra ngoài, y vừa định mở miệng hỏi Trần Nhật Đăng định ngủ ở phòng nào thì cảnh tượng trên sofa đã khiến y im bặt.
Trần Nhật Đăng đang tựa người vào một góc sofa, đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, đến cả tấm chăn mỏng cũng chẳng buồn đắp.
Chung A Thần xoay người trở về phòng, một lát sau đã cầm theo một tấm chăn trở lại. Y bước đến trước mặt Trần Nhật Đăng, vừa định đắp chăn cho anh thì Trần Nhật Đăng đã tỉnh giấc.
Vừa nãy lúc Chung A Thần rời đi, dạ dày Trần Nhật Đăng lại bắt đầu đau nhói. Tìm khắp một lượt cũng chẳng thấy ấm đun nước đâu, anh bèn nuốt khan vài viên thuốc giảm đau, tựa người vào sofa nghỉ ngơi, ai ngờ lại ngủ quên mất.
Chỉ mới chợp mắt được vài phút ngắn ngủi, ánh mắt Trần Nhật Đăng rất nhanh đã khôi phục vẻ tỉnh táo, "Xin lỗi, hôm nay tôi hơi mệt."
Chung A Thần nhìn gương mặt trắng bệch như giấy của anh, ngón tay khẽ động đậy một chút, cuối cùng vẫn thả tấm chăn lên người anh, "Mệt thì cứ về phòng nghỉ ngơi đi, anh ngủ phòng ngủ chính đi."
Chung A Thần định đi sang phòng khách, Trần Nhật Đăng đã gọi y lại, "Ngày mai có kế hoạch gì không?"
"Ngủ dậy rồi tính." Chung A Thần đáp rồi trở về phòng.
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Trần Nhật Đăng lại ngồi trên sofa thêm một lát nữa rồi mới ôm chăn bước vào phòng ngủ chính.
Anh tắm rửa xong xuôi, tinh thần cũng đã tỉnh táo hơn được một chút. Anh không vội vàng nghỉ ngơi ngay, mà ngồi ngẫm lại cuộc điện thoại ban nãy.
Tên danh bạ mà Chung A Thần đặt cho Thẩm Dữ Triệt đã chứng thực cho suy đoán trước đó của anh. Chung A Thần không thích Thẩm Dữ Triệt, thậm chí là chán ghét cậu ta. Bởi vậy dẫu cho có giả vờ là người đồng tính đi chăng nữa, thì y cũng chẳng chọn Thẩm Dữ Triệt, dù cậu ta lá chắn tốt nhất.
Còn về Thẩm Dữ Triệt –
Ngay lập tức cậu ta đã biết được chuyện Chung A Thần đến Lâm Châu.
Lịch trình của hai người vốn dĩ là sáng quyết định, chiều đã bay rồi, số người biết chuyện này cũng chẳng có bao nhiêu. Với thái độ của Chung A Thần đối với Thẩm Dữ Triệt, chắc chắn y sẽ chẳng chủ động báo cho cậu ta biết chuyện này đâu.
Vậy thì chỉ có hai khả năng. Một là lịch trình của Chung A Thần đã đăng lên vòng bạn bè hoặc là thông báo cho bạn bè biết, và trong số đó có người đã báo tin cho Thẩm Dữ Triệt.
Hai là Tống Minh Ngạn.
Đôi mắt Trần Nhật Đăng khẽ ánh lên tia sáng.
Dựa theo những tư liệu mà anh điều tra được, ít nhất là trên bề mặt thì mấy người Tống Minh Ngạn không hề có bất cứ mối liên hệ nào. Mười năm về trước sau khi xảy ra chuyện kia, bọn họ đã đường ai nấy đi rồi.
Nếu đúng là Tống Minh Ngạn đang truyền tin tức cho Thẩm Dữ Triệt, vậy thì đó quả là một tin tức tốt đối với anh.
Bởi vì hiển nhiên Tống Minh Ngạn đã không cung cấp thông tin đầy đủ cho Thẩm Dữ Triệt, chỉ tiết lộ mỗi chuyện Chung A Thần đến Lâm Châu, mà chẳng hề nói rõ người đồng hành cùng Chung A Thần là "cậu ba mới" của nhà họ Chung, nếu không thì phản ứng đầu tiên của Thẩm Dữ Triệt chắc chắn đã không phải là cho rằng anh là tình nhân mới của Chung A Thần rồi.
Mỗi người một bụng mưu ma chước quỷ, đến tận bây giờ bọn họ vẫn cứ như vậy.
Bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, Trần Nhật Đăng đoán chắc là Chung A Thần đã ra ngoài rồi. Với cái tuổi trẻ măng như vậy, có thú vui sinh hoạt về đêm cũng là chuyện hết sức bình thường thôi.
Trần Nhật Đăng cũng chẳng mấy để tâm đến chuyện này. Anh khẽ ấn nhẹ lên bụng, cơn đau bụng hình như cũng đã đỡ hơn được kha khá, xem ra cũng đã tiêu hóa hết thức ăn rồi. Anh mở vỉ thuốc 12 viên của ngày hôm nay ra.
Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên anh nuốt khan nhiều thuốc viên đến như vậy. Anh vốn dĩ bận rộn công việc tối ngày, nuốt khan thuốc là chuyện cơm bữa. Chỉ là mới vừa nuốt khan có mấy viên thuốc giảm đau, bây giờ lại đến cả vỉ thuốc đầy ắp, đúng là có hơi khó nuốt trôi thật.
Đôi mày khẽ nhíu lại một thoáng, anh vừa định nuốt khan thuốc, tiếng bước chân bỗng tiến lại gần, ngay sau đó cửa phòng ngủ chính vang lên tiếng gõ cửa.
Chỉ gõ có hai tiếng, Chung A Thần đã đứng ở bên ngoài cất tiếng hỏi, "Anh ngủ rồi à?"
Trong lòng Trần Nhật Đăng bống cảm thấy kỳ lạ, anh đặt hộp thuốc xuống, "Chưa."
Rồi đứng dậy ra mở cửa.
Cánh cửa vừa hé mở, hương thơm của hơi nóng đã lập tức xộc thẳng vào mũi, mùi rất thơm.
Trong đôi mắt bình lặng chợt thoáng vẻ kinh ngạc trong giây lát, nhưng rất nhanh đã biến mất tăm, Trần Nhật Đăng nhìn Chung A Thần, "Cậu gọi đồ ăn ngoài à?"
Chung A Thần khẽ bật cười, "Căn hộ này có dịch vụ quản gia mà." Một cốc nước nóng đầy được đặt vào tay Trần Nhật Đăng, "Uống hết cốc này đi. Trên bàn trà vẫn còn cả một ấm nữa."
Y buồn ngủ lắm rồi, vừa nói y vừa trở về phòng, "Tôi dậy muộn lắm, anh mà dậy trước thì cứ tự gọi đồ ăn sáng nhé, khỏi cần để ý đến tôi."
"Chúc ngủ ngon."
Khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại, cũng là ngay lúc vừa dứt lời, y nghe thấy giọng nói ôn hòa của người đàn ông nọ.
Đêm hôm đó, Chung A Thần ngủ rất ngon.
Sáu giờ sáng, Trần Nhật Đăng đã ra khỏi cửa.
Chợ sớm Lâm Châu vô cùng náo nhiệt, anh tùy tiện tìm một quán nhỏ ven đường rồi bước vào, gọi một bát mì đậu hũ ăn sáng.
Bát mì nước thanh đạm điểm xuyết vài lá bạc hà tươi, sợi mì thủ công dai ngon sần sật, đậu hũ non mềm tan ngay trong miệng. Trần Nhật Đăng vừa ngắm nhìn khu chợ sớm nhộn nhịp, vừa thong thả ăn hết bát mì.
Anh không mua mì đậu hũ cho Chung A Thần, mà ghé vào một quán khác mua hai lồng bánh bao súp và một cốc sữa đậu nành lớn, như vậy mang về để nguội cũng không bị chảy.
Trước cổng chợ sớm có rất nhiều nông dân ngồi xổm bán nấm.
Dạo gần đây mưa nhiều, toàn là nấm hái trên núi còn tươi rói, đựng trong giỏ tre, đủ loại màu sắc.
Trần Nhật Đăng dừng chân trước một giỏ nấm, anh không hỏi giá mà bảo thẳng, "Tôi lấy giỏ này."
Vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt người phụ nữ, vừa đổ nấm vào túi vừa nói, "Giỏ này là nấm thông rừng, cậu biết chế biến không? Xào hay nấu đều được hết. Xào ăn thì ngon ngọt nhất, nhưng phải xào ít nhất nửa tiếng mới ăn được nha, coi chừng ngộ độc."
Trần Nhật Đăng im lặng lắng nghe người phụ nữ dặn dò xong xuôi, khẽ mỉm cười đáp lời, "Tôi biết rồi."
Trong rừng nguyên sinh, anh đã từng ăn qua rất nhiều loại nấm rồi.
"Xong rồi! Năm cân tổng cộng là sáu trăm tệ." Người phụ nữ đưa túi nấm.
"Cảm ơn." Trần Nhật Đăng trả tiền rồi nhận lấy túi nấm.
Về đến căn hộ, Chung A Thần đã thức dậy rồi. Vừa nhìn thấy túi nấm thông mà Trần Nhật Đăng đang xách, y đã nhướng mày, "Mê món nấm đến vậy cơ à."
Trần Nhật Đăng cười, "Vị cũng ngon lắm, mua chút về làm quà cho bác cả và cô út."
Chung A Thần chẳng mấy hứng thú với nấm. Y mở hộp đồ ăn sáng mà Trần Nhật Đăng mua về ra, thấy bánh bao súp thì khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, chỉ bẻ đôi đôi đũa dùng một lần rồi bắt đầu ăn.
Ăn xong xuôi y mới lên tiếng, "Tôi có chút việc bận tối thứ Sáu mới về, hai ngày này không rảnh đưa anh đi chơi đây đó rồi. Có cần tôi tìm hướng dẫn viên du lịch cho anh không?"
"Không cần đâu."
Chung A Thần có vẻ như đang nói đùa, "Vậy anh nhớ đừng có kể ra ngoài đó nha. Cô út mà biết tôi bỏ mặc anh ở đây chắc chắn sẽ cằn nhằn đến mòn cả tai tôi luôn cho coi."
Trần Nhật Đăng khẽ mỉm cười, "Thật ra vốn dĩ tôi cũng định đến đây để gặp một người bạn, cũng không tiện dẫn cậu theo cùng."
Chung A Thần không nói gì thêm nữa, chỉ cầm theo điện thoại rồi rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ những lúc ra ngoài ăn uống, Trần Nhật Đăng đều không hề rời khỏi căn hộ, chỉ ở trong nhà sắp xếp tài liệu về hẻm Cổ Lộng và tập đoàn Đại Quan.
Sáng thứ Sáu, anh ra ngoài một chuyến.
Anh nhuộm tóc màu hạt dẻ sáng bằng thuốc nhuộm một lần, mua thêm một đôi kính áp tròng màu nâu nhạt.
Hai giờ chiều, anh đến bệnh viện số 9 Lâm Châu đúng giờ hẹn.
Lúc này vẫn còn sớm hơn giờ hẹn khám của anh tận mười lăm phút nữa.
Bệnh viện số 9 Lâm Châu, khoa Tâm lý lầu chín.
Cô y tá trẻ soi gương chỉnh lại mái tóc, rồi mới ôm tập hồ sơ chạy vội đến phòng làm việc của trưởng khoa.
Cửa phòng đóng kín, cô hít sâu mấy hơi lấy bình tĩnh, rồi mới đưa tay lên gõ cửa, "Bác sĩ Quý, em vào được không ạ?"
"Mời vào."
Cô y tá nghe thấy giọng nói kia lại hạnh phúc đến nỗi đứng tại chỗ giậm chân mấy cái rồi mới đỏ mặt đẩy cửa bước vào.
Trong phòng làm việc thoang thoảng hương thơm tươi mát dễ chịu, người đàn ông sau bàn làm việc đang nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, ánh sáng mờ ảo hắt lên tròng kính của anh.
Trên ngực chiếc áo blouse trắng của anh cài một chiếc bút máy màu đen tuyền, cô y tá bước đến gần hơn, anh ôn tồn hỏi, "Bệnh nhân hôm nay đến rồi à?"
Cô y tá đặt tập hồ sơ xuống, "Dạ chưa. Bệnh nhân hẹn khám lúc 2 giờ 15 phút, chắc sắp đến rồi ạ."
Quý Tu Tề mở tập hồ sơ ra xem. Trang bìa đề tên bệnh nhân, Trần Nhật Đăng.
Cộp, cộp –
Cùng lúc đó, trong hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân nhịp nhàng chậm rãi tiến về phía phòng làm việc của trưởng khoa.
[Trần Nhật Đăng, 28 tuổi, nam, người nước M.]
Quý Tu Tề lướt nhanh qua hồ sơ bệnh nhân, tiếng bước chân cũng vừa vặn dừng hẳn trước cửa.
Anh ta ngẩng đầu nhìn lên. Ánh nắng ban trưa rực rỡ, bóng người cao gầy thanh mảnh đứng ngược sáng, anh ta chẳng thể nào nhìn rõ mặt người kia, chỉ cảm thấy người đàn ông này gầy đến đáng ngại.
Giây tiếp theo, anh ta nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo đầy từ tính, "Bây giờ tôi vào được chưa?"
Quý Tu Tề liếc mắt nhìn đồng hồ, kim giây vừa vặn nhích đến số 12, kim phút cũng chỉ đến số 3, đúng 2 giờ 15 phút.
Anh mỉm cười đáp lời, "Mời vào."
Người đàn ông từ vùng sáng bước đến gần hơn, Quý Tu Tề dần dần nhìn rõ diện mạo của người kia.
Đeo khẩu trang đen, đôi mắt bị mái tóc mái che khuất gần nửa. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ sáng lòa xòa có độ cong tự nhiên, làn da trắng đến nỗi cứ như chưa từng phơi mình dưới ánh mặt trời. Áo phông cotton lanh rộng thùng thình màu xanh rêu, xương quai xanh thon dài nhô ra hiện lên rõ ràng dưới lớp da thịt, cùng chiếc quần dài màu nâu sẫm rộng rãi cùng chất liệu.
Đây là một bệnh nhân kháng cự giao tiếp với người lạ, có lòng phòng bị cao, vô cùng khó lòng mở lòng đón nhận người khác.
Quý Tu Tề nhanh chóng đánh giá trong lòng. Đợi đến khi Trần Nhật Đăng ngồi xuống đối diện, anh ta vừa định lên tiếng bắt chuyện đã vô tình chạm phải đôi mắt phượng hẹp dài màu nâu nhạt kia. Tim anh ta chợt thắt lại dữ dội, quên bẵng cả lời muốn nói.
Thế giới dường như bất động, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập –
Thịch, thịch, thịch.
Giống, giống quá, ngoại trừ màu mắt ra, hoàn toàn giống nhau y như đúc...
Cô y tá trẻ vẫn đang chờ đợi Quý Tu Tề phân phó. Thấy Quý Tu Tề mãi vẫn chẳng lên tiếng, cô bèn nghi hoặc nhìn sang, thấy Quý Tu Tề đang thất thần nhìn chằm chằm vào bệnh nhân.
Không, không phải là đang nhìn bệnh nhân. Mà cứ như thể đang xuyên qua người bệnh nhân để nhìn về một nơi xa xăm nào đó vậy.
Đây là lần đầu tiên cô y tá trẻ thấy Quý Tu Tề thất thần như vậy, cô khẽ nhắc nhở, "Bác sĩ Quý, bây giờ mình bắt đầu khám bệnh luôn ạ?"
Đầu ngón tay Quý Tu Tề khẽ cong lại, gõ nhẹ lên tập bệnh án trên bàn, lúc này mới cất tiếng, "Cô ra ngoài trước đi."
Cô y tá vâng lời khép cửa phòng rồi bước ra ngoài.
Trong lúc Quý Tu Tề thất thần, Trần Nhật Đăng chẳng hề lộ vẻ gì cũng âm thầm đánh giá anh ta.
Anh đã đoán đúng. Dẫu cho chỉ lộ đôi mắt thôi, Quý Tu Tề cũng sẽ liên tưởng đến anh.
Bởi vì bọn họ đã từng là tri kỷ, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ hiểu thấu tâm ý đối phương.
Ngay sau đó anh nhìn thấy chiếc bút máy màu đen kia.
Đó là món quà mà trước khi xảy ra chuyện, anh đã định tặng cho Quý Tu Tề.
Lần đầu tiên đến cửa hàng, anh đã ưng ý ngay chiếc bút máy màu đen này, anh biết chắc chắn Quý Tu Tề sẽ thích nó. Chỉ là khi nhìn đến bảng giá, anh im lặng.
Thì ra một chiếc bút máy cũng có thể đắt đỏ đến như vậy.
Nhân viên cửa hàng dường như cũng nhận ra sự túng thiếu của anh, nhiệt tình giới thiệu cho anh một cây bút khác, "Bút máy nhãn hiệu này cũng dùng rất tốt, mực ra còn mượt mà hơn, giá cả lại phải chăng hơn."
Anh lưỡng lự mấy giây, "Cảm ơn, để hôm khác tôi lại ghé vậy."
Anh chạy đôn chạy đáo đi giao đồ ăn cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng dành dụm đủ tiền, vào ngày trước khi lên đường đi du lịch đã đến cửa hàng mua cây bút máy kia.
Anh cất bút cẩn thận trong ba lô leo núi, đợi đến khi leo lên đỉnh núi cao nhất sẽ đem cây bút này tặng cho Quý Tu Tề.
Anh không có cơ hội leo lên đỉnh núi cao nhất, thế mà cây bút máy kia bây giờ lại đang được cài nơi túi áo ngực của Quý Tu Tề.
Ẩn sau lớp khẩu trang, khóe môi Trần Nhật Đăng khẽ cong lên, đáy mắt lại chẳng hề vương chút độ ấm nào. Anh đối diện với ánh mắt Quý Tu Tề, "Bây giờ bắt đầu được chưa?"
Quý Tu Tề rõ ràng có chút mất tập trung, anh ta không nhìn Trần Nhật Đăng nữa, "Vì sao cậu lại tìm đến bác sĩ tâm lý?"
Trần Nhật Đăng hỏi ngược lại anh ta, "Bác sĩ, anh có hay mơ không?"
Quý Tu Tề khẽ mỉm cười, "Con người ai chẳng mơ."
"Anh có từng mơ thấy địa ngục chưa?" Đáy mắt Trần Nhật Đăng ánh lên tia sáng tò mò.
Để bệnh nhân dẫn dắt chủ đề câu chuyện cũng là một trong những cách giúp bác sĩ hiểu rõ hơn về bệnh nhân, việc bọn họ không kháng cự việc trò chuyện cũng đã là một khởi đầu vô cùng tốt rồi.
Quý Tu Tề lặng lẽ mở nhạc không lời du dương, "Từng mơ rồi. Cũng gần giống với khung cảnh được dựng trong phim ảnh, ti vi. Còn cậu thì sao? Cậu có từng mơ thấy chưa?"
Anh ta vừa nói vừa quan sát phản ứng của Trần Nhật Đăng. Trần Nhật Đăng không hề bài xích âm nhạc, đôi mắt xinh đẹp kia dường như đang chìm đắm vào một không gian khác, "Ngày nào tôi cũng mơ thấy."
Quý Tu Tề dẫn dắt anh, "Cậu có thể miêu tả địa ngục trong mơ của cậu được không?"
"Một cái cây."
Nghe thấy câu trả lời, Quý Tu Tề khựng lại một giây rồi mới tiếp tục hỏi, "Là một cái cây như thế nào?"
Trần Nhật Đăng lại chẳng đáp lời nữa. Anh thả lỏng vai tựa mình vào lưng ghế mềm mại, khép mắt nói, "Tôi buồn ngủ quá. Tôi ngủ một giấc ở đây được không?"
Thời gian khám bệnh của Quý Tu Tề thường chỉ có vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, vậy mà như ma xui quỷ khiến anh ta lại đồng ý.
"Được chứ."
Phòng làm việc bỗng chốc tĩnh lặng, chỉ còn văng vẳng tiếng nhạc không lời du dương khe khẽ. Quý Tu Tề lấy bút máy ra ghi bệnh án, đầu ngón tay anh ta vuốt ve thân bút trơn bóng. Viết được vài chữ, ánh mắt anh ta bất giác liếc nhìn sang phía đối diện.
Trong phòng thờ đèn trường minh luôn sáng quanh năm suốt tháng, đàn hương nghi ngút khói tỏa lan.
Anh ta bước vào trong, trên chiếc án dài trong cùng bày một hàng bài vị cầu phúc.
Quý Tu Tề dừng bước chân một chút, đoạn mới siết chặt bó hoa trong tay bước tới, nhẹ nhàng đặt hoa xuống trước một bài vị trong số đó.
"Hôm nay tôi đã gặp một người rất giống cậu." Anh ta im lặng mấy giây, giọng nói trầm thấp, "Lâu lắm rồi tôi không đến thăm cậu. Ở bên đó... cậu vẫn ổn chứ?"
Rrrrrr...
Điện thoại trong túi chợt rung lên. Quý Tu Tề lấy điện thoại ra, nhìn thấy dòng chữ hiển thị trên màn hình, anh ta khẽ thở dài rồi mới nhận máy.
"Mẹ ạ."
Đầu dây bên kia nói vọng sang một câu gì đó, đôi mày anh ta khẽ cau lại, "Dạo gần đây con đang bận lắm, phải một thời gian nữa con mới về được."
Rồi sắc mặt anh ta chợt biến đổi, "Mẹ đang ở sân bay ạ?"
Anh ta lập tức xoay người bước nhanh rời khỏi phòng thờ, "Mẹ cứ tìm quán nào đó nghỉ chân tạm đi đã, con đến ngay bây giờ."
Trần Nhật Đăng không bám theo nữa, anh dõi mắt theo chiếc xe của Quý Tu Tề khuất dần, rồi mới xuống xe bước vào chùa.
Anh đại khái cũng đoán được lý do Quý Tu Tề đến chùa là gì rồi, bởi vậy khi trông thấy tấm bài vị kia anh cũng chẳng hề quá kinh ngạc, chỉ cảm thấy buồn cười.
Điện thoại của Chung A Thần cũng gọi đến ngay lúc này.
"Anh ra ngoài à?"
"Ừm. Cậu về rồi à?"
Chung A Thần nghe ra ý cười trong giọng nói của anh, "Tôi vừa mới bước chân vào cửa. Anh đang ở cùng bạn đấy à?"
Trần Nhật Đăng nhìn tấm bài vị đặt chính giữa, phía trên bài vị đề hai chữ vô cùng đẹp đẽ – Lê Trạm.
Đã quá lâu không gặp lại, đến chính bản thân anh cũng suýt chút nữa đã quên mất, anh đã từng có tên là Lê Trạm.
Anh vừa trò chuyện điện thoại vừa xoay người, "Anh ấy vừa mới đi rồi. Tôi vẫn chưa ăn tối đây. Cậu mà chưa ăn thì đợi tôi về cùng ăn nhé?"
Chung A Thần nói địa điểm rồi cúp máy, y nhìn quanh căn hộ.
Căn phòng được dọn dẹp tinh tươm, so với mấy hôm trước có đôi chút khác biệt nho nhỏ –
Trên bàn trà bày thêm một chiếc bình giữ nhiệt, một quyển sách kẹp đánh dấu trang, trên bàn ăn cũng điểm xuyết thêm một bình hoa chân cao mới toanh cắm hai đóa hoa hồng. Vài món đồ chẳng đáng là bao, nhưng lại khiến căn hộ này không còn mang vẻ lạnh lẽo như căn nhà mẫu nữa.
Chung A Thần thay quần áo rồi ra ngoài. Trong lúc thang máy đi xuống, y hồi tưởng lại hồ sơ của Trần Nhật Đăng.
Mấy ngày nay, y đã cất công bay sang tận nước M, đích thân điều tra hồ sơ của Trần Nhật Đăng.
Trần Nhật Đăng học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đều ở một tiểu bang nhỏ tại nước M, sau đó với thành tích xuất sắc đỗ vào thẳng trường đại học M, rồi lại được cấp học bổng toàn phần bậc thạc sĩ của đại học M danh giá.
Hồ sơ đầy đủ chi tiết, chẳng hề có bất cứ điểm khả nghi nào. Năm hai đại học đã vào công ty luật lớn thực tập, tham gia vài vụ kiện tụng rồi danh tiếng nổi lên, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ thì chuyên làm luật sư bào chữa cho các tài phiệt giàu có. Tất cả những điều này đều đã được chứng thực.
Lai lịch Trần Nhật Đăng không phải là bịa đặt, điều này lại càng khiến người ta khó lòng giải thích nổi, một luật sư thiên tài tiền đồ tươi sáng như vậy, vì sao lại cam tâm giúp đỡ chú ba của y?
Chung A Thần chỉ nghĩ ra được ba khả năng.
Hoặc là Chung Thần Quốc đã hỗ trợ Trần Nhật Đăng từ thuở nhỏ, hoặc là Chung Thần Quốc đã từng cứu mạng cả gia đình Trần Nhật Đăng.
Hai khả năng này lại rất nhanh đã bị Chung A Thần bác bỏ.
Chung Thần Quốc nào có tầm nhìn chiến lược đến vậy, lại càng chẳng có lòng tốt đến thế.
Còn về khả năng thứ ba, đó chính là Trần Nhật Đăng thật sự là con trai rơi của Chung Thần Quốc.
Chung A Thần khẽ chống đầu lưỡi vào răng hàm, cảm xúc trong đáy mắt biến hóa khôn lường.
Trần Nhật Đăng đi tẩy sạch thuốc nhuộm tóc, vội vã đến nhà hàng, Chung A Thần đã tới từ trước.
Đây là một nhà hàng Âu, phía dưới lầu là nhà hát lớn Lâm Châu, tối nay hình như có buổi biểu diễn nên nhà hàng vô cùng náo nhiệt.
Từ lúc Trần Nhật Đăng bước chân vào nhà hàng, không ngớt những ánh mắt đổ dồn về phía anh. Đến khi anh ngồi xuống đối diện với Chung A Thần, những ánh mắt kia mới tiếc nuối thu về.
Chung A Thần khẽ cong môi cười, "Anh nói là chưa từng yêu đương bao giờ, bây giờ tôi có hơi không tin rồi. Chẳng lẽ là do anh không có hứng thú, hay do chẳng có ai bám riết không tha? Chỉ riêng cái nhà hàng này thôi, tôi dám cá chỉ cần tôi rời đi vài phút, anh sẽ nhận được không dưới hai con số lời mời làm quen cho coi."
Trần Nhật Đăng đáp lời, "Nếu mà cứ bám riết không tha mà cưa đổ được người ta thì tôi nghĩ vị 'Phiền phức' kia đã chẳng thành phiền phức rồi."
Chung A Thần rót một cốc nước, "Sao anh biết đó không phải là thú vui tình ái?"
Trần Nhật Đăng dường như sững người một thoáng, hàng mi khẽ chớp, hỏi khá nghiêm túc, "Vậy ra lần trước cậu bảo chưa từng yêu đương là gạt tôi hả?"
Chung A Thần, "..."
Y đặt cốc nước nóng đến trước mặt Trần Nhật Đăng, đôi mắt cong cong, "Tôi sai rồi ngài luật sư ơi, xin mời uống nước ạ."
Trần Nhật Đăng khẽ mỉm cười, "Cảm ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com