Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 9


Phòng 601.

Người đàn ông nhắm hai mắt nằm trên giường, dáng vẻ khoan thai, nếu không phải trên người bị gắn thêm vài ống dẫn thì trông giống như đang ngủ say.

Đầu giường đặt một bình hoa tươi.

Không tươi lắm, đoán chắc cũng cắm được ba bốn ngày rồi.

Trần Nhật Đăng bước vào cửa, đầu tiên quan sát một lượt nhận ra trong phòng không có camera.

Một người thực vật bị ruồng bỏ, sớm đã không còn giá trị để theo dõi nữa rồi.

Nhưng Trần Nhật Đăng vẫn giống như một hộ lý thực thụ, lật người lau mặt giúp người đàn ông kia.

Suốt quá trình, mấy sợi tóc dính trên gối hay bông vải dính trên miệng của người đàn ông kia đều được bỏ vào túi ni lông sạch.

Trần Nhật Đăng lại móc ra một ống tiêm, nhanh chóng rút vài ml máu trên cánh tay của người kia, sau đó cất ống tiêm vào trong túi áo khoác dài, lại dùng bông gòn tẩm cồn đè lại chỗ vừa tiêm. Sau khi xác nhận không chảy máu, cũng không nhìn ra được dấu vết gì, Trần Nhật Đăng mới rũ ống tay áo của người đàn ông xuống, nhẹ đặt tay người kia vào lại trong chăn.

Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Trần Nhật Đăng đẩy xe y tế rời đi, lúc tới cửa bèn dừng lại nhìn về phía đầu giường.

Một bó hoa xinh đẹp như thế, nếu như được chăm sóc thêm thì còn có thể khoe sắc được vài ngày nữa.

Hàng lông mi khẽ nhúc nhích, Trần Nhật Đăng buông tay cầm xe đẩy ra, đi tới đầu giường cầm bình hoa mang vào trong nhà vệ sinh.

Vài phút sau, hắn mang bình hoa ra đặt lại trên đầu giường, đúng lúc này, tai trái của hắn khẽ giật.

"Ting."

Cửa thang máy mở ra, Chung A Thần cầm theo bánh kem ra ngoài, bóng người săn chắc bị che bởi cái bóng to lớn.

Y tá đứng ở quầy y tá có hơi sững sốt, lắp bắp hồi lâu mới đỏ mặt hỏi: "Anh tìm ai?"

Chung A Thần mỉm cười: "Ông Chung."

Y tá lập tức chỉ tay về phía bên trái: "601"

Chung A Thần rẽ trái, nhanh chóng khuất bóng ở lối đi hành lang.

Ánh mặt trời từ trên cao chiếu vào cửa sổ sát đất ở lối hành lang, bóng cây loang lổ khẽ động, không gian yên ắng chỉ nghe được tiếng giày da nhịp nhàng va chạm vào sàn nhà.

Đến ngã rẽ, một tia nắng hắt lên cằm của Chung A Thần.

Ấn đường của anh khẽ nhúc nhích.

Ngay lúc này, từ chỗ cua ở lối hành lang lộ ra một đầu xe đẩy màu bạc.

Hộ lý khẽ cúi đầu, đẩy xe y tế đi ngang qua người anh.

Cơn gió thổi tới mang theo mùi cây mộc hương thoang thoảng, Chung A Thần đi tới trước cửa phòng 601, lông mày hơi nhíu lại.

Đúng thật là gần đây đi đâu cũng đều gặp người quanh năm dùng hợp hoan bì để uống.

Người thứ hai rồi.

Tên là...

Trước mặt Chung A Thần xuất hiện một người đàn ông đeo thẻ tên màu xanh lam ở trước ngực, Lý Tường.

"Lý Tường."

Anh bỗng lên tiếng.

Trần Nhật Đăng đi được hai bước mới dừng lại đeo khẩu trang, thở phù ra một hơi làm cặp mắt kính bị mờ, tất cả tâm tư đều bị giấu bên dưới lớp kính mờ ấy.

Hắn kéo cái xe y tế lùi lại.

Giả giọng trong veo như một sinh viên đại học đi làm thêm dịp hè: "Có chuyện gì không thưa anh?"

Chung A Thần cúi người nhặt đồ trên đất lên, xoay người tiến tới vài bước đưa cho Trần Nhật Đăng: "Rớt đồ."

Một cái khăn tay.

Người kia đưa tay đeo găng tay trắng cầm vào một góc của cái khăn, cặp mắt kính nặng nề khiến đôi mắt kia có hơi biến dạng, đôi mắt đen láy tĩnh lặng không chút gợn sóng: "Cảm ơn."

Chung A Thần lại không buông tay ra, nhìn vào bàn tay kia.

Đôi găng tay trắng rất đỗi bình thường, nhưng được người đàn ông kia đeo vào lại hóa ra hình dáng vô cùng xinh đẹp, thậm chí có hơi...

Gợi cảm.

Chung A Thần khẽ nhíu mày lại, ngón cái và ngón trỏ tách rời buông cái khăn tay ra, nói: "Không cần khách sáo."

Tia nắng chiếu trên đuôi lông mày của Trần Nhật Đăng, hắn khẽ gật đầu, xoay người lại đẩy xe y tế đi trước cái nhìn chằm chằm của Chung A Thần. Người bên đây cũng xoay người, nắm lấy tay cầm cánh cửa vặn "răng rắc".

Cửa sổ đang mở, gió ngoài trời thổi vào làm tấm rèm che cuộn lên phát ra tiếng sột soạt, hoa trên đầu giường vừa mới được tưới nước khoe sắc sặc sỡ, còn tỏa ra một mùi thơm ngát.

So với lần trước đó anh tới thì người đàn ông kia trông cũng khoan khoái dễ chịu hơn nhiều, gương mặt được lau chùi vô cùng sạch sẽ.

Chung A Thần đặt hộp bánh kem xuống, tháo cái hộp ra rồi nói: "Chỗ này của anh đúng là phong thủy rất tốt đó nha, hoa cắm mấy ngày rồi vẫn còn nở rất tốt."

Anh kiên nhẫn cắt một miếng bánh kem Black Forest cherry, kéo cái ghế qua ngồi xuống.

"Anh thích nhất là bánh kem, em ăn giúp anh nhé..."

Chung A Thần múc một muỗng bánh kem, mùi hương nồng nàn của rượu cherry quấn quanh kẽ răng, anh khẽ cong khóe môi lên.

"Cứng hơn bánh hạt dẻ."

Trần Nhật Đăng quay trở lại xe, lấy từ trong túi giấy ra một tủ lạnh giữ nhiệt nhỏ rồi bỏ máu vào. Tim hắn đập rất nhanh, nhưng lần này lại không liên quan tới chuyện xuất hiện đột ngột của Chung A Thần.

Trên người hắn có đủ thứ bệnh, có thể là tim bỗng nhiên suy nhược, cũng có thể là do sáng sớm hắn không có ăn gì dẫn tới thiếu máu.

Trần Nhật Đăng tháo găng tay, lấy từ trong miệng túi ra một ít socola dùng sức xé giấy bọc ra, thanh socola trắng ngà toát ra một mùi thơm. Đến cả việc nhai socola cũng khiến hắn tốn sức, hàm răng run cầm cập, chầm chậm nuốt xuống mùi vị ngọt ngào, ngửa đầu ra sau dựa vào cái ghế, con ngươi đen láy có chút lấp lánh.

Chuyện Chung A Thần tới viện điều dưỡng không nằm trong dự đoán của hắn.

Chung A Thần xuất hiện trước mặt hắn, mang theo hộp bánh kem thơm mùi sữa và mùi rượu cherry, là bánh kem Black Forest cherry.

Người đàn ông nằm trong phòng 601 tên là Chung Dực Khiêm, 28 tuổi, là cậu ba của nhà họ Chung, cũng là anh ba của Chung A Thần.

Chung thị phong tỏa thông tin, Trần Nhật Đăng chỉ có thể điều tra được nguyên nhân Chung Dực Khiêm sống đời thực vật bắt nguồn từ một vụ tai nạn ô tô.

Cũng trong vụ tai nạn đó, cha mẹ của Chung A Thần đã qua đời.

Trần Nhật Đăng lặng lẽ gõ đầu ngón tay vào vô lăng, chờ cho socola hòa tan vào trong đầu lưỡi. Hắn thấp giọng ho vài tiếng, khôi phục sức lực khởi động xe.

Lúc chạy xe ra khỏi bãi đỗ xe, hắn bị thu hút bởi một chiếc xe hơi thể thao màu xanh lam vô cùng bắt mắt đậu ở ngoài đường.

Xe thể thao cao cấp ngàn vạn này, lúc hắn tới đây không có.

Trong báo cáo hắn nhận được, Chung A Thần thích chơi thể thao tốc độ, một trong số đó chính là đua xe.

Lúc này ở phía trước có một chiếc xe lái tới, mục tiêu rõ ràng là đậu ở bên cạnh chiếc xe thể thao.

Trần Nhật Đăng liếc gương chiếu hậu.

Thẩm Dữ Triệt nhanh chóng xuống xe.

Hôm nay hắn ta không đeo kính râm, ôm một bó hoa hướng dương, đang nói chuyện điện thoại chạy vào trong bệnh viện.

Đây là lần thứ hai Trần Nhật Đăng nhìn thấy biểu cảm như thế của Thẩm Dữ Triệt, vui đến mức cả thế giới đều bừng sáng.

Lần đầu tiên là vào ngày Thẩm Dữ Triệt được nhận nuôi.

Trong năm người kết nghĩa giữa bọn họ, Thẩm Dữ Triệt là nhỏ tuổi nhất, cũng là người được yêu thích nhất ở trại trẻ mồ côi, cũng là người cuối cùng được nhận nuôi.

Cái ngày mà hắn ta rời đi, Thẩm Dữ Triệt cũng tươi cười như thế, dốc sức vẫy tay về phía hắn: "Anh ơi chờ em nha!"

Nhiều năm sau đó Trần Nhật Đăng mới hiểu được, khi ấy Thẩm Dữ Triệt vui vẻ vốn không phải vì được gia đình tốt nhận nuôi, mà là chắc chắn hắn sẽ không được nhận nuôi.

Lúc hắn vào trong trại trẻ mồ côi, có rất nhiều hộ gia đình đăng ký nhận nuôi hắn.

Không lâu sau đó, trong trại trẻ mồ côi bắt đầu đồn thổi rằng hắn là sao chổi, cha mẹ hắn đều tự tử chết hết, hắn có gen tự tử.

Người tới xem hắn ngày một ít đi, dần dần không còn ai nữa. Hoa hồng trong trại trẻ mồ côi từng ngày một nở rộ, bỗng cho đến một ngày có một cặp vợ chồng đi tới.

Người phụ nữ đó có hàng lông mi cong vút rất giống mẹ, bà ngồi xổm xuống nhìn ngang tầm với hắn, giọng điệu nhỏ nhẹ: "Con có đồng ý trở thành người nhà với chúng ta không?"

Bốp!

Khoảnh khắc hắn gật đầu, có một chậu hoa hồng từ trên trời rơi xuống trúng vào đầu người phụ nữ kia, lại là một màu đỏ tươi còn đậm sắc hơn cả cánh hoa hồng, người phụ nữ ngã xuống ở trước mặt hắn.

Xung quanh vang lên tiếng la hét và mắng chửi chói tai, dường như có rất nhiều người đang lôi kéo hắn, lại dường như không có. Xe cấp cứu tới rồi lại tới, cuối cùng chỉ còn mỗi mình hắn đứng nguyên chỗ cũ.

Sau đó, không còn ai tới tìm hắn nữa.

Thẩm Dữ Triệt nắm chặt tay của hắn, viền mắt đỏ hoe: "Anh ơi đừng buồn, chờ em lớn rồi sẽ tới đón anh!"

Vài ngày sau, Thẩm Dữ Triệt đã được nhận nuôi.

Gia đình đó không có giàu có như thế, nhưng hai vợ chồng hiền lành lại cẩn thận, ngồi xổm xuống xỏ giày giúp cho Thẩm Dữ Triệt vì lo đáy giày của hắn ta bị dính bùn, người đàn ông ôm hắn ta ngồi trên cổ, người phụ nữ lại bám dính theo, che một cây dù đủ lớn cho hắn ta.

Trời mưa suốt cả đêm, không khí đều mang theo mùi ẩm mốc, Thẩm Dữ Triệt vẫn luôn mạnh miệng quay đầu lại nhìn hắn rồi vẫy tay, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Lần gặp lại sau đó là lúc hắn vào năm nhất đại học, buổi lễ đón tân sinh viên vừa mới kết thúc thì đã có người chạy tới kéo lấy cánh tay của hắn.

Ngày đó trời mưa, hành lang ướt nhẹp, làn mưa bụi rơi xuống từ trên mái hiên. Thời gian như thể quay trở lại ngày hắn còn nhỏ, một gương mặt tươi cười quen thuộc vô cùng kinh ngạc, dù đang bị cảm nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói đặc trưng của người kia: "Anh, đúng thật là anh nè!"

Cha nuôi của Thẩm Dữ Triệt là giáo viên của trường, vì Thẩm Dữ Triệt bị cảm nên ông ta không yên tâm để người kia ở nhà một mình, thế là đưa tới trường chăm sóc.

Thẩm Dữ Triệt đã tự chọn cho mình một cặp cha mẹ ấm áp có tình thương.

Cho nên vào đêm sinh nhật lần thứ 16 tuổi đó, trong con hẻm nhỏ ở sau khách sạn, hắn ta mới có thể trong cơn hoảng loạn đập nát chai rượu, cầm mảnh vỡ chai rượu sắc bén kề vào cổ nhỏ của mình mà quát về phía người phụ nữ: "Biến nhanh đi! Mẹ của tôi bây giờ đang ở trên lầu cắt bánh sinh nhật cho tôi chứ không phải bà! Bà muốn tất cả mọi người biết tôi là con trai của tội phạm tham nhũng mới hài lòng đúng không? Vậy tôi chết cho bà xem!"

Người phụ nữ không dám khóc thành tiếng, ôm miệng chạy đi, Thẩm Dữ Triệt bỏ mảnh rượu vỡ xuống, sửa sang lại cổ áo rồi quay người lại.

Lúc nhìn thấy hắn, gương mặt rạng rỡ ngây thơ kia xuất hiện một vài tia gượng gạo, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Thẩm Dữ Triệt chớp mắt, giọng điệu tươi tắn: "Anh tới lúc nào thế?"

Là từ lúc người phụ nữ kia khép nép nói "Mẹ chỉ muốn tới chúc sinh nhật tuổi 16 của con", hay là lúc "Mẹ nghe lời con nên đã trốn rất xa, không có ai biết mẹ vẫn còn sống đâu" thế?

"Nghe hết cả rồi à." Thẩm Dữ Triệt lẩm bẩm: "Nhưng đổi lại là anh, anh cũng sẽ giống như em thôi."

Người kia nhướn hai mắt lên: "Không phải sao?"

Vào lúc này, ngoài con hẻm bỗng truyền tới một tiếng thắng xe gấp, người qua đường đang hô hoán: "Có một người phụ nữ bị xe đụng rồi!"

Thẩm Dữ Triệt không quay đầu nhìn lại, như thể chuyện đó không có liên quan gì tới mình. Lúc đi lướt ngang qua, hắn ta khẳng định mà gật đầu: "Nhất định anh cũng giống như em."

Trong gương chiếu hậu, Thẩm Dữ Triệt cũng vẫn như trong trí nhớ, đến khi mất hút trong bệnh viện.

Trần Nhật Đăng bình tĩnh dừng xe lại, hạ cửa sổ xe xuống, ngước nhìn về phía khung cửa sổ đang mở to kia.

Có lẽ đối với Thẩm Dữ Triệt mà nói, Chung A Thần không chỉ có ý nghĩa đơn thuần là trai đẹp mà hắn ta bình thường vẫn hay mê mẩn như thế.

Đúng là một thu hoạch lớn nằm ngoài dự đoán.

Trong phòng bệnh 601, Chung A Thần ngửi được mùi nước hoa ngày một gần, sắp sửa bao trùm lấy mình bèn trưng ra vẻ mặt cũ dời bước chân.

Thẩm Dữ Triệt ôm không khí, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Để anh ôm tý thì có làm sao chứ..."

Hắn ta đi tới đầu giường, trực tiếp rút hết hoa trong bình ra rồi cắm vào hoa hướng dương, mỉm cười chào hỏi Chung Dực Khiêm nằm trên giường bệnh: "Chào anh ba! Em là người yêu tương lai của Thần..."

Chung A Thần cắt ngang lời người kia: "Không thể nào."

Thẩm Dữ Triệt vẫn cười khúc khích, quay đầu lại tò mò: "Tại sao?"

"Không thích người lớn tuổi hơn tôi."

Thẩm Dữ Triệt rốt cuộc cũng không cười nổi nữa, nhấn mạnh: "Có hai tuổi chứ nhiêu!"

Chung A Thần vẫn trước sau như một không có để ý tới chuyện tại sao Thẩm Dữ Triệt lại có thể đi theo mình tới viện điều dưỡng, chỉ nhàn nhạt mấp máy môi: "Một ngày cũng không được."

Trần Nhật Đăng quay lại thành phố, có một đoạn đường bị kẹt xe, đến 3 giờ mới tới được quán trà cũ ở trung tâm thành phố.

Ở bãi đậu xe ngoài trời, Trần Nhật Đăng xuống xe. Cách một con sông lớn, phía đối diện là dãy cao ốc hoành tráng, bốn chữ Toà nhà Chung Thị hiện ra rất rõ ràng.

Trần Nhật Đăng thu tầm mắt về, đi vào quán trà.

Quán trà cũ này đã có tuổi đời trăm năm, bối cảnh đậm màu cổ phong, lầu một là một sảnh lớn để trình diễn, lầu hai và lầu ba là phòng riêng.

Hằng ngày đều trình diễn một màn kịch cố định, trả tiền trà thì có thể nghe, nếu như có khách khác chọn kịch thì có thể lướt nghe cả một ngày.

Buổi chiều thường không có nhiều khách tới, về cơ bản đều là người lớn tuổi trung niên. Trần Nhật Đăng chọn một cái bàn trống ở trong góc, quét mã chọn một bình trà Phổ Nhỉ, một bát mì chay.

Người phục vụ nhanh chóng mang món ăn lên, còn bày thêm một dĩa hạt dưa.

Mì chay thanh đạm nhưng có rưới mỡ heo, cộng thêm hương vị tươi mới của rau và nước tương mê mẩn lòng người, Trần Nhật Đăng rút một đôi đũa khử trùng.

Hôm nay trên sàn diễn đang trình bày [Mượn gió xuân], nói về cuộc chiến Xích Bích trong câu chuyện [Tam Quốc Diễn Nghĩa].

Trần Nhật Đăng thi thoảng bóc vỏ hạt dưa, trên sân khấu hát đến đoạn "Ta nghĩ vào ngày gió xuân một giáp ắt hàng", hắn đã bưng bát mì lên húp sạch nước.

Lúc đặt bát xuống, vẫn như thường lệ dạ dày đều no đến mức có hơi khó chịu. Nhưng hôm nay không cần phải gấp gáp, Trần Nhật Đăng rót một chén trà Phổ Nhỉ, chậm rãi uống trà thưởng thức màn ca múa.

Vở kịch diễn xong, ấm trà Phổ Nhỉ còn lại được một nửa, Trần Nhật Đăng nhìn thời gian, đã sắp 4 giờ rồi.

Hôm nay không có ai chọn kịch, người dưới sảnh lớn lần lượt rời khỏi.

Trần Nhật Đăng gọi phục vụ tới, lật kịch bản nói: "Chọn kịch."

Người phục vụ thuần thục đặt đơn: "Dạ vâng, anh họ gì ạ?"

"Trần."

Giây sau đó, quán trà cũng phát thông báo: "Anh Trần mời mọi người thưởng thức vở [Thống soái Mộc Quế Anh] Sẽ bắt đầu trong năm phút nữa!"

[Thống soái Mộc Quế Anh] là vở kịch có kinh phí rất cao, người rời đi quay trở lại, xôn xao vỗ tay dò hỏi xem ai là anh Trần.

Ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh nhanh chóng nhìn về phía người lạ mặt duy nhất ở đây là Trần Nhật Đăng.

Trần Nhật Đăng ung dung mỉm cười, nâng chén trà lên kính về phía ánh mắt của mọi người.

Mấy ngày kế tiếp, ngày nào cũng đúng 2 giờ Trần Nhật Đăng đều sẽ tới quán trà, sau đó xem kịch đến 6 giờ mới rời khỏi.

Dần dà có người chủ động tới tìm hắn nói chuyện, biết hắn mới vừa về nước, rất có hứng thú với văn hóa dùng trà xem hí kịch, càng ngày càng có nhiều người tới tìm hắn ráp bàn lại trò chuyện.

Trần Nhật Đăng ít nói, đa phần chỉ ngồi nghe, nhưng hắn nghe rất chăm chú, đám người già đã đi qua nửa đời người đều kéo hắn ngồi cho tới giờ cơm mới thả người đi.

Hôm nay là thứ bảy, Trần Nhật Đăng đang ngồi nghe mấy người già thích xem kịch say sưa nói chuyện thì có một người đi vào quán trà, đi thẳng lên phòng riêng ở lầu hai.

Một người già thích xem kịch trong đám bóc vỏ hạt dưa, mỉm cười nói với Trần Nhật Đăng: "Hôm nay cậu tiết kiệm được rồi, có thấy người vừa mới đi lên lầu kia không? Chung Thần Quốc - một người giàu có. Mấy gian phòng lầu hai lầu ba đều bị ông ta bao cả năm rồi, mỗi lần ông ta tới thì đều được nghe kịch tới tối luôn."

Trần Nhật Đăng ngó lên lầu hai, cánh cửa ngăn cách của phòng riêng được mở ra một nửa, bên trong tối như mực không nhìn thấy rõ. Hắn phụ hoạ, nâng chén trà lên uống cạn.

Đúng lúc quán trà phát thông báo: "Ông Chung mời mọi người nghe [Hồng Môn yến], sẽ bắt đầu trong năm phút nữa!"

Người tới uống trà đều vỗ tay cảm ơn, Trần Nhật Đăng đặt chén trà xuống, đứng lên nói: "Tôi đi vệ sinh."

Nhưng hắn không tới nhà vệ sinh, mà là tìm người phục vụ: "Nhà vệ sinh phải chờ xếp hàng, còn nhà vệ sinh nào khác không?" Hắn mỉm cười ngượng nghịu nói: "Bụng có hơi đau."

Dĩ nhiên phục vụ nhận ra người này là khách vip mới tới, nhiệt tình chỉ đường: "Phía bên trái cuối lầu hai có nhà vệ sinh, anh là khách quen, cứ đi thẳng lên đó là được rồi."

Trần Nhật Đăng nói cảm ơn, đi lên lầu.

Nhà vệ sinh của lầu hai khác với lầu một, trang trí lộng lẫy hơn nhiều, cũng không có người. Trần Nhật Đăng đi tới bồn rửa tay, móc bóp da ra để trên mặt bàn, cẩn thận rửa tay xong rồi rời đi.

Hắn xuống lầu nói lời tạm biệt với mấy người khách uống trà, mượn cớ có việc rời đi.

Chung Thần Quốc là con trai thứ ba của Tô Quỳnh Ngọc, cha của Chung Dực Khiêm.

Lúc còn bé, Trần Nhật Đăng có gặp Chung Thần Quốc một lần.

Ngày đó khi mẹ còn tỉnh táo, có chưng bánh tam giác đường mà hắn thích ăn, sau khi lấy ra khỏi lồng thì mẹ xếp vào một cái dĩa lớn, bảo hắn mang cho dì Trần ở lầu trên.

Dì Trần dọn vào từ năm ngoái, ở một mình, bình thường mẹ thường dắt hắn qua chơi.

Hắn mang kẹo đường tam giác chạy tới nhà của dì Trần, tháng trước dì ấy có mua một cây đàn piano mới, thời gian gần đây đang dạy hắn chơi đàn dương cầm, hôm nay là học tới bài của nhà soạn nhạc Hanon.

Tập được một lúc thì chuông cửa vang lên, dì Trần chạy tới mở cửa: "Mẹ con tới rồi nè!"

Hắn cũng nhảy xuống ghế muốn chạy tới đón mẹ, nào ngờ ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ.

Dì Trần hét lên nói muốn đóng cửa, người đàn ông kia duỗi chân ra chặn cửa lại. Dì Trần khóc, người đàn ông kia bỗng nhìn về phía hắn.

Lúc đó hắn rất sợ, trốn vào sau ghế sô pha lặng lẽ nhìn bọn họ.

Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi lớn, nhanh chóng rời đi.

Sau đó mẹ tới, hai người họ ngồi ở phòng khách nói chuyện vì nghĩ rằng hắn sẽ không hiểu, bảo hắn đi tập đàn piano.

Nhưng thật ra thì hắn hiểu.

Người đàn ông đó tên là Chung Thần Quốc, là một tên lừa gạt, đã có gia đình rồi lại còn lừa dì Trần mang thai.

Đứa bé cũng trạc tuổi với hắn, lúc được ba tháng, dì Trần còn chưa kịp chia sẻ niềm vui với Chung Thần Quốc đã phát hiện được sự thật, niềm vui trở thành ác mộng, dì ấy mất hết niềm tin rồi bỏ đi, nén đau mà bỏ đứa bé.

"Em không thể tiếp tục sai lầm ấy được." Dì Trần lau sạch nước mắt, nói: "Không có đàn ông, em sẽ sống tốt hơn!"

Hôm sau thì dì Trần dọn đi, lại không có xuất hiện nữa.

Lần kế tiếp Trần Nhật Đăng nhìn thấy Chung Thần Quốc là trong buổi lễ kết hôn của Tống Minh Ngạn vào ba năm trước.

Tống Minh Ngạn gọi ông ta: "Chú ba."

Sau đó điều tra được con trai của Chung Thần Quốc gặp tai nạn giao thông trở thành người thực vật, kế hoạch báo thù của hắn cuối cùng cũng thành hình, chỉ cần chờ một thời cơ tốt nhất nữa thôi.

Thế là hắn đã chờ ba năm.

Quay trở lại hiện tại từ trong hồi ức, cuối cùng Trần Nhật Đăng ngó mắt nhìn ánh chiều tà xinh đẹp trên bờ sông, ngắt điện thoại.

Nửa tiếng sau, Chung Thần Quốc vội vàng cầm bóp tiền chạy xuống lầu tìm quản lý.

"Vừa nãy ai đã đi nhà vệ sinh ở lầu hai?"

Quản lý dè dặt dò hỏi: "Có chuyện gì sao thưa..."

"Mở camera giám sát lên!" Chung Thần Quốc cắt ngang lời người kia: "Lập tức mở camera lên!"

Quản lý bày ra một mặt tươi cười: "Bếp sau của chúng tôi có gắn camera, ông làm mất đồ hay sao ạ?"

Chung Thần Quốc sắp nổi điên tới nơi, nhưng nhớ lại chuyện quan trọng nên nhịn xuống, kiên nhẫn lấy bóp tiền ra: "Có người để trong nhà vệ sinh lầu hai."

Quản lý thở phào một hơi, cao giọng gọi: "Đoạn ơi!"

Một chàng trai mập mạp chạy tới: "Có chuyện gì vậy quản lý?"

Quản lý hỏi: "Mới nãy ai đã lên lầu hai?"

Chàng trai gãi gáy: "Có chuyện gì sao ạ?"

"Ông Chung nhặt được một bóp tiền."

Chàng trai lập tức gật đầu: "Anh Trần có đi nhà vệ sinh ở lầu hai đó ạ."

Nghe được chữ "Trần", hô hấp của Chung Thần Quốc nặng trịch, lập tức đi về phía chàng trai kia: "Cậu ta đâu rồi?"

"Đã đi được một lúc rồi ạ." Chàng trai kia chỉ vào quầy thu ngân: "Trong sổ hội viên chắc có liên lạc của anh ấy..."

Chung Thần Quốc nhanh chóng đi tới quầy thu ngân.

Trong khi chờ đợi nhân viên điều tra thông tin đăng ký của thành viên, Chung Thần Quốc mở bóp tiền ra thêm lần nữa.

Bên trong chỗ đặt ảnh có một tấm ảnh hơi ố vàng, người phụ nữ ôm đứa bé ngồi trước cây đàn dương cầm, mỉm cười nhìn vào ống kính.

Chung Thần Quốc nhận ra người phụ nữ này.

Trong tất cả những người phụ nữ của ông ta, người ông ta hài lòng nhất vẫn chính là người này. Đáng tiếc cô gái nhỏ này quá ngây thơ, muốn theo đuổi một tình yêu độc nhất chân thành gì đó, đến khi phát hiện ông ta đã có gia đình rồi thì vừa khóc vừa gào, còn bỏ chạy đi mất.

Lúc đầu ông ta có đi tìm người kia vài lần, nhưng không tìm được rồi cũng nhạt phai. Bẵng đi vài năm, có một người bạn bỗng nhiên nhắc tới có gặp người phụ nữ kia, tâm tư ông ta lại dậy sóng chủ động đi tìm.

Tìm thấy được chỗ ở của người kia, ông ta còn phát hiện có một đứa bé trai.

Ông ta không hề hứng thú với phụ nữ có gia đình con cái, cho nên kiên quyết rời đi.

Hồi ức vọng về, Chung Thần Quốc vắt óc tính toán ngày tháng, tuổi tác và dáng vẻ bên ngoài, thêm cả chủ nhân của bóp tiền còn có họ Trần theo họ mẹ, có khả năng rất lớn đây đúng thật là con của ông ta!

Sau khi Chung Dực Khiêm trở thành người thực vật, ông ta vô cùng mong ngóng có một đứa con trai để tranh giành tài sản.

Gần đây ông ta nhận được tin tức sức khoẻ của mẹ mình rất không được lạc quan, nhìn thấy luật sư mấy lần nên đoán rằng đang định làm di chúc cuối.

Ông ta hy vọng chủ nhân của bóp tiền này là con của mình!

Hai tay Chung Thần Quốc run rẩy, mãi cho tới khi nghe lễ tân nói: "Tìm được rồi!"

Chung Thần Quốc nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: "Đọc!"

Lễ tân ngạc nhiên trước sự kích động đó của ông ta, chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn người này một cái rồi đọc số điện thoại.

Sau khi nhấn số cuối cùng, trái tim của Chung Thần Quốc như nhảy lên tới cuống họng, năm ngón tay cầm chặt điện thoại di động đưa vào bên tai.

Giây kế tiếp, trong điện thoại nói...

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #joongdunk