Phiên ngoại 3
Phiên ngoại 3: Nếu như...
Trong bóng đêm đặc quánh, mùi lá rụng mục ruỗng hòa lẫn hơi thở ẩm thấp, cùng với đó là mùi máu tươi tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Lê Trạm nằm bất động trên lớp lá khô mục, người đầy những vệt máu đã khô lại. Một con rắn to bằng ngón tay cái bò ra từ ống quần bò của cậu, cái lưỡi đỏ thắm thon dài như một sợi chỉ đang uốn lượn ngay trên hàng mi cậu.
Lê Trạm vẫn nằm im, chờ đợi cái đuôi rắn trườn đi. Cậu khẽ nhúc nhích cái chân phải bị cành cây đâm xuyên qua mắt cá, chậm rãi kéo lê từ đám lá mục hướng về nơi ẩm ướt.
Phải tìm được nước thì cậu mới có thể sống sót.
Cậu thời thời khắc khắc tự nhủ trong đầu.
Khu rừng rậm rạp không thấy ánh mặt trời khiến cậu mất cảm giác về thời gian. Dựa vào chút ánh sáng yếu ớt le lói qua tán cây, cậu đoán chừng trời sắp tối.
Hôm nay vận may không tệ, cậu tìm thấy một cái hang nhỏ, đủ để tạm thời che mưa gió và tránh thú dữ.
Cậu quan sát cửa hang rất lâu, chắc chắn không có loài vật nào khác rồi mới dám ôm một bó lá cây mục nát bò vào, rồi dịch vài tảng đá để chắn cửa hang lại.
Dựa lưng vào vách đá nghỉ ngơi chốc lát, cậu lấy từ trong túi ra một hộp diêm, chỉ còn lại ba que. Để tránh lãng phí, cậu dùng dao cắt một mẩu nhỏ ống quần, đặt lên đám lá khô, rồi cẩn thận quẹt que diêm lên mảnh vải.
Ngọn lửa nhỏ bé dần dần bừng sáng, soi rõ không gian hang động. Có ánh sáng rồi, Lê Trạm lại đi nhặt nhạnh thêm ít lá khô và cành cây khô dự trữ. Cả ngày chưa có gì vào bụng, cậu đói đến hoa mắt, cậu lại lục lọi lấy ra từ một bên túi áo một phong sô cô la.
Trước khi tìm được thức ăn khác, phong sô cô la trắng chia thành hai mươi bốn ô này là nguồn tiếp tế duy nhất của cậu lúc này.
Lê Trạm cẩn thận bóc lớp giấy bạc, miệng chỉ dám cắn một mẩu nhỏ bằng ngón tay cái, đó là toàn bộ khẩu phần của cậu trong ngày.
Vị ngọt tan chảy trong cổ họng lúc này chẳng khác nào ngọc dịch quỳnh tương, nhưng Lê Trạm vẫn cố gắng kìm nén, chậm rãi nhấm nháp từng chút một. Ăn chậm một chút thì cảm giác no sẽ kéo dài hơn.
Mẩu sô cô la trắng mỏng manh như cánh ve mà Lê Trạm ăn rất lâu, một chút sức lực dường như đã trở lại cơ thể. Cậu liếm sạch những dư vị ngọt ngào còn vương trên môi, nhân lúc có chút sức lực mà mở con dao gấp, hơ lưỡi dao dài và sắc bén nhất qua ngọn lửa cho nóng đỏ để khử trùng.
Cậu nắm chặt chuôi dao, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, khi lưỡi dao đã nóng, cậu không chút do dự đưa nó về phía mắt cá chân phải.
Nơi bị cành cây đâm xuyên máu đã đông lại rồi lại chảy ra, cứ thế tuần hoàn, vùng thịt đó đã hoại tử, nếu không cắt bỏ thì toàn bộ chân cậu sẽ bị nhiễm trùng.
Không rảnh để suy nghĩ, cậu vội vã bẻ một cành cây nhỏ ngậm vào miệng, đồng thời đưa mũi dao lạnh lẽo chạm vào vùng thịt thối rữa.
Cơn đau xé tim kích thích đến nỗi đôi mắt phượng đen láy của cậu ngay lập tức ứa ra những giọt nước mắt sinh lý. Lê Trạm nghiến chặt hai hàm răng vào cành cây, cố gắng kìm nén dòng lệ, động tác cắt thịt càng lúc càng nhanh.
Một nhát dao dứt khoát là con đường duy nhất để giảm bớt đau đớn, cậu vung tay cắt xuống. Mảng thịt thối rơi xuống đất, máu tươi dưới ánh lửa hồng rực đến chói mắt. Lê Trạm vứt con dao sang một bên, tay run rẩy lục tìm trong túi cuộn băng gạc y tế khẩn cấp, miễn cưỡng quấn quanh mắt cá chân bốn năm vòng.
"Anh còn mang theo thứ gì trên người vậy? Nặng chết đi được! Sức lực nhiều không có chỗ dùng thì cõng em đây này!" Trước khi vào núi, Thẩm Dữ Triệt đã lục lọi túi của cậu và cằn nhằn. "Băng gạc, diêm... Mấy thứ cơ bản này anh cả có hết rồi!"
Ánh mắt Lê Trạm sâu thẳm, nhìn những sợi tơ máu dần hiện ra trên lớp băng gạc trắng. Ngay từ đầu, Thẩm Dữ Triệt đã muốn tước đoạt mọi cơ hội sống sót của cậu.
Ánh mắt cậu lại dời về phía mảng thịt thối, nếu vẫn không tìm được thức ăn khác...
Giật mình nhận ra ý nghĩ của bản thân, cổ họng Lê Trạm trào lên vị chua buồn nôn, nhưng bụng cậu rỗng tuếch nên đến cả nước chua cũng không nôn ra được. Khó chịu nôn khan một hồi lâu, cậu lau vội giọt nước mắt nơi khóe mắt, chộp lấy mảng thịt thối và ném nhanh vào đống lửa.
Dần dần, mùi thịt cháy khét lẹt lan tỏa khắp hang. Ngửi thấy mùi máu thịt của chính mình, Lê Trạm không thể ngăn nổi sự khó chịu, lại bắt đầu nôn khan.
"Ọe..."
Lê Trạm đột ngột ngồi bật dậy, bò đến mép giường nôn mửa.
Rất nhanh, đèn trong phòng bật sáng. Giọng nói quen thuộc vang lên, đầy vẻ ngái ngủ mơ màng, "A Trạm?"
Lê Trạm nhìn xuống sàn nhà sạch sẽ, cậu chẳng nôn ra thứ gì. Lúc này, một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt cậu, cùng với đó là giọng nói quen thuộc từ trên đầu vọng xuống, "A Trạm, cậu sao vậy?"
Lê Trạm chậm rãi ngẩng đầu, Quý Tu Tề đang đứng ngược sáng chắn ngang ngọn đèn trần. Khuôn mặt Quý Tu Tề cùng với gương mặt ẩn hiện giữa biển hoa bỉ ngạn trong giấc mơ của cậu dần dần trùng khớp.
Lê Trạm biết, cậu lại mơ rồi.
Kể từ khi đặt chân đến vùng núi Karakoram, hai ngày nay cậu đều lặp đi lặp lại giấc mơ ấy.
Là mơ sao? Nhưng lại chân thật đến mức như thể mọi chuyện đã thực sự xảy ra.
Cơn đau trên cơ thể, nỗi đau bị bạn bè phản bội, tất cả đều chân thực đến mức cậu cảm nhận được như chính mình đã trải qua.
Lê Trạm nuốt xuống vị chua chát trong miệng, cất giọng khàn khàn nói, "Chắc là tôi ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ nên hơi khó chịu."
"Bữa tối ở đây không được vệ sinh lắm, ở những nơi nhỏ bé thế này thì cũng không đòi hỏi gì nhiều được." Quý Tu Tề xoay người đi lấy nước. Sàn nhà gỗ của căn phòng nhỏ xíu kêu cọt kẹt dưới bước chân anh ta. Lê Trạm nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Tu Tề, rồi ánh mắt lại chuyển đến chiếc camera mà anh ta đặt trên tủ.
Chiếc camera mới toanh trị giá cả chục nghìn tệ này là do Quý Tu Tề lặng lẽ mua, và cũng chính là chiếc camera đã chụp ảnh ở biển hoa bỉ ngạn trong giấc mơ.
"Ngẩn người ra làm gì?" Quý Tu Tề vặn nắp chai nước khoáng đưa cho cậu rồi quay trở lại giường mình, "Uống tạm nước khoáng đi, nước đun từ ấm bẩn lắm..."
Giọng nói anh ta dần nhỏ đi rồi im bặt, anh ta đã ngủ thiếp đi.
Lê Trạm nhìn chiếc chai đã mở nắp hồi lâu, rồi đặt xuống mà không uống. Cậu cũng không ngủ lại mà tắt đèn chìm vào bóng tối và suy nghĩ suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, đúng bảy giờ Cố Mạnh Thành đã đến gõ cửa. Lê Trạm mở cửa, Cố Mạnh Thành liếc nhìn chiếc giường nệm, xác định Lê Trạm và Quý Tu Tề ngủ riêng, rồi mới thu hồi ánh mắt. Gã ta giơ tay định xoa đầu Lê Trạm, "Chúng ta đi ăn sáng trước –"
Lê Trạm né tránh, bàn tay Cố Mạnh Thành hụt hẫng nhưng gã cũng không tỏ vẻ gì khó chịu, tự nhiên thu tay lại làm bộ chỉnh trang quần áo, rồi quay sang nhìn phía đối diện, "Tiểu Triệt bọn họ vẫn chưa dậy đâu."
Thị trấn biên giới nhỏ bé này chỉ có một nhà trọ nhỏ được cải tạo từ nhà dân, vỏn vẹn ba phòng. Năm người bọn họ chỉ có một người được ở phòng đơn. Cố Mạnh Thành ban đầu đề nghị Lê Trạm ở một mình một phòng, gã ta và Thẩm Dữ Triệt ở chung một phòng, còn Tống Minh Ngạn thì ở chung với Quý Tu Tề.
Tống Minh Ngạn rất vui vẻ, nhưng Quý Tu Tề lại nhíu mày, "Hoặc là tôi ở một mình, hoặc là ở cùng A Trạm. Những người khác tôi không quen."
Cố Mạnh Thành sa sầm mặt. Lúc này, Thẩm Dữ Triệt cười hì hì nói, "Biết hai người quan hệ tốt rồi. Vậy thì hai người ở chung một phòng, em với anh cả ở đối diện, còn anh hai..." Cậu ta quay sang nói với Cố Mạnh Thành, "...ở phòng đơn cạnh phòng anh Trạm!"
Các phòng không hề cách âm, Cố Mạnh Thành đã nghe ngóng cả đêm, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện vọng lại một lúc vào nửa đêm, ngoài ra thì hoàn toàn im lặng.
Lê Trạm không nhìn Mạnh Thành mà nhìn sang phía đối diện. Cánh cửa mở ra, Thẩm Dữ Triệt bước ra với nụ cười rạng rỡ. Cậu ta nhìn thấy Lê Trạm thì tiến lên định ôm cậu, "Chào buổi sáng –"
Nhưng lại bị Cố Mạnh Thành chặn lại, Cố Mạnh Thành nhướng mày, "Đi thôi, không còn sớm nữa. Ăn sáng xong rồi xuất phát."
Quý Tu Tề không ăn sáng. Khi xuất phát, mọi người tự kiểm tra hành lý, Lê Trạm thử dò xét lấy từ trong ba lô ra cuộn băng gạc và hộp diêm mà cậu đã bỏ vào sáng nay, rồi cất vào túi áo khoác. Chẳng bao lâu sau, Thẩm Dữ Triệt đã thò tay vào lục lọi túi áo cậu.
"Anh còn mang theo thứ gì trên người vậy? Nặng chết đi được! Sức lực nhiều không có chỗ dùng thì cõng em đây này! Băng gạc, diêm... Mấy thứ cơ bản này anh cả có hết rồi!"
Mặt Lê Trạm trắng bệch, cậu lại nhét đồ vào túi, kéo khóa rồi nói, "Không nặng."
Thẩm Dữ Triệt vẫn cười hì hì nhảy lên lưng cậu, "Em cũng không nặng, anh cõng em..."
Lê Trạm trực tiếp đeo ba lô lên vai.
Giống như trong giấc mơ của cậu, vài ngày sau, cậu nhìn thấy biển hoa bỉ ngạn vô tận kia. Thẩm Dữ Triệt nhảy nhót chạy tung tăng giữa biển hoa, còn nhờ Quý Tu Tề chụp ảnh cho mình.
Quý Tu Tề áy náy nói, "Xin lỗi, tôi không chụp người."
Thẩm Dữ Triệt lại tìm Cố Mạnh Thành để chụp ảnh.
Lê Trạm suốt chặng đường đều im lặng. Tính toán thời gian, trở về lều trại cậu liền viện cớ đau bụng rồi rời đi. Tìm một cái cây, cậu trèo lên cao trốn kỹ, bình tĩnh quan sát Quý Tu Tề nấp sau lều chụp lại cảnh Cố Mạnh Thành bỏ thuốc mê vào bình nước mà gã ta để lại cho cậu.
Thì ra cảnh trong mơ là thật.
Bốn người bọn họ đang âm mưu giết cậu.
Lê Trạm dựa lưng vào thân cây, ngửa đầu nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây ngắm bầu trời xanh thẳm. Một lát sau, mí mắt cậu khép lại để bóng tối bao trùm lấy tầm nhìn.
Buổi tối, vẫn với lý do đau bụng, Lê Trạm không ăn bánh quy khô vì sẽ làm cậu khát nước. Cậu trở lại lều trại như không có chuyện gì xảy ra, xé toạc phong sô cô la trắng đắt tiền mua cho Tống Minh Ngạn, cắn một miếng để bổ sung năng lượng rồi móc ra từ trong túi tờ giấy mà Tống Minh Ngạn đã nhét cho cậu.
[Đợi bọn họ ngủ say, hãy đến gặp nhau ở cánh đồng hoa dại mà ban ngày chúng ta đã phát hiện, có chuyện muốn nói.]
Sau đó, cậu cẩn thận gấp tờ giấy lại đặt ngay ngắn dưới gối. Rồi cậu vặn nắp bình nước, vén một góc lều lên, khẽ nghiêng tay, bình tĩnh nhìn dòng nước róc rách chảy xuống đất.
Đèn trong các lều khác lần lượt tắt, cậu đứng dậy rời khỏi lều của mình.
Cậu chậm rãi đi về phía biển hoa bỉ ngạn. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, những bông hoa đỏ sẫm lay động trong gió như những gợn sóng nhấp nhô, tựa một biển máu tĩnh lặng và lạnh lẽo.
Lúc này, Quý Tu Tề và Thẩm Dữ Triệt, những người đáng lẽ đang ngủ say trong lều, đều đang ẩn nấp ở gần đó.
Vẻ mặt Lê Trạm không hề thay đổi, cậu đạp lên những cánh hoa rụng, từng bước một đi về phía vách đá trong giấc mơ.
Gió rít gào thổi tung mái tóc ngắn đen nhánh của cậu, Lê Trạm đếm ngược trong lòng –
10.
9.
8.
7.
...
Khi bàn tay run rẩy kia sắp chạm vào lưng Lê Trạm, cậu đã đếm xong tiếng cuối cùng trong lòng.
"1."
Lê Trạm liếc nhìn vầng trăng tròn vành vạnh lần cuối rồi buông lỏng tay trái, phong sô cô la trắng còn lại rơi xuống đất, cậu vội ngồi xổm xuống tìm.
Cùng lúc đó, Tống Minh Ngạn nín thở vồ hụt, anh ta dùng hết sức lực nên cả cơ thể theo quán tính lao về phía trước lặng lẽ không một tiếng động, trong chớp mắt rơi xuống vực thẳm.
Trong biển hoa có người khẽ kêu lên một tiếng kinh hãi.
Lê Trạm sờ thấy phong sô cô la trắng, cầm lên rồi đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra. Cậu quay đầu lại, dưới ánh trăng không có bóng người, chỉ có những bông hoa bỉ ngạn đỏ sẫm lay động phát ra tiếng xào xạc.
Hàng mi dài của Lê Trạm khẽ rung động, cậu cười nói, "Anh Minh Ngạn, là anh sao?"
Giọng của Lê Trạm nhanh chóng tan vào không gian tĩnh mịch của núi rừng, chỉ còn vọng lại tiếng hú rít của gió.
Không ai đáp lại lời gọi của Lê Trạm.
Những kẻ ẩn mình trong bóng tối giả vờ kia đều nín thở không dám hé răng.
Ánh mắt Lê Trạm dừng lại ở khóm hoa bỉ ngạn đỏ rực phía bên phải, nơi Thẩm Dữ Triệt đang ẩn mình.
Tiếng chân cậu đạp lên lớp bùn đất ẩm ướt vang lên sột soạt rất rõ, rồi cậu khẽ gọi một lần nữa, "Anh Minh Ngạn?"
Dưới ánh trăng chập chờn, Thẩm Dữ Triệt cắn chặt môi, cả người run lên bần bật, cậu ta nhìn bóng dáng Lê Trạm đang tiến lại gần, mồ hôi lạnh túa ra trên trán thành từng giọt lớn.
Nếu Lê Trạm phát hiện ra cậu ta ở đây thì sẽ nghĩ gì? Liệu cậu ta có nên lao ra ngoài trước không? Nhưng ra ngoài rồi thì lấy lý do gì để giải thích? Lê Trạm thông minh như vậy, liệu có tin không?
Đầu óc Thẩm Dữ Triệt quay cuồng với vô vàn ý nghĩ, cậu ta nhất thời không thể nào bình tĩnh được, hoàn toàn mất khả năng phán đoán, chỉ biết trân trân nhìn Lê Trạm dừng bước ngay trước mặt.
Khóm hoa bỉ ngạn cao đến ngang vai hé lộ dáng người thanh mảnh cao ráo của Lê Trạm. Ở nơi ngược sáng, các đường nét trên khuôn mặt Lê Trạm chìm vào bóng tối. Thẩm Dữ Triệt ngồi xổm xuống, nín thở không dám động đậy, cơ thể run rẩy không ngừng, căng thẳng ngước nhìn bóng hình lúc ẩn lúc hiện đó.
Cậu ta phải giải thích thế nào đây?
Làm sao cậu ta có thể giải thích để Lê Trạm tin được?
Tim Thẩm Dữ Triệt đập thình thịch như muốn nảy tung ra khỏi lồng ngực, bên tai là tiếng tim dồn dập vang vọng như tiếng trống trận, cậu ta nghi ngờ rằng Lê Trạm đã nghe thấy cả tiếng tim mình!
Giây tiếp theo, hai ngón tay thon dài với móng tay được cắt tỉa gọn gàng khéo léo thò vào giữa đám hoa. Thẩm Dữ Triệt cắn môi đến bật máu, suýt chút nữa thì hét lên. Mắt cậu ta tối sầm lại, tưởng như tuyệt vọng thì Lê Trạm rụt tay về, khẽ thì thầm, "Chắc là nghe nhầm rồi."
Nói đoạn quay người bước đi.
Thẩm Dữ Triệt vội bịt chặt miệng, đợi đến khi bóng lưng Lê Trạm khuất hẳn, cậu ta mới nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người như vừa bị nhúng xuống nước. Không dám nán lại thêm, cậu ta khom người, dùng cả tay và chân lặng lẽ trốn chạy về phía khu lều trại.
Ánh mắt thoáng qua của Lê Trạm kịp bắt lấy bóng dáng hốt hoảng đang bỏ chạy kia, hàng mi dày rợp bóng xuống khuôn mặt tạo thành một vệt mờ nhàn nhạt. Cậu bình tĩnh đứng đợi một lúc lâu bên mép vực rồi mới quay trở về khu lều trại.
Trong khu lều trại tối đen như mực, tĩnh lặng đến đáng sợ, cậu liếc mắt về phía lều của mình, cành lá mà cậu cài lên khi rời đi đã biến mất.
Cậu khẽ nhếch miệng rồi lấy đèn pin từ trong túi ra. Trong ánh đèn yếu ớt cậu chậm rãi hé mở cửa lều, ánh sáng trắng lạnh lẽo lập tức chiếu vào khuôn mặt đờ đẫn của Cố Mạnh Thành.
Lê Trạm im lặng không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn Cố Mạnh Thành, đôi mắt phượng đen láy sâu thăm thẳm, tĩnh lặng như mặt biển sâu không một gợn sóng, không có chút mất tỉnh táo nào.
Môi Cố Mạnh Thành mấp máy vài lần, rồi cố gắng tỏ vẻ bình thường, đưa tay gãi cổ, "Tôi khát nước nên đi tìm nước uống, gọi cậu mấy lần mà không thấy động tĩnh gì, cứ tưởng cậu ngủ say rồi, ai ngờ cậu lại ra ngoài." Gã ta khẽ hắng giọng, "Hay là cậu uống nhiều nước quá nên đi tiểu đêm?"
Lê Trạm lắc đầu, cúi người bước vào lều. Cậu bất ngờ kéo nhẹ tay Cố Mạnh Thành, ghé sát vào tai gã ta hạ giọng thì thầm, "Tôi kể cho cậu nghe một bí mật."
Hơi thở ấm nóng của Lê Trạm phả vào sau gáy Cố Mạnh Thành khiến gã ta giật mình. Lê Trạm chưa bao giờ thân mật với gã đến vậy! Lòng gã ta tràn ngập niềm vui, nét mặt cũng trở nên dịu dàng như tâm trạng, hồi hộp lắng nghe, "Chuyện gì vậy?"
Ở góc khuất mà Cố Mạnh Thành không nhìn thấy, Lê Trạm lạnh lùng nhìn gã, khóe miệng khẽ nhếch lên thản nhiên nói, "Tôi đã thấy Tống Minh Ngạn cùng với giáo sư của anh ấy vào phòng riêng."
Cố Mạnh Thành chẳng mảy may quan tâm đến chuyện của Tống Minh Ngạn, trừ phi Tống Minh Ngạn cặp kè với một con chó, may ra gã mới tặc lưỡi một tiếng, nghĩ bụng gã này chơi đủ trò thật.
Nhưng đây là bí mật mà Lê Trạm chia sẻ với gã ta, Cố Mạnh Thành chỉ mong thời gian cứ ngừng trôi. Gã ta vội hỏi, "Ghê vậy! Rồi sao nữa?"
Lê Trạm nói với tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm, "Anh ấy vừa hẹn tôi đến cánh đồng hoa bỉ ngạn để gặp nhau, tôi đã đến đợi rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy anh ấy đâu."
Cố Mạnh Thành thầm rủa xả trong lòng, hóa ra là Tống Minh Ngạn phá đám! Đáng lẽ tối nay gã đã có thể ôm trọn Lê Trạm trong vòng tay, tống cổ gã Quý Tu Tề kia đi rồi!
Cố Mạnh Thành hừ một tiếng đầy khinh miệt, "Tính anh ta thế nào thì cậu biết rồi đấy, chắc lại ngủ quên thôi."
Vẻ mặt Lê Trạm vẫn còn chút lo lắng, "Hay là tôi cứ qua lều anh ấy xem sao."
Cố Mạnh Thành khó khăn lắm mới có được cơ hội riêng tư để thắp nến trò chuyện thâu đêm với Lê Trạm, gã ta vội vàng giữ chặt tay cậu, "Có mỗi mấy người chúng ta ở đây thì có chuyện gì mà lo chứ. Anh ta lười biếng, ghét vận động, chắc mệt quá ngủ say như chết rồi. Sáng mai đi cũng được."
Lê Trạm mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ bên ngoài lều, cậu không vội rụt tay khỏi tay Cố Mạnh Thành mà chỉ khẽ cười nhạt, "À."
Cậu vừa dứt lời thì cửa lều đã bị vén lên, khuôn mặt Quý Tu Tề xuất hiện ở bên ngoài, nhìn thấy Cố Mạnh Thành đang nắm lấy cánh tay Lê Trạm thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Quý Tu Tề đã âm thầm đi theo Lê Trạm từ cánh đồng hoa bỉ ngạn trở về. Anh ta thấy Cố Mạnh Thành ở trong lều của Lê Trạm, nhưng vì Lê Trạm chưa uống hết bình nước có bỏ thuốc kia nên chắc sẽ không có chuyện gì, anh ta quyết định về lều trước để theo dõi.
Không ngờ Cố Mạnh Thành vẫn chưa rời khỏi lều của Lê Trạm. Anh ta không thể kiềm chế được nữa, liền chủ động tìm đến Lê Trạm, viện cớ, "Muộn thế này rồi mà cậu vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"
Lê Trạm bất ngờ rụt tay khỏi tay Cố Mạnh Thành, nhìn Quý Tu Tề cười nhạt, "Anh hai đến tìm nước."
Khuôn mặt Cố Mạnh Thành chợt sa sầm, ánh mắt nhìn Quý Tu Tề đầy vẻ khó chịu.
Khuôn mặt Quý Tu Tề cũng không mấy vui vẻ, anh ta không ngờ Lê Trạm lại không hề phản kháng khi Cố Mạnh Thành chạm vào người.
Trong khi cả hai người đều đang có những suy nghĩ riêng, Lê Trạm tiện tay cầm lấy ấm nước, vặn nắp rồi đưa cho Cố Mạnh Thành, "Của cậu này."
Cả Cố Mạnh Thành và Quý Tu Tề đều biết trong bình nước có thứ gì. Quý Tu Tề im lặng, còn Cố Mạnh Thành theo phản xạ nuốt khan một tiếng, rồi từ chối không nhận, cười gượng gạo, "Tôi hết khát rồi."
Lê Trạm không nói gì, thu lại bình nước, định đưa lên miệng uống thì Quý Tu Tề bất ngờ lên tiếng, "Tôi bị cảm lạnh, muốn uống thuốc. Cậu cho tôi xin bình nước để đi đun."
Động tác của Lê Trạm khựng lại, cậu khẽ cười, "Ra là cậu cũng đến tìm nước."
Cậu định đậy nắp lại, "Chờ một chút, tôi rót ra một ly để uống đã."
Quý Tu Tề bước lên, giật lấy bình nước, "Uống lạnh dễ bị đau bụng, để tôi đi đun nóng rồi uống."
Anh ta cầm lấy bình nước, nhưng không đi ngay mà liếc nhìn Cố Mạnh Thành, "Cho tôi mượn cái bật lửa để đốt lửa, của tôi mất đâu rồi ấy."
Mắt Cố Mạnh Thành khẽ liếc, rồi mới đáp, "Không mang theo, ở trong lều của tôi."
Lê Trạm nhìn theo bóng hai người lần lượt rời đi, rồi bình tĩnh vén chăn lên tranh thủ chợp mắt.
Bên ngoài lều, Quý Tu Tề mở nắp bình nước, đổ hết nước trong bình của Cố Mạnh Thành đi, rồi im lặng trở về lều của mình.
Ánh mắt Cố Mạnh Thành híp lại, dõi theo bóng lưng Quý Tu Tề khuất dần. Quả nhiên, Quý Tu Tề trông thấy khoảnh khắc gã ta bỏ thuốc. Gã ta giận dữ siết chặt lấy ngón tay, Quý Tu Tề là kẻ gian trá xảo quyệt, chắc chắn sẽ thêm mắm dặm muối rồi kể cho Lê Trạm, xúi giục Lê Trạm rời xa gã, để rồi một mình độc chiếm cậu ấy!
Không, gã tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra!
Đôi mắt Cố Mạnh Thành tối sầm lại, gã ta xoay người, bước chân nặng nề trở về lều trại.
Cùng lúc ấy, Thẩm Dữ Triệt đã chứng kiến tất cả. Cậu ta lặng lẽ kéo khóa lều, hàm răng nghiến chặt lấy móng tay ngón trỏ rồi từ từ nhả ra, trái tim đến giờ vẫn còn loạn nhịp.
Tống Minh Ngạn đúng là một tên vô dụng! Cơ hội tốt như vậy mà cũng không thể giết chết Lê Trạm, đúng là đáng đời chết thay Lê Trạm! Ngày kia bọn họ sẽ lên đường trở về, cậu ta phải nghĩ ra một biện pháp khác nhanh chóng giải quyết Lê Trạm. Chỉ có trong khu rừng nguyên sinh hoang vu này, cái chết của Lê Trạm mới có thể diễn ra một cách lặng lẽ, không ai hay biết...
A, có rồi!
Răng nanh nghiến vào ngón tay, vị máu tanh nhè nhẹ lan tỏa trong miệng Thẩm Dữ Triệt, đôi mắt cậu ta sáng lên, ẩn hiện vẻ hưng phấn quái dị.
Bọn họ sẽ xuống vực tìm Tống Minh Ngạn, và trên đường đi Lê Trạm mà vô tình chạm trán rắn độc thú dữ, bị cắn chết hay bị trúng độc mà chết cũng quá đỗi là bình thường, chẳng ai nghi ngờ!
Nghĩ đến cái chết được ngụy tạo hoàn hảo cho Lê Trạm, trái tim Thẩm Dữ Triệt cuối cùng cũng tìm lại được sự bình tĩnh, cậu ta thỏa mãn nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
......
Sáng hôm sau, Lê Trạm cứ thế ngủ bù mặc kệ Thẩm Dữ Triệt gọi "anh ơi, anh à" không ngừng bên ngoài lều. Gọi mãi không thấy Lê Trạm đáp lời, Thẩm Dữ Triệt đành tiến đến lay mạnh lều của cậu, "Anh ơi! Dậy mau! Anh cả biến mất rồi!"
Lúc này Lê Trạm mới uể oải ngồi dậy, cậu khoác vội chiếc áo, kéo khóa lều, mái tóc đen rối bù, đôi mắt còn chưa mở hẳn, ngơ ngác hỏi, "Có chuyện gì?"
Thẩm Dữ Triệt lặp lại, giọng đầy vẻ lo lắng, "Không thấy anh cả đâu!"
Vài phút sau, bốn người tập hợp ở bãi đất trống, ánh mắt Lê Trạm đượm vẻ lo âu, "Tất cả là tại tôi. Anh ấy hẹn tôi đến biển hoa bỉ ngạn, đáng lẽ hôm qua tôi phải luôn đợi anh ấy ở đó. Chắc chắn anh ấy đã đi tìm tôi rồi."
Cố Mạnh Thành thờ ơ đáp, "Không tìm thấy thì tự khắc sẽ quay về thôi."
Quý Tu Tề im lặng, anh ta biết Tống Minh Ngạn sẽ không bao giờ trở lại nữa. Chính mắt anh ta đã nhìn thấy Tống Minh Ngạn rơi xuống vực thẳm, thậm chí còn quay lại được khoảnh khắc Tống Minh Ngạn tự mình trượt chân xuống vực.
Thấy kế hoạch bước đầu thành công, Thẩm Dữ Triệt hớn hở thúc giục, "Anh cả chắc chắn đang đợi anh ở biển hoa bỉ ngạn đấy! Hay là chúng ta mang theo đồ dùng nấu nướng qua đó tìm anh ấy, vừa ngắm hoa vừa nấu bữa sáng, thế nào ạ?"
Lê Trạm khẽ mỉm cười, "Được thôi."
Bốn người cùng nhau đi về phía biển hoa bỉ ngạn, Thẩm Dữ Triệt vờ vịt tìm kiếm một hồi, thấy Lê Trạm và những người khác vẫn không hề tiến đến gần mép vực, cậu ta không nhịn được bèn một mình đi về phía vực thẳm, rồi quay đầu lại gọi, "Anh ơi! Mau lại đây!"
Lê Trạm lúc này mới bước đến, Quý Tu Tề và Cố Mạnh Thành cũng lần lượt tiến lại gần, Thẩm Dữ Triệt chỉ vào vệt cỏ bị dẫm nát, "Chỗ này có người đi qua!"
Lê Trạm không chút hoang mang, "Chắc là tôi để lại, tối qua tôi có đi ngang qua đây."
Thẩm Dữ Triệt khựng lại, "..." Cậu ta ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn mặt đất, cố nghĩ ra một lý do khác. "Hình như không chỉ một người dẫm đâu!" Cậu ta ngước mắt lên, chớp chớp, "Anh ơi xem thử xem? Mắt em không tốt bằng anh."
Lê Trạm lúc này mới ngồi xổm xuống, cậu kiên nhẫn quan sát một lát rồi lắc đầu đứng dậy, "Không nhìn ra."
Thấy Lê Trạm vẫn không mắc bẫy, không đề xuất xuống vực tìm người, nhưng Thẩm Dữ Triệt đã có sẵn phương án dự phòng. Cậu ta giả vờ tiếp tục tìm kiếm, rồi từ trong tay áo lấy ra chiếc thẻ căn cước đã lấy được từ lều của Tống Minh Ngạn, cậu ta nhăn nhó rồi đột nhiên hô lớn, "Anh ơi! Đúng là ở đây rồi! Em tìm thấy thẻ căn cước của anh cả!"
Quý Tu Tề liếc nhìn Thẩm Dữ Triệt, anh ta đoán được ý đồ của Thẩm Dữ Triệt – cậu ta muốn lừa Lê Trạm xuống đáy vực!
Bất chợt, Quý Tu Tề có cảm giác như Lê Trạm đang nhìn mình, cổ họng anh ta nghẹn lại, vội vàng ngước mắt lên, nhưng Lê Trạm lại không nhìn anh ta nữa. Cậu đã bước về phía Thẩm Dữ Triệt, bóng dáng mảnh khảnh quay lưng lại với anh ta, càng lúc càng xa.
Quý Tu Tề theo bản năng muốn gọi Lê Trạm lại. Nguy hiểm đấy! Thẩm Dữ Triệt không có ý gì tốt đâu! Móng tay anh ta ghim sâu vào lòng bàn tay, cơn đau buốt nhói ập đến, nhưng Quý Tu Tề cuối cùng vẫn không thốt nên lời. Anh ta im lặng, dõi theo Lê Trạm dừng lại trước mặt Thẩm Dữ Triệt.
Lê Trạm nhận lấy chiếc thẻ căn cước của Tống Minh Ngạn rồi bước về phía mép vực. Cậu nhìn xuống thung lũng sâu hun hút không thấy đáy, phủ kín bởi lớp sương mù dày đặc. Trái tim cậu đột nhiên đập mạnh như trống dồn.
Chung A Thần.
Người đàn ông xa lạ trong giấc mơ của cậu tên là Chung A Thần. Nơi cậu đang đứng đây, mười năm sau, chính Chung A Thần sẽ một mình xuống đáy vực từ nơi này, trải qua địa ngục mà cậu đã từng nếm trải. Và giờ đây, sáu ngày nữa thôi, Chung A Thần và gia đình sẽ gặp phải một tai nạn xe cộ kinh hoàng. Hiện tại cậu đang ở sâu trong Karakoram, để rời khỏi Karakoram và trở về thủ đô ít nhất cần bốn ngày. Thời gian cậu có thể sử dụng chỉ còn lại ngày hôm nay.
Không lâu sau, Lê Trạm sắc mặt nghiêm trọng quay đầu lại rồi đồng ý với đề nghị của Thẩm Dữ Triệt, "Được thôi, tôi sẽ cùng cậu xuống đáy vực tìm xem."
Lê Trạm vừa dứt lời liền vội vã lấy điện thoại ra dò sóng, giọng khẩn trương, "Phải báo tin trước đã."
Thẩm Dữ Triệt tỏ vẻ không quan tâm, Tống Minh Ngạn thì đã chết cứng đờ rồi, có gọi cấp cứu 115 đến cũng vô ích.
Trong rừng núi thâm u tín hiệu chập chờn, Lê Trạm giơ điện thoại lên tìm kiếm hồi lâu, đến khi thấy được một vạch sóng yếu ớt hiện lên cậu thờ ơ tắt máy, quay đầu lại, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, "Không bắt được sóng."
Cố Mạnh Thành lập tức tiếp lời, giọng đầy tự tin, "Để tôi thử xem."
Quả nhiên, Cố Mạnh Thành nhanh chóng dò được tín hiệu, sau khi gọi đi một cuộc gã ta cất điện thoại, cười vỗ vai Lê Trạm một cái đầy thân mật, "Đã bảo cái điện thoại cùi bắp của cậu chẳng dùng được vào việc gì rồi mà! Về rồi tôi mua cho cậu con máy mới toanh!"
Bàn tay gã ta định rời khỏi vai Lê Trạm nhưng rồi lại đặt xuống, ngấm ngầm quan sát phản ứng của cậu.
Đêm qua, khi gã nắm lấy cánh tay Lê Trạm, cậu không hề rụt lại một cách lạnh lùng như thường lệ, điều đó khiến trái tim Cố Mạnh Thành vừa ngứa ngáy lại vừa rạo rực. Gã ta muốn thử lại thái độ của Lê Trạm, một phần cũng là để xem Quý Tu Tề có lỡ lời nói gì không.
Chờ đợi vài giây, Lê Trạm không những không tránh né cái chạm của gã ta mà còn ngước mắt nhìn gã một cái, giọng điệu bình thản, "Về rồi nói."
Cố Mạnh Thành mừng rỡ như điên dại. Lê Trạm không những không còn kháng cự gã ta mà còn không từ chối món quà! Trước đây, chỉ cần gã ngỏ ý muốn mua tặng cậu một chiếc bút máy, Lê Trạm cũng sẽ kiên quyết từ chối.
Tim Cố Mạnh Thành đập thình thịch trong lồng ngực, ánh mắt gã ta dán chặt vào gương mặt xinh đẹp không tì vết của Lê Trạm, hận không thể ngay lập tức ôm siết lấy cậu.
Trong đáy mắt gã ta chỉ có hình bóng Lê Trạm, chân vô thức bước lên một bước, khẽ gọi, "A Trạm..."
"A Trạm, đi thôi." Một giọng nói lạnh lùng băng giá cắt ngang lời gã ta. Quý Tu Tề đã đi đến kéo tay Lê Trạm đi về phía trước, giọng điệu không cho phép phản kháng, "May mà tìm được đường xuống vách núi rồi, thời gian không còn sớm nữa."
Bàn tay Cố Mạnh Thành bị hất ra khỏi vai Lê Trạm, khuôn mặt gã ta thoáng chốc trở nên u ám. Lê Trạm liếc nhìn gã một cái rồi mặc kệ Quý Tu Tề kéo đi, ngoan ngoãn đáp lời, "Được."
Cố Mạnh Thành nhìn theo bóng lưng hai người sóng vai nhau khuất dần, bàn tay buông thõng siết chặt đến nỗi các khớp ngón tay rung lên khe khẽ.
Đúng lúc này, giọng Thẩm Dữ Triệt thì thầm vang lên bên cạnh, "Anh hai, anh có nhận ra không?"
Cố Mạnh Thành vẫn dán chặt mắt về phía trước, hoàn toàn không để ý đến Thẩm Dữ Triệt. Gã ta mất kiên nhẫn rút điếu thuốc ra châm lửa, giọng điệu lạnh nhạt, "Có chuyện gì thì nói nhanh."
Thẩm Dữ Triệt ngửi thấy mùi khói thuốc, trong mắt thoáng hiện vẻ khó chịu nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Cậu ta giả vờ buồn rầu nói, "Anh Tu Tề thích anh Trạm đó! Thật lòng mà nói, nếu không phải có anh Trạm, chắc anh Tu Tề chẳng thèm chơi với bọn mình đâu."
Cố Mạnh Thành cười khẩy trong lòng. Ai mà chẳng như ai, nếu không phải vì Lê Trạm thì ba người bọn họ có lẽ chẳng bao giờ quen biết nhau. Gã ta chậm rãi nhả ra một vòng khói trắng mờ ảo, qua làn khói lãng đãng, gã ta nheo mắt nhìn bóng lưng Quý Tu Tề, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn một kẻ đã chết.
Cùng lúc đó, Quý Tu Tề đang nói chuyện với Lê Trạm, giọng có chút ngập ngừng, "A Trạm, có chuyện này..." Anh ta nuốt nước bọt, cố gắng diễn đạt, "Muốn hỏi cậu."
Lê Trạm bước đi rất nhanh, không ngoảnh đầu lại, "Hỏi đi."
Quý Tu Tề cố gắng sắp xếp câu chữ, giọng dò xét, "Cậu và Cố Mạnh Thành... khi nào thì trở nên thân thiết như vậy?"
Đôi mày thanh tú của Lê Trạm khẽ động đậy, cậu giả vờ ngạc nhiên, quay sang nhìn Quý Tu Tề giọng điệu vô tư, "Chúng ta là người nhà mà, tôi với anh hai vẫn luôn rất tốt với nhau mà."
Quý Tu Tề bỗng thấy bực bội trong lòng, Lê Trạm rất thông minh, nhưng cậu lại hoàn toàn không hề phòng bị với những người thân cận. Đêm qua, nếu không phải trùng hợp thì người rơi xuống vách núi rồi chết là cậu chứ không phải là Tống Minh Ngạn.
"Thôi khỏi." Giọng Quý Tu Tề hiếm khi thiếu kiên nhẫn đến vậy, "Cậu cứ tiếp tục đóng vai người tốt bụng đi, rồi sẽ có lúc cậu phải chịu thiệt thôi!"
Lúc này, Lê Trạm lại đặt tay lên vai Quý Tu Tề, khuôn mặt cậu từ nãy đến giờ vẫn căng thẳng, giờ mới giãn ra nở một nụ cười nhạt, "Tôi không sợ đâu, dù sao cậu cũng sẽ không để tôi bị tổn thương mà!"
Ánh mặt trời trong núi dường như rực rỡ hơn hẳn so với nơi phố thị, nụ cười của Lê Trạm khiến tim Quý Tu Tề khựng lại một nhịp, anh ta chợt cảm thấy may mắn vì sự trùng hợp đêm qua. Nụ cười của Lê Trạm chính là khung cảnh đẹp đẽ nhất trong ống kính máy ảnh của anh ta.
Lồng ngực anh ta ấp ủ một lời hứa thầm kín: con cáo sẽ mãi mãi bảo vệ tốt Hoàng Tử Bé của mình!
Lê Trạm khẽ cười thêm một tiếng, rồi im lặng không nói gì nữa.
Từ tờ mờ sáng ròng rã đến tận nửa đêm, cuối cùng họ cũng đặt chân xuống đáy vực sâu hun hút, bụng dạ mọi người cồn cào như có lửa đốt. Thẩm Dữ Triệt giả vờ tốt bụng đề nghị cắm trại nghỉ ngơi, chờ đến sáng mai sẽ tiếp tục tìm kiếm Tống Minh Ngạn.
Cậu ta quá hiểu Lê Trạm. Với bản tính lương thiện đến ngây thơ của Lê Trạm, dù cho có khát khô cổ mệt mỏi rã rời thì chắc chắn vẫn sẽ đặt việc tìm kiếm Tống Minh Ngạn lên hàng đầu.
Lê Trạm quả nhiên "dính bẫy" một cách tự nhiên, cậu lấy ra chiếc đèn pin, giọng điệu đầy lo lắng, "Mọi người cứ dựng trại trước đi, tôi đi loanh quanh đây tìm xem sao."
Thẩm Dữ Triệt lập tức giơ tay hưởng ứng, "Vậy để em đi cùng anh!" Cậu ta quay sang Cố Mạnh Thành và Quý Tu Tề, "Hai anh dựng xong lều trại thì nấu chút gì ăn nhé, em với anh tư đi một lát rồi về ngay!"
Cố Mạnh Thành và Quý Tu Tề vốn dĩ không ưa nhau. Nếu là ngày thường chắc chắn cả hai đã tranh nhau đi cùng Lê Trạm rồi, nhưng hôm nay mỗi người đều có những toan tính riêng nên đều im lặng chấp nhận. Quý Tu Tề cất giọng, "Đừng đi quá xa đấy, nửa tiếng nữa không tìm thấy thì quay lại."
Lê Trạm gật đầu, bật đèn pin soi đường rồi bước chân vào sâu trong khu rừng rậm tối tăm.
Thẩm Dữ Triệt vội vã đuổi theo.
Khu rừng đen kịt tĩnh tịch đến đáng sợ, chỉ có tiếng chân của hai người giẫm lên lớp lá khô mục nát xào xạc. Bất chợt, một cơn gió lạnh lẽo từ đâu thổi tới, Thẩm Dữ Triệt rụt người lại nép sát vào Lê Trạm. Khi liếc nhìn thấy vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng của Lê Trạm, một ngọn lửa giận dữ lại bùng lên trong lòng Thẩm Dữ Triệt.
Cậu ta và Lê Trạm là đồng loại, là những người thân thiết nhất trên đời này! Lê Trạm có những phẩm chất tốt đẹp và năng lực xuất chúng, cậu ta cũng có những thứ đó!
Thẩm Dữ Triệt cố gắng kìm nén cơn giận, lách sang một bên, đè nén trái tim đang đập loạn xạ, giả bộ tìm kiếm Tống Minh Ngạn, "Anh cả ơi... anh cả..."
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau, "Mấy cái cây này trông y hệt nhau, dễ lạc đường lắm, để đánh dấu đường đi đã."
Thẩm Dữ Triệt quay đầu lại, không hề có ý định giúp đỡ. Cậu ta chỉ đứng nhìn Lê Trạm tìm mấy hòn đá, cẩn thận xếp thành đôi dưới gốc cây để làm dấu. Lúc này, cậu ta mới nở một nụ cười quái dị, giọng điệu vẫn giữ vẻ nhiệt tình giả tạo, "Vâng! Vẫn là anh nghĩ chu đáo nhất! Em đúng là không nghĩ ra, nếu thật sự lạc đường thì chắc chắn chúng ta sẽ chết ở trong này mất!"
Lê Trạm không đáp lời, sau khi đánh dấu xong, cậu dẫn Thẩm Dữ Triệt đi về phía nơi mà trong giấc mơ cậu đã thấy.
Những cặp đá đôi cứ nối tiếp nhau, nửa giờ đã trôi qua từ lâu, trên đỉnh đầu có tiếng sấm rền khe khẽ vọng lại. Lê Trạm rọi đèn pin về phía trước, Tống Minh Ngạn nằm bất động trên lớp lá mục, toàn thân bê bết máu, đã cứng đờ từ bao giờ.
"Chết rồi..." Thẩm Dữ Triệt giả vờ kinh hoàng, nước mắt lã chã tuôn rơi, "Anh cả... anh cả thật sự ngã xuống rồi..." Hai mắt cậu ta ngấn lệ, bám chặt lấy cánh tay Lê Trạm, giọng nghẹn ngào, "Anh ơi, phải làm sao bây giờ? Anh cả chắc chắn đã chết rồi... Chúng ta không thể bỏ anh ấy ở đây, không thể để anh ấy nằm lại cái nơi ẩm thấp tối tăm không thấy ánh mặt trời này. Chúng ta phải đưa anh ấy về nhà!"
Lê Trạm khẽ liếc nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Thẩm Dữ Triệt, trên mặt cậu cũng lộ ra vẻ đau buồn, "Em nói đúng, chúng ta không thể bỏ lại anh ấy. Nhưng anh không còn sức lực nữa rồi, em cõng anh ấy nhé."
Thẩm Dữ Triệt tròn mắt ngạc nhiên, cậu ta không ngờ một người luôn chủ động gánh vác mọi chuyện như Lê Trạm lại không tự mình cõng Tống Minh Ngạn. Nhưng cậu ta hoàn toàn không nghi ngờ lý do của Lê Trạm.
Thẩm Dữ Triệt nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch. Kế hoạch ban đầu của cậu ta là sau khi tìm thấy Tống Minh Ngạn, Lê Trạm sẽ cõng xác, còn cậu ta sẽ tìm cách bỏ rơi Lê Trạm, phá hỏng các dấu hiệu đường đi để Lê Trạm lạc trong khu rừng nguyên sinh, hoặc là gặp tai nạn chết, hoặc là chết vì đói khát!
Bây giờ thì càng tiện lợi hơn, cậu ta chỉ cần phá hủy các dấu hiệu đường đi trên đường trở về trại, để mặc Lê Trạm ở lại trông xác Tống Minh Ngạn và chờ chết!
Thẩm Dữ Triệt lau vội những giọt nước mắt giả tạo, gật đầu mạnh mẽ, "Vâng!"
Cậu ta tiến lên, không hề tỏ vẻ ghê tởm mà ôm lấy xác Tống Minh Ngạn định vác lên lưng. Bỗng nhiên, cậu ta giả vờ mất sức, cả hai cùng ngã xuống đất. Cậu ta thở dốc dữ dội, khóc lóc đến thảm thương, "Anh ơi, em cũng không còn sức nữa... phải làm sao bây giờ... phải làm sao bây giờ..."
Lê Trạm lặng lẽ nhìn màn kịch của Thẩm Dữ Triệt. Cuối cùng, cậu bình tĩnh lên tiếng, "Anh ở lại trông, em về trại báo tin đi."
Thẩm Dữ Triệt chớp mắt để rũ bỏ những giọt nước mắt trên hàng mi, "Không được, ở lại nguy hiểm lắm. Em ở lại, anh về trại gọi người!"
Lê Trạm im lặng, cậu nhìn Thẩm Dữ Triệt một lát rồi ngồi xổm xuống xoa đầu Thẩm Dữ Triệt thật mạnh. Đôi mắt phượng sâu thẳm của cậu đen đặc như mực, "Đồ ngốc này, người trở về mới nguy hiểm hơn mà."
Thẩm Dữ Triệt lập tức bật dậy, cậu ta giơ tay lau vội những giọt nước mắt, giọng điệu trẻ con, "Trở về nguy hiểm vậy em trở về. Anh cứ yên tâm, em sẽ nhanh chóng dẫn anh Mạnh Thành và anh Tu Tề đến tìm anh!"
Lê Trạm khẽ mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc Thẩm Dữ Triệt, giọng nói trầm ấm, "Đi đường cẩn thận nhé, trong rừng rậm đủ thứ nguy hiểm đấy."
Thẩm Dữ Triệt vội vã rời đi, tay cầm chiếc đèn pin cũ kỹ. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn nhanh chóng thu nhỏ thành một chấm nhỏ giữa màn đêm đen kịt, rồi tan biến hoàn toàn, hòa vào bóng tối vô tận của khu rừng.
Lê Trạm không nhìn Tống Minh Ngạn, cậu thậm chí không buồn bật đèn pin, chỉ im lặng bước chân theo hướng Thẩm Dữ Triệt vừa đi.
Nơi này quá quen thuộc với cậu.
Trong giấc mơ dài, cậu đã mắc kẹt trong khu rừng đen tối này suốt một trăm hai mươi lăm ngày, dù nhắm mắt lại cậu cũng có thể tìm được đường ra.
Cậu đi được một đoạn, quả nhiên, dưới gốc cây màu vàng nâu có mọc mấy cây nấm độc đã không còn mấy hòn đá làm dấu hiệu nữa, chắc chắn là Thẩm Dữ Triệt đã lấy đi.
Lê Trạm không hề nao núng, cậu tiếp tục bước về phía khu cắm trại. Trong giấc mơ, cậu đã trải qua mười năm sống không bằng chết, chứng kiến bản chất độc ác nham hiểm của Thẩm Dữ Triệt lộ rõ đến từng chi tiết.
Cậu sớm đã biết Thẩm Dữ Triệt muốn tiếp tục hãm hại mình.
Lúc nãy khi khuất tầm mắt Thẩm Dữ Triệt, cậu bí mật đặt những hòn đá đánh dấu, thực ra là dẫn đến một hướng hoàn toàn khác.
Chỉ cần Thẩm Dữ Triệt cứ theo dấu vết mà xóa, cuối cùng sẽ lạc đến nơi cậu đã định sẵn...
Lúc này, dường như có một con côn trùng phát sáng bay vụt qua đầu, vệt lên một thứ ánh sáng đỏ nhạt huyền ảo.
Một cơn gió lạnh lẽo luồn qua khu rừng đen tối, mang theo âm thanh vo ve mơ hồ của đàn côn trùng, Lê Trạm không quay đầu lại, từng bước đi về phía khu cắm trại.
Lê Trạm đưa tay nhìn chiếc đồng hồ, hai giờ sáng, cậu đã ra khỏi khu rừng.
Từ xa đã thấy ánh đèn, Quý Tu Tề và Cố Mạnh Thành đã dựng xong lều trại, mỗi người đứng một hướng cầm đèn pin rọi vào bóng đêm thăm thẳm của khu rừng.
Lê Trạm xoay mũi chân, chạy nhanh về phía Cố Mạnh Thành. Cố Mạnh Thành cũng nhanh chóng nhận ra bóng dáng quen thuộc, gã sốt ruột chạy tới, nhìn thấy Lê Trạm liền vội vã xông lên định ôm chầm lấy cậu, giọng đầy lo lắng, "A Trạm, sao giờ cậu mới về!"
Lê Trạm ngồi thụp xuống tránh cái ôm của Cố Mạnh Thành. Cậu thở dốc từng hồi, ngắt quãng kể lại đầu đuôi câu chuyện, Quý Tu Tề cũng lại đây.
Kể xong, Lê Trạm mới nghi hoặc nhìn quanh hỏi, "Thẩm Dữ Triệt đâu? Chẳng phải cậu ấy về trước rồi sao?"
Quý Tu Tề lập tức hiểu ra mọi chuyện, Thẩm Dữ Triệt muốn bỏ mặc Lê Trạm trong khu rừng nguyên sinh đầy rẫy nguy hiểm để tự sinh tự diệt, anh ta im lặng không nói gì. Cố Mạnh Thành thì vội vàng lên tiếng, còn không quên tỏ vẻ quan tâm, "Cậu ta chưa về. Tôi đã luôn rọi đèn pin về phía lối ra chờ cậu, nếu cậu ta ra ngoài tôi chắc chắn sẽ thấy. Cậu ta chắc chắn vẫn còn ở trong rừng." Gã ta không quên thể hiện sự thâm tình giả tạo của mình.
Lê Trạm điều chỉnh lại nhịp thở, đứng dậy, giọng kiên quyết, "Chắc chắn cậu ấy lạc đường rồi. Tôi phải đi tìm cậu ấy."
Cố Mạnh Thành và Quý Tu Tề cùng lúc giữ chặt cánh tay cậu, hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, rồi cả hai đều lộ vẻ khó chịu rụt tay lại. Cố Mạnh Thành vội giành nói trước, "Trời sắp sáng rồi, không cần gấp gáp làm gì. Đợi đến hừng đông chúng ta cùng đi tìm, đừng để cả bọn cùng lạc trong đó."
Quý Tu Tề nhìn gương mặt Lê Trạm tái nhợt vì mệt mỏi, cũng lên tiếng khuyên nhủ, "Cậu đã mệt mỏi cả ngày lẫn đêm rồi, lại còn chưa nghỉ ngơi. E rằng người lạc đường chưa ra được thì cậu đã kiệt sức mà chết trong rừng rồi."
Nghĩ đến việc Lê Trạm vừa nãy chạy về phía Cố Mạnh Thành, lòng Quý Tu Tề khó chịu vô cùng, anh ta vội kéo Lê Trạm về phía khu cắm trại, "Cậu cần phải nghỉ ngơi, sáng mai tôi sẽ đi tìm cùng cậu."
Cố Mạnh Thành đứng im tại chỗ, thầm hận người lạc đường trong khu rừng nguyên sinh kia sao lại không phải là Quý Tu Tề chứ!
Một lát sau, gã ta mới miễn cưỡng quay về khu cắm trại.
Một giờ sau, Lê Trạm lặng lẽ tìm đến Cố Mạnh Thành.
"Anh hai." Cậu khẽ gọi.
Cố Mạnh Thành mơ màng mở mắt, nhưng chỉ một thoáng gã bừng tỉnh ngồi dậy, giọng nói dịu dàng như gió xuân, "A Trạm..."
Lê Trạm hiếm khi gọi gã là "anh hai", cái danh xưng thân mật ấy khẽ chạm vào trái tim Cố Mạnh Thành, gã khát khao được nghe lại lần nữa, nhưng lại sợ sự vội vã của mình sẽ khiến cậu rụt rè. Kìm nén ham muốn muốn chạm vào Lê Trạm, gã chỉ dám nhích lại gần một chút, "Sao vậy?"
Lê Trạm thở dài, "Tôi vẫn lo lắng cho Dữ Triệt." Bàn tay chủ động tìm đến mu bàn tay Cố Mạnh Thành, "Anh hai, có thể cùng tôi đi tìm cậu ấy lần nữa không?"
Cảm nhận được hơi ấm từ những ngón tay Lê Trạm, đầu óc Cố Mạnh Thành trống rỗng, gã vội vơ lấy chiếc áo khoác, "Đi! Anh hai lập tức đưa cậu đi tìm!"
Ba giờ sáng, khu rừng nguyên sinh chìm trong bóng tối mịt mùng, ánh đèn pin yếu ớt gần như vô dụng. Lê Trạm vặn mở nắp bình nước làm như muốn uống, Cố Mạnh Thành cố ý không mang theo bình nước, thấy Lê Trạm đưa bình lên miệng, gã liền mon men đến gần, giọng đầy ẩn ý, "A Trạm, tôi cũng khát."
Lê Trạm khẽ cười, không uống mà hào phóng đưa bình cho gã. Cố Mạnh Thành vui vẻ đón lấy, ngửa cổ tu một hơi dài.
Lê Trạm dõi theo yết hầu Cố Mạnh Thành chuyển động, khi gã uống xong, cậu đột nhiên hỏi, "Ngon không?"
Cố Mạnh Thành cảm thấy nước còn ngọt ngào hơn cả mật ong, gã buông bình xuống, "Ngon!"
Lê Trạm im lặng.
Bình nước mà Cố Mạnh Thành đã bỏ thuốc vào cậu chỉ dám đổ một chút, phần còn lại cậu đã lén đổ hết vào chiếc bình nước này.
Cậu đưa tay nhìn đồng hồ, ba giờ mười phút. Chuyến bay sớm nhất về thủ đô vào ngày kia là mười giờ sáng, nếu bây giờ xuất phát có lẽ vẫn kịp.
Cố Mạnh Thành khẽ liếm hàm răng, ngắm nhìn gương mặt Lê Trạm càng thêm xinh đẹp trong ánh sáng lờ mờ, không kìm được vươn tay muốn ôm cậu vào lòng, "A Trạm, tôi muốn cậu lâu lắm rồi, để tôi ôm một chút..."
"Ọe!"
Giây tiếp theo, gã nhìn thấy một thi thể trắng bệch đến phát sáng.
Khuôn mặt và cơ thể người đó hóp lại, chỉ còn trơ lại lớp da bọc xương, dường như toàn bộ thịt và nội tạng đã bị moi rỗng, trên quần áo đầy những lỗ li ti.
Nhìn những đường nét thì rõ ràng chính là Thẩm Dữ Triệt!
"Ọe..." Cú sốc quá lớn khiến Cố Mạnh Thành vứt cả đèn pin, ngồi xổm xuống một bên nôn thốc nôn tháo. Gã không ngừng nôn ra những miếng bánh quy khô khốc đã ăn tối qua, ý thức cũng theo đó mà mơ hồ dần.
Kinh tởm.
Quá kinh tởm...
Thẩm Dữ Triệt hình như đã bị một loài côn trùng nào đó ăn hết thịt...
Cố Mạnh Thành lại nôn khan, mãi đến khi dạ dày trống rỗng mới thôi, gã ngẩng đầu gọi Lê Trạm, "A Trạm..."
Trong bóng tối mịt mùng chỉ có sự im lặng đáng sợ bao trùm, mắt Cố Mạnh Thành càng lúc càng nhòe đi, hơi thở gã trở nên gấp ngáp, "A Trạm..."
Lúc này, có tiếng bước chân tiến lại gần, gã vội vàng quay lại ôm chặt lấy người vừa đến, ấn mạnh xuống đất xé toạc quần áo người kia. Tầm nhìn mờ ảo, trong đầu như có hàng vạn sợi dây thần kinh đang giằng xé, gã cúi xuống điên cuồng hôn loạn, "Bảo bối, tôi yêu cậu..."
"Á!"
Giây tiếp theo, một cú đấm như trời giáng giáng thẳng vào mắt Cố Mạnh Thành, gã đau đớn ôm mặt. Quý Tu Tề nghiến răng nghiến lợi đẩy mạnh gã ra, cùng lúc đó, một vật gì đó rơi ra từ túi Cố Mạnh Thành.
Quý Tu Tề giơ đèn pin chiếu vào, ánh sáng rọi lên một chiếc bút máy mới tinh, toàn thân đen bóng loáng, còn cột thêm một bông hồng đỏ nhỏ.
Quý Tu Tề chợt hiểu ra điều gì đó, anh ta nhặt chiếc bút lên, giọng nói vừa gấp gáp vừa đau đớn, "Đồ khốn! Mày đã làm gì Lê Trạm rồi hả!"
"Mẹ kiếp!" Cố Mạnh Thành cũng nhận ra giọng của Quý Tu Tề, gã nhổm dậy lao vào đấm đá, "Mày dám đánh tao! Ông đây đánh chết mày!"
Hai người lao vào nhau ẩu đả, hoàn toàn không để ý đến một bóng đen to lớn, thô kệch đang lặng lẽ phun ra chiếc lưỡi dài đỏ tươi trong bóng tối.
...
Lê Trạm men theo ký ức, khi bình minh vừa ló dạng cậu đã nhìn thấy cây hoa hoa tiêu dại mọc ven hồ.
Vào mùa này, lá cây chỉ hơi ửng đỏ, nhưng trong ánh bình minh ban mai chúng rực rỡ như ngọn lửa. Khuôn mặt tái nhợt của Lê Trạm cuối cùng cũng nở một nụ cười, cậu nhanh chân chạy đến, tìm kiếm một vòng dưới tán cây.
Không có cây hoa tiêu non ấy.
Lúc này, Lê Trạm mới lộ ra một chút nét trẻ con, cậu gãi gãi mái tóc có chút rối bời, nhẹ nhàng cong khóe miệng.
Cậu thực sự rất mong đợi, câu hoa tiêu nhỏ ấy mười năm sau mới có thể đến bầu bạn với cây hoa tiêu cổ thụ này.
Lê Trạm nghỉ ngơi một lát, nỗi lo lắng về vụ tai nạn xe sắp xảy ra khiến cậu không dám chần chừ, lập tức lên đường.
Cậu chỉ mang theo căn cước, hộ chiếu và điện thoại di động vội vã đến sân bay, kịp mua được vé máy bay về thủ đô chuyến mười giờ. Cậu không dám nghỉ ngơi, sợ lỡ chuyến. Cho đến khi máy bay cất cánh, nhìn nó dần khuất vào tầng mây xanh, Lê Trạm mới khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Đợi anh nhé, Chung A Thần."
...
Ngày hôm sau, khi đồng hồ điểm tám giờ, tại nhà tổ của nhà họ Chung.
Chung A Thần vội vàng nuốt vội bữa sáng, miệng không ngừng thúc giục, "Cha ơi, cha ăn nhanh lên đi! Con muốn tranh thủ buổi chiều nay lặn xuống biển!"
Người đàn ông cao lớn tăng tốc độ ăn, "Cha đảm bảo sẽ không làm trễ chuyến đi của con!"
Cùng lúc đó, người phụ nữ ngồi bên cạnh ông khẽ cười dịu dàng, "A Thần nhà mình giỏi quá, hay là chỉ mẹ lặn với nhé? Sau này mẹ sẽ cùng con khám phá đại dương!"
Chung A Thần nhăn mặt, "Một mình lặn mới thú vị, con không cần ai đi cùng hết."
Người đàn ông đặt chén xuống, không quên bênh vực vợ, ông cười hỏi, "Thế còn lướt ván thì sao? Hai người có lẽ sẽ vui hơn một mình đấy."
Chung A Thần thấy cha mẹ đều đã xong bữa, liền đứng dậy kéo tay cả hai ra cửa, miệng nói không ngừng, "Đương nhiên vẫn là một mình con! Con ghét nhất là phải dẫn người khác đi chơi mấy trò thể thao mạo hiểm! Nhanh lên, ra biển thôi!"
Cả nhà ba người vừa nói vừa cười bước ra khỏi căn biệt thự. Một chiếc xe đã đậu sẵn, họ vừa định bước lên thì Trần Nhật Đăng dẫn theo mấy người cảnh sát chạy tới.
Chung A Thần và cha cậu đồng thời nhận thấy sắc mặt của người tài xế đột nhiên tái mét, cả hai cha con cùng lúc cụp mắt xuống, lặng lẽ đưa mẹ Chung A Thần ra phía sau để bảo vệ.
Trên trán Trần Nhật Đăng lấm tấm mồ hôi, chỉ tay về phía người tài xế và nói với cảnh sát, "Chính là gã."
Người tài xế nắm chặt vô lăng, mặt cắt không còn giọt máu, viên cảnh sát đi đầu giơ ra một tấm thẻ ngành rồi nghiêm giọng nói, "Ông Trương, chúng tôi nhận được tin báo ông có ý định giết người. Xin mời ông theo chúng tôi về đồn cảnh sát để tiến hành điều tra."
Cùng thời điểm đó, tại một bệnh viện, người phụ nữ với đôi mắt ngấn lệ nhìn chăm chăm vào cậu thiếu niên trước mặt, bà lại một lần nữa nhấn mạnh, giọng đầy khẩn thiết, "Tôi đã chủ động báo cảnh sát, vậy chồng tôi có thật sự được khoan hồng không?"
Lê Trạm lịch sự đáp, "Vẫn chưa có hành động nào xảy ra, và ông ấy cũng chưa thể thực hiện ý định đến cùng. Bà cứ yên tâm, chỉ cần ông ấy thành thật khai báo, mọi chuyện vẫn còn kịp."
Người phụ nữ vừa khóc vừa gật đầu, "Tôi không cần thứ tiền dơ bẩn đó, tôi nhất định sẽ khuyên ông ấy thành thật khai báo!"
Lê Trạm lặng lẽ rời đi.
Vài ngày sau, trang nhất của các tờ báo kinh tế đồng loạt đưa tin về sự thay đổi nhân sự cấp cao tại tập đoàn Chung Thị. Tổng giám đốc Chung Thị chủ động từ chức, mang theo vợ con chuyển đến một nơi khác, bắt đầu lại từ đầu với một công ty thương mại điện tử mới.
Trong khi đó, trên các trang mạng xã hội lại rộ lên tin tức về ba chàng trai trẻ tuổi thiệt mạng trong một khu rừng nguyên sinh hẻo lánh ở vùng biên giới, còn một người họ Quý suýt chút nữa đã trở thành mồi cho mãng xà. May mắn thay, đội cứu hộ đã kịp thời đến giải cứu, nhưng đôi chân của anh ta đã bị cắn nát, bỏ lỡ thời gian phẫu thuật, vĩnh viễn không thể phục hồi...
Mấy tháng sau, Chung A Thần đang say sưa phác họa trong phòng vẽ tranh thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cậu không buồn quay đầu lại, "Con không ăn đâu!"
Cốc cốc.
Lại thêm hai tiếng gõ nữa.
Chung A Thần bực bội vô cùng, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn là mẹ lại gọi cậu xuống ăn cơm. Cậu đặt vội cây bút chì xuống, xoay người bước nhanh ra mở cửa, "Con không đói mà..."
Nhưng ngoài cửa không phải là mẹ cậu, mà là một thanh niên trẻ tuổi, mái tóc đen nhánh, mặc chiếc sơ mi trắng tinh tươm.
Làn da anh còn trắng hơn cả tấm toan vẽ của Chung A Thần, đôi mắt phượng đen như mực nước, khóe môi khẽ cong lên nụ cười nhạt.
Chung A Thần ngẩn người, một thoáng sau cậu khẽ hắng giọng, thanh âm có chút ngoan ngoãn, "Anh là ai?"
Lê Trạm nở một nụ cười tươi rói như ánh ban mai, "Chào em, anh là gia sư mới của em, Lê Trạm."
Rồi anh nhẹ nhàng đưa tay về phía Chung A Thần, tươi cười xán lạn, "Chung A Thần, sau này mong em giúp đỡ nhiều hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com