Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Cuộc đời mới

4 năm sau, sân bay Thanh Hoa

" Chuyến bay mang số hiệu NT157 từ Paris (Pháp) về Thanh Hoa (Trung Quốc) đã hạ cánh an toàn" tiếng nhân viên hậu cần mặt đất vang vọng cả sân bay.

Từ cánh cửa, một cô gái mang chiếc kính to bản che hơn nửa khuôn mặt bước ra, thu hút ánh nhìn của mọi người cùng những lời bàn tán:

- Người đâu mà đẹp thế, y như tiên giáng trần ấy

- Là đại minh tinh mới về nước sao, sao mình không biết nhỉ ...- vân vân và mây mây

Cô bỏ ngoài tai những lời đó, nghĩ lại chuyện 4 năm về trước. Ngày tồi tệ nhất cuộc đời cô cũng là ngày cuộc đời cô bước sang một trang mới. Ngay khi cô vừa về đến cô nhi viện thì bố mẹ đến nhận cô về. Cô mới biết mình chính là tiểu thư của Lâm Thị - tập đoàn đứng thứ 2 cả nước về mọi mặt. Và từ đó, một ý định trả thù được ra đời.
Bar Angle
Cô và anh ngồi ở góc khuất, nơi có thể nhìn hết mọi thứ diễn ra trong bar.
Anh - Lâm Minh Khang (27t) : anh trai cô cũng là bạn thân của hắn. Tổng tài của Lâm Thị, luôn lạnh lùng với mọi người. Rất yêu thương em gái.
Từ cánh cửa, một chàng trai mang một bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ bước vào. Mọi người không tự chủ đều nhường đường cho hắn. Hắn bước đến bàn của anh và cô, tự nhiên ngồi xuống. Anh lên tiếng:
- Thanh Thanh, đây là Thiên - bạn của anh. Tổng tài của Bạch Thị
Trên mặt cô vẫn không biểu cảm, phát ra âm thanh lạnh lẽo:
- Chào
Anh quay sang phía hắn:
- Đây là Uyển Thanh- em gái tôi, con bé lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, cậu đừng để ý.
Hắn nở nụ cười thân thiện, giơ tay ra bắt tay với cô:
- Chào em
- Tôi nghĩ chúng ta chưa thân thiết đến mức này
Khuôn mặt hắn vẫn không biến sắc, vội thu tay về
hắn nghĩ: " sao cô gái này trí nhớ lại kém như vậy, mới 4 năm không gặp thôi mà."
*sam: có phải người nào cũng có trí nhớ tốt như anh đâu*
Từ đằng xa, một ông già bụng bự ôm một cô gái ăn mặc thiếu vải đi vào, theo sau là 10 người vệ sĩ mặt mày bặm trợn đang la lối om sòm:
- Tao muốn phòng sang nhất quán này
- Xin lỗi quý khách, phòng đó đã có khách ngồi rồi - Ken( quản lí bar cũng như cận thần của anh) nói
- Em thấy sao - Hắn ta quay sang người phụ nữ bên cạnh
- Người ta không chịu đâu - Ả ta ẻo lả nói
Nghe xong, hắn lấy chai rượu trong tay đập mạnh xuống đất:
- Vậy thì hôm nay, tụi mày xác định dẹp quán đi là vừa. Chúng mày...phá nát quán này cho tao
Cô đứng dậy định bước đi thì hắn vội ngăn cản:
- Để đó cho thuộc hạ của tôi, em đi sẽ rất nguy hiểm
- Không cần
Anh thấy vậy liền nói:
- Việc này không thể làm khó được con bé đâu, cậu đừng lo

Cô bước về phía đám vệ sĩ của tên đàn ông lúc nãy, hắn ta thấy vậy liền nói:
- Cô em trông cũng ngon đấy...đi với anh một đêm, anh sẽ cho em ăn sung mặc sướng cả đời.
- Nhà ngươi à ... không bằng con chó Pi nhà ta
- Mày ...mày giỏi lắm, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Chúng mày bắt nó về đây
10 tên vệ sĩ lao nhanh về phía cô, cô giơ chiếc nhẫn cỏ ba lá ra.
Vừa nhìn Hàn Thiên đã biết đây là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới này. Tuy hình hài nhỏ bé nhưng tính sát thương vô cùng cao. Mỗi cánh hoa tẩm một loại độc dược khác nhau: hoa anh túc, nọc rắn, thuốc tê liệt thần kinh ngay lập tức. Mà người sở hữu chiếc nhẫn này là sát thủ hàng đầu trong giới hắc đạo.
" Lẽ nào cô là Nina" đây là câu hỏi hiện ra trong đầu hắn
Chỉ 4 năm không gặp mà cô thay đổi nhiều quá. Không còn là ngây thơ, yếu đuối như ngày gặp hắn. Mà bây giờ cô, chính là một người lạnh lùng,không bận tâm đến mọi chuyện xung quanh
Những tiếng thét chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ, kéo hắn về với thực tại.
Trên sàn, các xác chết nằm la liệt với những vết cắt sâu, mảnh ở động mạch cổ.
Người đàn ông lúc nãy còn khệnh khạng bây giờ lại quỳ rạp dưới chân Uyển Thanh:
- Xin cô tha mạng cho tôi. Cái mạng già này còn phải nuôi mẹ già con thơ nữa
- Hôm nay tâm trạng của ta cũng không tệ, tha cho nhà người cũng được
Cô đang đi thì tự nhiên hắn lao về phía ôm cô, cô ngạc nhiên đứng bất động không hiểu chuyện gì xảy ra
Chỉ khi nghe " Đoàng" và mùi thuốc súng lan tỏa trong không khí, cô mới biết được hóa ra hắn đã đỡ cho cô một phát đạn. Minh Khang thấy sự tình liền tức giận, lấy khẩu súng lục trong người bắn vào giữa mi tâm của kẻ không biết trời cao đất dày kia. Và tất nhiên, ai đó chết ngay tại chỗ vì việc làm ngu xuẩn của mình
Hắn ngã quỵ xuống đất. Cô ôm lấy hắn, nước mắt vô thức rơi sau 4 năm(vì cô bị tắc tuyến lệ)
- Cô ngốc này, sao lần nào gặp tôi, em cũng khóc vậy.- Hắn nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, sủng nịnh
- Là anh đúng không, người đàn ông 4 năm trước- Từ khi gặp anh, cô đã có cảm giác quen thuộc nhưng không nhớ là đã gặp lúc nào
- Đúng. Là anh - Hắn giờ tay lên lau nước mắt cho cô.
Cô rất ghét với sự đụng chạm của người khác. Nhưng đối với hắn, cô không hề bài xích. Cô nắm lấy tay hắn:
- Cố gắng lên, xe cấp cứu sắp đến rồi
- Ừm - Hắn nói rồi ngất lịm đi trong vòng tay cô. Trong tiềm thức tâm can cô như bị ai cào xé. Còn đau hơn chuyện của 4 năm trước, không biết là vì sao nữa
Bệnh viện...

💧💧END CHAP 2💧💧






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com