Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 04: Thuốc lá và socola

01.

[Đường Phong Hành]

Hai ngày trước giao thừa, tôi và Trần Thư Ninh cùng sắp xếp hành lý rồi lái xe về quê ở Hồ Nam để ăn mừng năm mới. Đường ở nông thôn khác hẳn những năm trước, một số đoạn đường chính còn được đổ bê tông khang trang đẹp đẽ và lắp cả lan can màu bạc, đá vụn đã được dọn sạch đi, những cây cầu cũ cũng được phá dỡ và thay bằng một cây cầu mới cóng.

Thế nhưng những ngói nhà vẫn đỏ, những tường nhà vẫn xám, tuyết vẫn phủ kín khắp nơi tạo nên sắc trắng ngần hoàn mỹ. Trần Thư Ninh không phải là người ưa cái lạnh, em mặc tận hai lớp áo lông, quấn chăn nằm ngủ ở ghế phụ trông như một chú mèo nhỏ vậy. Em đã uống thuốc và ngủ được mấy tiếng đồng hồ, trên đường đi cứ nửa tỉnh nửa mơ mà uống mấy ngụm nước lọc, cơm cũng không ăn, mấy đồ ăn nhanh dầu mỡ lại càng không vì sợ sẽ say xe mà nôn hết ra ngoài.

Trong xe bật máy sưởi nên hai má em hồng hồng, trên trán có chút mồ hôi làm ướt phần tóc mái, tôi giơ tay lau đi cho em, không biết em đang mơ thấy gì mà khẽ nói mớ mấy lời vô nghĩa.

Khi mới lên xe, em đau lòng tôi lái xe vất vả nên bảo để em lái thay cho, nhưng tôi lại càng thương em hơn vì trời trở lạnh thì năng lượng của em bị tiêu hao càng mau, hôm qua còn vừa xong một phiên tòa, thời gian nghỉ ngơi trước khi đi cũng không đủ để xốc lại tinh thần, trông em cứ ủ rũ không vui. Lái xe rất mệt mỏi còn trạng thái của em thì không phù hợp, em nghe tôi nói thì cũng tự hiểu được tình trạng của mình nên không tiếp tục xoắn xuýt nữa. Em dặn đi dặn lại tôi không được để bản thân mệt nhọc, thấy có trạm nghỉ thì phải dừng lại để nghỉ ngơi, em sợ mình ngủ quên không thể lúc nào cũng chú ý đến tôi được.

Tôi phải dỗ dành mãi thì em mới yên tâm ngoan ngoãn uống thuốc.

Chúng tôi xuất phát lúc rạng sáng nhưng lại bị kẹt xe, bây giờ đã gần chín giờ tối mới đi đến đường nhỏ dẫn vào thôn, cũng gần về đến nhà rồi. Ven đường là những lùm cây tối đen thăm thẳm thỉnh thoảng hắt bóng vào cửa kính, nhìn ra xa hơn là sao trời bé xíu như những đốm sáng nhỏ. Bỗng nhiên Trần Thư Ninh giật mình ngồi thẳng dậy, sửng sốt vài giây rồi ngốc ngốc nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh xe.

Em dần tỉnh ngủ hẳn, mái tóc lung tung rối loạn cho tôi có lý do để vuốt ve tóc em.

"Gần đến nơi rồi."

"Ừm."

Trần Thư Ninh nghiêng người định lấy hộp socola ở ngăn để đồ cạnh cần số, tôi thấy vậy thì lập tức lên tiếng: "Đã nói là chỉ ăn bốn thanh socola một tuần thôi đấy, tuần này em ăn hết phần rồi, để xem ai thất hứa trước nào."

Cái tay đang vươn ra của Thư Ninh dừng lại ngay tức khắc, thay vào đó em rướn người lại gần tôi ngửi ngửi, sống mũi cao của em nhẹ nhàng chuyển động trước mắt, sau đó là đôi mắt vẫn còn vương hơi nước vì vừa mới tỉnh ngủ nhìn thẳng vào mắt tôi: "Anh hút thuốc."

Đúng là mũi cẩu mà, vừa nãy dừng xe ở trạm nghỉ, tôi đứng bên ngoài để gió lạnh thổi nửa tiếng mới dám đi vào đấy.

Thỏa thuận này bắt đầu cách đây một tuần, cửa ải cuối năm có nhiều án kiện bận rộn đến mức gần như một ngày hai mươi tư tiếng chúng tôi đều ở tại văn phòng, về tới nhà thì chỉ kịp thân thiết một lát là đã phải ai làm việc người đó, trong phòng sách có một chiếc bàn dài để hai chúng tôi có đủ chỗ làm việc. Tình hình này cứ vậy mà tiếp diễn, thời gian để thân thiết càng ngày càng ít đi còn thời gian cho công việc thì càng ngày càng dài hơn.

Mỗi khi quá bận rộn thì Trần Thư Ninh sẽ mở chế độ máy bay của điện thoại để ngăn em khỏi mọi sự quấy nhiễu, dù chuyện gì đi nữa cũng không thể ngăn cản em hoàn thành công việc, em chỉ ước bản thân có thể làm hết mọi việc trong một ngày vì em sợ có thể kỳ trầm cảm sẽ tới, nếu vậy thì em sẽ không có tinh thần để làm được gì hết, mọi thứ sẽ bị rối tung lên. Dù sao thì trong kỳ hưng cảm em cũng có rất nhiều năng lượng, ngủ không được thì lại cố gắng tận dụng thời gian để làm xong án kiện.

Trong quá trình xử lý các vụ án thì luôn có những lúc mọi việc bị bế tắc, mỗi khi tôi lo lắng thì lại không nhịn được mà hút thuốc để giảm bớt mỏi mệt và căng thẳng. Kỳ hưng cảm của Trần Thư Ninh đã trôi qua, thời tiết ngày càng lạnh, năng lượng dồi dào của em bị cái lạnh rút đi từng chút một, bị tôi cấm hút thuốc nên chỉ có thể ăn nhiều đồ ngọt để giảm đi lo âu và ngăn kỳ trầm cảm. Không biết hôm đó đã là mấy giờ sáng, Trần Thư Ninh ăn xong một túi Snicker còn tôi thì vừa hút hết cả một bao thuốc lá.

Bước ra từ đống giấy tờ hồ sơ trắng như tuyết, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Một bên bàn là gạt tàn chứa đầy tàn thuốc và khói bụi, một bên bàn thì vỏ Snicker bị vứt đầy quanh máy tính, chồng chất lên nhau bừa bãi bành trướng.

Không có gì ngạc nhiên, tôi hút thuốc quá nhiều nên bắt đầu ho khan, em thì bị đau răng vì ăn quá nhiều socola, lượng cafein trong đó ngược lại còn làm em thêm nôn nóng và lo lắng.

Chúng tôi ngồi trên giường, rốt cuộc cũng phải mặt đối mặt chỉ ra những vấn đề của nhau.

"A Ninh, em không thấy em ăn quá nhiều socola à? Nạp nhiều đường và cafein vào cơ thể quá đấy."

"Đường Phong Hành, anh dựa vào cái gì mà nói em, chính anh ho thế nào anh còn không biết hả? Mỗi ngày một bao thuốc đúng không?" Trần Thư Ninh khoanh tay đốp lại tôi.

Chúng tôi đã bên nhau hơn năm năm, lời trong lòng không dễ nói ra như trước kia, lúc mới yêu thì chuyện gì cũng dễ dàng còn giờ đây càng thân mật thì ngược lại càng ngượng ngùng, đôi khi còn có những chuyện giấu nhau, lời nói quanh co không muốn làm người kia phải bận lòng.

"Chúng mình đều hơi nghiện rồi, bây giờ dù rảnh rỗi cũng hút thuốc với ăn socola. Từ giờ trở đi, anh sẽ bắt đầu cai thuốc còn em thì bớt ăn lại, phải kiểm tra lẫn nhau, nếu ai vi phạm trước thì phải đưa người kia 250 tệ." Tôi đưa ra ý tưởng.

Trần Thư Ninh gật đầu đồng ý, con số này đương nhiên là tôi cố ý chọn, lòng tự trọng của Thư Ninh cực kỳ cao, tiền không phải vấn đề vì vốn dĩ tiền trong nhà đều là do tôi quản, thỉnh thoảng vẫn sẽ cho em tiền để ăn chơi thỏa thích, thế nhưng Trần Thư Ninh tiêu tiền như nước vậy, không cẩn thận một cái là em lại mua cả đống đồ linh tinh rước về cho Cà Chua, có những thứ Cà Chua hoàn toàn không thèm dùng thì bị ném vô góc chất đầy cả một thùng. Tiền tới tiền lui, dù ở trong tay em thì thẻ ngân hàng cũng nằm trong ví tôi. Cái em để ý chính là con số 250(*) kia, chắc chắn là em sẽ không thua, nhất quyết phải phân chia cao thấp với tôi.

(*) Con số 250 /èr bǎi wǔ/ trong tiếng Trung nghĩa là "Đồ ngu ngốc", hay dùng để chửi nhau.

Em vào bếp lấy lê tuyết đã hấp xong ra, quả lê được đào rỗng bên trong rồi cho nước đường vào làm lê hấp đường phèn, nó có vị khá ngọt và hơi dính, màu trắng trong suốt, vừa nhìn là biết em tra ở trên mạng rồi làm thử vài lần mới mang cho tôi ăn.

Em đặt lê lên bàn, bảo tôi há miệng để xem xem bên trong cổ họng có còn bị sưng nữa hay không. Vào mùa đông em không hay nói chuyện và gương mặt thì luôn một biểu cảm, đôi khi làm cho tôi cảm thấy là em đang khó chịu với tôi. Có một dạo tôi còn không dám nói chuyện với em, sau đó thì em nhạy cảm phát hiện ra rồi cẩn thận giải thích với tôi rằng trong khoảng thời gian này em không dư sức để quản lý nét mặt, thế nhưng lại luôn có sức lực để quan tâm đến tôi, chỉ là nội tâm và vẻ ngoài khác biệt chút mà thôi.

Chú tâm tỉ mỉ nấu cho tôi lê hấp đường phèn, lại còn chủ động tâm sự với tôi nữa.

Vô cùng! Vô cùng! Hưởng thụ!

Em nắm cằm tôi nhìn chăm chú một lúc, tôi còn tiện mồm khoe mẽ với em: "Không cần nhìn đâu, đã không sưng nữa rồi, anh cũng không bị ho nữa."

Em nhíu mày nói: "Vậy thì em bưng cái này đi."

Tôi vội vàng ôm lấy eo em: "Đừng đừng, giờ đau lắm, đau muốn chết luôn, mau mau để anh uống."

Em bị tôi chọc cười khúc khích, tôi cảm nhận được rung động truyền tới qua đôi tay đang vòng quanh eo em, thật sự rất khó để nhìn thấy em tươi cười vui vẻ như thế này. Gương mặt vô cảm của em còn tính là điều tốt, chứ nếu đêm hôm trước gặp ác mộng nửa tỉnh nửa mê dựa vào ngực tôi khóc nức nở thì chắc chắn sáng ngày hôm sau sẽ là vẻ ủ rũ chán chường.

Tôi muốn mang cho em thêm nhiều thời khắc hạnh phúc hơn, để ghẹo em vui vẻ không phải là một điều dễ dàng, tôi uống một ngụm nước lê rồi nói: "Ngọt quá đi, uống ngon thật."

"Thật không?" Khi được khen ngợi thì ánh mắt của Thư Ninh sẽ sáng rỡ lên.

Đây cũng là một cách để đem đến cho em niềm vui sướng ngắn ngủi.

Khích lệ thật lòng, tạo dựng tự tin.

Tôi để bát xuống, ôm lấy eo rồi hôn lên môi em, lưỡi tôi nhanh chóng mở ra khớp hàm và liếm mút nhóm lên ngọn lửa nóng. Hai đầu lưỡi quấn quýt cùng một chỗ, bởi vì dính nước đường mà khi hai đôi môi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc dài, khó xá khó phân, ánh mắt tràn ngập tình dục vừa chạm nhau một giây là lại bắt đầu một nụ hôn cuồng nhiệt khác. Hơi thở của chúng tôi rối loạn, mặt em đỏ bừng lên, khó khăn thở hổn hển. Tôi dán sát cọ cọ bên mặt em, hỏi nhỏ: "Có ngọt không?"

"Ngọt, cực kỳ... cực kỳ ngọt." Trần Thư Ninh vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm khắp môi tôi, nghịch ngợm một hồi rồi lại kéo nhau lên trên giường. Thuần thục làm ba hiệp, chúng tôi như hai con thú đói vắt kiệt sức lẫn nhau. Xong xuôi tôi theo thói quen mà nghiêng người định với lấy bao thuốc, người ta thường nói hút một điếu còn sướng hơn làm tiên mà. Trần Thư Ninh tóm lấy cánh tay tôi, em rướn người sát tai tôi thì thầm: "Hai năm mươi."

Vừa nghe con số này thì tôi liền cười lớn, buông ra bao thuốc đang cầm rồi hôn lên trán em, vòng tay ôm em vào trong ngực: "Đang rình anh đấy à?"

"Bạn học Đường Phong Hành, em đang vô cùng tận tụy giám sát anh đó, xem xem ai làm đồ ngốc trước."

"Chắc chắn không phải anh."

"Chờ xem."

Lời ra thành thật, tôi nhếch miệng cười cười: "Anh lái xe mà, thật sự chỉ hút có nửa điếu để nâng cao tinh thần, tình huống đặc biệt thế này phải không tính chứ."

Trần Thư Ninh chầm chậm kề sát tôi: "Chà, tiêu chuẩn kép đó hả? Hai năm mươi, đưa em nhanh lên."

Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng, mũi này đúng thật là mũi cẩu mà, tôi dừng lại ở một đoạn đường vắng rồi lấy phần thưởng 250 tệ ra cho em. Em vừa cầm tiền thì liền chia nó ra rồi đưa tôi một nửa, tôi ngẩn người nhìn em nhanh tay bẻ đôi thanh socola ra cho vào miệng: "Chúng mình hòa nhau, em không nhịn được."

Tiếp tục lái xe một đoạn nữa, miệng tôi ngứa ngáy muốn hút thuốc còn tay Thư Ninh cũng không ở yên được, vẫn luôn đảo quanh mấy thanh socola trong ngăn đựng. Lại dừng xe trên đường một lần nữa, chúng tôi quay đầu nhìn nhau cùng một lúc.

"Chỉ hút nửa điếu."

"Chỉ ăn nửa thanh."

Vừa nghe xong thì cùng nhau bật cười, một khi đã có cuộc cá cược thì chỉ có một là vô (0) và hai là vô số lần. Trò chơi này coi như là cả hai cùng thua, tôi mở cửa sổ hút nửa điếu thuốc còn Trần Thư Ninh thì ăn nốt nửa thanh socola lúc nãy. Vài lần như thế cứ tiếp diễn, kết quả là cơn nghiện của hai đứa lại thi nhau mà đến. Chúng tôi ngồi nhìn nhau, Trần Thư Ninh hỏi: "Miệng em cứ khó chịu ấy, làm sao bây giờ?". Tôi gãi đầu, sờ sờ khuyên tai: "Hầy... Giờ sao đây, chúng mình đều phá vỡ thỏa thuận rồi."

Trong xe mờ tối, chúng tôi chỉ có thể nhìn rõ mặt nhau nhờ hộp đèn nho nhỏ. Trần Thư Ninh cởi dây an toàn rồi rướn đến gần tôi, em hôn môi tôi cọ nhè nhẹ, tay thì lấy một cái hộp từ ngăn để đồ trước ghế phụ ra: "Cũng có nhiều cách để giải tỏa lắm, chúng mình thử đổi sang một cách khác đi."

Tôi xấu tính cắn một cái lên môi bé mèo này, muốn phạt em vì lại lẳng lơ vào lúc không nên lẳng lơ nhất, thế nhưng tôi cũng đã có thói quen tùy vào tình huống mà chiều theo ý em.

Vùng quê vắng vẻ, mặc dù là đường nhỏ ít người qua lại nhưng cũng không tránh khỏi thỉnh thoảng lại có xe lướt qua. Trần Thư Ninh đã lấy chiếc hộp đó ra thì có ngốc đến đâu cũng biết là em muốn làm gì.

Nhiệt độ trong xe nóng hơn, tôi lái xe vào chỗ tối, ánh đèn mờ ảo, ái muội lan tràn, hình bóng như ẩn như hiện trên cửa kính, quần áo xộc xệch, da thịt lộ ra ngoài không khí mang theo từng hơi thở mờ ám. Trần Thư Ninh cắn môi, em đang dạng chân ngồi trên người tôi, một ngọn lửa hừng hực đã được nhóm lên từ phía sau.

"A Ninh, em chắc chưa?" Hầu kết tôi trượt xuống, giọt mồ hôi chảy dài trên cần cổ.

Trần Thư Ninh đã chỉnh xong ghế, em cởi áo khoác ra rồi hạ eo, những ngón tay ấm áp kéo khóa quần tôi xuống rồi sờ lên túp lều bên trong, cúi đầu thì thầm: "Đàn anh, bây giờ tâm trạng em không tốt lắm, làm socola của em đi, thỏa mãn cơn nghiện của em đi."

Tựa như tôi chính là ngọn nguồn cơn nghiện của em ấy.

Nỗi ham muốn dâng trào khiến cho lý trí không còn kiểm soát nổi cơ thể, tôi mút mạnh môi em, đáp: "Đàn anh nhất định sẽ đút em ăn no."

***

02. 

[Trần Thư Ninh]

Đường Phong Hành ôm eo tôi, tôi cảm nhận vết chai ở tay anh cọ xát trên làn da, ve vuốt rồi lướt dần lên trên chui vào bên dưới lớp áo len. Bàn tay anh xoa nắn ngực tôi, ngón cái và ngón trỏ vân vê đầu vú rồi thỉnh thoảng kéo nhẹ nó lên. Eo tôi vô thức cong lên theo từng động tác của anh, những tiếng rên rỉ sung sướng tràn ra từ khóe miệng. Thật ngứa, những cơn đau nho nhỏ làm tôi thấy thỏa mãn, tôi thích đau một chút, đau đớn có thể xoa dịu cảm xúc của tôi tốt hơn nhưng Đường Phong Hành lại không nỡ nặng tay, anh ấy không muốn làm tôi đau.

Tôi ngậm lấy môi anh, tỉ mỉ liếm từng đường vân môi rồi cắn nhẹ lên môi dưới. Giữa làn hơi phả ra từ máy sưởi nóng bỏng đến mức khiến người chóng mặt này, tôi mài cọ mông mình lên vật cứng của anh, nơi đó còn nóng hơn cả không khí bây giờ nữa. Trong cái nóng ẩm ướt, chúng tôi vươn đầu lưỡi không ngừng say mê quấn lấy nhau.

Tôi khóa ngồi trên người anh, chủ động đỡ gậy thịt nóng rực ấy tiến vào cơ thể mình, từng chút từng chút mở ra nơi bí ẩn. Có gì đó nhớp nháp dính lên tay tôi, là chất lỏng mà Đường Phong Hành không nhẫn nại được mà chảy ra.

Lối vào vẫn rất chặt, chỗ ngồi chật hẹp quá, ngón tay tôi ướt đẫm, tay còn lại chống lên bả vai anh. Tôi híp mắt vì cơn đau nhói đột ngột truyền tới, không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn anh, anh lập tức hiểu rõ rồi nhổm dậy hôn lên mắt và môi tôi, bàn tay bắt đầu chuyển động, hổn hển nói: "A Ninh, em có thể chậm lại, đừng vội vàng, để anh buộc lại cho em trước."

Tôi sợ lúc cao trào sẽ làm bẩn quần đen nên Đường Phong Hành lấy một đoạn dây mảnh màu đỏ buộc gốc tinh hoàn của tôi lại rồi đeo cả áo mưa lên phía trước. Sợi dây đỏ buông thõng ở thân dưới đôi lúc còn được anh nhẹ nhàng vuốt kéo, tôi cảm thấy phía trước của mình không nhịn được mà thỉnh thoảng lại ọc ra chất lỏng từ mã mắt. Tôi không khỏi bật cười: "Anh chuẩn bị cái dây này từ lúc nào thế? Đã âm mưu rất lâu rồi đúng không?"

Dưới ánh đèn mờ không nhìn rõ mặt anh có đỏ không nhưng rõ ràng đã nóng bừng cả lên, anh sờ sờ đùi tôi, nói: "Tình cờ thôi, anh chỉ muốn thử, bởi vì Thư Ninh rất xinh đẹp."

"Em đẹp chỗ nào cơ, đàn anh?"

"Nơi nào cũng đẹp..."

"Hóa ra đàn anh lại háo sắc như vậy... Bề ngoài thì áo mũ chỉnh tề, sau lưng lại muốn cùng em chơi dã chiến... A! Sao anh... Ưm! A!"

Trong lúc tôi đang nói thì anh đã đút cả ngón tay của anh và tôi vào tận sâu bên trong, lỗ nhỏ cảm nhận được một cơn đau nhói nên theo bản năng siết chặt lại, tay kia thì cố ý đùa nghịch phía trước của tôi khiến nó càng vui sướng chảy nước. Ngón tay của anh đang ở trong cơ thể quấn lấy ngón tay tôi cùng nhau nong rộng lối vào, xâm nhập càng sâu hơn, thọc vào rút ra tựa như đang bắt chước động tác giao hợp vậy. Dòng máu trong người tôi giống như nồi nước đang sôi lên sùng sục, hơi nóng xông lên tận trong não, không thể phân biệt được là do không khí trong xe quá nóng hay là do xấu hổ.

Anh cắn tai tôi nói: "Bởi vì anh rất sẵn lòng cùng bé mèo hoang dã chiến. Chuyện gì anh cũng bằng lòng làm với em, đừng sợ."

Ngón tay bị anh lôi ra ngoài, cảm giác trống rỗng đánh úp tới, cả người tôi xụi lơ, vành tai nóng bừng vì thẹn thùng. Khoảng trống trong cơ thể rất nhanh đã được anh lấp đầy, cực khoái theo xương cụt leo thẳng lên cột sống, khoảnh khắc anh tiến vào khiến thắt lưng tôi run rẩy co rút, hai bàn tay bám chặt lấy vai anh, vật nhỏ phía trước cứng ngắc vểnh cao. Anh nâng mông tôi lên rồi lại thả nó xuống, cơn đau trong nháy mắt biến thành sự thoải mái như thể có một dòng nước ấm đang chảy từ hậu huyệt ra khắp mọi nơi trên cơ thể. Nước mắt không tự chủ được mà chảy ra khiến cho tầm nhìn của tôi như bị phủ một tầng sương mù, tôi chớp chớp mắt, cố gắng làm gương mặt của Đường Phong Hành trở nên rõ ràng hơn: "Sợi dây... sợi dây không thoải mái gì cả... Ha... Đường Phong Hành... Phong... Hành, nhanh quá, nhanh quá!"

Anh dùng đầu đẩy lớp áo len của tôi lên cao để lộ ra núm vú run run trong không khí, đầu lưỡi vươn ra liếm mút không ngừng làm cho hơi thở tôi càng trở nên nặng nề, năm ngón tay xuyên vào mái tóc anh, tiếng rên rỉ càng ngày càng lớn hơn. Anh không tiếp tục dày vò đầu vú đã sưng đỏ của tôi nữa, thì thầm: "A Ninh, sẽ có xe đi qua đây đấy, em phải nhỏ tiếng lại."

Miệng nói sợ bị phát hiện nhưng thân dưới lại thúc vào càng sâu, tôi không thể kìm nén tiếng rên rỉ dâm đãng của mình, đầu gối kẹp chặt thắt lưng anh: "Anh nói thì dễ lắm, anh thử bị đâm coi, xem xem có nhịn xuống được không... A! Ưm... ưm... Thoải mái, ha, nhẹ chút..."

Bỗng nhiên có ánh đèn pha ô tô xuất hiện trước mắt, thật sự có xe chạy qua đây, tôi lo lắng siết chặt lối vào nhưng Đường Phong Hành thì vẫn mạnh mẽ chọc ghẹo tôi.

"Em sợ... Đường Phong Hành, em sợ..." Rốt cuộc nước mắt vẫn không thể nhịn được mà chảy xuôi xuống cằm.

"Thư Ninh, không sợ, không sao đâu, có anh ở đây mà, anh sẽ luôn bên em."

Tôi nức nở khóc, mỗi lần bị anh thúc sâu vào thì đều không ngăn được tiếng kêu rên, mắt nhìn chiếc xe càng lúc càng tới gần, tim đập nhanh y như tiếng trống dồn, anh hôn lên môi tôi nuốt xuống hết rên rỉ. Đôi môi bị lấp kín bởi nụ hôn mãnh liệt, không khí trong khoang miệng bị rút đi không ngừng, vật cứng rắn của anh liên tục cọ xát qua điểm G đáng thương nơi lối vào. Tôi không thể kêu được thành tiếng, thứ bật ra chỉ có nức nở và những âm tiết đứt gãy. Ánh đèn pha trắng xóa xẹt qua cửa kính xe không có gì che chắn, trong tích tắc ấy tôi đạt đỉnh cực khoái đến quên cả hô hấp, cảm giác giống như đang say oxy và vừa mới uống hết mấy bình rượu trắng vậy, cả cơ thể như tan thành chất lỏng hòa lẫn với biển rộng, lênh đênh chìm nổi.

Phía sau như vừa được gột rửa bằng một trận cháy lớn, tôi mê muội choáng váng, ngoan ngoãn để Đường Phong Hành dùng khăn giấy lau đi những vệt nước nhớp nháp. Bàn tay khô mát của anh nâng đầu tôi lên, ngón tay cọ nhẹ trên môi tôi, anh nói, tiếng rên của tôi chỉ được để anh nghe, đến sức để mỉm cười mà tôi cũng không còn, chỉ có thể cọ cọ vào tay anh rồi ngất lịm đi.

Khi tỉnh lại thì vẫn ở trên xe, tôi nằm trong ngực anh còn anh thì đang nâng mông tôi nhanh tay lau dọn thật sạch sẽ. Vì máy sưởi mà má chúng tôi đều đỏ lên vì nóng, nhìn nhau rồi bật cười, có lẽ đang cười vì việc làm hoang đường vừa rồi, vậy mà lại thật sự đánh dã chiến ở một nơi thế này.

Anh vuốt ve lưng tôi: "Em còn sợ à?"

Không thể phủ nhận rằng tôi đã phải vật lộn tận nửa năm để có thể quyết định cùng Đường Phong Hành về quê ăn Tết. Tôi không thể chịu được ánh mắt mang theo chút tủi thân của Đường Phong Hành, anh đã làm cho tôi rất nhiều điều, tôi còn nợ anh ấy nhiều lắm. Tôi muốn dùng tình yêu cháy bỏng của mình để sưởi ấm anh, anh hết lòng vì tôi, tôi cũng muốn giống anh mà cố gắng hết mình.

Đôi khi thật khó khăn để tôi thể hiện cảm xúc của bản thân, kỳ trầm cảm và hưng cảm luôn đấu đá nhau không khoan nhượng, thế nhưng sau khi cả người đầy thương tích thì Đường Phong Hành vẫn luôn ở đó để giúp tôi chữa lành. Tôi không thể mất anh, anh ấy là hơi ấm hạnh phúc duy nhất của tôi trên đời này. Tôi chỉ còn có anh, người duy nhất chỉ thuộc về mình tôi, cũng là người duy nhất mà tôi có thể bị mất đi.

Nhưng Đường Phong Hành không giống tôi, anh ấy còn có gia đình, có một mái nhà đủ đầy ba mẹ và em gái.

Tôi không biết nói gì, chỉ có thể cọ cọ làn môi và sờ nắn tai anh, thể hiện rằng tôi đang cực kỳ lo lắng. Nụ hôn của anh tạm thời xoa dịu tôi giống như một liều thuốc an thần, thế nhưng liều thuốc này lại cần được liên tục cung cấp.

Trước khi xuống xe, chúng tôi tháo tạm nhẫn ra và giấu vòng cổ đồng xu dưới lớp áo. Tôi cứng người đi theo anh qua cổng lớn trước sân, trong khoảnh khắc cánh cửa gỗ mở ra, ánh mắt của ba mẹ anh khiến tôi cảm thấy như mình đã bị nhìn thấu, khi nãy tôi làm chuyện đó với con trai bọn họ. Tôi khó khăn kiểm soát vẻ mặt lúc này của bản thân, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận vì chuyện vớ vẩn vừa làm cùng với Đường Phong Hành.

Cả người tôi cứng ngắc, máu toàn thân như đông đặc lại, đến thở cũng quên luôn. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý và dùng rất nhiều thời gian để bình tĩnh nhưng ở trước mặt ba mẹ đã nuôi nấng anh bao nhiêu năm thì năm năm của tôi cũng không thể chịu nổi một kích. Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chuyện hoang đường vừa nãy là bởi tôi lo lắng, mỗi khi cảm thấy lo âu thì tôi thường dùng socola để xoa dịu bản thân, thế nhưng bây giờ phải hạn chế ăn nên tôi đã thay socola bằng tình yêu, dùng tình yêu của Đường Phong Hành để lấp đi lỗ thủng trên bức tường an toàn trong lòng mình.

Anh vòng tay qua cổ tôi rồi kéo tôi sát lại gần anh, sợi dây chuyền đồng xu khẽ lay động, tôi càng căng thẳng hơn mà siết chặt nắm tay. Anh thân thiết giới thiệu tôi là bạn tốt của anh rồi đơn giản nói qua về gia cảnh của tôi, sự dịu dàng của mẹ anh khiến nỗi sợ trong lòng tôi lớn hơn, bác lau tay vào tạp dề rồi vuốt lại mái tóc, sau đó xoa nhẹ lên bên má đang đông cứng của tôi, nói: "Thư Ninh hả, đúng là một cậu bé đẹp trai, đón năm mới một mình không có tốt đâu cháu, nào nào, nhanh vào nhà cho ấm, ngoài trời lạnh quá."

Tôi gật đầu gượng gạo, đáp lời: "Cháu cảm ơn bác ạ."

Mẹ anh đi vào phòng khách trước còn Đường Phong Hành thì đi sau lưng tôi, anh giơ tay xoa xoa tóc tôi rồi kề tai nói nhỏ: "Mẹ anh hiền lắm, em đừng sợ cũng đừng suy nghĩ miên man, anh ở đây mà, không sao đâu."

Không thể phá nát sự dịu dàng này, tôi không thể nói ra những gì mà mình đã chuẩn bị, những lời nói đó sẽ làm tổn thương lòng chân thành và quan tâm này mất. Dù có nói thế nào thì sự thật vẫn là tôi là một người không bình thường luôn cố gắng giả vờ làm một người bình thường, huống chi tôi và anh còn là một cặp đôi đồng tính, một người không chịu nổi áp lực như tôi thì làm sao có thể đủ mạnh mẽ để nhận lời chúc phúc từ bọn họ.

Tôi đổi giày rồi mơ hồ đi vào nhà, đến khi bắt gặp ánh mắt của Đường Như Mộng đang ngồi ở phòng khách thì sợ hãi trong tôi không còn là nỗi sợ bình thường nữa mà đã thành sự hoảng sợ của tên trộm khi nhìn thấy cảnh sát. Ký ức về ngày chúng tôi cãi nhau khi mới yêu Đường Phong Hành bỗng chốc ùa về giống như con sóng dữ nhấn chìm tôi xuống biển, ánh mắt cô sắc bén như thể vừa bắt được tên trộm lẻn vào nhà, đang bình tĩnh chỉ trích tôi tại sao lại xông vào gia đình này.

Tôi chỉ muốn cầu xin cô ấy đừng vạch trần tôi.

Tôi chôn chân tại chỗ và lại quên hít thở, tất cả các cơ chế tâm lý mà tôi đã dựng lên để xoa dịu cảm xúc đều đột ngột đình công vào giây phút này, tôi không thể ngăn lại dòng suy nghĩ đang chuẩn bị bước vào vòng tuần hoàn ác tính tự quở trách chính mình.

***

03. 

"Trần Thư Ninh em sao thế?! Thở đi! Thở đi! Trần Thư Ninh!" Đường Phong Hành đỡ đầu tôi, hoảng hốt hét lên.

Tôi nghe thấy anh nhưng lại không thể làm gì được, giống như có một tấm gỗ lớn đang đè nặng ngực tôi chặn lại đường thở trong lồng ngực, sự căng thẳng tột cùng làm tôi không thể hô hấp. Tôi tóm lấy vạt áo trước ngực, cố gắng gồng mình đứng dậy nhưng sàn nhà trước mắt lại vặn vẹo dựng lên đẩy tôi ngã xuống. Trời đất quay cuồng, Đường Phong Hành vừa vỗ hai má tôi vừa lo lắng bảo tôi phải thở đi, có vài người chạy đến bên cạnh tôi nói gì đó, tôi chết lặng nhìn anh, vươn tay muốn bám lấy phần áo trước ngực anh để làm điểm tựa cho mình.

Hai chân tôi nhũn ra cứ ngồi quỳ trên sàn, cánh tay run rẩy không thể vươn ra được nên đành buông thõng xuống. Đường Phong Hành thấy vậy thì lập tức cầm lấy tay tôi đặt lên vị trí trái tim anh, nhịp đập mạnh mẽ truyền tới như đang cổ vũ tôi, lồng ngực phập phồng tựa như cũng ảnh hưởng đến tôi, hơi thở của tôi và anh dần dần bắt nhịp lại với nhau.

"Không sao đâu Thư Ninh, không có chuyện gì hết, không có ai trách mắng em cả, đừng lo lắng đừng sợ hãi, anh ở đây, nhìn anh này, thở theo anh, đúng rồi, thở nào."

Trong não thiếu oxy trầm trọng, đôi mắt không nhịn được híp lại, ánh mắt lo lắng của Đường Phong Hành làm tôi nghĩ bản thân phải nhanh chóng điều khiển được cơ thể. Lời anh nói ngược lại càng khiến tôi tự trách chính mình hơn, đôi mắt giống hệt Đường Phong Hành nhưng lại không mang chút dịu dàng kia cứ lởn vởn ở trong tâm trí tôi tựa như một cây kim sắc nhọn đâm vào lòng tôi đau đớn. Nếu như không có tôi thì bữa cơm này hẳn là sẽ hòa thuận vui vẻ chứ không phải náo loạn như thế này.

Nhịp thở chậm rãi bình thường trở lại nhưng trước mắt lại bị bao phủ bởi những đám mây đen, Đường Phong Hành bế tôi lên, người vừa được nâng dậy thì tôi đã không còn nhận thức nữa. Trong phút chốc, một áp lực còn nặng hơn cả tôi kéo tôi chìm xuống, mọi thứ đều sụp đổ, những ảo ảnh xếp chồng chất lên nhau, lúc thì tôi nghe thấy tiếng gọi của Đường Phong Hành, lúc thì lại nghe thấy giọng nói vụn vỡ của quá khứ đang thiêu cháy những ý chí trong tôi.

...

"Cầm tiền rồi cút đi, đừng để tao phải nhìn thấy mày nữa."

"Con trai, sau này đừng gọi cho ba nữa, mày coi như không có người ba này đi."

"Sao mày lại về đây, mày đừng có mà về đây nữa!"

"Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi! Cút đi!"

"Làm sao loại người như cậu lại không làm tổn thương Đường Phong Hành được?"

...

Tôi không biết thế nào là một gia đình, tôi chỉ nghĩ nếu như ở bên Đường Phong Hành thì phải cho anh một gia đình thật hạnh phúc, thế nhưng giờ đây khi nhìn thấy ba mẹ và em gái của anh thì tôi nhận ra rồi, tôi sẽ không bao giờ làm được. Tôi chưa từng biết một gia đình hạnh phúc đủ đầy trông như thế nào, tôi không có khuôn mẫu để học theo, không tạo được một mái nhà đầm ấm dành cho Đường Phong Hành. Tôi là mẫu người khiếm khuyết bị xã hội đào thải, không thể có được con nối dõi, không thể giống như một người vợ mang đến cho anh cả nếp cả tẻ, không thể cho ba mẹ anh những đứa cháu mà họ luôn mong mỏi.

Tôi không nên tới đây, cực kỳ không nên xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Cứ lặp đi lặp lại, cảm giác khó thở và tôi cứ như hình với bóng, tôi kêu gào trong đống đổ nát hoang tàn, hai chân tôi bị những tảng đá vô hình đè nặng, một tảng lại một tảng nối tiếp nhau rơi xuống, dù tôi có giãy giụa đến thế nào thì cũng chỉ uống phí mọi sức lực.

Tảng đá ngày càng nhiều, sức sống của tôi như thể bị rút đi từng chút theo đau đớn ở chân. Ầm ầm vang vọng, từng khung cảnh mịt mờ đang thi nhau sụp đổ, âm thanh ấy càng lúc càng tiến đến gần tôi.

"Trần Thư Ninh, Trần Thư Ninh..."

Bị đánh thức bởi tiếng gọi tên mình, tôi mở bừng mắt ra, trước mặt là đôi mắt đỏ hoe và giọt nước mắt lấp lánh sắp rơi xuống của Đường Phong Hành. Tôi lại dọa anh rồi, anh nắm chặt tay tôi, để những giọt nước mắt ấm áp chảy dài ở trên mu bàn tay. Tôi dần bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi dậy để anh ôm lấy mình còn đôi tay thì siết chặt quanh eo anh. Hương thơm gỗ đàn hương quen thuộc hòa cùng mùi thuốc lá thoang thoảng không hiểu sao lại giúp tôi yên lòng, như thể đây là chốn duy nhất tôi có thể nép vào ở một nơi xa lạ.

Anh thì thầm lên án rằng tôi dọa người giỏi quá, nếu tôi không tự thở lại được thì căn bản là không thể đến bệnh viện kịp, nơi này cách bệnh viện rất xa.

Tôi há miệng muốn nói nhưng sự căng thẳng làm cho dây thanh quản của tôi bị thắt lại, không thể phát ra tiếng, tôi ư ư nức nở, càng thấy hoảng sợ hơn vì mình không nói được.

Anh không ngờ tôi lại bị sốc đến mức này, vừa dịu dàng vuốt lưng cho tôi vừa nói: "Không ngờ là em sẽ sợ hãi như vậy, là do anh suy nghĩ không chu đáo, chỉ vội vàng muốn mang em về nhà."

Tôi tựa vào vai anh, muốn ghìm lại kỳ trầm cảm giống như mãnh thú này và nỗi bi thương như nước lũ ập tới, trái tim bị nghiền nát thành vô số mảnh nhỏ, không nén được tiếng thở dốc khó khăn vùng vẫy.

"Đau quá hả em?"

Lẽ ra tôi có thể chịu đựng được nhưng giọng nói dịu dàng của Đường Phong Hành lại cho tôi lý do để khóc òa, tựa như van áp được mở ra, mọi khổ sở đều dồn vào dòng nước mắt mặn đắng. Trong khoảng thời gian này tôi vừa phủ định tất cả mọi thứ về bản thân, đi ngược lại những phương thức mà tôi từng nghĩ ra để xoa dịu cảm xúc, tự hạ thấp chính mình.

"Khóc hết đi Thư Ninh, bây giờ đừng nghĩ ngợi gì nữa. Không sao đâu em, mọi người ở đây đều không trách em đâu, em không có lỗi lầm gì cả, đừng tự nghĩ ra tội lỗi để trừng phạt mình nhé." Đường Phong Hành giống như đang an ủi trẻ con mà vừa nói vừa vỗ nhẹ lưng tôi.

Tôi siết chặt phần áo sau lưng anh, đổi mọi cách ôm khác nhau cứ như tư thế nào cũng không đủ chặt chẽ, tôi muốn bản thân mình có thể hoàn toàn ghép lại vừa vặn với anh ấy.

Tôi chỉ mong chúng tôi chính là hai mảnh ghép hoàn hảo dành cho nhau.

Tôi và anh ở trong phòng một lát, anh lau nước mắt giúp tôi rồi cho tôi uống thuốc, đến khi điều chỉnh tốt trạng thái thì tôi mới xuống giường, lúc đứng dậy có cảm giác hai bàn chân vẫn đang hơi trôi nổi, không chân thực chút nào. Tôi xin lỗi ba mẹ anh vì đã khiến họ lo lắng, giải thích rằng bởi vì sợ say xe nên cả ngày nay chưa ăn gì cả, thế nên mới tụt huyết áp ngất xỉu.

Bác gái nghe vậy thì pha cho tôi một cốc nước đường, lúc ăn cơm thì lại gắp cho tôi rất nhiều thức ăn, tôi cố gắng hết sức để nặn ra nụ cười nói cảm ơn với bác, nhưng sau đó thì lại đành bỏ cuộc, nhìn tôi cười chắc là gượng gạo khó coi lắm. Thức ăn trong bát ngày càng nhiều, mùi dầu lạc làm tôi thấy buồn nôn nhưng tôi không muốn làm cho bác khó xử.

Đường Phong Hành lén lút cầm bát cơm của anh để ở phía dưới bàn rồi ăn giúp tôi một ít thức ăn ở trong bát. Thế nhưng qua mấy phút anh đã bị phát hiện, liền biết thời biết thế mà nói ngọt bảo mẹ rằng không cần gắp thức ăn cho tôi nữa đâu, tôi muốn ăn gì thì sẽ tự mình gắp. Tôi liên tục nói cảm ơn bác gái, nói do say xe nên tôi ăn uống không tốt lắm. Ba của Đường Phong Hành lấy bình rượu mà bác tự ủ ra muốn mời tôi hai chén để khai vị, tôi vội vàng từ chối, vừa mới uống thuốc mà lại uống rượu vào là tự tìm đường chết luôn đó.

Đường Phong Hành cũng vội vã nói tôi không biết uống rượu. Bác trai hừ một tiếng: "Thanh niên sao lại không biết uống rượu, vậy thì con uống thay thằng bé đi." Đường Phong Hành cười cười, lập tức nâng chén rượu thay tôi uống cạn.

Tôi không dám nhìn về phía Đường Như Mộng cũng không có sức lực để góp lời nói chuyện, vậy nên tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để ăn hết núi đồ ăn trong bát. Đường Phong Hành khuyên tôi ăn không vô thì không cần phải cố, thế nhưng tôi lại nghĩ làm vậy thì không lễ phép chút nào, sau khi ăn hết cơm tôi còn khen bác gái nấu đồ ăn ngon quá, thật là có hương vị của gia đình.

Dạ dày tôi bắt đầu sôi lên rồi. Trong lúc Đường Phong Hành rửa bát thì tôi chạy vào buồng vệ sinh độc lập trong phòng ngủ của anh, vừa đóng cửa đã ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Vừa rồi ăn cơm cùng những người xa lạ khiến tôi nhớ tới bàn ăn ở nhà cũ ngày xưa, thật sự không thể nuốt xuống được những món ăn này, quanh mũi tôi cứ thoang thoảng mùi máu tươi như có như không. Tôi cố gắng không phát ra tiếng động, nôn đến mức nổ cả đom đóm mắt.

Bên ngoài có người gõ cửa, tôi nhanh chóng hít một hơi thật sâu, rửa sạch mọi chứng cứ rồi mở cửa ra. Tôi vốc nước lạnh rửa mặt để bản thân tỉnh táo lại, thuốc vừa uống khi nãy còn chưa kịp tiêu hóa đã bị tôi nôn ra. Đường Phong Hành đỡ tôi ngồi xuống giường, sờ sờ trán tôi rồi nhẹ nhàng trách cứ: "Rõ là biết sẽ nôn mà vẫn còn muốn ăn."

Tôi nhẹ giọng trả lời: "Không sao đâu, không ăn thì lòng em còn thấy khó chịu hơn, lãng phí món ngon của mẹ anh, em lại không được nếm thử chúng."

"Phải làm sao nếu em không ăn được bây giờ, A Ninh, mấy ngày tới có khi anh không trốn thoát tiệc rượu được. Ngày mai anh đưa em lên thị trấn mua nước đường nhé, em còn thế này thì sẽ thật sự ngất xỉu vì tụt huyết áp mất."

Anh đắp chăn cho tôi, tôi mê man với tay tóm lấy góc áo anh: "Em mệt."

"Qua Tết anh sẽ đưa em về, ngủ đi nào."

Trong ổ chăn không đủ ấm, lạnh lẽo làm tôi nằm thu mình co ro, nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy Đường Phong Hành gọi tên tôi rồi nhét cho tôi một chiếc túi chườm nóng, anh còn cầm khăn mặt lau đi nước mắt khi tôi ngủ mơ nữa. Tôi nói mình đau đầu vẫn luôn không ngủ được. Anh chui vào chăn nằm cùng tôi rồi cho tôi uống nửa viên Stilnox, nhỏ giọng hát cho tôi nghe và ôm ghì tôi trong lồng ngực ấm áp và dễ chịu của anh. Có lẽ Đường Phong Hành nói với ba mẹ anh là sức khỏe tôi không tốt, hình như từng có người vào phòng thăm tôi nhưng trong trí nhớ chỉ có những bóng đen lay động, không nghe rõ cái gì, xào xạc giống như tiếng rè của radio làm người ta thấp thỏm lo sợ.

Tôi mệt mỏi nên vẫn luôn nằm ở trong phòng, uống thuốc, ngủ, uống thuốc, lại ngủ, giống như một miếng thịt rữa vậy. Lúc đầu tôi còn có thể ăn cháo nhưng sang ngày thứ hai thì đến cả rau tôi cũng không muốn nhìn, dù có ăn thì cũng nôn ra ngay lập tức.

Linh hồn và thể xác như đang tách rời nhau, giống như tôi đang ở trong một cái bình thủy tinh, cho dù có đánh có đập thế nào thì cũng không thể thoát ra, không thở được, bị ngăn cách khỏi thế giới này bằng một bức tường bằng kính.

Đường Phong Hành luôn nằm cạnh ôm tôi mỗi khi anh rảnh rỗi nhưng tôi lại không đáp lại anh, không muốn anh nhìn thấy gương mặt mình, mọi suy nghĩ của tôi cứ luôn đông đặc lại mỗi khi nhiệt độ giảm xuống.

Hôm nay anh phải đi cả ngày để giúp ba mẹ tổ chức tiệc gia đình, ánh mặt trời xán lạn chiếu vào đôi mắt tôi, lâu lắm rồi thời tiết mới tốt như thế này. Tôi rời khỏi chiếc chăn bông nặng nề, mở rộng cánh cửa sổ rồi chậm rãi trèo lên ngồi ở trên lan can, nhìn ra những cành cây trơ trụi xa xa kia, đám mây ở giữa bầu trời xanh vẫn mang màu trắng xóa lạnh băng y như trước, trắng đến mức dần biến thành màu đen. Lúc này tôi mới hiểu ý nghĩa của câu nói "Mặt trời của người sống không chiếu đến người chết". Gió lạnh thổi vào qua cửa sổ, tôi giống như người điếc không nghe thấy tiếng gió, cứ ngồi nhìn như vậy, ngắm nhìn đàn chim nhạn đang bay xa nơi này, tôi cũng làm theo chúng mà chầm chậm vươn người ra bên ngoài.

Sắc trời cuối cùng cũng trở nên ảm đạm, trên tay có thêm vài vệt máu, bỗng nhiên có ai đó ôm eo kéo tôi vào, cả người lại rơi xuống lớp chăn, bàn tay ấm áp đã xa cách bấy lâu xốc tôi đứng thẳng dậy.

"Trần Thư Ninh em đang làm cái gì? Em ngồi trên lan can làm gì thế hả?" Đường Phong Hành tóm cổ áo tôi.

Tôi vô cảm trả lời: "Phơi nắng."

"Em có biết lúc nãy chỉ cần nghiêng người thêm chút nữa là em đã rơi xuống rồi không?!"

Tôi cứng ngắc ôm lấy anh, hít vào hơi ấm của máy sưởi ở trên người anh, nói: "Mặt trời đã về rồi, em không cần phải ngồi ở đó nữa."

Đường Phong Hành ôm siết tôi vào lòng, anh cọ cọ mặt tôi, cánh tay tôi bị anh ghìm hơi đau.

"Thật sự không thể giữ em ư?"

"Em không có ý định kia đâu, thật đấy, em đã đồng ý với anh rồi mà."

Tôi dùng móng tay tạo thành đau đớn để ngăn lại thôi thúc muốn tự sát, anh véo nhẹ phần thịt sau gáy tôi xem như là trừng phạt: "Không thăm họ hàng nữa, chúng mình đi ngâm suối nước nóng đi."

"Ừm."

Ngồi hóng gió lạnh cả buổi chiều, tôi rất vẻ vang mà đón một cơn sốt ập tới, vì vậy mà chuyến đi suối nước nóng bị hoãn lại vài ngày.

Tôi gần như không hề xuống lầu để chào hỏi mọi người, lúc rời đi tôi có nhìn qua gương, sắc mặt không tốt lắm nên tôi đeo khẩu trang rồi nói xin lỗi với mọi người, đã làm phiền cả nhà nên muốn rời đi trước. Bộ dạng ốm yếu của tôi không hợp với ngày Tết chút nào, không muốn quấy rầy mọi người đón lễ mừng năm mới. Đáng lẽ đây sẽ là một dịp lễ vui vẻ, vậy mà Đường Phong Hành lại phải lo lắng và chăm chút cho tôi.

Mẹ của Đường Phong Hành vô cùng hiếu khách, bác nói đi ngâm suối nước nóng rồi về đây cũng không muộn, anh còn muốn đưa tôi đi thăm thú một chút để thay đổi tâm trạng. Tôi không cãi lời bọn họ được nên rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý.

Đặt một khách sạn ở cạnh suối nước nóng, mỗi phòng đôi đều có một hồ nước nóng riêng. Đường Phong Hành hào hứng kéo tôi xuống hồ nước của khách sạn, nước trong hồ nóng như vừa đun sôi, tắm trong đó khiến cả người tôi như giãn nở căng ra, xem ra thật sự rất có lợi. Anh ôm tôi hôn thật lâu, đầu gối và mắt cá chân của tôi đỏ ửng đượm vẻ gợi tình dưới ánh đèn sưởi mờ ảo. Tôi chỉ có thể mềm mại nằm nhoài trong ngực anh, anh không đâm vào mà chỉ thân mật cọ xát rồi giúp nhau thỏa mãn dục vọng. Tôi không nghe rõ anh nói gì, nước nóng quá, nơi này còn kín gió, tôi dần dần kiệt sức, cảm giác uể oải và bủn rủn giống như lông vũ đang trôi nổi, vì thiếu dưỡng khí mà tôi nhắm mắt lại rồi ngất lịm đi.

***

04. 

Cơn choáng váng mang tôi đi vào một giấc mộng, cảnh trong mơ chân thật đến mức tôi cứ ngỡ là mình đang thật sự ở đó.

Trước đây tôi cũng từng đi vào nhà người khác. Sau khi mẹ tự sát thì tôi chẳng đi đâu cả, vẫn giống như ngày thường ăn cơm rồi dọn dẹp, ngủ với mẹ ở trong căn phòng ấy. Sau đó thi thể bốc mùi, hàng xóm thấy lạ mới gọi điện báo cảnh sát, đến khi người ta nâng xác mẹ đi thì tôi mới thực sự nhận ra mẹ đã mất thật rồi.

Tôi không có nhà để về, bị đưa đến phòng khám tâm lý ngây người vài ngày, tôi còn chưa mở miệng nói câu nào thì đã lại bị người ta mang đi. Cho dù phòng thuê đã được thu dọn gọn gàng nhưng tôi không thể tiếp tục ở lại đó được nữa, không thể nhìn vào giấy dán tường vẫn còn ám màu đỏ, vừa nhìn là tôi sẽ buồn nôn không thể ăn nổi cơm. Tôi đeo cặp sách trên lưng muốn đi tìm người ba đã xa cách hai năm, khờ dại mà ôm nỗi hoang tưởng rằng ba sẽ chào đón tôi, dù sao tôi cũng mang nửa dòng máu của ba, ít nhất ba sẽ cho tôi một chỗ để ngủ lại. Không ngờ một vài việc ba làm vẫn ăn ý với mẹ, để tôi đứng trước cổng cả một ngày rồi mới mở cửa cho tôi vào, thế nhưng giờ đây trong ngôi nhà đã có một người phụ nữ khác và một nhóc con một tuổi.

Tôi như kẻ đột nhập bất hợp pháp, ánh nhìn của nữ chủ nhân khoét sâu vào trong da thịt tôi, từ sâu thẳm đáy lòng tôi rất sợ người phụ nữ ấy, lúc nào cũng cố gắng chôn vùi sự hiện diện của mình. Cô chỉ lộ ra sự dịu dàng mỗi khi ngắm nhìn đứa trẻ cô đang ôm trong tay. Ba tôi thì im lặng hơn trước, điểm số của tôi cũng không tệ nên ba dần dần nói chuyện với tôi thường xuyên hơn, thế nhưng cùng với đó là sự chán ghét của vị nữ chủ nhân ngày càng dày đặc trong không khí.

Lúc ba đi công tác có chuyển tiền cho tôi nhưng rất nhanh đã bị người vợ phát hiện ra, cô ta liền giận dữ cãi nhau với ba cả một thời gian dài.

Tôi là liều thuốc độc thấm vào một gia đình êm ấm, sự tồn tại của tôi sẽ chỉ khiến những gia đình tan nát, có lẽ tôi thật sự là điềm xấu như trong lời mẹ nói.

Sau nhiều ngày tranh cãi, hôm đó ánh mặt trời tỏa sáng, tôi được bọn họ đưa tới một nơi mà tôi chưa từng đến bao giờ để ăn tối, nói rằng đây là phần thưởng vì tôi đã đạt kết quả tốt trong học kỳ I. Đây là lần đầu tiên tôi vui mừng vì kết quả học tập của mình đến vậy, không phải bởi được ăn những món ăn đắt tiền mà là vì cuối cùng họ đã chấp nhận tôi, cùng đi ăn với tôi như một gia đình bình thường.

Tôi ăn rất nhiều nhưng bọn họ lại không ăn miếng nào, chỉ ngồi gắp thức ăn cho tôi thôi. Đến khi bụng không chịu nổi nữa thì tôi phải xin vào WC để nôn ra một ít, mặc dù rất khó chịu nhưng tôi vẫn hy vọng chúng tôi có thể ngồi lâu thêm chút nữa.

Khi tôi quay lại thì chỉ còn đồ ăn đang chờ đợi, không còn bóng dáng bọn họ nữa. Rõ ràng là tôi biết họ không cần tôi nữa, rõ ràng là tôi biết mọi chuyện đều là thật nhưng tôi vẫn lấy tiền còn dư trong cặp sách để bắt xe bus đi về nhà.

Đó là một biệt thự rất đẹp và khang trang với mặt tường bằng kính ở một bên phòng khách, mở cửa ra là bậc thang ba bậc trải đá cuội dẫn đến bãi cỏ được chăm sóc tỉ mỉ. Tôi đứng nhìn từ xa, ba người họ đang ngồi, ba tôi vui vẻ đút cơm cho đứa nhỏ bên cạnh còn người vợ thì rót rượu cho ba, như thể tôi chưa từng xuất hiện ở nơi này.

Tôi không cam lòng, yên lặng đứng ngoài cổng chờ họ ăn cơm xong thì bắt đầu liên tục ấn chuông cửa, vì sao chứ, tôi thà rằng không có phần thưởng gì, tôi tự trách chính mình vì đã vào nhà vệ sinh, nếu tôi không đi thì bọn họ sẽ không có cơ hội bỏ lại tôi ở đó.

Cho dù bị gọi là mặt dày đi nữa thì tôi vẫn muốn biết, tại sao lại chỉ có mình tôi... không thể có được một mái nhà, tại sao chứ...

Tôi ấn chuông rất lâu nhưng bọn họ vẫn không ra mở cửa. Tôi ôm cặp sách ngủ trước cửa một cửa hàng McDonald gần đó cả đêm, thứ làm bạn chỉ có bóng tối và rét lạnh. Đợi đến khi trời sáng tôi lại quay về nhà, nhìn thấy xe ô tô của ba vừa ra khỏi cổng thì tôi liền liều mạng chạy đuổi theo, khói xe khó ngửi phả vào mặt, đến cả cặp sách cũng bị tôi vứt xuống để điên cuồng đuổi theo chiếc xe ấy, tôi gào lớn gọi ba, một tiếng lại một tiếng, người đi đường đều tò mò quay đầu lại nhìn ngó.

Rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại, tôi chạy tới gần, cửa sổ chỗ ghế phụ hạ xuống, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của người phụ nữ ấy nhưng lại thấy rất rõ tập tiền mặt màu đỏ đập vào mặt mình rồi rơi xuống mặt đất, cạnh sắc của tờ tiền để lại trên mặt tôi những vết cứa nhoi nhói. Chiếc xe lại tiếp tục nổ máy chạy đi, hơi từ ống xả khí khiến cho những tờ tiền bay lượn giữa lòng đường, vài tờ còn bay đi thật xa.

Nếu ba không muốn lo cho tôi hoặc cảm thấy quá khó khăn khi phải nuôi thêm một đứa trẻ thì chỉ cần nói rõ với tôi thôi, hay là cho tôi một nơi nào đó để ở lại thì tôi đều có thể tha thứ cho ba hết. Thế nhưng vào giây phút ba để một người phụ nữ khác ném tiền vào mặt tôi thì tôi liền hiểu được, người này đã không còn là ba tôi nữa rồi. Có người định nhặt những tờ tiền màu đỏ nằm la liệt trên đường, tôi nổi điên chạy đến giật lại rồi khàn giọng hét lên: "Của tôi, của tôi, tất cả đều là của tôi!"

Là tôi dùng tự trọng để đổi lấy.

Tôi đến Cục cảnh sát tìm được cách liên lạc với ông ngoại, ông vừa lo liệu xong xuôi tang lễ của con gái, thấy tôi cầm tiền trong tay thì đưa tôi về nhà để tiếp tục đi học. Trong người tôi chảy một nửa dòng máu của người đàn ông mà ông ngoại ghét nhất trên đời này, mỗi khi ông uống rượu, trong cơn say sẽ không nhịn được mà nói ra những lời mà bình thường không dám nói, mắng cả tôi và "ba" rồi ngồi nhớ nhung đến con gái. Thế nhưng thực ra ông ngoại là người tốt, ông cho tôi tiếp tục đến trường, cho tôi một nơi để nghỉ ngơi và cơm nước no bụng, tôi không dám cưỡng cầu gì hơn nữa.

Nhưng người thân duy nhất chấp nhận tôi này, vào một ngày nắng nóng khi tôi vừa mới lên đại học thì ông bị cảm nắng khi đang trồng rau cắt cỏ ở ngoài vườn, lúc tôi nhận được điện báo rồi về nhà thì chỉ còn lại một tấm vải trắng đang chờ tôi đến nhận.

Hạnh phúc mà tôi vừa trộm được rốt cuộc vẫn chỉ là cát mịn chậm rãi chảy hết qua những kẽ ngón tay, tôi đã ngày đêm lo sợ từ khi học trung học rằng ngày này sẽ tới, hạt cát cuối cùng đã chẳng còn nữa rồi. Ông ngoại bằng lòng đối xử tốt với tôi bởi vì tôi là "con trai Chu Mỹ Anh" chứ không phải là "Trần Thư Ninh", tôi đã hưởng thụ "ngôi nhà" và cái danh này từng đó năm, vào khoảnh khắc mà "ngôi nhà" này biến mất thì tôi cũng biết thật ra bản thân mình vẫn không nên tồn tại, ngọn lửa nhỏ yếu ớt cháy trong lòng hoàn toàn bị dập tắt. Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân mà cả thế giới này, kể cả người đã đứng bên kia bờ sự sống, đều lóe sáng rồi vụt tắt, gột rửa mất những sắc màu tươi đẹp, mà bản thân tôi là người đã mất đi nhiều nhất.

Tôi tự cảnh cáo mình không được lên tiếng xin giúp đỡ từ bất cứ người nào, tự trừng phạt bản thân bằng những vết dao cứa, nhìn máu chảy ra rồi khô lại, hình phạt đau đớn ấy giúp tôi trải qua hơn ba năm giả vờ như không có chuyện gì. Nỗi đau của tôi, vỡ nát của tôi hẳn là nên được chôn xuống dòng sông mà tôi đã từng lựa chọn ấy.

Dòng nước đen kịt lững lờ trôi đó... Một tiếng rơi tõm, bọt nước bắn lên, phút chốc tôi tỉnh dậy.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt của Đường Phong Hành, tôi vươn tay, gắng sức đòi anh một nụ hôn.

"Em mơ thấy anh."

"Ồ, mơ anh như nào?"

"Mơ anh đến cứu em."

Đưa tôi ra khỏi giấc mơ, dẫn tôi trốn chạy khỏi biển đắng, bảo vệ tôi đi qua phía bên kia bờ sông. Đã từng không một ai biết tôi đến với thế giới này, thế nhưng bây giờ không còn như vậy nữa, bây giờ đã có Đường Phong Hành vĩnh viễn nhớ rõ tôi.

Đường Phong Hành bởi vì tôi là Trần Thư Ninh, chấp nhận Trần Thư Ninh, yêu Trần Thư Ninh, anh ấy sẵn lòng cùng tôi tạo dựng một gia đình. Còn tôi thì từ lúc bước chân vào nhà anh đã ích kỷ mà cảm thấy lo sợ, một khi bí mật bị phơi bày thì tôi lại quay về làm một lọ thuốc độc chết người từ từ đầu độc gia đình vốn dĩ đang hạnh phúc của anh. Anh không nên bị đối xử như vậy, rõ ràng anh có thể đường đường chính chính nhận lời chúc phúc từ ba mẹ, tôi ôm chặt lấy Đường Phong Hành, tiếng khóc đứt quãng chôn sâu trong lớp áo của anh.

Đã qua mấy ngày rồi, tôi khóc nhiều đến mức đầu óc choáng váng nhưng vẫn không vượt qua được chuyện này, cứ tưởng tượng đến việc phải đối diện với ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện của nhà anh thì tôi lại cảm thấy lo âu và hoảng loạn, nghĩ đến kết cục cực đoan nhất là bọn họ sẽ ghét bỏ đuổi tôi ra khỏi nhà, giống như trước đây vậy.

Đường Phong Hành không làm tôi bình tĩnh lại được nên anh lấy thuốc trong túi ra rồi đưa cho tôi uống, nước dùng để uống thuốc đều là nước đường. Anh nâng cằm tôi lên rồi nhẹ nhàng hôn môi, chậm rãi liếm mút, tôi nếm được vị đắng của nước mắt chính mình nhưng rất nhanh đã bị hương vị ngọt ngào của nước đường thay thế. Hai tay tôi tóm lấy phần áo trước ngực anh, anh hôn rất dịu dàng, tôi mệt lả vì khóc, khó khăn ổn định lại hơi thở, chỉ sợ lỡ nghĩ miên man nữa thì sẽ lại khóc mất.

"Đường Phong Hành, em không thể cho anh một gia đình như vậy, phải làm sao bây giờ, gia đình anh trông thật ấm áp, có ba có mẹ, vô cùng viên mãn. Em không cho anh như vậy được. Em sợ mình sẽ lại bị bỏ rơi, thế nhưng chúng mình không thể giấu ba mẹ anh chuyện này cả đời được. Em không muốn làm hỏng cái gì hết, Đường Phong Hành, chỉ là em không muốn... phải rời xa anh, phải làm sao bây giờ, em đã không thể bước tiếp một mình được nữa rồi. Em khó chịu quá, tim em đau lắm, đến cả đầu ngón tay cũng đau."

Rốt cuộc tôi cũng có thể nói.

"Ngoan nào A Ninh, em sẽ không bao giờ cô đơn nữa, anh đã nói rồi mà, anh sẽ làm mọi chuyện cùng với em, anh ở đây, sẽ mãi mãi ở đây. Chỉ cần em gọi anh thì anh sẽ luôn luôn đáp lại."

Anh lấy nhẫn trong ví ra rồi đeo lên cho tôi, hai chiếc nhẫn chạm nhau vang lên tiếng lanh lảnh, anh xoa nhẹ ngón tay tôi tựa như đang vuốt ve trái tim trong lồng ngực: "Chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau, em là gia đình trong lòng anh, em vẫn luôn là một phần của nó. Cho dù có nhiều chuyện ra sao thì chúng mình sẽ cùng nhau giải quyết, bây giờ tự trách cũng đâu làm được gì, nghĩ cách khác xem nào... Chúng mình có thể thăm dò bọn họ trước, từ từ khiến họ chấp nhận chuyện hai đứa, chắc gì kết quả sẽ tệ đâu."

"Nhưng mà Đường Như Mộng, cô ấy không thể chấp nhận em."

"Đó là năm năm trước."

Tôi thút thít cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, nghe thấy tiếng gõ cửa và Đường Phong Hành trả lời: "Vào đi." Đường Như Mộng xuất hiện trước mắt tôi, đôi mắt cô bình tĩnh phẳng lặng, tôi ôm lấy cánh tay Đường Phong Hành càng chặt hơn rồi vùi người vào lòng anh. Tôi dùng hết can đảm nhìn thẳng Đường Như Mộng giống như đang đối mặt với kẻ thù, cứ như tôi còn chưa tỉnh lại khỏi giấc mơ kỳ lạ hoang đường nào đó vậy. "Đường Như Mộng, tôi... Có lẽ trong mắt cậu tôi rất không bình thường nhưng trong mắt Phong Hành thì tôi là một người bình thường, tôi sẽ không làm anh ấy tổn thương, sẽ không làm mọi người tổn thương. Vậy nên cậu có thể xem tôi... như một người bình thường giống như Đường Phong Hành được không, dù sao Phong Hành vẫn là... là anh cậu, cậu đừng cướp anh ấy đi được không, cậu không hiểu thì cũng không sao hết, tôi không dám đòi hỏi gì hơn cả, chỉ là tôi cần anh ấy... Cầu xin cậu, tôi chỉ còn anh ấy."

Đường Phong Hành là màu sắc trong cuộc sống của tôi, là ánh sáng độc nhất vô nhị, là con đường mà tôi bước đi, là người mang hơi ấm duy nhất giúp tôi sưởi ấm, anh ấy còn không để ý đến chuyện bản thân mình còn dư lại bao nhiêu.

Đường Như Mộng chậm rãi đến gần tôi, đuôi mắt vốn sắc bén giờ đây đã trở nên êm dịu, lên tiếng trả lời: "Ừm."

Tôi kinh ngạc nhìn cô đưa cho Đường Phong Hành một chiếc khăn mặt nóng: "Về những lời tôi đã nói lúc trước, rất... xin lỗi cậu, tôi vẫn đang làm quen với chuyện này. Ờm, khăn mặt nóng này, mau mau lau cho người thương của anh đi, trông cậu tệ quá, lau xong thì ra ngoài ăn cơm nhé, cả nhà đều đang đợi hai người đấy."

"Cậu sẽ vạch trần tôi ư?"

"Khi nào hai người chịu thưa chuyện với ba mẹ thì tôi sẽ giúp hai người "vạch trần"."

Cô đi ra khỏi phòng, Đường Phong Hành ngồi lau mặt cho tôi còn tôi thì vẫn còn nức nở, thế nhưng nhờ uống thuốc an thần mà cảm giác phiền muộn khó chịu này cũng từ từ giảm bớt. Tôi khó hiểu hỏi anh là cô có ý gì, khóc nhiều nên mệt quá, không tự hiểu ra được. Đường Phong Hành mỉm cười rồi hôn tôi một cái: "Như Mộng là con út trong nhà, từ nhỏ đã bị chiều hư rồi, đã không lễ phép lại còn cáu gắt nóng nảy, ăn nói thì thô lỗ, là công chúa nhỏ dù làm sai cũng khó mở miệng mà xin lỗi người ta. Chúng mình phải từ tốn giải thích cho nó hiểu, em có thể tha thứ cho nó không?"

"Lúc mới đầu nó không thể chấp nhận việc anh thích đàn ông, cãi nhau với anh rất nhiều lần, thế nên nó cũng không chấp nhận cả em luôn. Rốt cuộc thì không phải tất cả mọi người đều có thể dễ dàng thấu hiểu nhóm người thiểu số như chúng ta, có người chấp nhận thì chắc chắn cũng có người phản đối, chúng ta tôn trọng suy nghĩ của của người khác nhưng đồng thời vẫn phải giữ vững lý tưởng của chính mình."

"Nó là em ruột anh nên cũng lo là anh sẽ tổn thương, lo lắng hơi thái quá. Nó biết chúng mình đã quen nhau năm năm, điều này đủ để chứng minh cho nó thấy hai người đàn ông cũng có thể bên nhau, cũng có thể tạo dựng một gia đình, cũng có thể có được hạnh phúc. Nó đã không còn suy nghĩ như trước nữa, sửa chữa những sai lầm không tôn trọng người khác, chỉ là nó còn thấy khó xử thôi, em sẽ dần nhận ra sự thay đổi của nó. A Ninh, bản thân em cũng mang thành kiến đó, tuy chúng mình là đàn ông nhưng vẫn có thể xây dựng một gia đình êm ấm chứ, chỉ cần có em là anh đã có một mái ấm với vai trò là người bạn đời của Trần Thư Ninh rồi, còn ở trong nhà này thì vai trò của anh là một người con, dù ở đâu thì anh cũng đều cảm thấy rất viên mãn, rất hạnh phúc."

Tôi vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay, miễn cưỡng rời khỏi nó rồi bắt đầu xoa nắn vành tai anh: "Nếu anh chăm lo em thế này thì liệu ba mẹ anh có nhận ra quan hệ của chúng mình không?"

"Biết rồi cũng không sao, ba mẹ anh sẽ lo lắng chúng mình có sống tốt hay không, có sống lâu hay không, anh là con trai của ba mẹ mà, không đến mức bị đuổi ra khỏi nhà đâu."

Tôi bật dậy che miệng anh lại, nước mắt lại đảo quanh: "Anh đừng nói thế, không được, em không muốn ảnh hưởng đến quan hệ của anh với ba mẹ. Đây là điều mà em luôn... lo sợ."

Anh vươn lưỡi liếm liếm lòng bàn tay làm tôi thấy ngứa nên thả tay ra, anh tiện cầm khăn lau luôn tay cho tôi, còn thật sự nghiêm túc trả lời nữa: "Anh không nói. A Ninh, cứ tiến bước đi em, anh sẽ chờ em ở phía trước."

"Ừm, em sẽ đi thật tốt, Đường Phong Hành, anh phải chờ em đấy, em sẽ nhanh tới đích."

Có một chiếc nhẫn trên tay, có một người yêu đeo chiếc nhẫn còn lại, đã đủ để chứng minh tôi đã từng tồn tại ở trên thế giới này.

Chúng tôi chậm rãi đan hai bàn tay đeo nhẫn vào nhau, anh hôn lên chiếc nhẫn ở trên ngón tay tôi, tôi hôn lên chiếc nhẫn ở trên ngón tay anh, sau khi hoàn thành nghi thức nho nhỏ này thì ánh màu lấp lánh của pháo hoa lóe sáng bên ngoài khung cửa sổ, nổ tung rực rỡ.

Tôi và anh nhìn nhau thật chăm chú, tiếp đó là một nụ hôn triền miên bên dưới ánh pháo hoa. Trong lòng tôi cũng có những đốm pháo đang tí tách nổ tung làm vương vãi vô vàn mảnh xác pháo nhỏ xíu mang theo hơi lưu huỳnh, cần được Đường Phong Hành dùng cả đời để quét dọn.

Một năm mới lại đến, đây là lời tạm biệt cuối cùng cho mùa đông trầm lặng trước khi đón một mùa xuân dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com