Cải tạo NVPD - 79 +80
Chương 79
Chỗ kín bị đụng chạm mang đến một hồi hơi tê ngứa, Lăng Hạ giật mình một cái, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng a, bị dọa sợ thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Hắn có thể cảm thấy, dục vọng càng ngày càng nóng bỏng cùng tiếng thở dốc nặng nề của tên biến thái này.
Hắn liều mạng lắc mông muốn tránh tay của đối phương, mặt nóng rát, đôi tay cũng vội vàng hành động. Vì phòng ngừa mông nở hoa gì đó, thứ đồ chơi nặng trĩu trong tay này coi như nhổ củ cải thôi. . . . . .
Lăng Hạ cố gắng củng cố trong lòng, trong đầu phát bài hát hát nhổ cải lên của thiếu nhi, động tác cứng đờ theo tiết tấu ca khúc kia lên xuống. Ừ, trước mặt chỉ là một củ cải. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn cắn môi khuất nhục, vừa thích lại đau lòng, càng không nhịn được muốn bắt nạt hắn. Y nâng Lăng Hạ để cho hắn cưỡi trên đùi của mình, không chớp mắt thưởng thức vẻ mặt bối rối của Lăng Hạ, để cho đôi tay của hắn càng dễ hoạt động.
Đôi tay Lăng Hạ khẽ run, rõ ràng rất qua loa cho xong. Nhưng những đụng chạm này càng khiến cho Ngự Chi Tuyệt hưng phấn hơn, y dùng tay xoa ngực Lăng Hạ một chút, khàn khàn nói: "Nếu ngươi không thể thỏa mãn ta, ta liền tự mình nghĩ biện pháp."
". . . . . ." Lăng Hạ bị y chợt bóp một cái, toàn thân chấn động, cả kinh thở dốc một tiếng, trong bóng tối làm cho mọi cảm quan trở nên hết sức nhạy cảm. Hắn kinh hoảng lại khó chịu cúi đầu, đành phải tập trung lực chú ý vào trong tay, ra sức hầu hạ.
Để tên khốn kiếp này phát tiết ra ngoài, phát tiết ra ngoài cúc hoa của mình liền an toàn. . . . . .
Lăng Hạ cắn răng nghiến lợi lấy hết nghiên cứu tâm đắc của mình ra, tỉ mỉ trên dưới hoạt động, dựa theo phản ứng của Ngự Chi Tuyệt chăm sóc bộ vị nhạy cảm của y.
Vì tư thế nên hắn có thể nhận được có mấy lần vật kia chọt trúng người mình, điều này làm cho hắn khó chịu tới cực điểm. Hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chỉ hy vọng sau đó tên biến thái này sẽ thả mình ra.
Nhịp tim Ngự Chi Tuyệt không khỏi tăng nhanh, kìm lòng không được dùng sức ôm Lăng Hạ vào trong lòng mình, hơi híp mắt thở dài nói: "Rất thoải mái, ngươi làm vô cùng tốt."
Tóc dài bóng loáng như tơ lụa nghiêng về phía trở đổ lên thân thể trần truồng của Lăng Hạ, mang đến xúc cảm hơi lạnh.
Tên biến thái này không hề che giấu thanh âm động dục. . . . . . Có chút quá phạm quy rồi, Lăng Hạ cảm thấy cổ họng có chút khô. Kết hợp tóc cùng ánh mắt, cặn bã này dáng dấp cũng không tệ nhỉ? Sao lại đói khát đàn ông như vậy hả?
Hắn hoảng hốt một cái, rất nhanh phục hồi lại tinh thần, không được tự nhiên tránh ra sau, lại bị đè xuống không thể động đậy, đành phải đỏ mặt khó khăn tiếp tục động tác.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lăng Hạ nhận thấy hô hấp đối phương càng ngày càng trở nên dồn dập, hắn biết đượt khổ ép này rốt cuộc cũng kết thúc, vội vàng tăng nhanh động tác. Lúc đối phương phụt ra một chớp mắt, hình như hắn nghe thấy âm thanh dễ nghe khó nhịn hơi nhỏ giọng kêu một tiếng: "Lăng. . . . . ."
Nhưng không đợi hắn nghe rõ ràng, đối phương đã cắn lên bờ môi của hắn, dùng sức mút vào, kịch liệt dây dưa dường như muốn đem nuốt hắn xuống.
Bụng cùng giữa hai đùi đều là một mảng lớn chất lỏng dính ướt, khóe mắt Lăng Hạ co giật không ngừng, khốn kiếp a a a! Cư nhiên xuất thứ kia lên người hắn! Hơn nữa rõ ràng còn liên tục phục vụ ba lượt a ba lượt! Thứ hàng này cứng nhanh như vậy có thể là người sao? Hơn nữa thời gian mỗi lần đều dài như một thế kỷ được chứ?
Nếu không phải thể chất thay đổi hoàn toàn, đôi tay hắn bây giờ đoán chừng sẽ bị phế. . . . . .
Lăng Hạ không khỏi cảm thấy may mắn, may nhờ nam nhân này chỉ biến thái không phải tội phạm tình dục, cúc hoa của mình coi như an toàn đi?
Hắn cố gắng thẳng người, xem nhẹ mùi vị mập mờ trong không khí làm cho người ta tim đập đỏ mặt, mặt không chút thay đổi nói: "Có thể thả ta đi chứ?"
Tình cảm đè nén quá lâu một khi bộc phát, liền giống như lũ lụt thú dữ khó có thể khống chế, dục vọng của Ngự Chi Tuyệt chỉ hơi thư giải một chút mà thôi.
Đối phương rõ ràng một thân toàn dấu vết tình dục, vẻ mặt lại cấm dục như vậy. . . . . .
Cổ họng Ngự Chi Tuyệt căng thẳng, không nhịn được dán lỗ tai Lăng Hạ mập mờ trầm thấp nói: "Ừ, ngươi phục vụ ta rất thoải mái. . . . . . Cho nên, ta quyết định hồi báo một chút."
. . . . . . Gì? Lăng Hạ còn chưa phản ứng kịp, đã bị đẩy xuống lần nữa.
Khi hắn nhận thấy bàn tay mang theo vết chai của đối phương nắm lấy mệnh căn của hắn, đã bị dọa sợ nhanh chóng ngăn cản, hoảng loạn nói: "Đại ca, thật không cần!"
Nhưng đôi tay lập tức không thể chuyển động, hắn vô lực co quắp trên mặt đất, rơi lệ đầy mặt.
Hắn liều mạng muốn ức chế phản ứng nơi đó, nhưng phản ứng sinh lý sao có thể bị ý chí yếu đuối ngăn cản? Hơn nữa đối phương giống như biết tất cả những điểm mẫn cảm của hắn, dùng lực độ cùng tần số thuần thục trêu chọc làm cho hắn mất khống chế. . . . . .
Lăng Hạ gấp rút thở dốc, khuôn mặt khó chịu ửng hồng, ngay cả khi không nhìn thấy hắn cũng biết nơi đó đã hoàn toàn thất thủ! Hắn không dám nói nữa, sợ thanh âm vừa ra khỏi miệng đã bị biến điệu, dùng sức cắn môi dưới hai chân thẳng tắp.
Ngự Chi Tuyệt không hài lòng cứng rắn nhét một ngón tay vào trong miệng hắn, chậm rãi rút mấy cái: "Ta muốn nghe thanh âm của ngươi. . . . . ."
Lăng Hạ bị động tác cùng thanh âm mập mờ của y kích thích, thân thể khó kiềm chế run rẩy. Ngón tay kia khuấy động trong miệng hắn, làm cho hắn phát ra một vài thanh âm đè nén.
Hắn đang khó chịu không chút nghĩ ngợi dùng sức cắn, lập tức hối hận, nhanh chóng mở hàm răng, thanh âm khẽ run nói: "Thật xin lỗi, ta không cố ý. . . . . ." Hắn thật sự sợ rồi, nam nhân này sẽ không trả thù hắn chứ?
Nhìn khuôn mặt Lăng Hạ lộ ra khiếp ý, ngực Ngự Chi Tuyệt cứng lại, dừng một hồi rồi cười nói: "Đừng sợ, ta sẽ theo ước định, không làm gì ngươi."
Thanh âm rất dễ nghe không phải là hài hước cùng hấp dẫn, mà là chân chân thiết thiết dịu dàng, Lăng Hạ không khỏi ngẩn ngơ. Sau đó, hắn cảm thấy, bộ phận khó chịu kia của mình bị cái gì đó ướt mềm linh hoạt liếm lấy, khoái cảm làm cho người ta run sợ theo bụng dưới truyền đến đại não.
Hắn ngạc nhiên mở to hai mắt, nơi kia đã bị một địa phương ấm áp ướt át bao dung, đối phương dùng môi lưỡi bao lấy, động tác bắt đầu từ chậm rãi đến gấp gáp.
Lăng Hạ gấp rút khẽ kêu một tiếng, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn sợ hãi trợn tròn mắt.
Trên mặt Ngự Chi Tuyệt có chút hồng, mê muội nhìn vẻ mặt Lăng Hạ buông thả mất hồn, liếm một chút bạch trọc dính nơi mép.
Lăng Hạ bị dọa sợ sao? Nhanh như vậy? Y có chút buồn cười, cố gắng khắc chế phản ứng thân thể, ôm thật chặt Lăng Hạ nhắm hai mắt lại.
Cái gì cũng không làm, ôm như vậy cũng tốt.
Bên trong không gian có y phục cùng một số đồ thường dùng, Ngự Chi Tuyệt lau sạch sẽ cơ thể Lăng Hạ, lại lấy đồ lót của mình cùng một cái áo ngoài màu trắng mặc đàng hoàng cho hắn.
Lăng Hạ như rối gỗ bị Ngự Chi Tuyệt xoay qua xoay lại, lỗ tai bốc khói cúi thấp đầu —— mới vừa rồi hắn rõ ràng nghe thấy tiếng tên biến thái này nuốt a a! Cư nhiên nuốt tinh dịch của hắn a a a! Chẳng lẽ y là yêu tinh thải dương bổ dương sao?
Trong lòng hắn vô cùng bất an, lúc người nọ ôm hắn không làm gì cả, hắn lại bất tri bất giác buông lỏng, thiếu chút nữa ngủ thiếp đi! Thần kinh của mình lúc nào lại như vậy?
Ngự Chi Tuyệt cũng mặc xong quần áo, đưa tay vuốt mái tóc ngắn của Lăng Hạ, trầm ngâm nhìn mặt của hắn.
Thật là một khắc cũng không muốn tách ra. . . . . . Y lưu luyến dùng đầu ngón tay vuốt ve thái dương Lăng Hạ, gò má nhẹ nhàng cọ đôi môi của hắn, hơi thở lần nữa quấn quít chung một chỗ.
Lưng Lăng Hạ cứng đờ, mặc cho đối phương cợt nhã, dù sao nam nhân này cũng sẽ thả hắn đi, hắn tạm thời nhẫn nại một chút.
"Mùi vị của ngươi ta rất thích. . . . . ." Ngự Chi Tuyệt chống trán Lăng Hạ nhỏ giọng nói, "Hôm nay ta rất vui."
Lăng Hạ không đáp, trên thực tế hắn không biết nói gì, phải nói cám ơn đã khoản đãi sao? Sá!
Thành thật mà nói, những ký ức kia làm đại não hắn bị kích thích đến độ trước nay chưa từng có, bây giờ vẫn còn bị vây trong trạng thái đờ đẫn.
Ngự Chi Tuyệt mang theo Lăng Hạ rời không gian, bây giờ năng lực không gian của y có thể kéo dài thời gian gấp mười lần bên ngoài, nói cách khác, bên trong đi qua mười canh giờ, bên ngoài chỉ mới qua một canh giờ. Y và Lăng Hạ ở bên trong giằng co 2-3 canh giờ, bên ngoài không qua bao lâu.
Con bạch đầu ưng trụi lông khó coi kia vậy mà không bay đi, chỉ kiêng kỵ Song Đầu Xà, lẩn quẩn ở mấy trượng ngoài kia, Ngự Chi Tuyệt loáng thoáng cảm thấy nó có chút quen mắt.
Y cảnh giác híp mắt, trong lòng hoài nghi một hồi, bây giờ Lăng Hạ đang ở chỗ Chử Ấn sao?
Ngự Chi Tuyệt đẩy Lăng Hạ tới trước, đợi lúc hắn tới chỗ con bạch đầu ưng kia mới giải khai cấm chế. Y đeo mặt nạ lên lần nữa, cong cong khóe môi nói với Lăng Hạ: "Như vậy, gặp lại sau."
Lăng Hạ nhếch nhác bò lên người Đại Bạch, ngơ ngác nhìn bóng dáng Song Đầu Xà đi xa.
Người nọ sống lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở phía trên, tóc dài đen láy bị gió thổi bay chung quanh, lại như thơ như họa. Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ —— bóng lưng của người này thoạt nhìn rất cô độc. . . . . .
Hắn phát giác mình toát ra ý niệm này, liền đầy đầu hắc tuyến, hắn bị hội chứng Stockholm sao?
Đại Bạch vui mừng cọ lên cổ Lăng Hạ, gào gào thét mấy tiếng. Lăng Hạ vội vàng sờ sờ đầu nó trấn an: "Đại Bạch, ta không sao."
Ánh mắt của hắn rơi vào y phục trên người mình liền ngẩn ra, sá, đây là y phục của nam nhân kia sao? Hoa lệ quả thật làm cho người ta không dám nhìn thẳng a! Trên người là một trường bào màu trắng ngà, phía trên dùng sợi bạc tinh tế thêu từng đóa mẫu đơn to. Nói mới nhớ, vừa rồi y phục trên người người đeo mặt nạ kia đích xác rất khổng tước, nhưng y mặc vào không có chút không hợp, không giống mình dở dở ương ương. . . . . .
Ý thức được mình lại đang nghĩ cái nam nhân biến thái mang mặt nạ kia, Lăng Hạ ảo não cắn răng. Hắn quyết định quên tất cả chuyện này, soa hắn phải để ý tên biến thái kia? Hắn chỉ để ý đến mấy cô gái thuần gia môn thôi a!
Đại Bạch đưa hắn đến gần trụ sở rồi trở về sơn động, Lăng Hạ lén lén lút lút đi vào đổi y phục, may mà không bị người phát hiện.
Buổi tối hắn ở trên giường trằn trọc trở mình, thế nào cũng ngủ không được.
Ban ngày những nụ hôn và vuốt ve hoặc là tỉ mỉ dịu dàng, hoặc là thô lỗ cuồng dã, hô hấp giao dung và tiếng tim đập, cảm giác cao trào làm cho người ta run sợ. . . . . . Khống chế không được từng lần một hiện lên trong đầu.
Mặt của hắn liền nóng lên, này đang lừa ông đây sao?
Một hồi lâu hắn ngồi dậy, thô lỗ vo đống y phục cực tốt để ở đầu giường kia thành một cục nhét dưới gầm giường, dùng chăn vải thô che kín đầu ép mình đi ngủ.
Thời gian im hơi lặng tiếng qua chừng mười ngày, trừ mấy buổi tối thỉnh thoảng Lăng Hạ nằm mơ thấy chút hình ảnh kiều diễm, rốt cuộc cũng quên lúng túng cùng khuất nhục ngày đó.
Ngày này hắn ở chỗ Đại Bạch chơi đùa một hồi rồi trở lại, kinh ngạc phát hiện phòng trống chung quanh đã trụ đầy rồi, lại nhận thêm người sao? Ừ, khoảng thời gian ma thú sinh sản rất tốt. . . . . .
Lăng Hạ không lắm để ý, đang muốn trở về phòng lại bị thanh âm phía sau gọi lại. Hắn quay người lại, nhìn thấy quản sự đệ tử mang theo một thiếu niên đi về phía mình.
Ánh mắt Lăng Hạ hoàn toàn bị thiếu niên kia hấp dẫn.
Thiếu niên kia chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, tóc đen láy chỉnh tề cột trên đầu, ngũ quan xinh xắn như người trong tranh bước ra, dưới mắt phải của y là một viên lệ chí nho nhỏ đỏ thắm.
Cặp mắt xếch xinh đẹp trong suốt của thiếu niên kia không nháy mắt nhìn mình, Lăng Hạ cảm thấy ngực giống như bị chùy nện cho một cái, trái tim đột nhiên gia tốc nhảy lên.
Hắn hoảng hốt nhìn thiếu niên kia, quản sự đệ tử chạy tới trước mặt hắn, cười nói: "Tiểu Đao, đây là Lăng Tuyệt mới tới, về sau cùng ngươi chăn nuôi bạch đầu ưng. Phòng ốc khác đã trụ đầy rồi, tuổi của y còn nhỏ, phải uất ức ngươi ở cùng y, chăm sóc nhiều hơn rồi."
Lăng Hạ sửng sốt vội vàng tập trung tinh thần, cố gắng chuyển ánh mắt sang quản sự đệ tử, mỉm cười nói: "Ừ, tốt."
Hắn không chút để ý hàn huyên mấy câu với quản sự đệ tử liền dẫn thiếu niên kia trở về phòng, tiện tay nhận lấy dụng cụ sinh hoạt y ôm trong tay, miệng lẩm bẩm lặp lại: "Lăng Tuyệt?"
Thật là trùng hợp, lại cùng họ với hắn. Thật ra thì hắn không quen ở cùng người khác, nhưng thiếu niên này hắn vừa nhìn liền thích, không nhịn được muốn chăm sóc y thật tốt.
Ngự Chi Tuyệt không chớp mắt nhìn hắn nói: "Huynh gọi ta là A Tuyệt được rồi. Ta phải xưng hô huynh như thế nào đây?"
Trong lòng Lăng Hạ yên lặng lặp lại mấy lần, nghiêng đầu cười nói: "A Tuyệt, đệ gọi ta là Tiểu Đao ca được rồi." Hắn nói qua rồi không nhịn được nheo mắt cười, trong phim Trần Tiểu Đao rất tuấn tú phải không?
Hắn nhận thấy đối phương vẫn nhìn mình chằm chằm, trong lòng mờ mờ ảo ảo cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ là do ánh mắt của hắn hiển lộ một tia không hiểu, lúc này thiếu niên mới thu hồi ánh mắt, Lăng Hạ thì thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bị cặp mắt xinh đẹp kia nhìn soi mói, mọi cử động rất không tự nhiên, quả thật cứng đờ như người máy . . . .
80 Chương 7
Phòng thật sự quá nhỏ, chỉ là, Lăng Hạ dọn dẹp nó hết sức gọn gàng sạch sẽ, cái bàn nhỏ giường chiếu gì đó đều sắp xếp thật chỉnh tề.
Ánh mắt Ngự Chi Tuyệt quét một vòng, không khỏi cau mày: "Huynh ở đây sao?"
Lăng Hạ cho rằng y ghét nơi này quá nhỏ, vừa giúp y xếp đồ vừa cười nói: "Ừ, hai người có chút chật, uất ức A Tuyệt một hồi rồi. . . . . . Có lẽ không bao lâu thì sẽ có phòng trống, đệ đừng lo lắng."
Ngự Chi Tuyệt mất hồn nhìn Lăng Hạ vì mình bận rộn, khi ánh mắt của y rơi vào chiếc giường nhỏ duy nhất trong phòng, sắc mặt mới hơi bớt giận.
Trong lòng y, đương nhiên muốn đem hết đồ tốt nhất trong thiên hạ cho Lăng Hạ, nhưng y biết không thể gấp.
Đồ của Ngự Chi Tuyệt cũng không nhiều, Lăng Hạ rất nhanh thu thập xong, lại dẫn y đi ăn cơm.
Bọn họ chăn nuôi ma thú cấp cao nên ăn uống tốt hơn một chút, nhưng cũng chính nhiều thịt, nhiều thêm hai món rau mà thôi, dù sao ở thế giới này người ta cũng không chú ý ẩm thực là mấy.
Hai người đứng xếp hàng lấy cơm, đi đến bàn ăn ngồi xuống, lập tức có không ít người tò mò quan sát.
Mấy ngồi ở gần quen biết hắn hỏi thân phận của Ngự Chi Tuyệt, Lăng Hạ liền nói đơn giản một chút. Ngự Chi Tuyệt cũng không để ý mọi người, chỉ cúi đầu ngồi ở bên người Lăng Hạ từ từ ăn.
Lăng Hạ nhìn lời nói cử chỉ của y, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, thấy thế nào thiếu niên này cũng không giống người cùng khổ, sao phải làm cái nghề liều mạng khổ sai này? Nhưng hắn cũng không tò mò hỏi nhiều, dùng trực giác phán đoán Lăng Tuyệt là một thiếu niên hướng nội hay xấu hổ.
Đều là hán tử ngũ đại tam thô, bên trong phòng ăn loạn tao tao, không thiếu người nhổ đờm vung quyền .... Lăng Hạ thấy Ngự Chi Tuyệt vẫn ăn rất chậm, liền cười nói: "A Tuyệt ăn không quen cơm canh nơi này sao?"
Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn nói: "Không có, chỉ có chút ồn ào."
"Đều là hán tử hào phóng, thời gian dài liền quen thôi." Lăng Hạ cười sờ sờ tóc trên trán của y, "Ăn xong ta dẫn đệ đi tắm."
Hắn thu tay lại chợt cảm thấy không ổn, thiếu niên này không giống loại người dễ tiếp cận. Nhưng nhìn kỹ một chút, trên mặt Ngự Chi Tuyệt hình như hơi hồng, không có giận dữ, lúc này Lăng Hạ mới yên tâm, hảo cảm với thiếu niên này lại tăng vài phần.
Nhà tắm bách thú uyển cách nơi bọn hắn ở không xa, khoảng hai trăm mét, hai người ôm chút y phục sạch sẽ cùng chút dụng cụ rửa ráy đi tắm, xa xa thấy một đám nam nhân ra ra vào vào nơi đó, không thiếu người phanh ngực hở chân.
Ngự Chi Tuyệt dừng bước, thanh âm không khỏi mang theo một tia lạnh: "Cùng bọn họ tắm sao? ——bình thường huynh tắm ở chỗ này?"
Lăng Hạ cho rằng y không thích tắm cùng người khác, liền gật đầu một cái an ủi: "Đúng vậy a, nhiều người một chút, nhưng không có cách nào, A Tuyệt nhẫn nại một chút đi."
". . . . . . Ca, chúng ta ra bờ sông tắm đi." Ngự Chi Tuyệt ôm y phục ngẩng đầu nhìn Lăng Hạ nói: "Ta không muốn ở chỗ này."
Y thật sự không muốn gọi Lăng Hạ là cái gì "Tiểu Đao ca", cái người tên Tiểu Đao này có tồn tại thật không, tại sao Lăng Hạ lại sử dụng tên tuổi của hắn? Chỉ nghĩ như vậy, Ngự Chi Tuyệt đã cảm thấy ngực chua xót một hồi không chịu nổi.
Dưới ánh trăng cặp mắt xếch xinh đẹp kia lóe ra ánh sáng lóng lánh, giọng nói thiếu niên trong trẻo mang theo chút mềm mại ngượng ngùng cùng năn nỉ, tâm Lăng Hạ bị tiếng "Ca" kia hòa tan, ngẩn ngơ cười nói: "Được, nhưng hơi xa, A Tuyệt phải đi sau ta a."
Mặc dù ánh trăng như hoa, nhưng trong rừng cây có không ít núi đá cùng bụi gai, hơn nữa trong rừng sáng sáng tối tối khó có thể thấy rõ. Lăng Hạ e sợ Ngự Chi Tuyệt đi không quen, liền kéo tay của y từ từ đi về phía trước, thỉnh thoảng nhắc nhở y chú ý dưới chân.
Thiếu niên nắm thật chặt tay của hắn không nói chuyện, Lăng Hạ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, nhưng trong nội tâm lại hoàn toàn yên tĩnh. Hai người rõ ràng đi rất chậm, nhưng không bao lâu đã đến bờ sông.
Lăng Hạ đã tới nơi này nhiều lần, biết chỗ này không có ma thú nguy hiểm liền buông tay Ngự Chi Tuyệt cười nói: "Bây giờ nước sông có chút lạnh, A Tuyệt tắm một hồi liền đi lên ha."
Ngự Chi Tuyệt gật đầu một cái, bắt đầu thoát y phục trên người mình, tiện tay mở tóc dài.
Chờ Lăng Hạ cởi quần lót xoay người, nhìn thấy một thân thể thiếu niên trẻ trung mà mềm dẻo kiện mỹ, trắng nõn như ngọc, không có một chút tì vết, giống như là kiệt tác đẹp nhất của thượng đế.
[A Tuyệt huynh xuất chiêu mỹ nam kế sao ~ *o*~]
Lăng Hạ ngẩn ngơ, lúc mái tóc đen nhánh của thiếu niên buông xuống, quả thực là. . . . . . So với thiếu nữ còn đẹp hơn. Lúc hắn phát hiện mình nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, cười nói: "Nước nơi này rất cạn, chỉ đến bên hông, A Tuyệt không cần lo lắng, cùng ta xuống."
Nhìn Lăng Hạ nhấc chân đi xuống, ánh mắt Ngự Chi Tuyệt từ lưng hắn dời xuống hai cánh mông căng tròn, lại nhìn xuống hai chân thon dài thẳng tắp, hô hấp bất giác nặng nề.
Y biết xúc cảm, nhiệt độ nơi đó, trung gian nóng bỏng mà khít khao mất hồn thoải mái bao nhiêu. . . . . . Chỉ liên tưởng đến, phía dưới liền có xu thế ngẩng đầu, Ngự Chi Tuyệt thở ra một hơi, từ từ đi tới, đứng vững đối diện Lăng Hạ.
Nước sông mang theo hơi ấm ban ngày, ấm áp rất thoải mái.
Lăng Hạ vẩy nước lên người tắm rửa, trong khoảng thời gian này hắn phơi nắng hơi đen xuống, nhưng thân thể so với con gà luộc trước kia dễ nhìn hơn nhiều. Hắn không khỏi lấy tay nhẹ nhàng đè lồng ngực, ừ, hình như cũng có chút cơ ngực.
Khi hắn vừa ngẩng đầu, liền thấy cặp mắt đẹp kia đang kinh ngạc nhìn mình, hắn đột nhiên có chút không tự nhiên.
Ngự Chi Tuyệt như không có việc gì xoay người nói: "Ca, chúng ta chà lưng cho nhau chứ?" Vừa rồi phong cảnh hết sức không tệ, y hận không thể đem hai tay của mình thay thế, nhẫn nại thực có chút khó chịu.
Lăng Hạ cười gật đầu một cái, sau đó nhích tới gần, cẩn thận vén mái tóc đã nửa ước của Ngự Chi Tuyệt đẩy đến trước mặt.
Khoảng cách gần ngắm nhìn, hắn cảm thấy có chút đẹp mắt, đường cong nơi lưng của thiếu niên lưu loát mà hoàn mỹ, có loại mỹ lệ chẳng phân biệt được là nam hay nữ. Lăng Hạ âm thầm thở ra một hơi, vốc chút nước lên lưng y từ từ lau.
Dưới tay là da thịt tỉ mỉ bóng loáng, xúc cảm quá mức tốt đẹp, Lăng Hạ kinh ngạc cực kỳ, da thịt bé trai này sao lại tốt như vậy? Nhưng hắn không sờ qua bé gái, đương nhiên không thể so sánh.
Khi tay hắn rơi xuống hông Ngự Chi Tuyệt thì hắn cảm thấy da thịt dưới tay hình như run một cái, liền cười nói: "A Tuyệt sợ nhột sao?"
Hắn nghe thấy đối phương cúi đầu "Ừ" một tiếng, không khỏi buồn cười, liền tăng chút lực độ, sau đó lại xoay người, để Ngự Chi Tuyệt chà lưng cho hắn.
Lực độ trên lưng không nặng không nhẹ vừa đúng, lúc này Lăng Hạ mới phát giác mặc dù Lăng Tuyệt thanh tú mỹ lệ khác thường, bàn tay thon dài đẹp mắt, nhưng lòng bàn tay cũng có thật nhiều vết chai. Mới đầu hắn thoải mái híp mắt, thế nhưng khi đôi tay từ lưng hắn đi xuống bên hông thì lại mang đến một cảm giác tê dại khó tả, mặt hắn nóng lên vội vàng xoay người nói: "Ừm, được rồi A Tuyệt."
Trước kia hắn không được ai chà lưng cho nên không biết thì ra mình nhạy cảm như vậy.
Tay Ngự Chi Tuyệt lưu luyến ngang hông hắn một hồi, vẫn thu về, khóe môi cũng cong cong: ". . . . . . Ca, huynh cũng sợ nhột sao?"
Lần đầu tiên Lăng Hạ nhìn thấy nụ cười nhẹ trên mặt thiếu niên, tim không khỏi nhảy lên. Hắn luôn luôn có chút bối rối, tướng mạo đứa nhỏ này thật sự quá tốt, cười lên quả thật làm cho người ta không dứt mắt ra được. Hắn không khỏi bật thốt lên: "A Tuyệt, có tiểu cô nương nào khen tướng mạo đệ rất được chưa?"
Ngự Chi Tuyệt không hề chú ý tới bề ngoài của mình, còn chán ghét người khác dùng dánh vẻ ngẩn người si mê đó nhìn mình, nhưng lúc này lại bị Lăng Hạ nhìn đến nóng mặt. Trước kia Lăng Hạ cũng thường nhìn y ngẩn người, y cảm thấy may mắn, tấm da mặt mình không thích này lại có khả năng hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Đôi mắt xếch của y tà tà nhìn sang, nghiêng đầu dùng vẻ mặt nghi ngờ khẽ nói: "Vậy sao? Không có ai nói qua a. . . . . . Ta cảm thấy dung mạo của ca càng đẹp mắt —— ta chưa từng gặp ai đẹp mắt lại cùng thiện lương như ca."
Tim Lăng Hạ nảy lên mấy cái, lỗ tai cũng khẽ nóng lên. Hắn ho nhẹ một tiếng, nét mặt thiếu niên thiên chân vô tà, nói lại vô cùng nghiêm túc, hắn vậy mà như bị điện giật.
Đứa bé thì biết thế nào là đẹp chứ, đoán chừng thấy mình thân thiết nên cảm thấy mình đẹp mắt a. Cái gọi là xấu đẹp tùy tâm, đứa trẻ dĩ nhiên là dễ sinh ra thiện ý.
Nghĩ như vậy, Lăng Hạ liền giả bộ tự nhiên nói với Ngự Chi Tuyệt: "Mau mau tắm đi A Tuyệt, thời gian không còn sớm, ngày mai phải đi cho bạch đầu ưng ăn, sẽ khá khổ cực, chúng ta sớm về nghỉ ngơi đi."
Tắm xong hai người lên bờ lau khô thân thể và tóc, mặc quần áo xong, từ từ đi về.
Thời gian không còn sớm, Lăng Hạ ngâm quần áo dơ của hai người ở trong chậu gỗ, để hôm sau mang đến giếng giặt sạch. Hậu cần có vú già chuyên giặt quần áo, đều là người thân của người chăn nuôi, nhưng Lăng Hạ không quen để người khác giặt quần áo của mình, hắn luôn tự thân vận động.
Hắn bảo Ngự Chi Tuyệt lên trước giường, sau đó thoát áo ngoài, thổi tắt đèn dầu cũng lên nằm theo. Giường thật sự quá nhỏ, hai người nằm một chỗ thì chật, hơi khiêng cánh tay đã có thể đụng nhau.
Ngự Chi Tuyệt quay đầu mang theo mấy phần áy náy nhỏ giọng nói: "Ca, thật xin lỗi a, huynh cảm thấy chật sao?"
Lúc y nói chuyện hô hấp mềm mại thổi lất phất lên mặt Lăng Hạ, mang theo hương vị tươi mát, Lăng Hạ không để ý lắm cười cười: "Không sao, dù sao buổi tối ngủ quá sớm không có việc gì làm, nói chuyện với A Tuyệt vui hơn."
"Tướng ngủ của ta không tốt. . . . . ." Ngự Chi Tuyệt rũ mắt nói: "Ca có ghét bỏ hay không?"
Lăng Hạ xoay người, khoảng cách gần như thế hắn nhìn thấy rõ từng sợi lông mi rủ xuống trên mặt thiếu niên, đậm mà cong, khẽ run, hình như có chút lo lắng.
Hắn không khỏi yêu thích vỗ vỗ bả vai thiếu niên híp mắt cười nói: "Không sao, lúc vừa tới ta còn ngủ giường chung, ba mươi người nhét chung một chỗ, buổi tối ngáy nói mớ đều có, cũng qua được thôi."
Hắn vừa nói thế, liền cảm thấy bắp thịt dưới tay hình như cương cứng một chút, cũng không quá để ý, lại nói chuyện với Ngự Chi Tuyệt một trận, nói chút điểm cần chú ý khi chăn nuôi bạch đầu ưng rồi ngủ thiếp đi.
Ngự Chi Tuyệt ngẩng đầu lên, nhìn kỹ khuôn mặt điềm tĩnh của Lăng Hạ, thật hận không thể hung hăng hôn hắn, dấu hắn đi không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.
Y nắm quả đấm thật khó khăn mới bình tĩnh được tâm tư, ánh mắt nhìn chằm chằm áo lót rộng mở lộ ra một chút xương quai xanh của Lăng Hạ, khó nhịn liếm môi một cái.
Thật là muốn cởi áo lót đi, hung hăng đè hắn ở phía dưới, muốn hắn. . . . . . Nhưng bây giờ phải ức chế những dục vọng này.
Y cúi người tham lam hít lấy hơi thở trên người Lăng Hạ, sau đó cười khổ để vươn tay nắm lấy nơi đã sớm thũng trướng không chịu nổi của chính mình bắt đầu động.
Thủ dâm chuyện này sau khi mất đi Lăng Hạ y không có làm qua, nhưng nằm ở bên người hắn, nhìn gương mặt của hắn, lại không thể chờ đợi, cảm thấy khó có thể thỏa mãn. Ngự Chi Tuyệt tưởng tượng đến cảm xúc hai người thân thiết trước kia, cắn răng tăng nhanh động tác trên tay.
Nửa đêm Lăng Hạ bị đè nặng hít thở không thông, hắn mờ mịt mở mắt, lúc này mới phát hiện Lăng Tuyệt nghiêng nửa người đè lên lồng ngực hắn, một chân đè lên đùi hắn, hô hấp ấm áp thổi lên hốc cổ hắn hơi ngứa ngáy.
Lăng Hạ ngẩn ngơ liền tỉnh táo, áo lót hai người không biết từ lúc nào ma sát mở ra, lồng ngực trần truồng dường như dán chặt, đối phương như ôm gối ôm hai tay vòng thật chặt lấy hông của hắn.
Tư thế ngủ này thật sự không thoải mái, Lăng Hạ khe khẽ đẩy y ra, lại sợ quấy nhiễu y ngủ, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nở nụ cười nhắm mắt lại lần nữa.
Dù Lăng Hạ cảm thấy tư thế ngủ không tốt nhưng lại không biết làm như thế nào cho tốt a!
Thiếu niên rất nhanh đổi tư thế, vẫn chết sống ôm lấy hắn không buông tay. Lăng Hạ không nói gì nhìn mảng da thịt trắng nõn căng đầy phía dưới, cảm thấy hết sức không tự nhiên.
Hắn cảm giác tay mình hơi ngứa, sao đột nhiên rất muốn sờ một cái?
Sau đó Lăng Hạ mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, cảm giác mình bị bạch tuộc cuốn lấy, một hồi lại bị gấu người ôm. Thật khó khăn hắn mới tránh thoát, lại bị người quấn lấy từ phía sau.
Buổi sáng Lăng Hạ khi tỉnh lại, liền phát hiện mình nằm trong góc tường, thiếu niên ở phía sau dính sát lấy hắn, đôi tay cũng đặt trên eo hắn, hắn như đang nằm trong lồng ngực của đối phương vậy.
Hắn khó khăn xoay người, thiếu chút nữa đụng phải mặt Lăng Tuyệt, cả kinh vội vàng lui về phía sau.
Lăng Tuyệt ngủ hết sức ngọt ngào, hô hấp đều đều, đôi môi khẽ mở để lộ hàm răng trắng muốt cùng đầu lưỡi màu hồng. Lăng Hạ cứng đờ đưa tay đẩy một cái: "A Tuyệt, mau tỉnh lại, phải rời giường."
Sau đó Lăng Hạ gần sát thấy đôi mắt xinh đẹp kia mang theo vài phần mờ mịt mở ra, hắc bạch phân minh rõ ràng phản chiếu nét mặt không được tự nhiên của hắn.
"Ca, sớm nha." Thiếu niên còn buồn ngủ, giọng nói trong trẻo nhu hòa mang theo một chút giọng mũi ngơ ngác nỉ non.
Lăng Hạ kích động muốn chảy máu mũi, sá, đệ đệ nhà ai dễ thương như vậy hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com