07.
Từ sau lần sảy thai bảy năm trước, Vương Nam Chi đã uống không biết bao nhiêu thang thuốc bổ, nhưng bụng bà ấy vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.
Khi đó, tổ mẫu ta chọn bà ấy làm chủ mẫu, kỳ vọng bà ấy có thể sinh hạ đích tử cho Thẩm gia.
Tổ mẫu thường khen bà ấy khôn khéo và rộng lượng hơn nương của ta rất nhiều. Vì muốn giúp Thẩm gia khai chi tán diệp những năm qua, bà ấy liên tiếp nạp cho cha ta hai phòng thiếp thất.
Trước đây, Kinh thành từng rộ lên tin đồn rằng đích mẫu của Thẩm gia không thể sinh con, khiến huyết mạch ba đời đơn truyền của nhà họ Thẩm có nguy cơ đứt đoạn.
Sau khi hai phòng thiếp thất kia vào cửa, cha ta lại cảm thấy áy náy với bà.
Mặc dù những năm qua Vương Nam Chi không sinh được đích tử, nhưng vị trí chủ mẫu của bà ấy lại ngày càng vững chắc.
Bà ấy đã đặt hết hy vọng vào Thẩm Như.
Còn về phần cha ta... Một người coi thường nữ tử như ông, làm sao có thể cam tâm chỉ có hai nữ nhi.
Những ngày tháng an ổn của Vương Nam Chi đã kéo dài quá lâu, giờ cũng đến lúc có chút biến động rồi.
Hôm sau, tin đồn về việc Vương Nam Chi bị trúng độc vào tối qua lan truyền khắp nơi.
Mặc dù không nói rõ ai là kẻ hạ độc, nhưng ta vừa trở về nhà đã xảy ra chuyện này. Chỉ dựa vào danh tiếng của ta trong những năm qua, người ngoài không cần suy nghĩ cũng sẽ đoán rằng việc độc ác như thế chắc chắn là do ta gây ra.
Thanh Nhi hơi lo lắng:
"Tiểu thư, người không chút sốt ruột sao? Chẳng lẽ thật sự để Thẩm Như thay người gả vào Định An hầu phủ sao?"
Ta chống cằm, nhàn nhạt đáp:
"Ta vốn dĩ chưa từng nghĩ sẽ gả vào Hầu phủ. Gả vào đó rồi phải hầu hạ một đại gia đình lớn, mệt chết đi được."
Ta năm nay vừa tròn mười bảy, đúng độ tuổi lập gia thất.
Nhờ phúc của Vương Nam Chi, Định An hầu phủ đến giờ vẫn chưa hề phái người tới bàn bạc chuyện hôn sự với Thẩm gia.
Bà ấy cho người theo dõi nhất cử nhất động trong viện của ta, nhưng lại không hề nhận ra rằng cha ta hai tháng nay không hề ở lại viện của di nương, mà lén lút qua đêm ở bên ngoài.
Trong nhã gian của Túy Tiên Lâu, Vương Nam Chi xoa trán thở dài.
"Sương Nhi được đón về nhà lâu như vậy rồi, sao Định An hầu phủ vẫn chưa tới cửa cầu thân chứ."
Mạnh phu nhân đi cùng cười lạnh:
"Dựa vào phẩm hạnh của Thẩm Sương Nhiễm, làm sao có thể lọt vào mắt Hầu phu nhân. Nhưng Hầu phu nhân lại từng nhắc qua rằng bà ấy rất yêu thích Thẩm Như nhà muội."
Vương Nam Chi tự giễu, mỉm cười:
"Như Nhi làm sao có phúc phận lớn như vậy."
"Như Nhi cũng là đích nữ, lại ngoan ngoãn hiền thục, sao không thể gả vào Định An hầu phủ?" Mạnh phu nhân lên tiếng bênh vực, "Muội ấy mà, chỉ tại quá mức lương thiện, mới để nghịch nữ kia liên tục hãm hại. Nếu không phải do nó, muội cũng đâu đến mức nhiều năm như vậy mà chẳng sinh được một mụn con."
Mạnh phu nhân trước giờ nhanh mồm nhanh miệng, không nhận ra rằng những lời nói vô tình của mình đã chạm đúng nỗi đau của Vương Nam Chi.
Nụ cười trên môi Vương Nam Chi khẽ cứng lại:
"Mấy năm nay cơ thể ta không được tốt, không có phúc phận đó. Chỉ mong hai vị di nương trong phủ có thể vì phu quân mà khai chi tán diệp."
Nghe vậy, các phu nhân trong nhã gian không khỏi thở dài cảm thán.
"Trong số các phu nhân ở Thịnh Kinh, chỉ có tính cách của người là khoan dung nhất, chứ ta thì tuyệt đối không thể chấp nhận mấy ả hồ ly tinh trong phủ."
"Thẩm phu nhân, người nhất định phải giữ đúng tư thái của chính thất, đừng để mấy di nương thấy người lòng dạ quá mềm mỏng mà được đằng chân lân đằng đầu."
"Ai mà không biết Nam Chi muội muội là người được Thẩm đại nhân yêu thương nhất, bao năm qua muội muội và Thẩm đại nhân ân ái mặn nồng, phu thê hòa thuận như chim liền cánh, những thiếp thất kia thì tính là gì chứ."
Những phu nhân này vừa uống trà, vừa như thường lệ bàn luận về những chuyện trong hậu viện.
Bỗng nhiên, ánh mắt của của họ bị thu hút bởi một nữ tử dưới lầu.
Nàng ta thoạt nhìn đã không giống xuất thân từ gia đình đoan chính, mặc y phục mỏng màu đỏ sậm, dáng đi yêu kiều, uốn éo bước về phía cửa chính của tửu lâu.
Bên cạnh nữ tử đó, có một tiểu nha hoàn khép nép khuyên nhủ:
"Cô nương, người tùy tiện đến tìm chủ mẫu thế này, lão gia mà biết thì thật khó mà giải thích được..."
Nàng hừ lạnh một tiếng:
"Có lão gia ở đây, cái bà già mặt mày vàng vọt đó dám làm gì được ta?"
Tiểu nha hoàn bị lời lẽ ngang ngược của nàng dọa sợ, cuống quýt kéo nhẹ tay áo nàng:
"Cô nương, lát nữa khi gặp chủ mẫu, nhất định phải hạ thấp thái độ, xin bà ấy cho phép người vào cửa, đừng nói những lời thế này nữa."
"Biết rồi, biết rồi..."
Các phu nhân trong nhã gian trên lầu nhìn xuống, khẽ thì thầm bàn tán.
"Nhìn cách ăn mặc của nữ tử đó, rõ ràng không phải người đoan chính, không biết lại là ngoại thất của vị đại nhân nào đây."
"Đến mức để ngoại thất ngang nhiên làm loạn trước mặt chủ mẫu, đúng là không còn trời đất gì nữa."
"Còn phải đoán sao? Các người thử nghĩ xem, vị đại nhân nào thích lui tới nơi phong hoa tuyết nguyệt nhất..."
Nói đến đây, ánh mắt mọi người cùng đổ dồn về phía Chu phu nhân đang ngồi ở góc phòng.
Chu đại nhân vừa mới được điều về kinh thành một tháng trước, Chu phu nhân cũng theo đó vào kinh.
Tuy phu thê họ chỉ mới đến kinh thành không lâu, nhưng ai nấy đều biết Chu đại nhân nổi tiếng mê đắm nữ sắc, hơn nửa bổng lộc đều đổ vào Tần Lâu Sở Quán.
Ánh mắt Vương Nam Chi nhìn về phía Chu phu nhân đầy vẻ thương hại, lên tiếng khuyên giải.
"Chu phu nhân, ta khuyên người nên lát nữa vẫn nên cho nàng ta vào cửa, ít nhất còn giữ được tiếng thơm. Nếu không, sự việc ầm ĩ lên thì cũng chẳng hay ho gì, người sẽ không được lợi đâu."
Chu phu nhân cười lạnh:
"Ta lại muốn ầm ĩ lên, tốt nhất là ầm ĩ đến tai bệ hạ, như vậy ta vừa hay có thể hòa ly, không phải chịu đựng những chuyện bẩn thỉu này nữa."
Vương Nam Chi hơi cau mày:
"Chúng ta ở tuổi này, điều quan trọng nhất là thể diện. Chu phu nhân dưới gối hiện chưa có con cái, nếu nàng ta có thể vì Chu gia nối dõi tông đường, chẳng phải cũng là phúc phần của người sao?"
Chu phu nhân nhếch môi nhìn bà ấy, mỉa mai:
"Chỉ có trong mắt Thẩm phu nhân, thể diện mới là quan trọng nhất. Năm xưa người vốn đã định hôn với Thẩm đại nhân, lại chủ động từ hôn, trơ mắt nhìn Thẩm đại nhân thú tiểu thư thương gia Giang Nam là Lý thị. Sau đó người lại tự hạ mình làm ngoại thất của Thẩm đại nhân, bụng mang dạ chửa vào cửa. Đợi đến khi Lý thị bị bệnh mà chết, người mới ngồi lên vị trí chủ mẫu, nhờ vậy mà có được gia sản và vinh hoa ngày hôm nay. Nhìn khắp Thịnh Kinh thành này, sợ rằng chẳng ai biết nhún nhường và giữ thể diện giỏi hơn Thẩm phu nhân cả."
Vương Nam Chi không ngờ những chuyện cũ ở Hoài Dương năm nào lại bị lật lại trước mặt mọi người như vậy.
Bà ấy theo cha ta vào kinh đã nhiều năm, tiếng thơm hiền lương đức hạnh của bà ấy đã lan truyền khắp kinh thành, chẳng ai liên tưởng việc làm ngoại thất, bụng mang dạ chửa đầy xấu hổ mà vào cửa lại có liên quan gì đến bà cả.
Vương Nam Chi đứng hình, đôi môi run rẩy, không thốt nên lời.
Các phu nhân ở đó ai nấy đều chết lặng, không ai nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cuối cùng có người lên tiếng chất vấn Chu phu nhân:
"Những gì người vừa nói có chứng cứ không? Người không thể ngậm máu phun người như vậy!"
"Ta chính là người Hoài Dương, đất Hoài Dương nhỏ lắm, các người cứ việc cho người đến đó dò hỏi. Nếu lời ta có nửa điểm sai sự thật, trời đánh chết ta ngay lập tức!"
Chu phu nhân quay sang nhìn Vương Nam Chi đang kinh ngạc, khẽ nhếch môi cười:
"Nhiều năm trôi qua như vậy, Thẩm phu nhân không nhận ra ta rồi sao? Ta là đường muội của Lý thị, nguyên phối chính thê của Thẩm đại nhân đây."
Lúc này, Vương Nam Chi mới nhận ra phu nhân trước mặt là tiểu cô nương thường xuyên đến phủ thăm Lý thị năm nào.
Khi hai người gặp nhau lần cuối, Chu phu nhân chỉ mới chín tuổi.
Những lời của Chu phu nhân quá mức chấn động, người có mặt tại đó đương nhiên không tin, liền nhao nhao lên, muốn ép từ miệng Vương Nam Chi nói ra sự thật.
Vương Nam Chi ấp úng, vừa định biện minh đôi lời, thì từ hành lang bỗng vang lên tiếng xô xát.
Nha hoàn giữ cửa không ngăn được nữ tử dưới lầu, để nàng ta xông thẳng vào.
Nữ tử đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến trước mặt Vương Nam Chi, quỳ phịch xuống, nước mắt ngắn dài:
"Phu nhân, nô gia không còn đường sống, đành phải đến đây cầu xin người. Nô gia biết người tín Phật, tấm lòng từ bi. Nay nô gia cô độc không nơi nương tựa, xin người cho nô gia vào cửa..."
Nàng ta chẳng còn chút ngạo mạn nào như khi nãy, thay vào đó là dáng vẻ tội nghiệp sướt mướt.
Chu phu nhân thở dài một tiếng:
"Đúng là một nữ tử đáng thương, không ngờ lại là phúc phận của Thẩm phu nhân."
Nếu chuyện này xảy ra với người khác, Vương Nam Chi còn có thể khuyên người ta rộng lượng.
Nhưng nó lại xảy đến với chính bà ấy.
Bà ấy hung hăng hất tay nàng ta ra, lùi lại vài bước:
"Ngươi điên rồi sao? Đừng có nói bừa!"
Nói xong, bà ấy gần như bỏ chạy khỏi tửu lâu.
Những người còn lại, dù đã từng thấy qua không ít sự việc, cũng bị những gì vừa nghe thấy và chứng kiến làm cho kinh ngạc.
Chỉ có Chu phu nhân nhìn cảnh tượng này, bật cười.
"Người ta thường nói trà hội của phu nhân Thịnh Kinh thành là thú vị nhất. Nay tận mắt chứng kiến, quả thật vô cùng thú vị."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com