Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

09.

Tổ mẫu vì muốn rèn giũa tính tình của ta, hằng ngày đều bắt ta đến bên bà sao chép kinh Phật.

Nhưng chữ của ta lúc nào cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, kinh Phật chép ra không thể nào dùng để cung phụng.

May mắn thay, Thẩm Như viết chữ rất đẹp, chẳng bao lâu đã thay ta làm việc này, giúp tổ mẫu sao chép kinh Phật.

Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy, viết chữ xấu cũng chẳng phải chuyện xấu.

Cuối cùng, ta cũng được thảnh thơi.

Đêm đến, khi Thanh Nhi chải đầu cho ta, ta bỗng nhớ lại chuyện ở thôn trang ngày xưa.

"Thanh Nhi, ngươi còn nhớ không? Con đường dẫn đến Hứa gia trước kia có một con chó dữ, mỗi lần ta mang hộp thức ăn đi qua đều bị nó lẽo đẽo theo sau, mấy lần suýt nữa cắn trúng ta..."

Thanh Nhi gật đầu: "Nô tỳ còn nhớ, con chó dữ đó còn cắn bị thương không ít người trong viện chúng ta, đến nỗi tiểu thư không dám một mình ra ngoài, đi đâu cũng phải mang theo ba năm người đi cùng. Sau đó, con chó dữ ấy chẳng hiểu sao lại chết."

Ta tiện tay ném cây trâm vàng mà Vương Nam Chi tặng vào hộp trang sức, do va chạm mà lớp giấy vàng bên ngoài bị bong, lộ ra thanh bạc bên trong.

Ta dời mắt đi, chậm rãi nói tiếp: "Một hôm vì muốn thoát thân, ta ra ngoài, ném một khúc xương cho con chó dữ ấy, không ngờ lại xuất hiện thêm một con nữa. Hai con vì miếng xương mà giao đấu đến sức cùng lực kiệt, con chó dữ sau trận ấy vài ngày sau thì chết. Từ đó, ta đi ra ngoài không cần lo bị cắn nữa. Đó là lần đầu tiên ta phát hiện chó cắn chó hóa ra lại thú vị đến thế."

Thanh Nhi chợt khựng lại, như thể nhớ ra điều gì, liền nói với ta:

"Mấy ngày nay, phu nhân không còn sai người đến dò hỏi tình hình của tiểu thư nữa, chỉ cho người cả ngày canh chừng động tĩnh của Liễu di nương ở Tây viện. Nghe nói Liễu di nương không phải người dễ hầu hạ, ỷ mình mang thai mà mỗi ngày đều đòi ăn yến sào với vi cá. Nô tỳ nghe mấy bà vú trong phủ bảo, năm đó khi phu nhân còn là di nương mang thai mà so với bà ấy, tiết kiệm hơn nhiều lắm."

"Hiện tại, điều quan trọng nhất với Thẩm gia chính là cái thai trong bụng Liễu di nương. Bà ấy muốn làm gì thì cứ mặc bà ấy, miễn không phiền đến ta là được."

Thanh Nhi hạ giọng nói nhỏ bên tai ta: "Kể từ khi Liễu di nương vào phủ, tóc bạc của phu nhân ngày càng nhiều, ngày nào cũng phải dùng cao nhuộm tóc để chải đầu."

Ta nghe thế chỉ cười nhạt: "Tiền bạc mà bà ấy vất vả tiết kiệm, giờ chẳng khác nào nước chảy về Tây viện, sao bà ấy có thể không lo?"

"Tiểu thư, người nói xem, phu nhân có hạ thủ với Tây viện không?"

"Liên quan gì đến ta? Xem kịch là được rồi."

Ta duỗi người, uể oải nói: "Chỉ tiếc khi ra ngoài không mang theo hạt dưa mà ma ma rang, nếu không đã có cái nhâm nhi mà xem trò hay."

Vương Nam Chi hành sự cẩn thận, bà ấy biết cái thai trong bụng Liễu di nương quan trọng nhường nào, tất nhiên sẽ không dễ ra tay.

Nhưng Liễu di nương lại chẳng phải kẻ an phận.

Thực tế, nàng ta không hề mang thai.

Nàng căn bản không hề mang thai, nghe tin Vương Nam Chi muốn trừ khử mình, nàng lén lút từ tay một gã tiểu nhị của tiệm thuốc mua loại dược liệu có thể khiến nữ tử giả mang thai, sau đó quả thực được đại phu bắt ra hỷ mạch.

Nhưng qua ba tháng, mạch tượng của nàng ngày càng hỗn loạn.

Nàng ta biết giấy không gói được lửa, vì vậy quyết định mượn cơ hội này để diệt trừ Vương Nam Chi, ngồi lên vị trí chủ mẫu.

Hôm đó, Liễu di nương uống thuốc rồi đến viện của Vương Nam Chi.

Chỉ một lát sau, nàng ta đã ngã xuống đất, máu chảy ròng ròng.

Cha ta không nghe bất kỳ lời bào chữa nào từ Vương Nam Chi, lập tức động thủ với bà, bế Liễu di nương rời đi.

Vương Nam Chi bị giam lỏng trong viện.

Tổ mẫu vốn phải thay quyền quản gia, nhưng vì chuyện Liễu di nương sẩy thai mà tức giận đến mức trúng phong, nằm liệt giường.

Thẩm Như từ nhỏ đã luôn nghe lời Vương Nam Chi, nếu giao quyền quản gia cho nàng, chỉ e sẽ lại để Vương Nam Chi tiếp tục thao túng.

Cha ta đang bối rối thì tình cờ thấy ta vừa xem sổ sách vừa chép lại sổ thu chi.

Cha bước tới cạnh ta, ngạc nhiên hỏi:

"Con biết xem sổ sách sao?"

Ta đưa bản ghi chép cho ông.

"Cha, mấy khoản này không khớp, chắc chắn có người đã động tay động chân vào sổ sách."

Cha ta híp mắt nhìn, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc.

Ông lập tức gọi kế toán trong phủ đến để kiểm tra.

Cả đêm hôm đó, Thẩm phủ sáng đèn.

Khi ánh bình minh đầu tiên ló rạng, sổ sách rối mù mới được làm rõ.

Những năm qua, Vương Nam Chi vì duy trì chi phí cao ngất ngưởng của Thẩm phủ mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Để giữ vững vẻ ngoài hào nhoáng của Thẩm gia, bà ấy thường xuyên lấy đông vá tây.

Ruộng đất và cửa hàng của Thẩm gia tại Hoài Dương từ lâu đã bị bà ấy đem bán, ngay cả những cổ vật và thư họa cha ta yêu quý cũng đã bị thay thế bằng hàng giả.

Cha ta phẫn nộ đến mức xông thẳng vào viện của Vương Nam Chi để chất vấn.

Vương Nam Chi không phủ nhận, mà trái lại còn thừa nhận tất cả.

"Số bạc đó, có bao nhiêu là tiêu lên người ta? Thẩm phủ này chẳng khác nào hố sâu không đáy, đổ bao nhiêu cũng không lấp đầy được. Cái vị trí chủ mẫu của Thẩm gia này, ta thật sự đã làm đủ rồi, đã chán ngấy rồi..."

Cha ta giận đến mức giọng nói cũng run rẩy.

"Nhưng ngươi cũng không thể đem gia sản Thẩm gia bán sạch như thế! Làm tiêu tan cơ nghiệp tổ tiên để lại, ngươi còn dám làm những chuyện vô liêm sỉ như vậy ư..."

"Vô liêm sỉ? Người nói ta vô liêm sỉ?" Vương Nam Chi như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, ngửa đầu cười lớn.

"Bổng lộc của người chưa từng dùng để cho gia đình nửa phần, cả ngày chỉ biết ăn chơi sa đọa, lại còn sắm nhà nuôi ngoại thất... Người còn có mặt mũi nói ta vô liêm sỉ sao?"

"Ngươi từ khi nào trở nên tầm thường như thế? Mở miệng, khép miệng đều chỉ có bạc?"

"Người không coi trọng tiền bạc, vậy năm xưa vì sao đồng ý từ hôn ta để thú Lý thị? Người không thể rời bỏ cuộc sống phú quý này, nhưng lại còn cố làm ra vẻ thanh cao, thật là giả dối đến cực điểm."

Nhìn hai người từng yêu thương nhau giờ đây đi đến mức ghét bỏ nhau, ta không nhịn được mà bật cười.

Lúc này, Vương Nam Chi mới chú ý đến sự hiện diện của ta.

"Con ở đây làm gì?"

Ta chẳng thèm đáp lại bà ấy, chỉ đưa sổ sách trên tay cho cha ta.

"Cha, người còn chưa biết phải không? Tiệm thuốc trên phố Chu Tước là sản nghiệp dưới tên con. Con đã nhờ kế toán tiệm thuốc kiểm tra lại sổ sách của Thẩm phủ, xin người xem qua."

Vương Nam Chi nhìn cha ta cầm cuốn sổ, sắc mặt tái mét.

"Sao... làm sao con có được..."

Ta chỉ vào những khoản chi đã được đánh dấu, nói với cha ta:

"Mẫu thân cũng không hoàn toàn tiếc tiền đâu. Những khoản này đều là mua thuốc trợ thai thượng hạng nhất.

"Chỉ là nữ nhi không hiểu, tại sao mẫu thân mỗi tháng đều mua nhiều thuốc tránh thai đến thế?"

"Còn đây, vốn là những đơn thuốc dành cho tổ mẫu, trước kia đều là dược liệu quý giá, giờ lại thay bằng loại rẻ tiền. Thuốc không tốt, sức khỏe tổ mẫu suy yếu, nên mới dẫn đến lần trúng gió vừa rồi."

"Phu quân, người phải tin ta, ta không có...!" Vương Nam Chi hoảng loạn, chỉ tay vào ta: "Tất cả đều là do Thẩm Sương Nhiễm, nó muốn hãm hại ta. Tâm cơ của nó sâu đến mức nào, người chẳng lẽ còn không rõ?"

Ta khẽ nhếch môi cười: "Không đúng, mẫu thân từ trước đến nay chẳng phải luôn nói... con còn nhỏ, tuyệt đối không có ý nghĩ xấu sao?"

"Con..." Bà ấy á khẩu, không thốt nên lời.

"Mỗi tháng trong sổ sách của phủ, khoản tiền thuốc cho tổ mẫu là một con số không nhỏ. Chắc hẳn mẫu thân đã ghi cả tiền mua thuốc riêng của mình vào khoản thuốc của tổ mẫu."

Ta quay sang nhìn cha: "Người có thể đối chiếu thử xem các khoản này có khớp với sổ sách trong Thẩm gia không, là sẽ rõ con có vu oan cho mẫu thân hay không."

Chứng cứ rành rành, Vương Nam Chi không thể cãi lại, hai chân bà ấy mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Cha ta cầm chặt sổ sách, bàn tay nổi đầy gân xanh.

Vương Nam Chi hoàn hồn, bò đến ôm lấy chân cha ta, khóc lóc cầu xin.

"Phu quân, ta làm những chuyện này đều là vì yêu người... Người hãy nghĩ đến những năm tháng thiếp chăm lo cho Thẩm phủ, nuôi dưỡng Thẩm Như mà tha cho ta lần này đi..."

Cha ta nhấc chân, đá mạnh vào ngực bà.

"Ngươi hại ta không có hài tử, hại mẫu thân ta nằm liệt giường, để ta rơi vào cảnh bất hiếu như vậy, không giết ngươi đã là ta nhân từ, còn muốn ta tha cho ngươi?"

Cha ta không buồn nhìn bà ấy thêm lần nào, hất tay áo rời đi.

Vương Nam Chi ôm ngực, từ khóe miệng rỉ ra từng dòng máu đỏ thẫm, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi.

Bà ấy chống tay xuống đất, chật vật bò dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta.

"Tiện nhân, là ngươi tính kế ta... Còn cả nương của ngươi, lão tiện nhân ấy, chết rồi mà vẫn không quên tính kế ta..."

Ta rũ mắt nhìn bà, khẽ cười nhạt:

"Năm đó bà dựng chuyện khắp nơi, nói mẫu thân ta giả mạo danh phận thiên kim độc nhất của nhà đại phú Giang Nam để gả vào Thẩm phủ, nên mẫu thân ta thuận theo lời đồn đó, sớm chuyển toàn bộ sính lễ sang nơi khác."

"cha và tổ mẫu hết lòng đưa bà vào cửa, sau khi nương của ta qua đời thì đưa bà lên làm chủ mẫu. Hiện tại xem ra, các người hình như cũng chẳng được như ý nguyện."

Ta ngẩng đầu nhìn mấy tên hộ viện đứng trước sân, thở dài:

"Cha ta là người trọng thể diện nhất, không biết có vì vậy mà hưu bà không, nhưng e rằng đời này bà cũng không thể bước chân ra khỏi viện này nữa rồi."

Ta khẽ cúi người, thì thầm bên tai bà ta:

"Có chuyện này quên nói với bà. Bà không thể hoài thai là vì năm đó sau khi sẩy thai, bà đã uống sai thuốc. Để che giấu bí mật này, Diệp ma ma đặc biệt mở một tiệm thuốc trong kinh thành, mời danh y trấn giữ, những năm qua để bà lầm tưởng mình vẫn còn cơ hội có thai, đã uống không biết bao nhiêu thuốc đắng... Bà đoán xem, một kẻ ngu ngốc lớn lên dưới tay một thôn phụ như ta, làm sao có thể tính kế bà như vậy..."

Vương Nam Chi ngồi bệt dưới đất, lặng người nghe ta nói, ánh mắt thất thần hồi lâu.

Khi ta quay lưng bước ra khỏi cửa, bà ấy bỗng bừng tỉnh, lao tới định bắt lấy ta, nhưng bị hộ viện ghì chặt xuống bậc cửa.

Bà ấy căm hận nhìn theo bóng lưng ta, lớn tiếng gào thét:

"Ngươi, đồ tiện nhân đáng chết! Tất cả là do ngươi tính kế mà ta mới rơi vào tình cảnh này... Ngươi nghĩ mình đã thắng sao? Định An Hầu phủ cũng không thèm để mắt đến hạng người tầm thường như ngươi, ta còn có Như nhi, ngươi lấy gì để so với nó?"

Ta chỉnh lại búi tóc, khẽ quay đầu nhìn bà ấy.

"Ta chỉ cần sống tốt đời mình, cần gì phải so sánh với muội ấy? Năm xưa ngươi không phải cũng cho rằng mình gả được vào hào môn thế gia hay sao? Nhưng giờ đây chẳng phải sống còn chẳng bằng loài chó..."

Đồng tử của Vương Nam Chi co rút lại, bà ấy trợn trừng nhìn ta, gào thét như kẻ điên loạn.

Cả đêm, ta có thể nghe thấy tiếng chửi rủa từ viện của bà ấy không dứt.

Ta bị tiếng ồn làm cho không ngủ được, thu xếp đồ đạc rồi đến khách điếm bên ngoài. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com