Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1:cuộc gặp gỡ dạo đầu

Một buổi chiều vắng lặng, không khí đặc quánh, trầm lặng đến mức khiến tôi cảm thấy như thể mọi thứ xung quanh đang dừng lại. Bầu trời xám xịt, như thể tất cả ánh sáng đã bị nuốt chửng bởi một màn sương mù nặng nề. Tiếng tàu lọc cọc xa dần, vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Tôi đứng giữa đám đông vội vã, tay siết chặt chiếc vé tàu, cảm giác căng thẳng không thể thả lỏng. Từng nhịp đập trong tim tôi như một hồi trống nặng nề, dường như muốn thoát ra ngoài.

Khi tàu đến, mọi người bước xuống, để lại tôi lặng lẽ một mình trên toa. Chuyến tàu vẫn chạy, nhưng tôi dường như không còn ở đây. Thành phố xô bồ và nhộn nhịp nhưng tôi lại cảm thấy lạc lõng, trống rỗng. Tôi đến căn nhà ba đã để lại cho tôi khi ông qua đời. Nó vẫn là nơi tôi trở về, nhưng bây giờ, không còn sự ấm áp như xưa, chỉ còn lại những bóng ma quá khứ.

Đi lang thang trên con phố vắng, lòng tôi trĩu nặng. Bỗng nhiên, một cảm giác kỳ lạ ùa về, như thể có ai đó đang theo dõi tôi. Nhịp bước chân tôi trở nên vội vã hơn, nhưng cảm giác đó không rời bỏ tôi. Lạ lùng, tôi không thể xác định được, nhưng tôi cảm nhận được có sự hiện diện của ai đó gần gũi. Bước qua một con phố tĩnh mịch, tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, giống như đang bị theo dõi từ phía sau

Chợt, một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Anh ta nhẹ nhàng chạm vào vai tôi. Cái chạm ấy như một cú điện giật, khiến tôi giật mình. Ánh mắt của anh ta lạnh lùng, nhìn tôi không rời, như thể có thể nhìn thấu vào sâu trong tâm hồn tôi. Mặc dù bên ngoài anh ta rất bình tĩnh, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng, một sự khủng hoảng tiềm ẩn ẩn sau đôi mắt ấy.

"Em là bác sĩ tâm lý à?" anh ta hỏi, giọng trầm lạnh lẽo. Tôi nuốt khan, cố gắng gượng cười để che giấu sự bất an trong lòng: "Dạ, tôi là Dunk Natachai Boonprasert, bác sĩ tâm lý mới chuyển về đây công tác." Tôi muốn tin rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, nhưng ánh mắt anh ta vẫn làm tôi cảm thấy không ổn. Cái nhìn của anh ta quá sắc bén, khiến tôi có cảm giác như mình đang bị lột trần.

Anh ta kể về những giấc mơ kỳ lạ và về những đêm thiếu ngủ hành hạ anh ta. Những câu chuyện của anh ta nghe thật đáng sợ, như thể anh ta đang giấu giếm một bí mật lớn. Khi tôi hỏi về quá khứ của anh, anh ta không trả lời ngay lập tức. Thay vào đó, anh ta nhìn tôi một cách chăm chú, đôi mắt anh ta như đang thăm dò, dò xét từng cử chỉ, từng hơi thở của tôi.

Cái liếc mắt nhanh và nụ cười mơ hồ của anh ta càng khiến tôi cảm thấy bất an. Một cảm giác không thể lý giải khiến tôi hoài nghi tất cả mọi thứ. Nhưng tôi lại không thể không tò mò về anh ta, bởi có một thứ gì đó trong anh ta khiến tôi phải suy nghĩ.

Anh ta nói: "Tôi rất ngưỡng mộ những người như cậu... Những người có thể nhìn thấu tâm hồn người khác." Tôi cảm nhận được sự ẩn ý trong lời nói của anh, như thể anh ta đang thử thách tôi, đang đánh giá tôi. Cảm giác ấy khiến tôi rùng mình, nhưng tôi vẫn gật đầu, cố tỏ ra bình tĩnh.

Một lúc sau, anh ta lại thay đổi sắc mặt, giọng nói của anh trở nên trầm hơn, lạnh lùng hơn: "Có những bí mật... càng ít biết, càng sống lâu hơn." Những từ ấy, giống như một lời cảnh báo, một dấu hiệu cho thấy anh ta đang giấu giếm một sự thật đáng sợ. Anh ta bước ra chiếc xe đen huyền, bóng đêm bao trùm, phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn đường.

Chiếc xe ấy, như chính con người anh ta, mang vẻ đẹp lạnh lẽo, mạnh mẽ nhưng đầy bí ẩn. Nước sơn đen bóng loáng như một tấm gương phản chiếu ánh đèn, sắc lạnh và huyền bí. Lòng tôi dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Dù tôi không tin vào cảm giác, nhưng lần này, cảm giác ấy không thể gạt bỏ.

Chỉ vài giờ sau đó, khi tôi về nhà và ngồi trước màn hình laptop sáng lạnh, tôi bắt đầu lại tìm kiếm mọi thông tin về anh ta. Những manh mối, những lời nói dối vụng về trong câu chuyện anh ta kể, và những chi tiết nhỏ mà anh ta vô tình để lộ ra. Cảm giác bất an ấy lại một lần nữa trỗi dậy. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về câu nói của anh ta. "Có những bí mật càng ít biết, càng sống lâu hơn." Liệu rằng anh ta và một người nào đó có mối liên hệ gì với nhau không? Người mà tôi đã từng rất sợ khi nhắc đến tên.

Và tôi biết rằng... cơn đói này chỉ mới bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com