Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: "Rào Cản Cảm Xúc"


Một tháng trôi qua kể từ ngày họ ngồi trong quán cà phê, nơi Lâm Tinh Vãn lần đầu tiên thực sự mở lòng mình trước Thẩm Dục Hàn. Mặc dù không nói ra, nhưng sự thay đổi rõ rệt nhất chính là cảm giác của anh. Cảm giác không còn lạnh lẽo, không còn mơ hồ, mà đã bắt đầu có chút gì đó ấm áp và an yên.

Nhưng cái sự ấm áp ấy, dù cho có gần gũi đến đâu, vẫn không thể xóa nhòa được một nỗi sợ hãi nào đó trong lòng Lâm Tinh Vãn. Anh vẫn còn dè dặt, vẫn có chút e ngại mỗi khi nghĩ về việc bước vào một mối quan hệ thực sự. Anh không thể phủ nhận rằng Thẩm Dục Hàn đã dần trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, nhưng... anh vẫn không thể nào bỏ được cái cảm giác sợ hãi, sự hoài nghi về tình cảm của chính mình.

Mỗi lần họ gặp gỡ, những buổi sáng, những buổi chiều, vẫn chỉ có những câu chuyện nhẹ nhàng, những lần trao đổi mà không có gì đặc biệt, nhưng cũng không có gì để chối bỏ. Thẩm Dục Hàn luôn kiên nhẫn, luôn đi bên anh một cách dịu dàng như thế, không ép buộc, không mong chờ gì. Anh biết, Thẩm Dục Hàn đang chờ đợi anh, chờ đợi một sự chắc chắn, nhưng chính anh lại không thể tìm ra được câu trả lời cho chính mình.

Những khoảnh khắc ấy, khi nhìn vào mắt Thẩm Dục Hàn, Lâm Tinh Vãn lại thấy mình như lạc lõng. Mặc dù hắn luôn kiên nhẫn, nhưng làm sao có thể không nhận ra những đợt sóng dậy lên trong đôi mắt đó? Sự kiên nhẫn của Thẩm Dục Hàn là một con dao hai lưỡi, vừa dịu dàng lại vừa đầy cơn sóng ngầm, có thể cuốn phăng tất cả mọi thứ chỉ trong một cái nhìn.

Và rồi một ngày, khi Lâm Tinh Vãn đang chuẩn bị rời khỏi công ty, anh nhận được một cuộc gọi từ Thẩm Dục Hàn. Lần này, giọng nói của hắn không còn dịu dàng như mọi khi, mà có chút gì đó lạ lẫm, gấp gáp.

"Lâm Tinh Vãn, em có thể đến gặp tôi một chút không? Tôi cần nói chuyện với em về một chuyện quan trọng."

Lâm Tinh Vãn không thể không cảm thấy lo lắng. Anh không biết Thẩm Dục Hàn muốn nói gì, nhưng dự cảm không lành trong lòng anh đã khiến anh quyết định không do dự nữa. Anh nhanh chóng bắt taxi đến nơi mà Thẩm Dục Hàn đã hẹn.

Khi đến nơi, Lâm Tinh Vãn nhìn thấy Thẩm Dục Hàn đứng dựa vào xe, khuôn mặt không còn sự bình thản như mọi khi. Có một điều gì đó rất khác lạ trong ánh mắt hắn, không phải là sự kiên nhẫn, mà là sự chờ đợi như đang mong mỏi điều gì đó không thể tránh khỏi.

"Lâm Tinh Vãn, có lẽ tôi đã quá kiên nhẫn rồi." Thẩm Dục Hàn mở lời ngay khi anh đến gần. Giọng nói của hắn có chút cứng rắn, không giống những lần trước.

Lâm Tinh Vãn dừng lại, đôi mắt không giấu được sự bối rối. "Có chuyện gì vậy?"

Thẩm Dục Hàn hít một hơi dài, dường như đang cân nhắc từng lời nói. "Tôi không muốn ép em, không muốn làm em cảm thấy bị đẩy vào một mối quan hệ mà em chưa sẵn sàng. Nhưng sự thật là tôi không thể cứ mãi đợi em mãi mãi. Tôi muốn biết em thật sự cảm thấy như thế nào về tôi. Tôi có thể chờ, nhưng tôi không thể mãi sống trong sự mơ hồ."

Lâm Tinh Vãn im lặng một lúc, cảm giác như mọi thứ bỗng trở nên quá sức. Lời nói của Thẩm Dục Hàn như một cái tát đau đớn vào trái tim anh, khiến anh cảm thấy một sự thật mà anh không muốn đối mặt: Anh không thể cứ mãi lẩn tránh cảm xúc của mình, không thể mãi sống trong sự do dự.

"Em... em không biết." Lâm Tinh Vãn khẽ nói, giọng anh vang lên trầm trầm, như muốn trốn tránh khỏi những lời nói mà chính anh vừa thốt ra.

"Không biết?" Thẩm Dục Hàn nhíu mày, giọng có chút căng thẳng. "Em đã nghĩ về tất cả những gì chúng ta đã trải qua chưa? Em đã suy nghĩ về tôi chưa?"

Lâm Tinh Vãn cúi đầu, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ lộn xộn. Anh biết Thẩm Dục Hàn xứng đáng có được câu trả lời rõ ràng, nhưng anh lại không thể nói ra điều mình muốn. "Tôi không thể đưa ra quyết định ngay lúc này. Tôi cần thời gian."

Thẩm Dục Hàn nhìn anh một lúc lâu, dường như đang cố gắng đọc thấu những suy nghĩ trong lòng anh. Cuối cùng, hắn thở dài, gật đầu. "Được rồi. Tôi sẽ cho em thời gian. Nhưng tôi không thể chờ đợi mãi mãi. Em cần phải quyết định."

Lâm Tinh Vãn không nói gì, chỉ im lặng gật đầu. Trong lòng anh đầy những mâu thuẫn. Anh không biết mình có thể tiếp tục như thế này được bao lâu nữa, nhưng anh cũng không thể nào phủ nhận rằng trái tim mình đã dần dần bị lôi kéo bởi sự kiên nhẫn của Thẩm Dục Hàn. Liệu anh có đủ can đảm để đối diện với những cảm xúc thật sự của mình?

Ngày hôm sau, khi Lâm Tinh Vãn bước vào công ty, anh cảm nhận được một bầu không khí khác thường. Những ánh mắt của đồng nghiệp như đang quan sát anh nhiều hơn, khiến anh cảm thấy không thoải mái. Anh không rõ là vì chuyện gì, nhưng có một điều rõ ràng, sự chú ý của mọi người làm anh không thể tập trung vào công việc.

Anh đang dần nhận ra rằng, cảm giác bất an trong lòng mình không chỉ bắt nguồn từ những câu hỏi chưa có lời đáp của bản thân, mà còn từ áp lực xung quanh. Những câu hỏi không ngừng xoay vòng trong đầu anh, và có lẽ điều anh cần chính là sự rõ ràng từ chính bản thân mình. Có thể, chính bản thân anh cũng cần phải giải thoát khỏi những điều chưa hiểu rõ, những mối nghi ngờ trong lòng.

Lâm Tinh Vãn không thể tránh khỏi cảm giác bị bao vây bởi những lời bàn tán, những ánh mắt đầy nghi ngờ. Anh biết có những điều trong cuộc sống này mà người ta không thể nào giữ mãi trong lòng mà không đối diện với nó. Anh không thể cứ mãi giữ mãi sự mơ hồ, sự trốn tránh này.

Đến cuối giờ làm việc, khi Lâm Tinh Vãn rời khỏi văn phòng, anh cảm thấy mọi thứ đã dồn nén trong lòng mình quá lâu rồi. Anh cần phải giải quyết vấn đề này, không thể trì hoãn mãi. Anh bắt taxi và lại đến nơi mà Thẩm Dục Hàn đã hẹn hôm qua.

Khi đến nơi, Thẩm Dục Hàn đang đứng đợi, ánh mắt của hắn vẫn không thay đổi, nhưng lần này không còn vẻ cứng rắn như trước. Hắn nhìn Lâm Tinh Vãn, không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, như đang chờ đợi một câu trả lời.

Lâm Tinh Vãn đứng trước hắn, không khỏi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Mọi cảm giác mâu thuẫn, mọi sự bối rối đều đang cuộn trào trong lòng anh. Anh hít một hơi sâu, rồi thở ra, quyết định nói ra điều mà mình đã suy nghĩ suốt cả đêm qua.

"Thẩm Dục Hàn, tôi... tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì anh nói. Tôi biết mình không thể cứ mãi sống trong sự không rõ ràng này. Tôi không thể cứ mãi chạy trốn khỏi cảm xúc của mình."

Thẩm Dục Hàn không nói gì, chỉ chờ đợi.

"Tôi không thể nói ngay lúc này rằng tôi yêu anh, nhưng tôi biết rằng tôi không muốn mất anh. Tôi không muốn lại lặp lại những sai lầm trong quá khứ của mình, không muốn để những nỗi sợ hãi ấy chi phối nữa. Tôi sẽ cố gắng, cố gắng mở lòng hơn, cố gắng đối diện với những cảm xúc này." Lâm Tinh Vãn nói, giọng anh nhẹ nhưng đầy kiên quyết.

Ánh mắt Thẩm Dục Hàn dịu lại, như thể tất cả những gì hắn mong đợi đã được đáp lại. "Tôi không yêu cầu em phải vội vàng, Lâm Tinh Vãn. Tôi chỉ muốn em sống thật với cảm xúc của mình."

Lâm Tinh Vãn cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể một gánh nặng đã được tháo bỏ khỏi vai. Dù anh vẫn chưa thể nói ra những lời yêu thương ấy, nhưng ít nhất anh đã bắt đầu chấp nhận cảm xúc của mình.

Hết chương 15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngọt