Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Gió Cuối Mùa


Mưa đã ngừng rơi từ lâu, chỉ còn lại những cơn gió lạnh lùng thổi qua từng khe cửa. Thẩm Dục Hàn ngồi im lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia sáng yếu ớt của ánh trăng phản chiếu trên mặt đất. Anh không thể ngừng nghĩ về Lâm Tinh Vãn - người mà anh đã luôn tìm cách bảo vệ, nhưng cũng chính là người đã khiến anh cảm thấy yếu đuối và mệt mỏi.

Mọi chuyện trước đó như một cơn bão, xoáy mạnh vào trái tim của cả hai. Lâm Tinh Vãn, với trái tim đóng chặt vì những vết thương cũ, không dễ dàng gì mở lòng ra một lần nữa. Và Thẩm Dục Hàn, dù yêu anh đến mức nào, vẫn luôn cảm thấy rằng không thể hiểu hết những gì Tinh Vãn đang trải qua.

Chỉ có thể im lặng, nhìn về nhau mà không nói ra lời nào.

Kể từ lần gặp gỡ đầy ngột ngạt đó, giữa họ là một khoảng cách mênh mông. Tinh Vãn không còn dễ dàng mở lòng, còn Thẩm Dục Hàn, dù đau đớn, vẫn luôn muốn kiên trì. Anh biết rằng tình yêu không thể chỉ là sự tha thứ hay lời xin lỗi đơn giản. Nó là sự kiên nhẫn, là sự cam chịu trong những phút giây im lặng, là việc chấp nhận những vết thương dù không thể lành.

Vậy mà khi Thẩm Dục Hàn cuối cùng nhận ra điều đó, anh lại càng thêm quyết tâm không buông tay. Anh biết rằng dù có phải trải qua bao nhiêu lần tổn thương nữa, anh vẫn sẽ đứng bên cạnh Tinh Vãn, không bao giờ từ bỏ.

Và hôm nay, khi đứng trước cửa phòng Tinh Vãn, anh biết đây là lúc phải đối mặt với tất cả.

Cánh cửa mở ra, Lâm Tinh Vãn xuất hiện trước mắt anh, đôi mắt vẫn còn vương vấn chút gì đó khó đọc. Anh đứng đó, không nói gì, chỉ nhìn vào mắt Tinh Vãn, như muốn tìm kiếm một câu trả lời, một dấu hiệu từ người trước mặt.

Lâm Tinh Vãn không nói gì, cũng không di chuyển. Anh chỉ đứng đó, lặng im, như thể vẫn chưa sẵn sàng để tiếp nhận sự hiện diện của Thẩm Dục Hàn.

Thẩm Dục Hàn mím môi, lấy hết can đảm bước vào. Anh không muốn làm Tinh Vãn phải chịu thêm một gánh nặng nào nữa, nhưng anh cũng không thể chỉ đứng nhìn mà không làm gì. Anh không thể để sự im lặng này kéo dài mãi.

"Tinh Vãn... Anh không có gì để nói ngoài việc muốn ở lại với em."

Lâm Tinh Vãn không ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Anh giống như đã sẵn sàng để bỏ cuộc, để để mọi thứ lướt qua như một ký ức không đáng nhớ. "Anh biết không? Có đôi lúc, tôi tự hỏi liệu tình yêu của chúng ta có thực sự đáng giá để tiếp tục không. Anh có thể hiểu được không?"

Thẩm Dục Hàn đứng bất động, lời của Tinh Vãn như một cú đánh mạnh vào tim anh. Nhưng anh không bỏ cuộc. Anh không rời đi.

"Tôi không muốn chúng ta cứ mãi sống trong nỗi sợ hãi," anh nói, giọng trầm, đầy kiên định. "Anh biết rằng chúng ta đều bị tổn thương, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải để nỗi đau đó ngăn cản mình."

Lâm Tinh Vãn cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt anh không còn ánh lên sự lạnh lẽo, mà là một nỗi đau sâu thẳm. "Anh nghĩ mình có thể làm gì? Khi lòng tôi đã quá mệt mỏi rồi... Có lẽ tôi không thể yêu nữa."

Thẩm Dục Hàn bước đến gần hơn, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. "Anh sẽ kiên nhẫn. Anh sẽ đợi. Chỉ cần em còn một chút hy vọng, anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc."

Im lặng kéo dài, nhưng lần này không phải là sự im lặng của khoảng cách. Mà là một sự im lặng đầy hy vọng, sự im lặng của những trái tim đã bắt đầu mở ra, dù chỉ là một chút xíu.

"Em đã quá mệt mỏi rồi," Lâm Tinh Vãn cuối cùng thốt lên, giọng anh nghẹn lại, như muốn nói thêm nhưng lại không thể. "Mỗi lần mở lòng ra, tôi lại phải chịu đau đớn. Anh không hiểu đâu, Dục Hàn. Không phải ai cũng có thể dễ dàng tha thứ như vậy."

Thẩm Dục Hàn nhìn anh, một tia nhìn sâu sắc và chân thành trong ánh mắt. "Anh không yêu cầu em tha thứ ngay lập tức. Anh chỉ cần em hiểu rằng anh sẽ luôn ở đây, sẵn sàng cùng em vượt qua tất cả. Anh không phải là một người hoàn hảo, nhưng anh sẽ không bao giờ rời bỏ em. Dù em có quyết định thế nào, anh vẫn sẽ ở lại."

Tinh Vãn không trả lời ngay lập tức. Anh ngồi xuống, im lặng nhìn Thẩm Dục Hàn, như thể đang cân nhắc từng lời, từng cử chỉ. Anh không biết phải làm gì, không biết liệu có thể đặt niềm tin vào Thẩm Dục Hàn một lần nữa hay không. Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, anh biết mình vẫn còn chút gì đó muốn giữ lại, một phần trái tim vẫn hướng về người trước mặt.

"Anh muốn tôi làm gì? Tha thứ? Quên đi mọi thứ?" Lâm Tinh Vãn hỏi, giọng anh khẽ run, có chút mệt mỏi, nhưng cũng không thiếu hy vọng.

"Không." Thẩm Dục Hàn lắc đầu. "Anh chỉ muốn em tin rằng dù có khó khăn thế nào, anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Anh chỉ cần em cho anh một cơ hội để chứng minh rằng tình yêu của chúng ta xứng đáng được tiếp tục."

Lâm Tinh Vãn nhìn anh lâu, rồi đột ngột đứng dậy. Anh đi ra ngoài, nhưng không phải để bỏ đi. Anh chỉ cần một chút thời gian để suy nghĩ, để đối mặt với cảm xúc của mình. Một phần trong anh muốn trốn tránh, nhưng một phần khác lại muốn quay lại, đối diện với mọi thứ.

Thẩm Dục Hàn không gọi anh lại, không làm gì ngoài việc đứng nhìn. Anh biết rằng không thể ép buộc Tinh Vãn phải chọn lựa ngay lập tức. Nhưng anh cũng biết rằng tình yêu không phải là thứ có thể đến dễ dàng, và anh sẵn sàng kiên nhẫn.

Mưa đã ngừng rơi, nhưng trong lòng anh, cơn bão vẫn chưa kết thúc.

Và khi Lâm Tinh Vãn quay lại, anh nhìn Thẩm Dục Hàn, đôi mắt anh không còn lạnh lùng, mà là một sự mệt mỏi, một sự quyết đoán. "Được rồi. Nhưng chỉ vì tôi còn một chút hy vọng thôi."

Thẩm Dục Hàn không nói gì, chỉ bước đến gần và ôm lấy anh, một cái ôm ấm áp, như một lời hứa.

Mặc dù con đường phía trước vẫn đầy chông gai, nhưng họ đã sẵn sàng đi cùng nhau.

Hết chương 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngọt