Chương 2: Không ngủ được
Sanemi nhìn cậu thật lâu.
- Ren, nhóc giết được con quỷ đó mà không sử dụng hơi thở, cũng chẳng có tí kỹ thuật nào. Nhóc giết nó bằng sự phẫn nộ và lòng hận thù.
Sanemi nhìn thấy hình ảnh chính mình ngày xưa qua cậu, năm xưa lần đầu tiên hắn giết quỷ cũng vì bảo vệ cho Genya - đứa em trai duy nhất. Hơn ai hết hắn hiểu, khát khao muốn được bảo vệ ai đó, chính là nguồn động lực lớn và mạnh mẽ nhất.
- Nếu nhóc thực sự muốn. Hãy trở thành kế tử của ta. Nếu có thể sống sót... ta nhất định sẽ biến nhóc thành một thanh gươm sắc bén nhất.
- Chúc mừng anh Shinazugawa đã tìm được người phù hợp để làm kế tử. - Shinobu cười nhẹ - Tuy nhiên thương tích của cậu bé vẫn chưa lành hẳn, chưa thể tham gia huấn luyện được đâu. Nhưng cũng không còn quá nguy kịch, nên nếu cậu muốn thì hai hôm nữa, đưa em ấy về phủ của mình tĩnh dưỡng cũng được.
Sanemi không đáp lời cô, lẳng lặng bỏ đi. Shinobu dường như đã quá quen với phản ứng này của hắn, liền quay sang Ren xem xét vết thương của cậu.
- Thương tích của em không còn đáng ngại nữa rồi, uống thuốc đầy đủ thì sẽ sớm khỏe lại thôi. Và nhớ đừng để bản thân kích động như vừa nãy, sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục đấy. - Shinobu trước khi đóng cửa phòng rời đi đã quay đầu lại cười mỉm với cậu - Còn nữa, đừng để ý thái độ cọc cằn của Shinazugawa, cậu ta độc mồm vậy thôi chứ là người tốt.
Ren không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Giờ chỉ còn lại mình Ren trong căn phòng bệnh trống vắng. Cậu nằm xuống giường, hai dòng lệ chảy ra từ khóe mắt
" Yuuka, xin lỗi em... Anh đúng là đồ vô dụng"
Cứ thế Ren nức nở trong dằn vặt đến khi thiếp đi. Sáng hôm sau, Ren bị đánh thức bởi giọng nói lanh lảnh của trẻ con
- Anh Ren dậy đi!
- Anh ấy có nghe thấy chúng ta không nhỉ ?
- Hay chúng ta để anh ấy ngủ thêm đi ?
Ren ngồi dậy, hơi khựng lại vì đau, nhưng cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của ba đứa trẻ lạ mặt:
- Các em là ?
- Takada Naho
- Terauchi Kiyo
- Nakaharu Sumi
- Bọn trẻ đã phụ giúp việc chăm sóc anh suốt một tuần qua đó - Cô gái vừa bước vào lên tiếng, trên tay là một chậu nước nhỏ - Còn tôi là Kanzaki Aoi, đến giờ thay băng rồi, để tôi giúp anh
- Cảm ơn... mọi người - Ren nhỏ giọng - Vì đã giúp tôi
- Chúng tôi chỉ đang làm nhiệm vụ của mình thôi, anh nên cảm ơn ngài Phong Trụ thì hơn, là ngài ấy đã mang anh về đây đấy, chỉ cần chậm một chút thôi thì chúng tôi sẽ không giữ được mạng của anh đâu.
Nói rồi Aoi liền rời đi, chỉ còn ba đứa trẻ ở lại bầu bạn với Ren. Tuy rằng ba cô nhóc hơi ồn ào nhưng Ren không hề cảm thấy phiền hà, bởi lẽ Yuuka, nếu còn sống chắc chắn cũng sẽ líu lo cả ngày bên cạnh anh như thế này thôi nhỉ
=========
Thấm thoát đã trôi qua hai ngày, hôm nay là ngày Ren được chuyển về phủ của Phong Trụ. Hôm nay ngài ấy không đến Điệp phủ, chỉ có người của ẩn đội giúp cậu chuyển chỗ. Sau khi cúi chào thành viên ẩn đội, Ren bắt đầu đảo mắt quanh Phong Phủ. Ừm nơi đây cũng khá đơn sơ, chẳng có gì đặc biệt, quả nhiên người như ngài Phong Trụ chỉ cần có chỗ ngủ qua đêm là được rồi.
Đêm đầu tiên của cậu tại Phong Phủ, trời không mưa, cũng chẳng có trăng. Chỉ có gió – lặng lẽ thổi qua mái ngói, xuyên qua khe cửa, thổi vào lồng ngực đau âm ỉ như thể để nhắc nhở Ren rằng : "Mày vẫn còn sống."
Ren nằm nghiêng trên chiếc đệm futon sạch sẽ trong gian phòng nhỏ, ánh mắt mở trừng nhìn vào bóng tối. Phủ này lạnh lẽo, yên tĩnh và xa lạ, không có hơi ấm của em gái, cũng chẳng còn giọng nói líu lo nào gọi tên cậu nữa. Ren cắn răng, nắm lấy chăn, lòng dâng lên nỗi đau nghẹn ngào nhưng cậu không khóc được bởi lẽ cậu sợ, sợ mình sẽ trở nên yếu đuối thêm một lần nữa. Ngoài hành lang, tiếng bước chân nhẹ như gió thoảng. Người vừa đến đứng lặng trước cửa một lúc rồi đẩy nhẹ cánh gỗ sang bên.
Là Sanemi.
Tóc hắn hơi rối vì gió đêm, ánh mắt lặng lẽ như biển chết quét qua người cậu. Hắn nhìn Ren nhưng ánh mắt không còn dữ dằn như ban ngày, mà lại có gì đó dịu lại. Hắn chỉ hỏi ngắn gọn:
- Không ngủ được?
Ren không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Sanemi không nói gì, chỉ bước vào phòng rồi bất ngờ, hắn cúi xuống, bế bổng Ren lên bằng một tay, nhẹ bẫng như thể cậu chỉ là không khí
- Lên mái nhà với ta. Trên đó có gió mát sẽ khiến nhóc thấy dễ thở hơn.
Ren khựng lại, đôi mắt mở lớn vì bất ngờ, tay vẫn siết chặt vạt áo ngủ. Nhưng rồi cậu không giãy ra, cậu không muốn ở lại một mình, thêm một lần nào nữa.
- HẾT CHƯƠNG 2 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com